Chạy trốn
Chương 12
Tôi bật dậy khi thấy cái tin nhắn này, lòng tôi đang tan nát vì sự ra đi của linh, không lẽ bây giờ em cũng muốn rời xa tôi sao, chạy thẳng xuống nhà định chạy qua nhà em thì… tiếng mẹ đã vang lên…
– 2 Ngày nay mày đi chưa đủ nữa sao – em quát lên…
– Con đang có chuyện bận – tôi thanh minh…
– Mày muốn đi thì bỏ xe lại – mẹ đang làm khó tôi đây mà…
Không còn nghĩ ngợi gì thêm, tôi quang cái chìa khóa xe lên bàn một cái, chạy bộ thẳng qua nhà em, từng giọt mồ hôi trên chán tôi đổ ra như tắm, nhưng tôi vẫn phải chạy, phải chạy để hiểu rằng tại sao em lại nói chia tay, tại sao em lại cất lên 2 chữ đó. Dưới cái nắng gắt của những ngày cuối hè này, tiếng lá cây bị dẫm nát dưới đôi chân tôi, trước mắt tôi bây giờ, là nhà của em, nơi chứa những đêm ân ái mặn nồng dưới mưa, tim tôi đập nhanh hơn, từng giọt mồ hôi rơi xuống nhanh hơn, hít một hơi thật sâu vào lòng ngực để lấy một chút can đảm gặp em… Bính bong… bính bong… tôi cảm nhận được cái một không khí lạnh lẽo đang bao trùm lấy nơi đây mặc dù những ánh nắng gay gắt ngoài đó. “Cạch” tiếng cửa được mở ra, một cái bong to con đầy gân guốc thì ra là ông hải tôi tính chào anh…
– A… nh…
Bốp… nguyên một cú đấm thẳng vào mặt tôi, một cú đấm đầy căm phẫn, máu mũi tôi bắt đầu chảy ra, tôi ngước lên nhìn anh để hỏi tại sao anh lại đánh tôi vô cớ thì trong lúc mơ màng sau khi ăn cú đấm đó có một tiếng vang lên…
– Con mẹ mày, mày dám đến đây à thằng chó đẻ – anh chỉ ngay vào mặt tôi…
– Em có làm gì đâu, sao anh đánh em – tôi lấp bấp…
– Có làm gì? Thì mày tự hỏi cái lương tâm chó đẻ của mày đi – bàn tay anh nắm chặt định đấm vào tôi thì một tiếng nữa…
– Đừng anh… – kèm theo cái giọng ngọt ngào, nhưng kèm theo tiếng nấc…
Mở mắt ra nhìn theo cái giọng nói vừa nãy, thì là em, em đang ngồi trên chiếc ghế salon, 2 hàng lệ đã khô từ lúc nào, em vội dụi mắt đứng dậy tiếng lại phía tôi.
– Anh đi đâu một chút đi, để em nói chuyện với Minh – em nhìn anh hải…
– Ừ – cái giọng còn đầy sự nóng giận…
Đợi sau khi anh hải chạy khuất tôi ngồi dậy, nhìn vào đôi mắt đã bị nhòe đi vì nước mắt…
– Anh vào trong đi, em muốn nói chuyện với anh – em bước thật nhanh vào trong…
Tôi đóng cửa lại, bước rụt rè ngồi xuống trước mặt em, không khí căng thẳng bao trùm lấy sự im lặng của 2 chúng tôi, em nhìn tôi đầy hờn trách, còn tôi, tôi như muốn tránh đi ánh mắt của em.
– Hôm qua anh ở đâu – em phá vỡ không khí im lặng…
– Anh ở nhà thằng Tuấn – tôi thanh minh…
– Ở nhà tuấn, thật vậy sao? – Em nhếch mép…
– Ừ – tôi ừ cho qua chuyện…
– Vậy sau lúc đó tôi thấy anh đang ân ái với Linh…
Trái tim tôi như nát ra, theo tiếng sấm ngoài đường, em nhấn mạnh từng chữ, cứ một chữ là trái tim tôi nát ra một ít.
