Chạy trốn
Chương 10
… reng… reng tiếng điện thoại đã đánh thức tôi, lồm cồm ngồi dậy nhìn lên chiếc đồng hồ thì đã 2h chìu, cằm chiếc điện thoại lên nheo mắt, thì là thằng tuấn thằng bạn chó chết của tôi…
– Oa… alo – tôi ngáp dài…
– Mày mới thức à, cà phê cho tỉnh ngủ quán củ nghe – nó nhanh nhảu nói…
– Ừ mày tới trước đi lát tao qua…
Cúp máy xong bước chậm rãi vào nhà tắm, úp mặt xuống dòng nước đang chảy mạnh để rửa trôi cái cảm giác còn thèm ngủ, cằm cái khăn tắm ra khỏi phòng soạt cái quần short với cái áo thun đơn giản, lật đật xuống nhà. Không biết mẹ có đọc suy nghĩ của tôi hay không mà đã ngồi ở phòng khách canh sẵn…
– Đi đâu đó – mắt thì vẫn nhìn tv nhưng vẫn biết tôi tính trốn ra ngoài…
– Dạ con đi uống nước với thằng tuấn – tôi rụt rè đáp…
– Ừ đi đi…
– Mà mẹ chìu đừng có chừa cơm con nghe, con qua nhà Đ ăn con lun…
– Ờ cái thằng này…
Không để mẹ nói hết câu tôi đề pa vọt lẹ nếu không mẹ bắt ở lại thì mệt, phi trên con xe của mình một lúc, thì đã tới cái quán quen thuộc dừng xe sang một bên đẩy cửa bước vào thì thấy nó đã ngồi từ lúc nào thấy tôi đi vào nó đứng dậy ngoắt tôi…
– Đây nè ku – nó vẫy tay…
Bước đến cái bàn, ngồi phịch xuống, từ xa chị tiếp viên thân thuộc chạy lại…
– Trời mình mẩy gì toàn vết thương thế – chị chau mày lại…
– Dạ… té xe – tôi vừa cười vừa nói…
– Té cái éo, nó quánh lộn hôm wa đó – thằng tuấn tài lanh…
– Sặc… quánh lộn à, máu điên quay lại rồi à – chị chọc tôi…
Tôi quay lại lườm thằng tuấn một cái, nó thì giả vờ như không thấy gì hết, quay lại chị nói nhẹ nhàng…
– Chị lấy cho em ly cà phê ít đường đi khát quá…
– Ừ ngồi đó đi chị đi lấy cà phê…
– Cái địt ngựa mày, lanh vậy – tôi chửi nó…
– Tao có lanh gì đâu, tao chỉ nói sự thật thôi mà – nó thanh minh…
– Ừ – tôi thở dài…
– Ừ mà, hôm qua đưa 2 đứa nó về có nói gì không – nó gặng hỏi tôi…
– Khóc lóc inh ỏi, tùm lum hết…
– Hehe mày đào hoa quá – nó cười khoái trá…
– Đào hoa gì cha? – Tôi hỏi nó…
– Thì quen một lượt 2 em – nó nhếch mép, còn tôi thì bất động…
– Điên vừa thôi, tao đâu có – tôi thanh minh, nhưng trong lòng vẫn lo sợ, tại sao nó lại biết nhỉ…
– Thôi tao nhìn mày lo cho con nhỏ kia tao biết rồi – nó vẫn cố moi móc tôi…
– Tao nói thật, nhỏ đó là hàng xóm cũ thôi…
– Thôi mày không chịu nhận thì thôi, nhưng tao khuyên mày một câu, 1 trái tim không thể san sẻ cho 2 người đâu – giọng nó hạ xuống…
– Ừ tao biết rồi…
2 thằng cứ ngồi cứ nói đủ thứ chuyện trên đời nào là con này quen với thằng kia, con kia nó đánh con nọ, cứ luyên thuyên với nhau, nhìn lại đồng hồ thì đã gần 4h chiều liền nhớ đến cuộc hẹn qua nhà Đ nữa…
– Tao về trước nghe, tao có hẹn rồi…
– Hẹn với con ghệ mày chứ gì, chỉ còn mà ta cô đơn nơi này thôi – nó làm bộ thở dài…
– Ừ…
Bước ra khỏi quán, những hạt nắng của buổi xế chìu tạo nên khung cảnh thật yên bình, từng dòng người hối hả về căn nhà ấm êm của hộ, còn tôi, tôi không về nhà mà về một nơi có một người con gái đang đợi tôi, chạy trên con xe thân yêu của mình, chẳng mấy chốc tôi đã đến nhà em, dựng chiếc xe bên đường, tôi bấm chuông… bính… bong… bính… bong.
