Chạy trốn
Chương 11
Trong màn đêm, gió thổi nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta cảm thấy lạnh buốt từ bên trong cõi lòng, trong lòng tôi lúc này cũng giống như một mảnh thủy tinh rớt bể tan nát trên nền gạch khi nghe được những điều lạnh giá từ cái môi chúm chím ấy…
– Anh mình chia tay đi – em lạnh lùng nói ra những cay đắng.
Tôi đứng bất động trước những lời cay đắng từ em…
– Đ nói gì vậy, chuyện này không giỡn được đâu…
Em vẫn lạnh lùng nói tiếp:
– Tôi không có giỡn đâu có lẽ 100 ngày để iu nhau có lẽ đã đủ rồi…
Bây giờ tui mới hiểu rằng những điều em nói nó đã thành sự thật…
– Tại sao?? M đâu có làm gì đâu…
– Tất cả là lỗi ở Đ những gì mình iu nhau tất cả là giả tạo thôi M à, Đ đến với M chỉ là lúc ấy, Đ vừa mới chia tay nên cần một người nào đó để có thể lấp đầy khoảng trống thôi. Nhưng bây giờ anh ấy đã về bên Đ đã xin lỗi Đ và muốn bắt đầu lại, đến bây giờ Đ mới hiểu rằng Đ không thể mất anh ấy, có lẽ sẽ làm cho m đau nhưng Đ không muốn tiếp tục lừa dối nữa…
Em nói xong vội vàng chạy đi không để tôi có thể nói thêm bất cứ lời nào nữa… bây giờ trong lòng tôi đã thật sự tan nát, tôi đã rơi xuống thật sâu ở vực thẳm của tuyệt vọng… tui đứng đó những giọt nước mắt rơi xuống từ lúc nào không biết có lẽ đây là lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái và có lẽ đây cũng là những giọt nước mắt cuối cùng tôi rơi vì một người con gái… bước đi vô hồn trên con phố ngày ấy tôi và em nắm tay nhau. Nhưng bây giờ chỉ còn lại tôi, chỉ còn lại một thằng ngu… một thằng chỉ là một con bù nhìn, một kẻ dự bị… em là người đã kéo tôi khỏi bùn lầy của tội lỗi nhưng sao giờ đây, em lại buông tay tôi, em có biết tôi đã cho em rất nhiều thứ không, đã làm cho em những điều lớn đến cỡ nào không…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Tôi còn nhớ ngày tôi gặp em là một ngày nắng oi bức từng tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa kính của chiếc xe bus đông nghẹt khách này, đang ngồi đảo mắt nhìn quanh thì bắt gặp một ánh mắt đáng thương, đang sợ hãi và cần được cầu cứu, bắt gặp ánh mắt tôi, em nhìn tôi vẽ mặt cầu cứu, nhìn xuống dưới thì, em đang bị thằng chó kia nó sàm sỡ, bỗng dưng trong người tôi nóng lên, không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại cảm thấy bức xúc như vậy không thể chịu đựng được nữa tôi chồm tới nắm lấy tay em và kéo về nơi này…
– Này, ngồi ở đây đi… tôi nói một cách lạnh lùng…
– Ừm… cảm ơn… em tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt cảm ơn khi vừa tìm được một chiếc phao khi đang trôi lênh đênh giữa đại dương…
Lúc này thằng chó hồi nãy tức điên lên như con thú bị cướp mất miếng mồi nó nhìn tôi như muốn xé xác tôi ra, bây giờ tôi mới nhìn thấy thật rõ em, có lẽ em là một thiên thần… em xinh quá. Đôi mắt to tròn, sống mũi cao dọc dừa…
Cái miệng chúm chím đáng iu, khuôn mặt trái xoan đẹp mê hồn, mái tóc thẳng mượt làn da trắng, tướng người em thon thả, cơ thể như người mẫu nhưng do em hơi lùn không thôi là đi thi người mẫu được rồi, tất cả toát lên cái vẻ ngây thơ trong sáng của em, nhưng đôi má mũm mĩm kia đã ửng hồng lên vì ngượng…
– Bạn nhìn gì mà ghê vậy… đôi mắt tròn xe nhìn tôi…
Lúc này tôi mới thoát khỏi cái vẽ đẹp ngây thơ ấy mà trở về với thực tại…
– À à mình xin lỗi – tôi bối rối đáp…
– Hì, bộ thích mình sau mà nhìn ghê quá… em ghẹo tôi…
– Úi… úii… làm gì có… tôi bối rối đáp…
– Hihi mình đùa tí thôi lúc nãy cảm ơn bạn nha không có bạn thì mình không biết làm sao nữa – em cảm ơn tôi…
– Ừ hok có gì đâu – tôi nhìn em đáp…
– Ừa mà bạn tên gì zạ – em nhìn tôi và hỏi…
– À. Ừm mình tên Minh – tôi trả lời em nhưng đôi mắt nhìn ra cửa sổ có lẽ vì lần đầu tiên tôi bắt chuyện với một người con gái…
– Mình tên Đoan mà bạn mấy tuổi rồi – em lại tiếp tục tra khảo tôi…
– 16 – Tôi lạnh lùng đáp…
– Hihi zì mình = tủi nhau rồi – em cười hớn hở…
Ánh nắng gay gắt chiếu xuyên qua ô kính, gọi thẳng vào mắt em làm em nhăn nhó.