– Anh… a… nh – tôi không thể chối nữa…
– Anh sao? Không nói được nữa à – em tiếp tục làm cái mặt khinh bỉ tôi…
– Anh có iu tôi không? – Em hỏi tôi…
– Có – tôi biết là mình không thể nói gì bây giờ…
– Anh iu tôi, tại sao anh lại ngủ với Linh – nước mắt của em ứa ra…
– Anhh… – tôi tiếp tục bất lực trước em…
– Tôi với linh, anh iu ai nhìu hơn – em đem tình cảm ra so sánh sao?
– Anh không biết…
– Anh không biết, hay anh không dám trả lời? – Em cười trong nước mắt…
– Phải, anh iu linh nhìu hơn, em chỉ là người thứ 2 trong trái tim anh thôi, anh không muốn iu em nhìu hơn anh iu linh, bởi vì anh biết sẽ có cái ngày này, anh iu em ít hơn anh iu linh, để anh sẽ không đau vì em, không đau vì nghe cái từ chia tay từ miệng em, nhưng anh không thể – nước mắt của tôi ứa ra…
– Im đi – em thét lên…
Tôi ôm chầm lấy em, để em không chạy đi, tôi không thể để em ra đi như linh, không thể. Em xô tôi ra, nhưng làm sao em có thể chống lại sức mạnh con trai như tôi, tôi vật em xuống giường, em vẫn tiếp tục dẫy dụa chống cự tôi…
– Tránh xa tôi ra, đừng có đem cái thân thể này ân ái với người con gái khác chạm vào tôi – em nói trong tiếng nấc…
– Anh xin lỗi, anh xin lỗi – tôi siết chặt lấy em…
– Anh xin lỗi thì được gì, anh về với linh đi, quên tôi đi, làm ơn ra khỏi cuộc đời của tôi đi – em bấu lấy lưng tôi, nước mắt của em làm ướt hết cả bờ vai tôi…
– Linh đi rồi, linh đi rồi em à, anh chỉ còn mình em thôi – tôi siết chặt em, nước mắt bắt đầu rơi ra…
– Anh đừng có nói dối, anh chỉ đến với tôi khi linh đi thôi…
– Không phải, linh đi thật rời, linh rời xa anh rồi, anh yêu em, anh yêu em nhìu lắm đoan à…
Em không còn đánh tôi, bây giờ em cũng ôm chặt lấy tôi, cả hai dòng nước mắt hòa vào nhau…
– Anh yêu tôi, anh yêu tôi tại sao anh lại ngủ với Linh, Tại Sao – em thét lên…
… Tôi ôm em kể cho em tất cả mọi chuyện, em siết chặt lấy tôi, nước mắt đã ngừng rơi…
– Tại sao anh lại làm điều đó, anh có biết rằng tim em đã tan nát khi thấy cảnh tượng đó không, anh biết không – em lại hét lên…
– Anh biết, anh xin lỗi, anh xin lỗi…
Tôi vội vã hôn lên môi em, để em cảm thấy tôi em đến mức nào, nhưng em lại đẩy tôi ra…
– Khônggggg…
Tôi buông em ra, chân quỳ xuống sàn, tôi nắm lấy tay em tát vào mặt mình một cái nhẹ…
– Đánh anh đi, đánh anh nếu làm em vui thì em cứ đánh đi anh chịu – tôi cầm tay em đánh vào mặt mình một cái “… chát…” em vội rụt tay lại, nhìn vào thẳng một tay tôi…
– Em đánh anh chỉ làm dơ tay em thôi, để anh tự làm – tôi nói…
Chát… Bốp… Bốp… tôi tát thẳng vào mặt mình từng cái rất mạnh, tôi muốn sau cái tán này, em sẽ tha lỗi cho tôi, chúng tôi bắt đầu lại, từng cái tát một mạnh và càng ngày càng nhanh hơn, 2 bên má tôi đau rát, hiện lên một những lằng đỏ ửng bởi những cái tát của chính tôi, em không thể chịu đựng khi nhìn thấy tôi như vầy em hét lên…
– Dừng tay lại – em hét lên…
Tôi như không nghe thấy vẫn tiếp tục tát từng cái vào mặt mình, em chạy lại ôm lấy tôi, tay em siết chặt lấy tay tôi để nó không thể tát được nữa.