Một lúc sau thì em lon ton chạy ra mở cửa cho tôi, tôi bất ngờ trước cái thân hình của em bây giờ, em đang mặc trên người một cái tạp dề, khuôn mặt thì nhìn như con mèo, nhìn rất là ngố…
– Làm gì mà ăn mặt thế này đây – tôi hỏi em…
– Thì tui… tui… tập nấu ăn ko được à – em chu cái mỏ ra…
– Trời đất, mới thấy nghe, làm cho ai ăn đó – tôi trêu em…
– Thì cho… cho… chó ăn…
– Ặc tính đầu độc con chó hã. – Tôi tiếp tục trêu…
– Thôi zô nhà đi – em õng ẹo…
Dắt xe vào sân, nhìn dáo dác không thấy ông hải đâu, tính chào hỏi ổng một tiếng, mà lại không có nhà, thấy em hớt ha hớt hãi dưới bếp nhìn mà tức cười, tôi rón rén lại bên em, từng hơi thở phả vào tai em…
– Làm gì thế cô nương – tôi nói từng chữ…
Em khẽ giật mình…
– Nấu đồ ăn cho ông ăn bồi bổ nà…
– Thôi để tui nấu cho, đợi bà làm chắc rả ruột quá…
Đẩy em sang một bên, tôi bắt đầu trổ tài nấu ăn của mình, chẳng mấy chốc mùi thơm của thức ăn phả lên. Dọn lên cái bàn ăn, tôi và em ăn cơm mà không thể tình tứ hơn được…
– Nói A nào – tôi gắp miếng thịt đưa vào miệng tôi, miệng thì cười tủm tỉm…
Tôi giống như một đứa trẻ vậy, em thì cứ như cô bảo mẫu, chẳng mấy chốc cô bảo mẫu này đã làm cho đứa trẻ to con nào ăn sạch trơn.
– Bà này, anh hải đâu, ảnh nói kêu qua ăn mà hok thấy đâu – tôi hỏi em…
– Làm gì có, hôm nay chỉ có em và anh thôi – nhỏ cười ha hả…
Không ngờ Đ ngoan hiền ngày nào của tôi đi đâu mất mà bây giờ là một cô gái bạo dạn…
– Zị là hok có ai ở nhà hả – tôi cười khoái trá…
– Ừm đi hết rồi…
– Zị tối nay 2 đứa mình… xyz nha – tôi gợi ý cho em…
– Xyz là gì, tui hok pít – biết rồi mà còn giả vờ…
– Thì là như zì nè – tôi phát vào mông em một cái…
– Đồ quỷ thấy ghét – nói ghét nhưng mà lại cười mới ghê…
Tôi nhẹ nhàng lại đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ nhàng, tay bắt đầu mò mẫm mông em, nhưng em lại đẩy tôi ra…
– Thôi mà tắm cái đi, bây giờ nực quá hà – em bước vào nhà tắm nhưng tôi đâu có để em thoát như vậy, tôi quàng tay qua eo em kéo em lại…
– 2 Đứa mình tắm chung nhaz – tôi đề nghị…
– Như… ng… mà ngại lắm – hai bên má em đỏ ửng lên…
– Thôi mà chìu y, mới xuất viện mà – tôi năn nỉ em…
– Ừm…
Tôi ẵm em vào phòng tắm, em dùng tay kéo nhè nhẹ chiếc quần của tôi xuống, từng cm một, khi chiếc 2 quần được cởi ra em cầm lấy thằng nhỏ tôi sụt nhè nhẹ cho thằng nhỏ cứng lên rồi thì đánh vào cái đầu khấc một cái la lên…
– Này thì hư – có ai như em không vậy trời, giọc cho nó cứng lên rồi quánh ngộ thật…
Tôi không thể để em khống chế như vậy tôi kéo em đứng lên, quay em vào tường rồi, nhẹ nhàng đưa tay vào cái vùng tam giác cấm của em, nhè nhẹ tôi cạ vào chiếc quần sịp trắng đang ôm lấy bướm em, em rên ư ư trên miệng…
– Bây giờ thì ai hư hả – tôi cà mạnh vào bướm em…
– A… a… em hư…
Nước nhờn của em bắt đầu ứa ra một lúc một nhìu, tôi nhẹ nhàng cởi nốt chiếc quần sịp của em ra, ôi bướm em đẹp quá, em vặn vòi sen cho nước chảy xuống rửa trôi cái nước nhờn ấy đi.
