Chạm đáy nỗi đau
Chương 16
Đức về đến nhà thì đã khuya, tâm trạng không biết nói sao.
Buồn thì cũng không hẳn buồn, mà vui thì cũng không hẳn vui, điều đó làm cậu cực kỳ khó xử.
Nhưng quan trọng hơn hết là cậu cần thêm thời gian để thấu hiểu hơn, sự việc Lan Anh làm cậu rất nhức nhối, trong lòng cực kỳ không thoải mãi, định một thời gian nữa sẽ cùng Lan Anh làm sáng tỏ mọi việc.
Đức mở cửa bước vào nhà, đèn vẫn còn sáng, nhưng mẹ thì không thấy đâu.
Thường thì Đức không hay về khuya, mà khi về khuya rồi thì mẹ hay ngồi đợi cậu trên sofa phòng khách.
“Chắc mẹ vẫn còn giận” Đức nghĩ thầm, rồi đóng cửa đi về phòng.
Nhưng đi đến cửa phòng mình thì…
“Lại chơi bời về muộn” Mẹ bước ra từ phòng ngủ, nhìn Đức trách móc.
“Dạ, con xin lỗi, mà mẹ cũng nên đi ngủ đi chứ, đừng đợi con như thế” Đức đáp lời mẹ.
Đức chăm chú nhìn mẹ, trên người mẹ giờ đây là bộ hai dây áo ngủ gợi cảm, lộ ra hai vai và cặp đùi trắng làm dục hỏa Đức tăng trào.
“Hừ, ánh mắt láo liếc, hư, mẹ không nói chuyện với con nữa” Thấy ánh mắt không đứng đắn của cậu con trai, Dương trách móc rồi quay người về phòng.
Đột nhiên như nhớ ra cái gì, Dương dừng lại, quay đầu hoài nghi nhìn Đức, chạy đến chỗ cậu quẹt tay lên khóe môi cậu.
“Thì ra là vừa hôn nhau với người yêu sao, lần sau nhớ chùi kỹ son môi đi nha” Dương nhìn Đức cười nói.
Nghe lời Dương, Đức nhảy dựng lên, cậu không hiểu sao nghe Dương nói làm cậu thấy cái mùi vị chua chua đâu đây.
“Không lẽ mẹ ghen” Đức nghĩ thầm, như tính làm gì, cậu cười cười nhìn mẹ nói:
“Dạ mẹ, con vừa hôn nhau xong ạ, phải nói là tuyệt vời luôn”
“Ừm tuyệt vời, thôi mẹ đi ngủ đây” Dương hờ hững nói rồi quay người về phòng.
Phải nói Dương che giấu nội tâm khá tốt, cô đang ghen nhưng nào có thể qua mắt được Đức tinh ranh.
Đoán đúng rằng mẹ đang ghen, Đức cười thầm trong lòng, nhẹ níu lấy cánh tay Dương, đưa vòng tay ôm lấy eo cô.
“Mẹ, nhưng con thích với mẹ hơn” Đức mật ngọt nói.
Cảm nhận Đức ôm đằng sau làm cô nhảy dựng cả lên, đã vậy nghe lời cậu nói khiến khuôn mặt cô không tránh được ửng đỏ lên.
“Ai… ai lại làm với con chứ” Dương ấp úng nói.
“Chả phải mẹ nói rất thích con hôn sao?” Thấy mẹ lúc này ấp úng đến mức đáng yêu, Đức trêu chọc.
Dương không hiểu sao giờ đây cô lại ấp úng như thiếu nữ như thế nữa, khi đối mặt với con trai, Dương luôn tỏ ra phần con mềm yếu nhất trong con người mình.
“Me… mẹ” Dương bối rối, quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của Đức.
Nhưng một hồi lâu sau không thấy Đức có phản ứng gì, chỉ có cái ôm nhẹ nhàng từ sau lưng.
Nếu như bình thường Đức sẽ phải sờ soạng cô một tí, nay Đức lại chả làm gì ngoài cái ôm nhẹ nhàng khiến cô khá khó hiểu.
Dương quay lưng định nói, nhưng chưa kịp nói gì thì…
Chụt…
Một nụ hôn bất chợt vào má cô khiến Dương cứng đờ trong vài giây, bên tai thoang thoảng tiếng Đức nói:
“Con yêu mẹ, con sẽ đợi một ngày mẹ chấp nhận con” Nói rồi Đức chạy vút vào phòng, để lại Dương mê mẩn một mình.