– Dừng lại đi anh, đừng có làm như thế nữa, em tha lỗi rồi, em tha rồi – từng giọt nước mắt của em lại rơi ra…
Tôi đẩy em ra tiếp tục tát vào mặt mình bởi vì nhiều đây, nó không đủ để xóa đi cái tội lỗi mình gây ra cho em “chát… Chát” tiếng bàn tay tôi va vào khuôn mặt mình từng cái một…
– Không… dừng lại anh có nghe không, anh đừng có làm trái tim em thêm đau nữa – em hét lên…
– Em tha thứ cho anh, nhưng anh không thể tha thứ cho bản thân mình – tôi nó lấp bấp…
– Vậy thì anh đừng có làm trái tim em tổn thương nữa…
Em ôm chầm lấy tôi, tôi cũng đã ngừng tay lại, ôm chầm lấy em và nước mắt của tôi và em vẫn tiếp tục rơi ra lả tả trên sàn nhà.
– Sao anh khờ quá vậy – em ngước lên nhìn tôi…
– Khờ gì – tôi không hiểu…
– Thì tự đánh mình đó – nụ cười của em đã bắt đầu trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp của em…
– Đó là đúng mà, khờ gì – tôi cúi xuống hôn nhẹ lên má em…
– Đúng cái gì? Anh có biết khi anh làm vậy biết em đau lòng lắm không – em vuốt 2 bên má sưng tấy của tôi…
– Ừm, anh sẽ không thể em đau thêm lần nào nữa…
Nhẹ nhàng đặt lên môi em một nụ hôn, nhằm xóa đi những nỗi đau trong lòng em mà chính tôi đã gây ra cho em, sao mà tôi khốn nạn thể, đang hôn em say đắm thì tiếng mở cửa vang lên cắt đứt cái không gian tỉnh lặng nãy giờ…
– Mẹ nó, mày chưa đi à thằng chó – anh hải giơ nắm đấm lên…
– Anh… đừng em làm hòa với ảnh rồi – em hét lên…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Không khí trở nên im lặng, im lặng một cách đáng sợ bỗng dưng anh hải kêu tôi…
– Mày ra quán đi tao nói chuyện với mày chút – anh hải bước ra trước trước…
– Đừng đi anh. – Em nếu tôi lại…
– Không sao đâu, anh yêu em, nên anh phải chứng minh cho ổng thấy rằng anh yêu em như thế nào – tôi an ủi…
Bước ra khỏi cửa, anh hải đang đứng đó, chân nhịp xuống mặt đường khi tôi tới gần anh ta thì…
– Tao với mày sang quán bên đường kia đi, 2 thằng đàn ông dễ nói chuyện – vừa nói anh vừa chỉ tay sang cái quán nhậu bên kia đường…
– Dạ…
Bước theo sau anh mà lòng tôi nặng trĩu, vừa vui vừa buồn, 2 cảm giác đan xen lẫn lộn vào nhau, tim tôi đập từng hồi nhanh hơn lòng ngực như muốn vỡ tung ra vì sự lo lắng.
Tôi và anh ngồi ở bên trong một góc khuất của quán, anh kêu 1 két bia ra và vài món nhắm, và chuyện của 2 thằng đàn ông bắt đầu. Anh rót đầy ly của tôi và anh…
– Uống đi rồi nói chuyện dễ hơn – anh yêu cầu tôi…
– Dạ…
– Mày có iu em tao không – anh chỉ thẳng vào mặt tôi…
Tôi bây giờ không còn gì để mất nữa, tôi chỉ còn có em, tôi không thể đánh mất em…
– Có – tôi trả lời dứt khoát…
– Vậy tại sao mày làm điều đó với nó, tại sao mày phản bội nó – từng tiếng của anh khứa vào tim tôi, làm lòng tôi giày vò hơn bất cứ lúc nào khác…
– Nó không phải em ruột tao, nhưng tao thương nó như đứa em ruột của mình vậy mày hiểu không – anh tiếp tục nói…
– Em biết!