– Này đổi chỗ đi, ra ngoài này mà ngồi ở đó nắng lắm…
– Ừa cảm ơn một lần nữa nhaz…
Em vừa chuyển người sang tôi thì chiếc xe bỗng dưng thắng gắp cả một cặp mông săn chắc đè lên thằng nhỏ tôi, thằng nhỏ của tôi bắt đầu ngóc đầu dậy sau bao nhiêu năm không được thức, nó ngóc đầu lên biểu tình phản đối bây giờ em quay mặt đi chỗ khác về sự e thẹn và xấu hổ… cả hai bắt đầu im lặng… chiếc xe chạy bon bon trên đường từng cơn gió mùa hè mát mẻ cứ thế thổi vào mặt tôi… và tôi lúc ngủ lúc nào không hay… nheo mắt thức dậy có cái gì đang đè nặng lên vai tôi… thì ra đó là em người con gái ngây thơ em đang tựa vào tôi và ngủ… tôi cũng không muốn đánh thức em vậy không hiểu vì sao lúc ấy tôi cứ nhìn em… tiếng anh bán vé se hô to…
– Gần tới Long mỹ rồi ai xuống bến nhớ kêu…
Có lẽ do tiếng anh bán vé hô to nên em cũng đã thức em nheo mắt nhìn tôi e thẹn…
– Xin lỗi – đôi má em ửng hồng…
– Không sao đâu mà bạn xuống chạm nào – tôi hỏi em…
– Mình xuống chạm đằng trước – em trả lời tôi…
– Ồ vậy hả mình thì xuống sau một chạm…
– Mà này có số đt không cho đi có gì dẫn mình đi chơi với – em nhìn tôi đôi má ửng hồng…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
– À có 09xxxxx nè số này đây có gì dẫn cho đi chơi – vừa trả lời em vừa bối rối vì đây là lần đầu tiên một người con gái xin số đt…
Nắng chiều buông xuống. Những ánh nắng của mùa hè gay gắt, gió thổi nhẹ nhàng lê lết một lúc cũng về tới nhà mồ hôi đổ ra như tắm mở cửa nhà vào thấy mẹ đang ngồi chăm chú lên chiếc tv…
– Minh con về rồi đó à mệt không lên tắm rửa đi rồi ăn cơm…
– Vâng – tôi đáp lại…
Ôi đây rồi chiếc giường thân iu của taz 3 ngày rồi không gặp mày, ngã phịch xuống giường định nhắm mắt một tí sau chuyến đi dài nhưng không tài nào ngủ được…
– Trời ơi nắng gì mà kinh thế – tôi chửi thề…
Sắp cái quần tà lỏn chạy thẳng vào nhà tắm nhìn dòng nước mát lạnh cứ thế tuôn ra ôi sướng quá, sau khi tắm xong vừa đi xuống nhà trong cái quần xà lỏn tay cắm cái khăn lau khô cái đầu…
– Mẹ ơi có gì ăn không đói quá…
– Ngồi đó đi để mẹ đi hâm đồ ăn cho…
10 phút sau mẹ dọn đồ ăn lên hương thơm nghi ngút của bữa cơm do mẹ nấu nó thơm làm sau, có lẽ 3 ngày rồi toàn ngồi ăn cơm bụi ngoài quán nên bây giờ mới biết thấm thía cái bữa cơm gia đình là thế nào…
– Ba đâu rồi hả mẹ – tôi hỏi…
– Ba mày đi công chuyện rồi tối mới về, ăn xong rồi lên phòng ngủ đi…
– Vâng – tôi đáp lại…
Chiếc quạt máy cứ quay ro ro, truyện những ngọn gió của mùa hè vào phòng chẳng mấy chốc tôi đã chìm vào giấc ngủ…
Reng… reng… reng…
Mở mắt uể oải chụp chiếc điện thoại đang đánh thức chủ nhân của nó…
– Alo alo thằng nào đấy không biết tao đang ngủ à…
– Đm giờ còn ngủ hả mạy tắm rửa ra đây đi cà phê với tụi quán củ nha mạy…
