Ân Tố Tố

Chương 129



Phần 129

Trình Anh vẫn là có chút không yên lòng, Lục Vô Song lại đột nhiên thoải mái nở nụ cười:

– Cố đại ca, cứ giúp muội trị liệu a, muội tin tưởng đại ca…
– Vô Song…

Trình Anh lo âu nhìn Lục Vô Song.

– Biểu tỷ, cùng dạng này chân cà nhắc cả một đời, còn không bằng cứ thử xem, hơn nữa muội cũng tin vào Cố đại ca.

Trình Anh nhìn thấy Lục Vô Song kiên quyết, cũng không khuyên nữa.

– Trình cô nương, làm phiền cô nương đi chuẩn bị một chậu nước cùng mấy cái khăn mặt.

Trình Anh rất nhanh đi làm theo lời của hắn, chờ Trình Anh đi rồi, Cố Hàn Uyên nhìn về phía Lục Vô Song nói:

– Vô Song, ta trước tiên cho kiểm tra một chút thương thế của muội…

Lục Vô Song ngượng ngùng nhẹ “ân” một tiếng.

Bởi vì nàng biết tất nhiên muốn kiểm tra thương thế thì phải nhìn bắp chân nàng, còn lúc này thì nàng mặc xiêm y váy dài…

Cố Hàn Uyên cởi hài của Lục Vô Song ra, ngón chân của nàng lập tức xấu hổ rụt lại, hắn nắm chặt chân của Lục Vô Song, nàng bị tổn thương chân nhiều năm qua, nhưng vẫn là tinh tế tỉ mỉ mềm mại, những đầu ngón chân nhỏ nhắn xinh xắn ngọc nhuận, nếu là có một chút ý tưởng kỳ quái nhất định sẽ muốn đôi bàn chân này sẽ kẹp lại trên cây côn thịt của mình mà ma sát, hơn nữa nhìn khuôn mặt kiều diễm Lục Vô Song, liên tưởng đến tính cách ngạo kiều của nàng, nếu là trong lúc nàng dùng đôi chân ma sát trên cây côn thịt, khuôn mặt nàng lộ ra một mặt hiềm khí thì hẳn là sẽ cỡ nào sáng khoái đây a…

Lúc này Lục Vô Song chỉ cảm thấy nơi bị tổn thương chân bị bàn tay của hắn duỗi vào trong váy nắm chặt chỗ đó, từ lòng bàn tay Cố Hàn Uyên truyền đến từng trận nhiệt ý, nàng xấu hổ mặt đỏ bừng, ánh mắt đong đưa nhẹ nhàng.

Nàng nằm ngửa trên giường, lúc Cố Hàn Uyên nắm chân của nàng co đầu gối lên thì lộ ra làn da bắp đùi sáng bóng trắng nõn tinh tế kinh người, bên dưới làn váy vừa vặn đối mặt Cố Hàn Uyên, theo ánh mắt của hắn nhìn đến, vừa vặn bên trong phong cảnh xinh đẹp nhìn không sót một mảnh, nơi phần cuối cặp đùi đẹp, có thể thấy rõ cái tiểu nội khố màu lam, nơi thần bí vô hạn mê người kia cứ như vậy không hề phòng bị, cùng ánh mắt của hắn tiếp xúc thân mật.

Cố Hàn Uyên nhẹ nhàng vuốt ve lấy vết tổn thương của nàng, mặc dù chỗ gãy xương không bằng phẳng, nhưng da thịt Lục Vô Song vẫn là mịn màng rất tốt.

– Cố đại ca…

Lục Vô Song âm thanh có chút run rẩy, Cố Hàn Uyên nhẹ giọng hỏi:

– Vô Song, muội có sợ không?

Nhưng Lục Vô Song giọng nói lại là kiên định.

– Không sợ, muội tin tưởng vào Cố đại ca.

Cố Hàn Uyên nghiêm túc nhìn xem đôi ngươi thu thủy Lục Vô Song.

– Muội yên tâm, nếu quả thật không chữa hết tổn thương này, ta sẽ dưỡng ngươi cả một đời.