– Mày biết nó yêu mày nhiều lắm không – anh tiếp tục tra tấn tôi bằng những từ ngữ khiến trái tim tôi tan nát…
– À… ừm… – tôi lắp bắp…
– Từ lúc nó thấy cảnh tượng mày với con nhỏ đó, nó đã khóc suốt đêm, tao khuyên thế nào cũng không được…
Trái tim tôi tan nát, khi nghe anh nói về em, anh xin lỗi, anh xin lỗi anh sẽ không bao giờ để em khóc như vậy thế đâu…
Tôi đã say, đã nói hết tất cả cho anh biết, anh nhìn tôi đầy vẻ thương hại và giận dữ, nhưng anh không đánh tôi như lúc nãy, thay vào đó là những lời an ủi tôi, anh cũng biết mối tình tay ba nào cũng đau khổ… bởi vì anh cũng đã trải qua những điều như tôi, anh cũng kể chuyện của anh cho tôi nghe, cả 2 thằng đàn ông cùng cười, cùng khóc hả hê trong mùi men của bia, của rượu, nhưng trước khi tàn cuộc nhậu thì anh nói một câu…
– Mày hãy trân trọng những ngày tháng mày ở bên nó đi – từng chữ khắc sâu vào bên trong tâm trí tôi…
– Là sao hả anh – tôi thắc mắc…
– Hà hà không có gì đâu, tao chỉ hù mày thế thôi, mà mày làm nó đau khổ nữa thì đừng có trách tao – anh cười thật man rợ…
– Dạ em biết rồi…
Hai anh em liêu xiêu bước ra khỏi quán, tôi thì vẫn còn tỉnh táo một chút nên kè anh về nhà, mà công nhận thân hình anh rắn chắc thật, những hình xăm phủ bích cánh tay khiến tôi lúc trước rất sợ, nhưng bây giờ tôi hiểu ra anh là một người rất tình cảm, rất iu em gái mình…
– Đoan mở cửa – một tay vịnh anh, một tay gõ cửa…
1 phút sau em chạy lon ton từ nhà sau ra mở cửa “cạch” tiếng mở cửa van lên…
– Anh nhậu hả – em ngắt vào eo tôi một cái đau điếng…
– Ừm mở cửa ra anh dìu ảnh lên phòng cái…
– Ừm – mở cửa ra nếp qua một bên…
Dìu anh lên phòng tôi bước loạng choạng xuống nhà, vì hơi men đã ngấm sâu trong người, em đang ngồi đó xem tv gương mặt hồn nhiên đã trở lại với em, tôi bước lại sau em, ôm siết chặt em…
– Anh xin lỗi, anh sẽ không để nước mắt em rơi thêm một lần nào nữa đâu…
– Biết thế thì tốt – em trả lời lạnh lùng…
– Ừm thôi anh về à…
Nói vậy thôi chứ sao tôi về nhà với cái bộ dạng này, kiểu này mà về một là zô bệnh viện vì xe tông, 2 thì bị mẹ đập cho mày lết, đang suy nghỉ xem mình sẽ bị gì thì… Bốp… nguyên cái đầu đập vào tường. Em hốt hoảng chạy lại tôi miệng luôn kêu…
– Anh… anh có sao không… tỉnh dậy đi…
Hình ảnh của em bắt đầu mờ dần, mờ dần trong cái khoảng tối hư vô…
Nheo mắt thức dậy sau một lúc mơ màng trong giấc ngủ, nhìn sang một bên đó là em, em đang úp mặt xuống giường gương mặt đầy lo lắng cho tôi, mồ hôi lấm tấm trên mặt, vội lấy tay lau đi những giọt mồ hôi ấy cho em, em mở mắt nhìn tôi cái giọng đầy lo lắng…
– Anh tỉnh rồi hả – em dụi mắt…
– Ừm, sao em ngồi ở đây…
– Thì lo cho anh chứ gì, tự nhiên nằm phịch xuống đất ngủ sợ luôn – trách tôi…
– Anh xin lỗi – nhẹ nhàng lấy tay vuốt lên má em…