– Để em kỳ lưng cho nha – em nói nhỏ nhẹ…
– Ừm…
Vừa kỳ cọ cho tôi, em vừa lấy tay sục thằng nhỏ của tôi, ôi thật là sướng cái cảm giác được một người con gái cưng chìu, làm cho tôi thật sự hạnh phúc, bước ra khỏi phòng tắm, tôi và em không có lấy một mảnh vải che thân, em xô tôi nằm xuống giường em, nhẹ nhàng banh háng ra, và đưa con bướm quyến rũ trước mặt tôi và nói…
– Mút đi anh…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Cái mùi đặc trưng của người phụ nữ kèm với mùi sữa tắm của em lúc nãy cứ xông vào mũi tui, cái mùi đó đã làm trỗi dậy dục vọng trong người tôi, tôi ngậm lấy bướm em, lưỡi thì nhè nhẹ tách 2 cái mép thịt đỏ hỏn của em, lưỡi tôi dễ dàng lọt vào bên trong bướm em, tôi dùng răng cạ sát vào mép bướm em, em khẽ nảy người lên vì sung sướng, từng hơi thở của em bắt đầu nặng nề, lưỡi tui cứ thế thục ra thục zô bên trong bướm em, nước dâm thủy của em ứa ra càng lúc một nhìu, nó làm ướt hết cả khuôn mặt của tôi, lấy miệng khỏi bướm em, em cúi mặt xuống và bắt đầu công việc của một nghệ sĩ thổi kèn điệu nghệ, em nắm lấy thằng nhỏ tôi sục vài cái và bắt đầu đưa cái môi chúm chím của em ngày nào hun lên cái đầu của thằng nhỏ, tôi có cảm giác như một luồng điện chạy ngang người, em ngậm chặt thằng nhỏ, bên trong cái lưỡi của em quấn chặt vào thằng nhỏ của tôi cứ thế em chẻ ngay cái khe của thằng nhỏ, tôi như ngây dại bởi dục vọng, em ngước lên nhìn tôi thấy sự rũ rượi của tôi em đắt ý vì đã làm tôi ngây dại đến mức này, em ngày càng sục mạnh còn tôi không thể kiềm chế thêm được nữa…
– Anh sắp ra rồi – tôi nói với em để em nhả thằng nhỏ của tôi nghe…
Không biết em không nghe hay cố ý, mà cứ ngậm chắc lấy thằng nhỏ của tôi đến lúc này tôi không thể chịu đựng thêm được nửa… phụt… từng đợt tinh trùng nóng hổi cứ bắn vào miệng em, sau khi bắn xong, tôi nằm sang một bên như thằng sắp chết, còn em vội chạy vào phòng tắm nôn hết đống tinh trùng của tôi, quay ra ngoài em nhăn mặt…
– Nó thấy ghê quá – em chu cái mỏ lên…
– Tui báo trước rồi mà hok chịu nghe, cứ lì mà ngậm – tôi trêu em…
– Ai biết đâu, cũng muốn thử coi nó ra sao – em hất ngược cái mặt lên…
– Zậy bây giờ biết nó chưa – tôi cười trêu em…
– Biết rồi, thấy mà gớm – em nhăn mặt…
Trong khung cảnh tĩnh lặng và nóng bỏng phía bên ngoài căn phòng đó, mưa đã bắt đầu rơi gió thổi mạnh, những chiếc lá bị cuốn theo cơn gió kia, và tôi cũng vậy, tôi và em đã bị cuốn thêm cơn gió của dục vọng. Đặt nhẹ lên môi em một nụ hôn dài, 2 cái lưỡi quấn chặt vào nhau, rời khỏi cái môi mềm mại của em, hôn nhẹ lên cái cổ trắng ngần của em, rồi từ từ là đến cái ngực của em, đầu ti hồng nho nhỏ, nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm quanh cái ti hồng ấy, một tay mân mê cái vú còn lại của em, hết bên này rồi đến bên kia, sau khi chán chê với cặp vú của em, bây giờ 2 cái đầu ti của em đã cương cứng lên vì sung sướng, cứ lúc ngậm chặt lấy nó thì em, thì có một âm thanh nho nhỏ phát ra từ miệng em… a… a… em ngồi dậy, chổng cái mông trắng phao của em lên, em ra hiệu cho tôi đẩy thằng nhỏ vào, nhưng tôi vẫn chưa muốn, tôi phải để cho em lên tới đỉnh rồi mới làm việc, cằm lấy thằng nhỏ tôi cà quanh bướm em, một lúc lại đút vào một chút rồi rút ra, cứ thế có lẽ em không thể chờ đợi em nữa, em loàng tay chụp lấy thằng nhỏ của tôi kê ngay bướm em đụt vào một cái… ọt… tôi bị bất ngờ rên lên một tiếng trên môi thì nở một nụ cười khoái trá vì em đã tự động tìm đến cái cảm giác này, còn em có lẽ em đẩy vào mạnh quá, nên đã chạm vào tử cung, em khụy xuống vì sướng, tôi nắc nhè nhẹ để cho em cảm thấy lúc đầu bao giờ cũng rất là yên bình, nhưng làm gì có bình yên hoài hả em, nhấp được một lúc tôi bắt đầu nắm chặt lấy hông em tôi bắt đầu nhấp như vũ bão vào bướm em, em rên lên từng đợt vì sung sướng.