Lời nói này làm cho Lục Vô Song vốn là sắc mặt giờ này có chút tái nhợt, lại lần nữa nhiễm hồng lên, thậm chí Lục Vô Song trong lòng đột nhiên bốc lên một ý nghĩ “Nếu như đừng có chữa khỏi a thì cũng tốt a”…

Lục Vô Song thật vất vả mới đưa suy nghĩ lung tung trong tâm trí xua tan, nàng đang muốn nói cái gì, thì Trình Anh bưng chậu nước đi vào…

Trình Anh nhìn xem Cố Hàn Uyên tay nắm chân của Lục Vô Song cong lên đầu gối, nhìn thấu bên trong hạ thể Lục Vô Song không sót một cái gì, đã vậy bàn tay còn đang vuốt ve bắp đùi nơi bị thương tổn kia, mà Lục Vô Song thì sắc mặt đang đỏ bừng thẹn thùng, mặc dù nghĩ tới hẳn đang kiểm tra thương thế của Lục Vô Song, nhưng trong lòng của nàng vẫn là bốc lên vẻ cổ quái.

– Trình cô nương, cảm ơn…

Cố Hàn Uyên nhẹ giọng nói.

– Không cần cảm ơn, đây là điều ta phải làm.

Trình Anh trong lòng vẫn là có chút lo lắng nói:

– Chân Lục Vô Song có thể trị được sao?
– Có thể.

Cố Hàn Uyên dứt khoát trả lời một câu, rồi đem khăn mặt trong chậu nước vắt khô đưa cho Lục Vô Song.

– Muội đem khăn mặt này cắn chặt vào miệng đi…

Nhìn thấy Lục Vô Song ngoan ngoãn cắn lấy khăn mặt xong, sau đó thì hướng về phía Trình Anh phân phó nói:

– Trình cô nương, xin cô nương giúp một tay đè chặt lại trên thân Vô Song.

Trình Anh nhìn Lục Vô Song sắc mặt trắng bệch, trong mắt đang tràn đầy sợ hãi, nàng đau lòng ôm lấy Lục Vô Song.

Cố Hàn Uyên thấy Lục Vô Song vẫn là một bộ khẩn trương đến không chịu được, nhíu mày.

– Trình cô nương, cô nương nhích lại gần đây một chút.
– Chi vậy?

Trình Anh nghi hoặc hỏi.

Cố Hàn Uyên cau mày, có chút chần chờ hỏi:

– Trình cô nương, nếu như là vì để cho Vô Song giảm bớt một chút đau đớn, không biết cô nương có khả năng giúp được gì…
– Chỉ cần là có thể giúp được gì, thì ta cũng có thể…

Trình Anh thần sắc kiên định, Cố Hàn Uyên nhẹ nhàng thở ra.

– Hảo… bây giờ tại hạ muốn thay đổi một chút lực chú ý của Vô Song, bằng không nàng cứ một mực khẩn trương như vậy, có thể sẽ bị ngất đi vì quá đau…

Trình Anh nghi hoặc hỏi:

– Cố thiếu hiệp, vậy ngươi muốn ta phối hợp như thế nào đây?

Cố Hàn Uyên nhếch miệng lên.

– Trình cô nương chỉ cần tay chân đừng động đậy là được.

Tiếp lấy Lục Vô Song liền trơ mắt nhìn thấy miệng của Cố Hàn Uyên chạm lên đôi môi của Trình Anh, đôi mắt của nàng trong nháy mắt trừng lớn, tràn đầy khó tin, tiếp theo chính là từ nơi tổn thương chân truyền đến một hồi đau đớn.

Cũng may nàng quả thật bị dời đi lực chú ý, không có ngất đi, thậm chí lúc cũng không có tâm tư quan tâm đến chân của mình…

Còn Trình Anh lúc Cố Hàn Uyên nhích lại gần đưa miệng đến bờ môi của mình thì nàng há hốc miệng ngây ngẩn cả người, tiếp lấy một xúc cảm vừa nóng vừa mềm mềm duỗi vào trong miệng nàng liếm mút lấy đầu lưỡi của nàng, làm để cho nàng run lên, trong đầu trống rỗng…

Bình thường Trình Anh thông minh nhạy bén, tại thời khắc này tan thành mây khói, chỉ có đôi gò má nóng lên đang nhắc nhở nàng đến cùng là đang xảy ra chuyện gì, đến khi hiểu ra thì không biết vì sao lưỡi của nàng cũng cuốn lấy cũng lưỡi của hắn mút hút lẫn nhay…