– Anh mà cũng biết lỗi nữa à – em gạt tay tôi qua…
– Thật mà, mà mấy giờ rồi – tôi hỏi em…
– 5H chìu rồi…
– Cái gì – tôi hét lên…
– Sao vậy…
– Thôi anh về – tôi chào em…
Nắng chìu buông xuống, ánh nắng màu vàng hoe chiếu rọi xuống những con đường, từng tán lá cây vàng úa đã lìa khỏi, những cành cây khô héo, từng giọt mồ hôi từ trên trán tôi rơi lộp độp xuống đường, sau một hồi chạy bộ thì tôi cũng đã về tới nhà, đẩy cửa vào thấy cả nhà đang ngồi trên chiếc bàn, chỉ còn có tôi là chưa có ở đó, thấy tôi về ba đứng dậy…
– Minh vào đây, ba cần nói chuyện với con…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
– Dạ – tôi lấp bấp…
Bước lại gần cái bàn họp của gia đình, không khí bỗng dưng căng thẳng và nặng nề hơn, chắc là do tôi đi 2 ngày không về…
– Hôm qua con không về nhà là do tiễn Linh phải không – ba bắt đầu mở đầu câu chuyện…
– Dạ… d… ạ… con xin lỗi – tôi lấp bấp…
– Linh lúc nãy điện qua cho ba nó hết rồi…
– Dạ…
Nghe tới tên người con gái lòng tôi như thắt lại, tại sao em lại đi hả linh, em biết rằng không có em anh khổ sở như thế nào không, nhưng linh à ở nơi đó vui nhé anh sẽ thực hiện lời hứa với em, anh sẽ sống thật tốt, và trong trái tim này mãi mãi vẫn có vị trí của em.
Đang suy nghĩ về những lời hứa của tôi đối với em, thì ba đã cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi…
– 3 Tuần nữa là vào học rồi, con có muốn lên trển học không…
– Dạ chắc là không đâu, con muốn ở đây…
– Ừ tùy con, chừng nào thay đổi ý thì nói với ba…
– Dạ – tôi đáp nhẹ nhàng…
Làm sao con có thể đi hả ba, ở đây con còn một người con gái nữa không lẽ con lại để người con gái này rời xa con như linh đã từng làm sao… con sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu ba à, dù con biết những điều này ba làm là vì con. Con xin lỗi…
Rời khỏi cái không khí căng thẳng nãy giờ, tôi bước chậm rãi lên phòng, ngả người ra chiếc giường kéo cái hộc tủ ra, lấy ra hai cái khung hình của tôi và Linh, của tôi và em, một cái khung hình bây giờ chỉ là quá khứ thôi, nhưng sau tôi nhìn nó nước mắt tôi lại rơi thế, những giọt nước mắt rơi lộp độp trên cái khung hình của tôi và em, vội lau nước mắt đi nhìn sang cái khung hình còn lại, là em đoan à, cái nụ cười này anh yêu lắm anh sẽ không bao giờ để nó mất đâu, và anh cũng sẽ thực hiện cái lời hứa với Linh, anh sẽ yêu em, anh sẽ sống thật tốt, mãi mãi…
Sau một giấc ngủ dài bên 2 cái khung hình kỷ niệm, tôi cất vào hộc tủ, bước lảo đảo vào phòng tắm, từng giọt nước lạnh chảy xuống cuốn trôi theo những giọt nước mắt lúc nãy của tôi… bước khỏi phòng tắm cầm đt lên gọi cho em rũ em đi chơi vì ở chỗ tôi lâu lâu có hội chợ và tôi cũng muốn ở bên em nhiều hơn, muốn đem lại cho em nhiều nụ cười hơn.