– Á… hự… a sướng quá, mạnh nữa anh – em rên lên những tiếng vô nghĩa…
Bên trong bướm em, thật là chất nó siết lấy con chym tôi ép vào là chym như muốn vỡ ra, lật em nằm ngửa lại, đẩy nhè nhẹ thằng nhỏ xung quanh cái bướm ướt át của em, đẩy nhè nhẹ thằng nhỏ vào trong bướm em, tôi nhấp từng cái nhẹ nhàng vào trong bướm em còn phía trên tôi ngậm lấy môi em, cho em những nụ hôn ngọt ngào nhất mà tôi có được, lưỡi chúng tôi tiếp tục quấn vào nhau như 2 con rắn uốn mình, nhả môi em ra tôi bắt đầu tăng tốc những cú nhịp của mình vào bướm em, có lẽ đã đến đỉnh điểm tôi nói với em…
– Anh sắp ra rồi a… a – tôi vừa thở vừa nói…
– Á… á… vào trong đi anh, bắn hết vào đi – em vừa rên vừa nói…
Phụt… từng dòng tinh trùng bắn thẳng vào bên trong bướm em, tôi nằm sang một bên, từng giọt tinh trùng tràn ra khỏi cái bướm xinh đẹp của em, em nhìn tôi, và tôi nhìn em cả 2 cười trong mảng nguyện, tôi ôm em, 2 cái thân thể trần truồng, trao cho nhau từ hơi ấm mặc cho những cơn gió, và giọt mưa lạnh lẽo ngoài ấy…
– Chúng mình sẽ ôm thế này mãi nhé anh – em cười trong hạnh phúc…
– Tất nhiên rồi vợ của anh ạ – tôi xoa đầu em…
– Em có chịu làm vợ anh hồi nào đâu mà nói – em giả vờ giận dỗi…
– Em đã là vợ anh từ lúc chúng ta gặp nhau rồi cô ngốc ạ – tôi dỗ ngọt em…
– Hứ… thật hok đó cái miệng của anh nó dẻo như dép lào ấy – em chu cái mỏ ra…
– Thật mà, nếu một mai ngày nào đó em bỏ anh lấy người khác thì anh sẽ tới cái hôn lễ đó cướp em đi đó – tôi nói từng chữ nhấn mạnh…
– Anh đừng nói như vậy, bởi vì anh đã cướp trái tim em đi từ rất lâu rồi nên cho dù em có ở bên ai thì trái tim em vẫn nơi anh thôi…
Cứ thế chúng tôi trao cho nhau những tiếng yêu thương ngọt ngào, và chúng tôi ôm lấy nhau mà ngủ mặc kệ những tiếng mưa tí tách ngoài kia…
Ánh nắng của buổi bình minh xuyên qua, ô cửa kính chiếu thẳng vào đôi mắt tôi, tôi nheo mắt bởi cái thứ ánh sáng ấy, định ngồi dậy để đi tắm thì nhìn sang kế bên tôi, em đang gối đầu ngủ trên tay tôi rất ngon lành, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi đầu em, đặt em lên cái gối mình tránh làm em thức giấc, cằm cái khăn bước vào phòng tắm, từng dòng nước mát lạnh chảy xuống, nó xóa bỏ những cái vết tích của trận chiến hôm qua với em… bước khỏi nhà tắm với cái vẻ mặt tỉnh hắn, em vẫn nằm đó cái khuôn mặt của em lúc ngủ rất dễ thương ngồi xuống bên giường ngắm em một lúc, dùng tay vén những lọn tóc của em sang một bên. Bước xuống nhà em, vội chạy sang con đường bên kia mua 2 phần cháo và vài bọc sữa đậu nành để cho tôi và em. Quay lại nhà em, đổ 2 phần cháo vào 2 cái tô, hương thơm nghi ngút của tô cháo nóng hổi, quay lên phòng, em vẫn nằm đó vẫn êm đềm trong giấc mơ ngọt ngào của em, tôi ngồi xuống bên giường lay em…
– Dậy ăn sáng nè – tôi tiếp tục lay em…
Em nheo mắt nhìn tôi, ngồi bật dậy hun vào môi tôi một cái chụt…
– Sáng rồi hả – em nói với cái dọng còn muốn ngủ…
– Đi tắm đi rồi xuống ăn sáng, chưa súc miệng gì đã hun tùm lum rồi…
Em bước loạng choạng vào nhà tắm, miệng thì vẫn cứ ngáp lên ngáp xuống, tôi bước xuống nhà, ngồi đợi em, 5 phút sau thì em xuống khuôn mặt tươi tỉnh hơn lúc nãy…