Chỉ là Cố Hàn Uyên không có quá nhiều đắm chìm tại bên trong xúc cảm tươi đẹp của Trình Anh, hắn đem bắp chân Lục Vô Song một lần nữa bóp gãy, sau đó đầu lưỡi liền rời khỏi miệng của Trình Anh, liền đem Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao bôi đến chỗ gãy xương của Lục Vô Song, lại dùng mảnh gỗ cố định lại, tiếp lấy vận khởi Nhất Dương Chỉ khơi thông kinh mạch đứt của Lục Vô Song, nếu như không có Nhất Dương Chỉ mà nói, mặc dù chân gãy Lục Vô Song có thể tiếp nối lại được, nhưng mà về sau nội lực lại không luân chuyển qua lại, khinh công càng là không thể nào nói đến…

Trình Anh nhìn thấy Cố Hàn Uyên vẻ mặt thành thật dùng Nhất Dương Chỉ đang chữa trị cho Lục Vô Song khơi thông kinh mạch thì mới lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt nàng đỏ bừng, mặc dù có thể minh bạch Cố Hàn Uyên là vì muốn chuyển đi sự chú ý của Lục Vô Song, nhưng mà nhất định phải dùng cái loại phương thức này sao?

Thậm chí nàng cũng không dám nhìn lấy sắc mặt Lục Vô Song, nàng biết Lục Vô Song ưa thích Cố Hàn Uyên, kết quả chính mình lại bị Cố Hàn Uyên hôn lấy, đã vậy mà nàng còn một mực hưởng ứng với hắn.

Trình Anh khẽ cắn bờ môi, trong lòng rối bời, cảm thấy lửa nóng đầu lưỡi của Cố Hàn Uyên lưu lại trong miệng mình xúc cảm vẫn còn rõ ràng.

Lục Vô Song mặc dù ngạo kiều, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc, cũng không phải không thể hiểu được mục đích của Cố Hàn Uyên, chỉ là trước đó Cố Hàn Uyên mới hôn qua nàng, bây giờ lại hôn Trình Anh.

Đây coi như là cái gì?

Lòng của nàng bây giờ tâm tư so với Trình Anh còn muốn phức tạp hơn.

Lúc này nội lực Nhất Dương Chỉ thông qua kinh mạch tạo ra cảm giác thoải mái tê dại cũng đều bị nàng không để ý đến, trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man:

“Chẳng lẽ Cố đại ca cũng ưa thích biểu tỷ?”

Lục Vô Song nhìn xem da quang như tuyết, nhan như hoa hồng của Trình Anh, đột nhiên cảm thấy cũng không phải là không thể hiểu được, nàng nhớ tới lúc còn bé đã từng nói đùa cùng Trình Anh, nói muốn gả cho cùng một nam nhân.

Trong lòng liền nhảy dựng một cái, chẳng lẽ lời nói đùa lúc đó sắp trở thành sự thật?

Tinh tế suy nghĩ một hồi, Lục Vô Song phát hiện cũng không phải là không thể tiếp nhận cái chuyện này, nghĩ đến đầy lại thẹn thùng, ngọc nhan lại đỏ hơn mấy phần.

Trình Anh thì không có nghĩ đến xa như Lục Vô Song vậy, càng không có liên tưởng đến lời nói đùa khi còn bé, nàng đang thật vất vả e lệ kiềm chế xuống tâm tình của mình.

Lúc này Cố Hàn Uyên trên gương mặt hiện đầy mồ hôi, thậm chí đều nhanh muốn nhiểu chảy vào trong hốc mắt, bộ dáng nghiêm túc của hắn làm cho trong lòng Trình Anh hơi động, ý nghĩ kháng cự trước đây không biết làm sao lại biến mất, nàng từ trong chậu nước lấy ra một cái khăn mặt, sau khi vắt khô thì ôn nhu lau sạch mồ hôi Cố Hàn Uyên.

Cố Hàn Uyên phát hiện ra, đối với Trình Anh lộ ra nụ cười cảm tạ, lần đầu nàng nhìn thấy Cố Hàn Uyên mỉm cười, tâm tình Trình Anh đã khác nhau rất lớn, nàng cảm thấy hắn cười lại dễ nhìn như vậy.

Hai mắt có thần, rạng ngời rực rỡ, nhìn qua cái miệng kia đã hôn qua bờ môi của mình, lại cảm thấy bên trong khoang miệng của mình cũng ẩn ẩn nóng lên…

Cố Hàn Uyên tiếp tục dùng Nhất Dương Chỉ Chuyên chú trị liệu cho Lục Vô Song, nhưng mà bên trong đáy mắt của hắn lại tràn đầy nụ cười vui thích…

Chương trước Chương tiếp
Loading...