– Bữa nay có bận gì hok – tôi hỏi em nhẹ nhàng…
– Dạ hok – hôm nay sao ngoan thế nhỉ…
– Ừm gì ở nhà đi lát tui qua…
– Dạ…
– À mà này, sao hôm nay ngoan thế, toàn dạ không hà…
– À… à… tại… tại thít thôi – em lấp bấp…
– Thít à, ngoan nhỉ, thôi thay đồ đi lát tôi qua…
– Ừm…
Cúp máy, tôi chạy lại cái tủ đề tùm lum quần áo của tôi, chọn ra một cái quần jean bó cộng thêm cái áo thun ngắn. Bước xuống nhà, ba và mẹ đang ngồi ở đó, đang nói chuyện gì tôi nghe không rõ, nhưng cũng kệ. Thấy tôi diện đồ là mẹ biết ngay…
– Đi đâu đó thằng kia – mẹ quay người sang tôi…
– Dạ… con đi chơi chút…
– Ừ đi đi về sớm nghe, mà còn tiền không mẹ cho nè…
– Dạ thôi, con còn tiền…
Dắt chiếc xe ra thân thuộc của mình chạy đến nhà em, nhưng nghĩ lại, thì đạp xe đạp cho nó lãng mạn, dắt chiếc xe vào lấy chiếc martin cũ của mình ra, thấy con trai mình hôm nay chuyển hệ đi xe đạp nên mẹ bị bất ngờ…
– Trời đất thánh thần ơi, hôm nay mày bị gì mà đi xe đạp thế – em nhìn tôi đăm đăm…
– Dạ tại bây giờ con thích đi xe đạp hơn, đỡ tốn xăng…
Nghe đứa con trai mình thốt ra những lời như thế mẹ tôi mỉm cười đắc ý…
– Biết như thế thì tốt, thôi đi đi…
Tôi ” dạ” một tiếng rồi chạy ra ngoài, không khí yên tỉnh, gió thổi mát rời cuốn những tán lá nằm trên đường bay lên không trung rồi rơi lộp độp xuống, tôi đạp trên chiếc xe đạp của mình, từng vòng quay bánh xe điều đặn, lăn trên con phố buổi tối, đâu đó có những chàng trai cô gái nắm tay nhau trong hạnh phúc, tôi cũng vậy tôi cũng sắp đi đón người con gái của đời tôi. Sau một lúc vòng quay bánh xe in dấu trên con đường thì tôi cũng đã đến nhà em, dựng chiếc xe xuống bên đường bấm chuông… Bính… Bong… có tiếng bước chân chạy ra ngoài cửa ngày càng gần hơn, ” cạch” cánh cửa mở ra, hiện diện trước ánh mắt tôi lúc này là em, em diện một cái quần jean bó sát lấy đôi chân thon thả của em, cái áo thun tay ngắn ôm chặt lấy người em, làm cặp vếu vung cao lên, cái mông cong veo ưỡn lên nhìn không chịu được.
– Đi đi anh, lẹ lẹ, hok thôi anh hải thấy bây giờ – em liền leo ra phía sau…
– Chết quên mất…
Tôi đạp cái vèo chạy đi không thì anh hải thấy thì bắt em ở nhà mất, đạp được một lúc khá xa, em ngồi ở đằng sau tôi ôm tôi cười…
– Hihi mệt hok – em siết chặt lấy tôi…
– Mệt sau hok, nhưng mà có em ở đằng sau là vui rồi…
– Hihi thật hok đó, mà đi đâu chơi zờ – em ríu rít phía sau…
– Thật mà, đi hội chợ chơi đi, hội chợ mời về đó…
– Ừm đi thôi – em nắm vạt áo tôi vẫy vẫy lên như mấy người đua ngựa thúc mấy con ngựa chạy nhanh lên vậy…
Tôi cũng mặt kệ, miễn làm em vui là được, tôi hí… lên một tràng dài nó…
– Quý cô ôm chặt nhà, ngựa bắt đầu chạy nhanh đây – tôi chọc cho em cười…
– Rồi nè chạy đi – em ôm chặt lấy tôi…