– Cháo này ông nấu hả – em hỏi tôi một câu hết sức ngây ngô…
– Mua đó chứ nấu gì, nấu sao kịp…
– Tưởng đâu nấu chứ – em trề môi…
– Zị bây giờ có ăn hok, hok ăn thì trả đây tui ăn một mình – tôi kéo tô cháo qua…
– Ăn chứ, ngu sao hok ăn – em giật lại lúi húi ăn…
– Từ từ, mắt nghẹn bây giờ – thiệt tình giống trẻ con hết sức…
Ăn xong, tôi ngồi dậy và dắt xe ra về…
– Về hả – em ngước nhìn tôi…
– Hok lẽ ở đây hả trời, ông hải mà zìa chắc ổng giết tui quá…
– Ừm hé thôi zìa đi…
Chụt em hôn lên môi tôi để thay lời tạm biệt. Vi vu trên con chiến mã của mình, chạy qua bao khu phố nhìn vào cửa hàng bên đường, tôi chợt nhớ đến hôm nay là một ngày rất quan trọng, nhưng lại không nhớ là chuyện gì mới mệt, vặn óc suy nghĩ một lúc thì tôi cũng đã nhớ ra phải rồi… hôm nay là sinh nhật Linh, loay hoay một lúc không biết nên chọn món quà gì cho em tôi nhớ đến thằng tuấn, thằng này rành lắm…
– Alo mày hả tuấn…
– A… lo… có chuyện gì mà mày điện sớm vậy – tiếng nó ngáp dài bên kia…
– Sinh nhật tặng con gái món quà gì mạy – tôi ấp úng hỏi nó…
Nghe được một cái tin nóng hổi giọng nó bỗng thay đổi đột ngột…
– Tặng quà sinh nhật hả, để anh tư vấn cho…
– Ừ lẹ đi…
Nó suy nghĩ một hồi thì à lên một tiếng…
– Tặng cho nó một con thú nhồi bông đi tụi con gái thích mấy thứ này lắm, chọn mấy con dễ thương ấy, nếu có thêm vốn thì mua thêm một cái bánh kem…
– Dậy hã cảm ơn nghe – tôi cúp máy cái rụp…
Nhìn zô cái đống thú nhồi bông đủ hình dạng của cửa hàng, cũng may là mới xin tiền mẹ hôm qua không thì… lựa trong cái đóng đó, tôi cuối cùng cũng chọn được một con sâu bự hết biết, ra tính tiền thì còn được 200k thế là đi toi cái đóng tiền dành dụm rồi, ôm con sâu phía sau, tôi chạy một lúc thì bắt gặp cái cửa hàng làm bánh kem mới mở, cuối cùng tôi liều một phen là bất quá thì nhìn cà phê tháng này để đổi lấy nụ cười của một người con gái, dạo quanh hàng bánh kem tôi chọn được một cái bánh khá to, bên trên là một lớp socola thơm ngon, thêm một ít ngôi nhà trên đó nữa, tôi nhìn mà lòng kiềm không nổi, nhưng cũng phải nhịn. Tiếng chị bán hàng làm cắt cái suy nghĩ muốn ăn cái bánh kem này…
– Em muốn viết chữ gì để chị viết cho – tiếng chị líu nghíu…
– Dạ để em tự viết – tôi bối rối trả lời…
– Tặng cho bạn gái phải hok – chị ta đón ngay trân…
– Dạ… đâu có – tôi gãy đầu…
– Thôi chị thừa biết, cất công đi mua gấu bông rồi mua luôn cả bánh, thì chỉ có tặng bạn gái thôi…
Tám xong với chị bán hàng tôi cặm cụi cặm cái bịt kem trên tay nắn nót từng chữ “Happy birthday Zk iu” cuối cùng đã xong, ngồi đợi một lúc thì chiếc bánh kem của tôi cũng đã đặt vào chiếc hộp xinh xắn được buộc dây ruy băng màu hồng nhìn rất đẹp, nhấc đt lên điện cho linh…
– Alo em rãnh hok – tôi nhẹ nhàng hỏi em…
– Dạ rãnh – sao hôm nay ngoan lạ thường thế nhỉ…
– Ừ zị lại quán nước abz nghe ngồi đợi một chút rồi anh qua…
Trên con đường đến chỗ hẹn, miệng tôi lúc nào cũng giữ một nụ cười vì tôi sắp mang lại một niềm vui cho người tôi yêu. Dựng xe lại bên quán, tôi bước vào quan sát xung quanh một lúc thì tôi thấy em đang ngồi ở cái bàn ở bên trong gần cái hồ, tôi bước nhẹ nhàng đến bên em, vội bịt mắt em lại để cái bánh kem lên bàn và nói khẽ vào tai em…
