Chạm đáy nỗi đau

Chương 15



Phần 15

Nghe vậy, Đức quay lại phía sau, thấy bọn chúng, cậu khá ngạc nhiên.

Tổng cộng có 5 thằng, đứng trước 4 thằng kia là thằng Tuấn, cái thằng gây hấn trong võ quán làm Đức có ấn tượng khá xấu.

Còn 4 xác đằng sau có lẽ cũng chả kém gì thằng Tuấn, đầu tóc hết vàng với đỏ, tay chân hết rồng với chả cá chép.

“Lại là mày à, có vẻ như tao hơi có duyên gặp mày” Đức bĩu môi:

“Mà thôi cũng cảm ơn mày, chuyện của tao tao lo được”

Thằng Tuấn cười cợt nhìn Đức, ánh mắt nham hiểm, mặt hắn đanh lại:

“Đm thằng chó này, hôm trước chả phải tao bảo mày tránh xa cái Nhi ra, bộ tai mày bị điếc à?”

“Mày kỳ thật đấy, Nhi nó đã không thích mày rồi, mà mày cứ như cái vệ tinh ấy, bộ mày không thấy nhục ạ” Đức cười cợt.

“Đó đéo phải chuyện của mày” Thằng Tuấn gào lên, rồi nó quay 4 thằng đằng sau ra lệnh:

“Tụi mày đập nó nhừ tử cho tao, tao cho mỗi đứa 1 triệu”

“Anh Tuấn hào phóng quá à, anh cứ để tụi em lo, đảm bảo nó không lết về được trong hôm nay” Thằng tóc đỏ xoa xoa tay nịnh bợ.

Nói rồi 4 thằng tụi nó dàn hàng ngang trước mặt Đức, khuôn mặt thằng nào thằng nấy nhìn Đức như còn lợn sắp làm thịt.

Mọi người xung quanh tò mò nhìn sang, sắp giao tranh nên họ khá hứng thú, thầm tiếc thay Đức đẹp trai mà số đen gặp phải bọn trẻ trâu du côn.

“Anh, mình đi đi anh, bọn nó làm anh bị thương đấy” Lan Anh hoảng sợ nhìn chúng nó, nép người sau lưng Đức thì thầm nhỏ.

“Lan Anh, em đi sang phía bên kia, chuyện này để anh” Đức bình tĩnh ra lệnh.

“Nhưng mà…” Lan Anh khuyên bảo.

Nhưng chưa kịp nói hết thì Đức quay sang nhìn cô, ánh mắt tự tin kiên định.

Đức nhẹ nhàng vuốt má cô, dịu dàng nói:

“Nhanh, đi sang bên kia, không bọn nó làm em bị thương đấy”

“Dạ” Cô ngoan ngoãn đi ra phía xa, cô quyết định nếu thấy Đức bị thương sẽ báo cảnh sát ngay.

Thằng Tuấn xa xa nhìn thấy hai người tình cảm mật ngọt, trong lòng khó chịu, thầm ghen tị sao số thằng này toàn quen phải gái vừa xinh vừa ngon.

“Tụi mày giải quyết nó nhanh lên, tao cho thêm mỗi thằng 500” Trong lòng bực tức, thằng Tuấn quát.

Được thằng Tuấn cho thêm 500k, bọn nó như được buff mana, 4 thằng nó vây quanh Đức vào trung tâm.

Đức bình tĩnh đến lạ thường, cậu biết bọn này là mấy bọn trẻ trâu, thích thể hiện nên mấy chuyện đánh đấm toàn là võ mèo quào, với sức Đức thì khả năng cao là bọn này sẽ thua.

Thằng tóc đỏ lao lên đấm đầu tiên, trong đầu nó nghĩ Đức cũng là thể loại học sinh mà thôi.

Nhưng nó đâu nghĩ Đức là hàng nóng khó đụng vào.

“Áaaaaa” Bất ngờ nắm đấm nó bị Đức nắm lại, bẻ ngược tay nó ra sau làm nó gào lên đau đớn.

Tiếp theo đó là một cú đấm giữa trán thằng tóc đỏ khiên hắn ôm mặt đau đớn, cả người nằm giãy đầy đặn như con cá trên mặt đất.

3 thằng xung quanh thấy Đức chỉ một đòn hạ đo ván thằng tóc đỏ, bọn chúng bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Bon chúng giờ đây hiểu rằng Đức là loại khó đụng vào, thằng tóc đỏ trong bọn chúng cũng là loại đánh nhau cũng có tiếng mà với Đức chỉ cần một cú đấm mà thôi.

3 bọn nó hiểu 1 chọi 1 với Đức là sai lầm, thế nên bọn nó lao lên đồng loạt về phía Đức, vô tình để lộ ra hàng loạt yếu điểm có lợi cho Đức.

Đức nhẹ nhàng một cú ra chân phá trụ khiến hai thằng đổ thẳng cẳng ra đất, thằng còn lại là một cú móc hàm khiến thằng còn lại bất tỉnh tại chỗ.

Từ xa, tiếng xôn xao ngày cành lớn, Đức thể hiện quá mức kinh người khiến bọn họ đứng xem thôi không thể khép được mồm.