Tôi đạp nhanh hơn, đôi chân mỏi nhừ nhưng trong lòng tôi cái sự vui sướng và hạnh phúc đã lấn át đi sự mệt nhọc trong tôi, phi nước đại một hồi thì cũng đã đến trước cổng của hội chợ, tôi chạy vào gửi xe vào bệnh viện gần đó, đi bộ nắm tay em vào trong. Em xoe mắt to tròn nhìn chung quanh, tay thì chỉ cái này chỉ cái nọ nhìn giống như con nít hết sức, chắt em ở trên đó đâu có đi chơi được ở nơi như thế này đâu, đi lòng vòng một lúc thấy em ngồi phịch xuống, có lẽ chân mỗi lắm nên đi ko nổi nữa…
– Mỗi chân quá hà – em vừa nói vừa mát xa chân…
– Ai bảo đi từ từ không chịu, cứ thích chạy…
– Tại vui quá mà – em cười nhẹ nhàng…
– Thôi lên đây cổng cho…
Tôi ngồi xuống để em tôi bế xóc em lên, tất cả cặp mắt điều hướng về chúng tôi, chắc bọn họ ngit “cái lũ nít ranh này, bé tí đã iu rồi, lại còn cõng nhau ở chỗ đông người vậy chứ” nhưng tôi mặt kệ, họ nói kệ họ chắt không có bạn gái thì ghen tị chứ gì, tôi nghĩ vậy nhưng còn em thì khác, em chúi mặt zô đầu tôi, đôi má ửng hồng lên…
– Làm gì mà mặt mày nóng quá zậy bệnh hả – tôi trêu em…
– Ấy… đâu có… tại tại… – em rút đầu vào sâu hơn…
– Tại gì? – Tôi gặng hỏi em…
– Tại người… ta nhìn tụi mình hoài… xấu hổ lắm – em lấp bấp…
Tôi cười khì tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này nhìn cái bộ dạng của em lúc này tôi nhịn cười không nổi…
– Trời, tưởng chuyện gì không hà, chắt tại người ta ghen tại tôi có bạn gái đẹp quá mà – tôi cười…
Những lời nói của tôi lúc này đã làm cho em cười phá lên, dù nãy giờ đang rất mắc cỡ, nhìn về phía trước thấy chỗ bán kem, nãy giờ đi vòng vòng chưa có ăn gì hết…
– Ăn kem hok – tôi hỏi em…
– Ăn… đâu? – Em lộ cái tính ăn vặt ra…
– Kia kìa – tôi chỉ về chỗ bán kem…
Bước lại mua hai cây kem đưa cho em một cây, bởi cái tính ăn vặt khủng khiếp của em, tôi vẫn đang ăn dang dở còn nửa cây kem, cây kem của em thì đã mất tiêu, em chót chét một lúc thì…
– Con chim bảy màu kìa – em chỉ tay ra bụi cây đằng trước…
Tôi lúc này cũng quay lại nhìn thì chẳng thấy con chim nào mất, em dựt cây kem của tôi chạy mất, quay lại hóa ra mình bị em lừa, vội đuổi theo em, bỗng dưng em khựng lại chỗ bán đồ dây chuyền, em quay lại nhìn tôi ánh mắt đầy nham hiểm, nhìn vào đôi mắt em thì tôi đã em muốn nói gì rồi…
– Anh… – em hun cái chụt vào má tôi khiến mấy người kia nhìn tôi lom lom…
– Sao hun ở đây trời, người ta cười kìa…
– Có sao đâu, mua cho em cộng dây chuyền kia đi, hai cái cọng đan vào nhau đó – em chỉ vào cộng dây chuyền cặp…
– 2 Cái cọng, một cái ổ khóa, một cái chìa khóa đó hả…
– Ừm cái đó đó, mua yk em một cộng, anh một cộng – em lay tay tôi…
Thôi thì vơ vét những đồng tiền còn sót lại mua cho em tốn hết 200k, mua mà lòng tôi như muốn đứt ra vậy, tiếc núi nhìn theo 2 tờ tiền vào tay chị bán hàng…
– Đeo cho em đi – em cắt đi cái sự tiếc nuối của tôi…
Cầm sợi dây chuyền, lòn tay ra phía sau cổ em, em nhìn tôi cười hí hửng “tách”