– … Happy Birthday Vợ Iu…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Em nhẹ nhàng, gỡ bàn tay tôi đang che đi đôi mắt đáng yêu của em, từng ngón tay, được tách ra bởi những ngón tay nhỏ nhắn của em, em ngước nhìn lên tôi nở một cười nhẹ nhàng, cái cảm giác lạnh nhạt của em ngày nào đã đi mất mà bây giờ là một nụ cười nhẹ nhàng nó giống như một bông hoa đang hé nở giữa một nơi lạnh lẽo mà ánh sáng không tới được…
– Sao lại mua bánh kem – không biết nhỏ giả vờ hay là quên thật…
– Hôm nay sinh nhật của em, mà em không nhớ nữa à – tôi chau mày lại…
– Hihi, em quên mất – nhỏ cười tươi như hoa…
– Trời đất, sợ em lun – tôi so đầu em…
– Mà bộ anh nhớ hả – nhỏ hỏi một câu hết sức ngây ngô…
– Sinh nhật người mình iu mà ko nhớ, thì nhớ cái gì trời – tôi cóc đầu nhỏ…
– Ui… da… đau… tưởng anh quên rồi, 5 năm rồi con gì…
– Anh nhớ dai lắm, nhất là ngày sinh nhật của em đó – tôi ngồi xuống bên em…
– Thật hok đó hay là chỉ dụ dỗ đó – nhỏ nhìn vào mắt tôi, bằng ánh mắt hết sức trẻ con…
– Thật mà, thôi cầu nguyện đi, rồi thổi nến…
Cầm cái bật lửa lên, quẹt tay một cái thì ánh lửa xanh bập bùng hiện lên, những cây nến được ánh lửa làm cháy sáng lên, trong cái góc khuất này, có những ánh nến nhẹ nhàng cháy trong cái bóng tối xung quanh này, em nhắm mặt lại chất tay và cầu nguyện một điều gì đó. Bây giờ tôi mới nhìn thật kỹ, em mặt chiếc váy kẻ ca rô ngắn, đôi tất màu đen huyền ảo đang ôm lấy cái đùi trắng không một vết sẹo của em, phía trên cái thân hình quyến rũ của em cũng được bao phủ bởi một chiếc áo caro cùng màu với chiếc váy ngắn của em đang mặc, nhìn em như một nàng công chúa ở cái thế kỷ 21 này… phù những ngọn nến đang cháy rực được dập tắt bởi một cơn gió thơm dịu dàng từ cái miệng xinh xinh của em, tôi ôm lấy con sâu nhồi bông ở phía sau ra đưa trước mặt em…
– Happy birth day em – tôi nhoẻn miệng cười…
– Cảm ơn – em chìa tay ra nhận lấy con thú nhồi bông ấy…
– Anh à, anh sẽ ở bên em nguyên ngày hôm nay nhé – em cúi mặt xuống…
– Tất nhiên rồi, hôm nay quyên quyết định sẽ là của em mà – tôi dùng tay vén đi những lọn tóc che mất khuôn mặt em…
Bất chợt một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt dễ thương của em, cái gương mặt này, cái nụ cười này nó đã cứu tôi trong những lúc tôi trong bế tắt, cái nụ cười ấy nó đem lại cho tôi một cuộc sống mới, tôi sẽ không bao giờ để cái nụ cười ấy biến mất trên cái miệng nhỏ nhắn ấy, em à anh yêu em…
– Ai kêu anh ngoài kia kìa – em chỉ ra phía ngoài kia…
Bẹp… nguyên cả một cái đống kem dính trên mặt tôi, thật là quá quắt mà, em ngồi đó cười ha hả cả lên vì đã cho tôi nguyên một đống kem lên mặt, nhưng tôi cũng đâu có vừa, dùng tay bóng phần kem vương trên mặt mình, còn tay kéo em lại chết phần kem lên khuôn mặt xinh tươi của em, lúc ấy là một cuộc chiến tranh thật sự của tôi và em, nhưng nó không có đau thương hay mất mát, mà trong cái cuộc chiến ấy là những nụ cười của chúng tôi. Chay kem hả hê lên mặt nhau, tôi và em bây giờ như 2 con mèo lấm lem vì bánh kem, “reng… reng…” tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi quần tôi, rút cái điện thoại ra nhìn vào, thì là Đ, tôi vội vàng đứng dậy bước ra ngoài nghe đt của em…