“Đcm, bọn phế vật” Nhìn thấy cảnh đó, thằng Tuấn cay cú nghĩ thầm, rồi nó lẻn chạy đi được một khoảng cách xa, quay đầu lớn tiếng:

“Mày chưa xong đâu con chó, lần sau tao cầm hàng đập chết mày”

“Tao đợi ngày đấy” Đức bình thản đáp trả, trong lòng bắt đầu suy sét:

“Thằng này nguy hiểm thật, lần sau phải vạn nhất cẩn thận mới được”

Mặc dù Đức võ công cao cường, có thể một địch nhiều, nhưng đó là trường hợp kẻ thù không có vũ khí, có lại là một chuyện khác.

“Haizz, cuối cùng cũng xong” Đức thở dài một hơi nói, nhìn bọn đang hoảng sợ trước mặt nói:

“Tụi mày cút đi, tiện thể vác thằng kia về luôn, tụi mày yên tâm, nó chưa chết đâu”

“Dạ… dạ vâng anh, bọn em cút ngay đây ạ” Nói rồi 3 thằng tụi nó chạy trối chết, không quên vác theo thằng đang bất tỉnh, chắc rằng đây sẽ là kỷ niệm khó quên trong cuộc đời tụi nó.

“Anh không sao chứ?” Lan Anh chạy tới hỏi han.

Đức quay sang nhìn Lan Anh, khuôn mặt bất lực, lại còn cô gái này khiến cậu đau đầu nữa.

“Không, anh không sao” Đức nhìn Lan Anh nói:

“Thôi, chúng ta về thôi, muộn rồi”

“Dạ vâng” Lan Anh gật đầu.

Mặc dù cô rất muốn ở lại để giải thích với Đức, nhưng cô biết nếu ở thêm chút nữa cái tên kia lại kéo quân sang nữa thì không ổn chút nào, vậy nên ngoan ngoãn nghe lời Đức.

Trên đường đi về nhà, ngồi sau xe, Lan Anh ôm chặt vòng eo Đức, sụt sịt nói:

“Anh ơi, em xin lỗi vì đã không nói anh, mà anh ơi, em thật sự không có cố ý đâu”

Những giọt nước mắt cô không biết đã chảy từ khi nào, thẫm đẫm ướt vai Đức.

“Haizz, thôi nào, không khóc nữa, chuyện đó để tương lai tính” Đức bất lực nói.

Không quá bao lâu thì Đức chở Lan Anh về nhà, dừng trước nhà cô, cậu nhẹ nhàng cởi nón cho cô.

“Được rồi, em về đi” Đức bước xuống xe, nhìn cô nhỏ nhẹ nói.

Lan Anh bước xuống, ôm chặt Đức, vùi mặt vào lông ngực cầu sụt sịt khóc.

“Lại khóc, trời ơi là trời” Đức bực bội nghĩ thầm.

“Được rồi, không khóc nữa, chúng ta vẫn là người yêu mà phải không?” Đức nhẹ xoa đầu cô an ủi.

“Anh ơi, huhuhu, em… em sợ mất anh, em sợ anh xa lánh em lắm, anh hứa đừng bỏ rơi em nhé, được không? Không có anh em không sống được mất” Lan Anh ngước ánh mắt đẹp thấm đẫm lệ lên, nhìn Đức nức nở nói.

“Được, anh hứa, anh hứa mà” Đức bất đắc dĩ nói:

“Nhưng mà anh cần thời gian để suy nghĩ thêm về hai chúng ta, tạm thời trong khoảng thời gian tới anh sẽ không gặp em”

“Vậy anh sẽ không chia tay em đúng không? Anh vẫn sẽ yêu em?” Lan Anh ngây ngô hỏi, nước mắt trực trào khóe mi nhìn Đức.

“Ừm” Đức gật đầu nói:

“Thôi em về đi, không ba mẹ đợi”

Nói rồi, Đức cúi xuống, nhẹ nhàng dùng tay gạt đi những sợi tóc trên khuôn mặt xinh đẹp, lau đi nước mắt lăn dài trên má cô.

Bỗng nhiên Lan Anh bất ngờ hôn Đức khiến cậu trợn trừng mắt.

“Lan Anh, em…” Đức ấp úng nói.

Nhưng không để Đức kịp nói, cô đã dùng hai tay ôm chặt lấy cổ cậu, mạnh mẽ áp môi mình vào môi cậu.

Dần dần đầu óc Đức bắt đầu mù mịt đi, bắt đầu hưởng ứng nụ hôn ngọt ngào.

Lan Anh dần đưa đầu lưỡi vào, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng Đức tiến vào, bắt lấy lưỡi cậu cuốn lấy.

“Chụt chụt chụt chụt…” Tiếng âm thanh nút lưỡi vang lên trong không gian.

Đức dần hưởng ứng với cô, nhẹ đưa tay vào áo cô, luồn tay qua áo con bóp lấy bầu ngực chưa lớn lắm của Lan Anh, đầu lưỡi chủ động quấn quýt qua lại, trao đổi nước bọt với cô.

“Ưm ưm” Đôi tay Đức xoa nắn bầu ngực làm Lan Anh nhẹ rên lên.

Mãi một lúc lâu sau, khi hai người hết dưỡng khí mới rời đôi môi nhau ra, kết nối với đôi môi hai người là một sợi chỉ bạc.

“Hờ hờ hờ…” Hai người thở dốc, ánh mắt nóng bỏng nhìn lấy nhau.

Lan Anh chỉnh sửa lại áo, hôn “chụt” vào môi Đức một cái rồi chạy vào nhà.

“Em yêu anh” Chạy vào nhà, cô nhìn ra Đức cất giọng ngọt ngào, để lại Đức một mặt thơ thẩn hưởng ứng dư vị ngọt ngào ban nãy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...