Yêu nữ quầy bar 2

Chương 61



Phần 6

Trong phòng, ông khách Lạng Sơn đã yên vị đâu ra đấy, xung quanh còn 1 đám người cả tiếp viên lẫn khách quý.

Vừa thấy tôi, ông ta tỏ ra sửng sốt “ồ, áo cậu bị dính bẩn”.

“Không có gì đâu, lúc nãy vô ý thôi”.

“Hà hà, không thành vấn đề. Hân hạnh gặp cậu, Tắc Kè Bông nổi tiếng”.

Đôi bên gặp nhau lần đầu, tay bắt mặt mừng, biểu tình trên gương mặt đều có chút thân thiết thái quá.

Đây chính là tạo sự thân cận, ấn tượng đầu tiên!

Tay Phan này là tay buôn gái có tiếng ở Lạng Sơn, thị trường chủ yếu là Hà Nội và Hải Phòng, lão có hẳn vài khu “karaoke – massage – hotel” với tiếp viên là gái miền núi – đặc sản quê hương lão.

Ông này niềm nở giới thiệu tôi với đám người xung quanh, ngoài thanh niên ban nãy còn có 2 nam 1 nữ đều ở độ tuổi trên dưới 40.

Tôi và khách hàng trao đổi hàn huyên hồi lâu, rượu vào vài li, bấy giờ ông ta mới bắt đầu bàn vào việc chính.

Kề ra thì cũng không có gì to tát, chỉ là giới thiệu vài gái chuyên đi tour, thân hình chuẩn, có thể tin tưởng.

“Sắp tới đoàn khách Đài Loan của công ty ông bạn tôi sẽ vào Sài Gòn, sau đó về miền tây rồi đi biển vũng tàu 1 thời gian, cần khoảng 5 cô, cậu giúp tôi chuẩn bị được không?”

Ông khách bỗng thay đổi cung cách xưng hô khác xa lúc nói chuyện qua điện thoại. Nhưng ngẫm cũng đúng thôi, do ở đây đông người, ông ta buộc phải tỏ ra lịch sự nhã nhặn.

Tôi chần chừ giây lát rồi cũng gật đầu tỏ ý “sẽ lo liệu.”

Một vụ thế này, đút túi khoảng vài củ. Coi như thêm 1 khoản kha khá trong thời điểm khốn khó hiện nay.

Tiếp theo, như đã có bài bản từ trước, tôi share cho ông Phan một vài số điện thoại hàng tuyển, phù hợp với “gu” của ông ta, kèm theo cả mật khẩu ưu tiên.

Chỉ cần gọi tới số này, miệng niệm mật khẩu, sau đó đặt 1 phòng khách sạn, vậy là xong một shot tiêu hồn cùng giai nhân.

Không ngoài dự kiến, ông ta đáp lại tấm chân tình của tôi bằng 1 phong bì mỏng.

Chuyện trò rôm rả, Ông phan vỗ vai tôi khoái chí “cậu còn trẻ đã có tiền đồ như vậy, tương lai nhất định lên trùm! Tôi rất muốn ở Sài Gòn lâu hơn để làm ăn với cậu nhưng mà công việc ngoài đó bề bộn quá…”

“Vậy chắc ông có người thân thay mặt ở đây”.

“Ha ha, thông minh thật” – ông ta vừa hút thuốc vừa cười sảng khoái “không dám nói là thân, nhưng làm ăn với nhau được vài năm rồi, cô bé là đồng nghiệp của cậu, cũng là người giành mẹ nó mất đám gái tôi giới thiệu cho cậu đó”.

“Cái gì? Cô bé nào mà ghê gớm vậy?” – Nội tâm tôi ngấm ngầm giật mình lần 2.

Lúc đó tôi đã lờ mờ thấy trong chuyện này có bàn tay của số phận. Quả nhiên người ông Phan giới thiệu chính là sao chổi của đời tôi!

Tôi chột dạ quay sang nhìn chàng thanh niên, quả nhiên cậu ta nháy mắt đầy ẩn ý.

“Chú Phan này, là cô gái mặc váy đỏ ban nãy rời khỏi đây đúng không?”

Tôi không biết “quỷ cái” kia đi ra từ phòng nào, nhưng nhìn thái độ của 2 chú cháu bên đối tác thì mọi việc đã sáng tỏ.

“Gặp rồi à?” Ông Phan ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền đổi thành vẻ mừng rỡ “thấy con bé thế nào? Nó tới sài gòn 1 thời gian rồi, má mì trẻ tuổi nhất miền bắc đó!”