Lấy tay chạm nhẹ vào bên má Đức vừa hôn, cô mỉm cười ngọt ngào.
“Cái đứa này, yêu thế không biết” Dương ngọt ngào nói thầm, rồi cô đi về phòng với tâm trạng vui vẻ…
Hôm sau, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như mọi khi, nhưng mẹ dường như có chút thay đổi.
Mẹ hay mỉm cười vu vơ khi không có ai, hay tự soi gương nữa, và đôi khi tự đưa tay lên má rồi cười cười nào đâu là phụ nữ đã 36 tuổi và có một con đâu chứ.
Đang ngồi ăn trưa, thấy mẹ cứ mỉm cười rồi tí lại cười như gái mới yêu, Đức lấy làm lạ.
“Sao mẹ cười suốt thế, có chuyện gì vui hả mẹ?” Đức dò hỏi.
“Hừ, con nít con nôi không nên biết chuyện” Nghe Đức hỏi, Dương hừ lạnh một tiếng trả lời.
Dương làm sao mà nói với Đức là cô vẫn còn lưu luyến nụ hôn của cậu con trai chứ, điều đó làm cô ngại chết, cô cứ vậy bỏ mặc cậu con trai.
“Ủa, mình vẫn là con nít hả ta?” Nghe mẹ nói, Đức tự hỏi bản thân mình:
“Đâu có nhỉ, mình cũng là thiếu niên rồi mà”
Cứ thế cả buổi Đức thắc mắc, hỏi mẹ cái gì mẹ cũng không trả lời, để mặc Đức với câu hỏi lớn trong đầu.
… Bạn đang đọc truyện Chạm đáy nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cham-day-noi-dau/
Buổi chiều, Đức đi đá bóng với thằng An, vì thời gian này khá rảnh nên Đức cúng hay đá bóng hơn mặc dù cậu không thích bộ môn này lắm.
Đức kiểm tra lại đồ đạc, thấy đã đủ cậu đi ra ngoài lấy xe nhưng…
Reng reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đức dừng lại, lấy điện thoại từ trong balo, nhìn thấy số lạ, định cúp nhưng nghĩ lại thôi:
“Alo, ai vậy ạ”
“Đức đấy hả?” Một âm thanh nữ giới dễ chịu vang lên từ đầu dây bên kia.
Nghe thấy là nữ giới, với lại cái giọng này khá quen tai, rặng nhớ lại thì không được nên Đức dò hỏi:
“Ưm, tôi là Đức, cho hỏi bên kia là ai mà có số của tôi vậy?”
“Mình là Nhi nè” Bên kia đáp.
Nghe thấy bên kia là Nhi khiến Đức bất ngờ, không ngờ đến giờ mới liên lạc được.
Vốn dĩ Đức đã nhiều lần liên hệ với Nhi nhưng không được, Nhi cũng không đi tập võ nữa nên Đức không thể gặp, ngót nghét cũng đã 1 tuần vô tình làm Đức quên béng đi mất.
Quay trở lại với Đức…
“À Nhi sao, lâu rồi không gặp cậu, cậu gọi tớ có chuyện gì không?” Đức hỏi.
“À… à nay Đức… Đức đi chơi với tớ nhé” Nhi ấp úng trả lời qua điện thoại.
“Ừm, được thôi” Đức đồng ý ngay…
Chút nữa được gặp Nhi khiến cậu khá vui, trong lòng ngóng trông.
“Ừm cậu đến quán XX nhé, tớ đợi ở đấy” Nhi đáp lời.
“Vậy thế nhé” Nói rồi Đức cúp máy, khuôn mặt mỉm cười nghĩ đến lúc hai người gặp nhau, bỏ thằng bạn ra sau lưng, Đức phóng xe đến điểm hẹn.
Đức đến điểm hẹn hai người không bao lâu, nơi hẹn hai người là một quán cafe khá đẹp, xung quanh quán được trồng nhiều cây xanh, mang lại không khí vô cùng trong lành.
Đức nhìn xung quanh một hồi mà chả thấy Nhi đâu, định gọi điện thoại lại thì…
“Đức” Một bàn tay chạm nhẹ vào vai cậu, kèm theo đó là một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.
Đức quay lại ra sau, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ở trước mặt cậu.