Câu chuyện đời tôi - Ngoại truyện

Chương 9



Phần 9

Mải mê suy nghĩ, suýt để bé caffe khô cả xà – phòng rửa xe. Nó tự vỗ vỗ đầu mình vài cái, xịt nước vô mặt cho tỉnh táo rồi tiếp tục rửa sạch bé caffe. Mỗi lần nghĩ đến vẫn đề yêu hay không yêu chị là người cứ đần hết ra. Không biết giữ tình trạng không thể xác định được mối quan hệ này là gì với chị tới chừng nào nửa, phải chi đối tượng không phải là chị thì dễ xử lý rồi, đằng này là chị… thiệt là một bài toán rắc rối.

Dẹp mấy cái suy nghĩ linh tinh tình cảm qua một bên, nó vui vẻ chở chị đi công việc, Nói là công việc chứ thật ra là đi mua sắm với mầy chị bạn khác, hình như chuẩn bị cho buổi party ngoài trời ở nhà một anh trong hội chơi chung với chị Thủy thì phải. Cái hội này thì ăn chơi tiệc tùng suốt, có nó và chị thì lâu lâu cũng tham gia cho vui chứ cũng không phải quá thân thiết. Đưa chị đi, đón chị về bằng bé caffe khỏi cần nói cũng oai thôi rồi, xe đẹp, chị càng đẹp thành ra cảm giác cứ như trong phim ấy. Nó vẫn cứ hí ha hí hửng thưởng thức cảm giác ấy bên bé caffe một cách vô tư như đứa trẻ, cũng chẳng suy nghĩ quá nhiều.

Tối! Chị lại sexy thôi rồi với chiếc quần jean ôm sát người, cái áo thun trắng gọn nhẹ khoe hết cả bụng ra ngoài, nếu nó không ngứa mắt bắt mặc thêm áo khoác chắc người SG đi ngang đều có dịp thưởng thức chiếc eo trắng hồng thon thả của chị rồi. Chẳng biết sao, cứ nghĩ tới ánh mắt của người khác nhìn vào cái eo sexy của chị là khó chịu thôi rồi.

Buổi party khá đông người, căn nhà của ông anh trong nhóm có sân trước khá rộng tha hồ bày bàn ghế đồ ăn thức uống. Tất nhiên nó và chị nhanh chóng nhập cuộc một cách vui vẻ, trời càng về khuya không khí càng rộn rả, nhất là trước cái màn hình tivi to đùng mọi người dùng để hát karaoke. Ai cũng uống rượu bia hơi nhiều nên hát hò toàn chọn mấy bài remix để mà nhún nhảy. Chị thì càng không chịu ngồi yên rồi, nguyên hội chị em hùa nhau bật nhạc sàn rồi nhảy như đi bar, chỉ có số ít ngồi im trên bàn ăn uống. Tất nhiên trong đó, nó cũng ngồi một góc nhâm nhi đồ ăn, một ly rượu vang nhẹ đưa ánh mắt nhìn về phía chị như một thói quen.

Bổng nhiên điện thoại chị rực sáng làm nó giật mình làm rơi điện thoại xuống bàn, vội nhặt lên xem xét, may mà không sao, hình như có tin nhắn tới. Trong lúc xoay điện thoại xem xét nó vô tình nhìn thấy nội dung tin nhắn đang sáng trên màn hình. Là anh Phi gửi tin nhắn, nội dung là hẹn chị gặp để trả giấy chứng minh nhân dân và giấy xe mới, nó tò mò bấm vào mở hết nội dung, và hình ảnh chụp giấy xe mới hiện lên trước mắt, tên chủ sở hữu xe không ai khác chính là nó.

Không tin vào mắt mình, nó phải dụi dụi mắt vài cái nhìn cho rõ nội dung tin nhắn và hình chụp không sai vào đâu được. Rõ ràng chiếc xe đã là của nó, mang tên nó. Khẽ để điện thoại xuống, nó đưa ánh mắt nhìn về phía chị thở dài. Hèn gì bửa thứ hai anh Phi có chạy qua lấy xe đi cả ngày mới đem xe về, chị lại còn đòi mượn chứng minh nhân dân của nó mấy hôm nay không biết để làm gì. Thì ra là đem đi đăng ký xe mới, mà chiếc xe chính là bé caffe. “Phù! Cái chị này, làm vậy chi không biết nửa”

Nó cứ vậy mà ngẩn người ra không biết phải làm gì tiếp theo, xe mượn là một chuyện nhưng nếu chị âm thầm mua chiếc xe này cho nó thì lại là một chuyện khác. Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu, rõ ràng là thật khó xử.

– Lại đây nhóc nói cái này!!

Nó nhẹ nhàng kéo tay chị đi về phía một chiếc bàn nằm trong góc sân.

– Gì dzạ nhóc?

– Chuyện này là sao?

Nó đưa màn hình điện thoại ra trước mặt, chị khẽ cuối đầu nhìn nội dung xong rồi nhoẻn miệng cười.

– Nhanh hen, công nhận anh Phi làm giấy xe nhanh thiệt.

– Chị mua xe rồi hả?

– Uhm chị mua rồi

– Vậy sao giấy xe để tên nhóc đứng tên làm gì?

– Chị mua xe cho nhóc, nhóc hổng đứng tên chứ ai.

Chị vẫn tươi cười đưa tay cầm ly nước ngọt lên uống một ngụm rồi vui vẻ à cho đã khát.

– Sao tự nhiên mua xe làm cái gì? Rồi mua hết bao nhiêu? Tiền đâu mua đó?