Kỳ thực, cũng giống tình cảnh trong các bộ phim oan gia đụng đầu, hay là cảm giác vừa thua cá độ bóng đá, tâm trí tôi nhanh chóng bị đóng băng khi nhớ lại thái độ kênh kiệu của ả!

Cái gì mà ‘má mì’ trẻ nhất miền bắc? Còn tôi lại là ‘bố mì’ tiêu biểu miền nam?

Chẳng trách trông cô ả quen mắt lắm, tôi đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng chắc chỉ nhìn thoáng qua nên không nhận ra.

Tôi bèn hỏi ông Phan “cái cô má mì đó tên gì nhỉ?”

‘Kịch’ – Đúng lúc đó một tiếng động nhẹ vang lên, lại mùi nước hoa ngọt lịm bay tới. Ả áo đỏ như 1 bóng ma bước vào phòng.

Ả có đôi mắt sáng rực, môi mọng đỏ, cùng gương mặt hơi tây tây. Thêm vào mái tóc hung đỏ bồng bềnh chẻ ngôi giữa.

Nét đẹp này không thể nhầm lẫn giữa biển người.

Ông Phan giới thiệu đây là má mì đang nổi của miền bắc. Trong đầu tôi ngay lập tức kêu to một cái tên!

Cô gái nhìn thẳng vào mắt tôi, nở nụ cười xã giao rợn tóc gáy “chào Tắc Kè Hoa. Hân hạnh gặp anh. Mọi người đều gọi tôi là Gái Hư!”

Gái Hư!

Con bé này đúng là miệng lưỡi ghê gớm, lại còn cố tình đọc sai tên tôi!

Về lý thuyết thì Hoa và Bông không khác nhau, nhưng tôi chúa ghét có người đọc sai tên mình, nhất là bằng cái giọng điệu hư hỏng vừa nghe.

Gái Hư tự tin ngồi xuống băng ghế cách tôi không xa.

Cô ả thản nhiên gác chân, mồi điếu thuốc cho Ông Phan rồi tiếp tục nhâm nhi loại rượu ưa thích.

Tôi nhìn chằm chằm chân phải của ả khi co lên.

Ôi trời đất, sao mình lại không nhận ra nhỉ?

Gái Hư có 1 điểm đặc trưng nhất mà ai ai cũng biết, đó là hình xăm!

Trên mắt cá chân bên phải của ả thấp thoáng bóng hình vũ nữ lắc lư uốn éo, tựa lưng vào cây cột xiên xiên vẹo vẹo như con rắn nằm treo mình.

Đây là hình xăm “Vũ Nữ Múa Cột” trứ danh của Gái Hư. Như thể muốn đập vào mặt người khác mà nói rằng chủ nhân của nó “ăn chơi không chịu thua ai”.

Hình xăm này được xăm cực kỳ tỉ mỉ: Không quá bắt mắt, cũng không hề lộ liễu.

Người hữu tâm đã xem thì cả đời không bao giờ quên, người vô tâm nhìn qua cũng vô cùng ấn tượng.

Gái Hư thành danh tính đến nay đã được 2 năm, quản lý tập đoàn gái chuyên miền bắc, tiêu chí làm việc là dùng hàng bình ổn giá, tập trung vào mức 5 – 600 nghìn / shot. Nói cách khác, gái do cô ta quản lý chỉ có 2 mức giá, khác xa với các nơi, đặc biệt là miền nam.

Ông Phan thường tìm tới Gái Hư mỗi khi “khu phức hợp” của mình thiếu nhân viên, hoặc có yêu cầu đặc biệt từ khách. Như vậy, ả sẽ cung cấp người cho ông ta, làm theo hợp đồng siêu ngắn hạn.

Ông Phan ngồi giữa tôi và Gái Hư, cười khoái chí “haha, đây gọi là bắc có Gái Hư, nam có Tắc Kè”.

Lời vừa dứt thì chân mày tôi lập tức cau lại, vì lời châm chọc tiếp theo từ miệng ả ta.

“Bắc có Gái Hư, Nam có Thằn Lằn”.

“…”

Mọi người trong phòng đều nhìn Gái Hư với ánh mắt chiêm ngưỡng cùng nể phục.

Tôi âm thầm hít 1 ngụm khí lạnh. Từ nay về sau sẽ nhiều sóng gió đây.

Chương trước Chương tiếp
Loading...