– Xong rồi đó…
Em cầm cái mặt dây chuyền nhìn lên ngắm nghía cười thích thú…
– Đây để em đeo cho – em cằm cái sợi còn lại kia…
Sau một hồi loay hoay em cũng đeo vào được cho tôi, nắm chặt tay nhau đi trong cái dòng người tấp nập chen chúc nhau. Tôi mua một hộp cá viên chiên ra phía bờ kè ở phía ngoài dòng người tấp nập ấy, ngồi phịch xuống em ngả người vào lòng tôi, tay thì ghim lấy từng viên chả cho vào miệng, tôi đút cho tôi, cứ thế cho đến khi hộp chả không còn lấy viên nào, em ngày càng tựa sâu vào lòn tôi…
– Anh biết sao em mua cọng dây này hok…
– Sao? – Tôi thắt mặt…
– Bởi vì cái ổ khóa này sẽ khóa trái tim em lại, và chỉ có cái chìa khóa này mở được trái tim em thôi anh à…
– Vậy đó hả – tôi thò tay vào trong áo em, nắm lấy vú em…
– Có thấy cái ổ nào đâu – tôi trêu em…
– Này thì ổ – em đấm nhẹ vào ngực tôi…
Ngồi một lúc, em mở lời với cái giọng buồn tênh…
– Ngày mai em về trển một tuần mới về lận – em nằm sâu vào lòng tôi…
– Về trển chi vậy – tôi đáp lại em cũng một cái giọng buồn…
– Cũng không có gì đâu, ba mẹ lâu quá ko gặp nên kêu lên đó mà – em cười khì…
– Ừm gì hã, tưởng đâu bỏ anh luôn chứ…
– Trời làm gì có…
Ngồi thêm một lúc tôi đi lấy xe và đưa em về, về đến nhà tôi không thể ngủ được, gác tay lên trán một lúc tôi cũng ngủ thiếp đi… Đây là đài phát thanh… cái đài chết tiệt, mà cũng may nó mà không đánh thức tôi dậy, tôi cũng không thể ra tiễn em được. Vội chạy vào nhà tắm vệ sinh một chút tôi liền chạy lật đật xuống nhà, chạy xe qua nhà em. Ánh nắng sớm mai đang chiếu xuống đôi chân của em, em đang đứng đó với một cái ba lô to đùng ở phía sau, thấy tôi chạy đến em reo lên…
– Anh đến đây chi vậy – em hờn trách tôi…
– Thì ra đưa em ra bến xe chứ gì…
– Trời, em tự đi được mà…
– Từ cái gì mà tự, lên xe đi – tôi nắm lấy tay em kéo lên xe…
Em ngồi phía sau tôi, ôm siết chặt lấy tôi như đây là lần cuối cùng em được ôm lấy tôi vậy, tôi mong sau chạy hoài không đến bến xe, để em không thể đi, không thể rời xa tôi. Nhưng sự thật thì không như tôi mong muốn tôi chạy hết con đường này, rồi rẽ sang hướng khác thì cuối cùng cũng chạy thẳng tới bến xe, em xuống xe nhìn tôi chăm chút, tôi cũng vậy ánh mắt của tôi muốn nói cho em biết tôi không muốn phải xa em, không muốn tôi không muốn…
– Thôi mà, tuần sau em về mà, ở nhà ngoan nha…
Em hôn vào môi tôi một nụ hôn thật sâu và thật lâu, cái lưỡi tôi và em quấn chặt lấy nhau như thế không xa rồi, nhưng cuối cùng thì em vẫn phải xa tôi thôi, tiếng anh phụ xe reo lên làm môi em rời khỏi môi tôi, em bước lên xe ngồi ngay bên cửa sổ nhìn tôi, em vẫy tay tạm biệt, tôi đứng đó nhìn em thật lâu, từng vòng quay của chiếc xe bắt đầu lăn bánh, từng vòng quay mang em rời xa tôi…
Làm sao anh có thể sống trong 7 ngày vắng em hả đoan…