– Ừ tao biết rồi – tôi đáp trong mệt mỏi…
Bước loạng choạng vào nhà tắm cằm cái cây đánh răng chà chà, úp mặt xuống dòng nước mát lạnh để xua tan đi cơn buồn ngủ chọn đại một chiếc quần xỏ vào kèm theo một chiếc áo thun chạy xuống nhà dắt chiếc xe ra…
– Này thằng kia mày đi đâu thế – , mẹ tôi quát…
– Dạ con đi với đám bạn tí tụi nó rủ đi uống nước tí con về – tôi tỏ cái vẻ thương hại cho mẹ động lòng…
– Ừ đi thì đi nhớ về sớm nghe, không có được đánh nhau như lúc trước nghe tao mà biết là mày khỏi zìa lun – mẹ tui nhăn nhó…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
– Vâng con sẽ về sớm – tôi đáp…
Dắt con chiến mã, trời đã gần tối gió thì thổi mạnh mà ra đường có mỗi cái áo thun với cái quần short lạnh gần chết, vừa chạy vừa nhìn ven đường ôi trời em toàn quần đùi với áo 3 lỗ nhìn mà nứng muốn điên lên được đi một hồi cũng tới quán cà phê, bước vào trong quán thì đã thấy nó với tụi bạn đang ngồi nói chuyện cứ quan hệ với chả tình dục mà đem ra nói, thấy tui từ xa nó vẫy tay vào…
– Ê đây nè con trai – mới gặp đã sốc óc…
– Con thằng cha mày…
Bước vào trong bạn ngồi xuống thì nghe tụi nó thì tụi nó đã tra khảo một thằng mở miệng nói…
– Sao rồi chú minh lên trển vui không tao nghe nói nhìu gái đẹp lắm…
– Vui cái éo gì, lên trển giữ con cho bà cô mệt gần chết, tối đi ra đường thì toàn gay nản vãi…
– Haha tội vậy bộ trên đó gái nó chết hết rồi à…
– Tao cũng không biết nữa thôi kiếm chuyện khác nói đi…
Đang nói chuyện vui vẻ thì bất chợt nhìn thấy ánh mắt buồn so của thằng đạt quay sang hỏi tụi bạn…
– Ê nó sao vậy bị đá rồi à…
– Ừ bị đá một cách thê thảm lun iu con đó cho đã cuối cùng nó nói thằng đạt chỉ là dự bị thôi…
– Đm khốn nạn vậy – tui chửi thầm…
Thằng đạt quay lại nhìn tôi đôi mắt nó buồn so hình như có một dòng lệ đang trào ra từ nước mắt…
– Thôi, tại tao ngu thôi hết chuyện iu con phò rồi làm nhìu thứ về nó chứ…
Không khí bỗng dưng lặng im không thể để cho cái không khí đau buồn này tiếp tục nữa tôi vội nói…
– Này thôi cái mặt đưa đám ma ấy đi, đi nhậu cho quên hết này sẵn tiện lâu rồi anh em mình cũng chưa nhậu, ra quán xyz nha tụi bây…
Lời mời ấy của tôi đã phá vỡ cái không khí đau buồn lúc nãy tất cả tụi nó cười hớn hở và choàng cổ nhau lên chiếc chiến mã phi thẳng tới quán…
– 1… 2… 3 zô uống hết nào uống cho quên hết đi…
– Ừ đúng đó không cần phải buồn đâu đạt à mày cứ coi nó là một người lạ đi ngang qua cuộc đời của mày đi…
– Ừ tao biết chứ, nói như vậy thì khó lắm mày àk…
– Ừ tụi tao biết cái đó không thể vượt qua, nhưng mày hãy để thời gian sẽ xóa nhòa tất cả đi, mày nên nhớ mày còn có gia đình mày con có tụi tao nữa mà…
– Ừ cảm ơn tụi mày…