– Tiền của chị chứ đâu, hihi chị biết nhóc thích nên chị mua chứ có gì đâu hỏi?

– Sao không hỏi cho được, Cái chị này, tự nhiên mua xe cho nhóc làm gì. Rồi mua bao nhiêu sao không nói.

– Thì thì có nhiêu đâu, có mấy… mấy chục triệu hà.

Chị mím mím chặt môi trả lời, thái độ làm nó vừa tức mình vừa buồn cười.

– Mấy chục con khỉ. Làm như nhóc không biết vậy, bửa giờ chạy xe nhóc lên mang coi thông tin giá cả rồi.

– Hihi.. thì thì ảnh bán rẻ ơi là rẻ cho chị mà.

– Rẻ cỡ nào mà rẻ, làm như thân lắm. Rẻ cỡ nào thì cũng là một số tiền lớn.

– …

– Tự nhiên mua cho nhóc làm gì, biết bao nhiêu tiền, nhóc không chạy nửa đâu. Chị coi trả xe cho người ta đi.

Chị thôi cười, nhìn nó nghiêm nghị

– Tại sao hổng chạy chứ?

– Vì nhóc không thể nhận một món đồ nhiều tiền như vậy.

– Nhưng rõ ràng nhóc rất là thích bé caffe

– Thích là một chuyện, mươn chạy vài hôm là quá lắm rồi, đằng này chị đi mua luôn chiếc xe. Chị mua không nói làm gì, tiền của chị, nhưng này chị mua để cho nhóc thì không được.

– Sao lại hông được, chị muốn mua cho nhóc, có gì hổng được.

– Mua gì mà mua, nhiều tiền như vậy nhóc không có nhận được đâu. Nhóc không thích.

– Tại sao hổng thích chứ?

Chị vẫn ngang bướng dùng ánh mắt nghiêm nghị đối với nó, ánh nhìn khiến nó càng khó chịu và mất bình tĩnh.

– Chị làm vậy nhóc có cảm giác mình đang được gái…

– Gái bao chứ gì. Nhóc nói rõ ra luôn đi, úp mở chi chứ.

– Nhóc… không có ý

– Ý gì chứ ý gì chứ. Rõ ràng nhóc tính nói vậy, nhóc nghĩ vậy. Sao nhóc dám nói vậy chứ.

Ánh mắt nghiêm nghị của chị dần chuyển sang giận dữ, giận đến rưng rưng nước mắt. Nó vốn dĩ chưa bao giờ chịu được ánh mắt như thế này của chị, đành quay mặt sang phía khác.

– Nhóc lỡ lời. Nhưng nói chung nhóc không nhận xe mắc tiền như vậy đâu.

– …

Chị im lặng, sự im lặng khiến nó cũng hơi sợ, nhẹ nhàng quay mặt qua nhìn, nó ngập ngừng không biết nói gì vì chị đã rơi nước mắt rồi.

– Thôi thôi đừng đừng khóc. Đang nói chuyện đàn hoàng, đừng có khóc.

– Chị cứ khóc đó, chị khóc hoài luôn đó, chị khóc rồi đó! Tại nhóc hết tại nhóc hết.

– …

– Sao nhóc dám nói lớn giọng kiểu đó với chị chứ. Sao nhóc dùng thái độ đó nói chuyện với chị chứ.

– Thì là nhóc sai vì lỡ lời, nhưng mà…

– Nhưng gì chứ, chị ghét nhóc dùng thái độ đó nói chuyện với chị. Chị ghét nhóc nói hổng chịu chạy bé caffe nửa.

– Chạy sao được mà chạy, đã nói mắc tiền như vậy sao nhóc nhận được, biết bao nhiêu tiền, nó khiến nhóc không thoải mái, thà chị mua cái gì khác vừa phải thôi chứ xe mắc tiền vậy, nhóc chạy người ta nói.

– Huhuhu…

– …

Chị lại càng khóc ra tiếng to hơn, nó vừa bực mình vừa khó chịu nhưng vẫn thấy hơi buồn cười, thật quái lạ.

– Cái gì mà nói chuyện đàng hoàng mà cứ khóc. Nín nói chuyện coi.

– Chị cứ khóc đó, nhóc làm gì chị. Sao nhóc lại nghĩ như vậy? Nhóc đã hứa hổng bao giờ phân biệt tiền bạc với chị rồi mà, giờ nhóc nói vậy. Nhóc hổng biết giữ lời hứa.

– Hứa là một chuyện, nhưng cái gì cũng phải hợp lý, chứ cái này…

– Hợp lý gì chứ. Có gì hổng hợp lý khi chị muốn mua cho người chị yêu món đồ người đó thích nhất chứ.

– Nhưng…

– Nhưng gì mà nhưng, nhóc tối ngày nghĩ tới tiền, tối ngày sợ người ta nói này nói nọ. Chị quan trọng ha người ta nhìn nhóc ra sao quan trọng hơn.

– …

– Chị khóc hổng phải tại nhóc lớn tiếng, chị khóc vì sao bao nhiêu thời gian bên cạnh nhau, nhóc vẫn hông hiểu chị, nhóc vẫn cứ quan trọng chuyện tiền. Chị ghét nhất người ta để tiền lên trên hết nhóc biết hông?

– …

Chị vừa khóc vừa nói, vẫn cứ ngang bướng và vô lý, nó thì lại luôn nhạy cảm vì chuyện tiền bạc cho nên cũng cứng đầu không thể hạ nhiệt được cái tôi trong lòng, vẫn cảm thấy bực mình một cách khó hiểu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...