– Alo, ông hả đang làm gì đó về nhà chưa – tiếng em tra khảo bên kia…
– À… à… tui đang ở nhà thằng tuấn – làm sao tôi có thể nói cho em biết là tôi đang mừng sinh nhật với linh, với lại tôi đã hứa với em sẽ dành cho em nguyên ngày hôm nay mà…
– Vậy hả, làm gì bên đó vậy – em tiếp tục moi móc tôi…
– Nhà nó có đám, nên nó rũ qua ăn đó mà – tôi tiếp tục nói dối em…
– Ừm vậy ăn đi, nhớ ông chết đi được – em nhõng nhẽo…
– Hôm qua ở bên đó chưa đủ à – tôi trêu em…
– Cái đầu ông, thôi đi ngủ đây chán quá…
– Ừm chúc bé ngủ ngon – tôi trêu em một câu cuối cùng…
Sao khi thoát khỏi cái cuộc tra hỏi của em, tôi bước vào ngồi cạnh linh, ánh mắt của em đang dò xét tôi…
– Anh nói chuyện với ai vậy – em quay sang tôi…
– Đoan – tôi trả lời cho em…
Đôi mắt em buồn tênh, giọng nói hạ xuống, có lẽ em nghĩ là tôi sẽ rời xa em sau khi nghe cuộc điện thoại đó…
– Anh về à – giọng em buồn tênh…
– Sao lại về, anh hứa hôm nay sẽ ở bên em mà – tôi bẹo cái má phụng phịu của em…
– Thật không – đôi mắt em sáng lên…
– Tất nhiên là thật rồi cô ngốc ạ – tôi cóc nhẹ lên đầu em…
Ngồi nói chuyện với nhau một lúc đủ thứ chuyện trên đời với em, trời đã xế chìu những cơn gió của buổi chìu cứ phơ phất cuốn đi những tán cây héo úa, những ánh nắng chìu màu cam đã tô cho thêm cho nơi này một chút yên bình, sau những dòng người tấp nập, tôi chở em trên chiếc xe thân yêu của mình lượn quanh các ngóc ngách ở đây, không có con phố nào mà chúng tôi đi qua, trong cơn nắng chìu em ôm siết chặt lấy tôi từ phía sau, cái ngực mềm mại săn chắc của em áp sát vào lưng tôi, đem lại cho tôi một sự hưng phấn là thường, chở em lại nơi cái ghế đá mà tôi đã thề rằng sẽ iu em đến mây ngừng bay và gió ngừng thổi, em ngả đầu người vào lòng tôi em thì thào những điều rất nhỏ…
– Không biết còn bao lâu em có thể ở bên anh như thế này nữa – giọng em buồn tênh…
– Anh sẽ ở bên em suốt cuộc đời này mà ma mút – tôi cố pha trò cho em cười…
Em hôm nay khác mọi ngày, khi bình thường tôi chọc em là ma mút thì em đã đấm thùm thụp vào người tôi, nhưng hôm nay sao em không làm cái điều mà em hay làm, mà thay vào đó em càng ngả sâu vào lòng tôi, vòng tay em quàng lấy cổ tôi và trao cho tôi một nụ hôn thắm thiết…
– Anh à, ngày mai em phải trở về hà nội rồi – em nói từng lời thật chậm vào tai tôi…
Tôi như chết đứng, bởi những lời nó của em quá bất ngờ, tôi không thể tin được những lời em đang nói lúc này.
– Em giỡn hả, em nói sẽ ở đây mà, sao em phải về hà nội – tôi ôm chặt lấy em…
– Ba mẹ bắt em về, ba nói ở trên đó em sẽ có điều kiện tốt hơn dưới này – từng giọt lệ rơi ra khỏi khóe mi của em…
Tôi cũng hiểu, làm cha mẹ ai lại chẳng muốn cho con mình những điều tốt đẹp nhất, nếu tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy, cha mẹ nào lại cho con mình ở một cái nơi khỉ ho cò gáy như nơi này, không khi bỗng dưng chìm vào im lặng, tôi ngồi đó vòng tay ôm chặt lấy em, tôi không muốn xa em, tôi không muốn mình phải đánh mất em một lần nữa.
– Anh à lát về nhà em nha, hôm nay bà chị đi thăm hàng xóm, ngày mai mới về, em muốn đêm nay anh sẽ khắc sâu hình bóng của em vào trái tim của anh mãi mãi – một đề nghị của em khá bất ngờ, khiến tôi lặng thin…
– Ừ, hôm nay anh sẽ ở bên em mãi mãi – tôi không thể phụ lòng em, và tôi cũng muốn đêm nay sẽ là một đêm chúng tôi khắc sâu hình bóng của nhau vào 2 trái tim đang áp sát này…
Tôi và em cứ ôm nhau, tôi không muốn ngày mai em sẽ xa tôi, em sẽ bỏ lại một trái tim lạnh lẽo ở nơi này, mặt trời bắt đầu lặn dần sau đồi núi, từng ánh nắng của mặt trời ngày càng yếu ớt hơn, tôi đỡ em ngồi dậy lau khô những giọt lệ còn vương lại trên cái khuôn mặt buồn tênh của em lúc này, tôi chở em cả 2 im lặng, cái không khí em lặng này đã bị cái vòng tay của em siết chặt tôi phá vỡ từng chút một. Sau những lúc ôm tôi siết chặt chúng tôi đã đến ngôi nhà êm ấm của tôi và em đêm nay, dắt xe vào nhà, không gian yên lặng và tối ôm đã bị phá vỡ bởi giọng nói dịu dàng của em…
– Cười lên y, em không muốn thấy anh cứ như zậy hoài đâu, anh mà cứ như thế em buồn lắm – em nắm chặt lấy 2 bên cái miệng của tôi kéo giãn ra để tạo ra một nụ cười.
Cho dù rất đau, nhưng tôi phải cố chịu, tôi không thể để em phải buồn trước lúc ra đi mà phải là một nụ cười em dành cho tôi, tôi gở tay em ra và cười để cho em vui…
– Cười rồi này, được chưa – tôi ôm lấy eo em…
– Ừm được rồi đó, để em xuống nấu cơm ăn – em cười nhẹ nhàng và chạy lon ton ra sau bếp…
Tôi ngồi trên cái ghế salon mềm mại này, rút cái điện thoại của mình ra, thì trong đó là rất nhìu cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của đoan, tưởng chừng tôi sẽ gọi lại cho em và xin lỗi nhưng sự thật thì không phải vậy tôi tắt điện thoại và quăng qua một bên tôi không muốn bất cứ cuộc điện thoại, tin nhắn hay một người nào đó phá vỡ cái hạnh phúc đêm nay của tôi và em, ngồi trên chiếc salon một lúc cũng chán, tôi lò mò ra sau bếp coi thử em đang làm món gì mà thơm đến thế, nhẹ nhàng bước đến đằng sau em loàng tay ra trước ôm em chặt vào lòng thì thào vào tai em…
– Đang làm gì thế vợ iu – tôi phả từng hơi thở vào tai em…
– Đang xào thịt bò nè chồng iu – em khẽ run mình bởi hơi thở tôi…
– Cho chồng ăn thử miếng coi có ngon không – tôi há miệng ra…
Em gắp lấy một miếng thịt bò nóng hổi đưa vào miệng tôi, cái hương vị ngọt của miếng thịt bò như tan chảy trong miệng tôi, nhưng cái đó chỉ là phụ thôi, chính là tôi được chính tay em đút ăn cái đó mới là hạnh phúc thật sự. Ăn xong miếng thịt bò của em nấu tôi khen em nức nở…
– Trời đất, ngon quá cứ như ở nhà hàng á – tôi siết chặt em…
– Cũng bình thường mà, trêu em phải không – em nhún hai bên vai…
– Người ta khen mà hok chịu – tôi ngặm lấy tai em…
– Thôi ra ngoài đi sắp xong rồi…
Tôi quay lại nhà trước ngồi phịch xuống cái ghế salon lúc nãy, một lúc nghĩ vẩn vơ thì em đã dọn lên những món ăn thơm phức lên chiếc bàn cây được chạm khắc tỉ mỉ…
– Xong rồi nè lại ăn đi – em kêu tôi xuống…
Tôi lại cái bàn cây ngồi phịch xuống ghế, đây là một hạnh phúc của một gia đình thật sự sao, nhưng sao nó lại đến với tôi một ngày rồi hôm sau lại đi mất. Buổi cơm tối thật sự ngọt ngào đến nỗi, đến bây giờ tôi cũng không quên, tôi và em cứ gắp cho nhau đầy cả chén, cả hai ăn không hết, ngồi nhìn nhau cười tủm tỉm, em bước đến cái tủ cây phía trước nhà một lúc sau em quay lại với chai rượu trên tay, em lấy 2 chiếc ly thủy tinh ra rót đầy và đưa tôi uống, từng li được tôi và em uống đến khi cái chai rượu cạn…
Khung cảnh bây giờ lặng thinh, chúng tôi có thể nghe thấy từng nhịp thở của nhau, hơi men đã ngấm sâu vào người, em ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi cũng nhìn em, ánh mắt của em đã nói cho tôi biết tất cả những gì em định nói, tôi định vừa định nói là sẽ đưa em lên phòng còn tôi sẽ quay về nhưng những lời nói chưa kịp ra khỏi môi tôi, thì đã bị bàn tay mềm mại của em chặn lại, em chồm người về phía tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ rồi lấy ra.
Em khẽ nói vào tay tôi một câu khiến tôi bất động…
– Đêm nay em sẽ trở thành người đàn bà của anh…