Chống quân Nguyên Mông

Chương 9



Phần 9: Quan Quan thập tử nhất sinh, nữ tử thần bí

Lòng tò mò nổi lên, Tống Thanh Ngọc hỏi:

– “Thánh cô là ai?”

Từ Minh Nguyệt sùng bái nói:

– “Là thiên thần! Chính ta tận mắt trông thấy người giáng trần! May nhờ có ta, không thì Thát tử đã bắt được người rồi! Ta không hối hận a!”

Tống Thanh Ngọc nói:

– “Muội có hai vấn đề, mong Từ tỷ giải đáp.”

Từ Minh Nguyệt nói:

– “Mời nói.”

Tống Thanh Ngọc nói:

– “Phụ thân ta kể, khi nữ đệ tử kết duyên vợ chồng với ai, nam tử đó sẽ được nhập môn, bây giờ quy củ đã đổi, chỉ cho phép nữ tử mà thôi? Nếu thánh cô là thiên thần, vì sao Thát tử lại có thể bắt được người?”

Từ Minh Nguyệt nói:

– “Khi xưa đúng là có quy củ đó, nhưng các nam tử khi nhập phái thường ham mê tửu sắc, mưu đồ bất chính với các nữ đệ tử, mới có chuyện Tà Vương Thạch Chi Hiên tách ra thành lập Hoa Gián Phái. Bởi vậy mà môn quy phải đổi. Chuyện Thánh cô là cơ mật, muội phải trở thành đệ tử phái ta, thì tỷ mới nói được. Không biết thân phụ của muội là ai, mà hiểu biết về bản phái như vậy?”

Tống Thanh Ngọc nói:

– “Phụ thân muội họ Tống, tên Từ, tự Huệ Phủ, là Đề Điểm Hình Ngục tỉnh Hồ Nam. Võ công người cao cường, đương thời giang hồ đặt hiệu là Thiết Diện Tuần Lại. Người hay sưu tầm mọi tài liệu cổ kim, thành ra vô cùng uyên bác. Muội đồng ý gia nhập Âm Quý Phái, mong tỷ tỷ kể chuyện Thánh cô.”

Từ Minh Nguyệt cười nói:

– “Thì ra phụ thân muội chính là người đã viết cuốn ‘Tẩy Oan Tập Lục’, lưu danh ngàn năm. Muội đã một lòng quy thuận, vậy tỷ sẽ gọi muội là Tống Tôn Giả, chuyên truyền tin cho Thiên Vương tỷ đây. Tống Tôn Giả, lại đây ngồi, rót cho tỷ một tách trà, tỷ kể chuyện Thánh cô cho nghe!”

Tống Thanh Ngọc bưng chén trà, nâng cho Từ Minh Nguyệt uống, nhưng không cởi trói cho nàng. Từ Minh Nguyệt cũng đang cao hứng bừng bừng, nói:

– “Từ khi có quy củ chỉ nhận nữ đệ tử, Âm Quý Phái ngày càng mở rộng, tới tất cả mọi ngành nghề có mặt nữ tử chúng ta. Dệt, nhuộm, khách điếm, bán rượu, kỳ nữ, nô tì, hậu cung, thanh lâu… mạng lưới tin tức của chúng ta vô cùng rộng lớn, trải khắp Trung thổ. Gần đây xứ Giao Chỉ thay triều hoán đại, tỷ được môn chủ giao trọng trách vô cùng bí mật, muội đây mới nhập phái nên tỷ chưa thể tiết lộ.”

Nói tới đây Từ Minh Nguyệt ngừng lại. Tống Thanh Ngọc hiểu ý, cởi dây trói cho nàng, nói:

– “Mê Hoặc Thiên Vương Từ tỷ tỷ, muội đã cởi trói cho tỷ rồi đó. Tỷ kể tiếp đi.”

Từ Minh Nguyệt nắm lấy tay Tống Thanh Ngọc thân tình, nói:

– “Muội thật khéo léo a, tỷ vui lòng vô cùng. Đây là lệnh bài tôn giả của phái ta, muội chỉ cần đưa cho thanh lâu bất kỳ, họ sẽ nhận ra để tiếp đãi muội. Để tỷ kể tiếp nhé. Hôm đó là mùng 14 tháng chạp, quân Đại Việt rút hết về Hoàng Giang, tỷ đang đợi các tỷ muội di tản, thì thấy ba ngôi sao rơi xuống ba nơi, sáng bừng lên rồi tắt đi. Tỷ vận khinh công chạy tới, nhìn thấy thiên thần!”

Tống Thanh Ngọc cả kinh, hỏi:

– “Thiên thần có bộ dạng thế nào?”

Từ Minh Nguyệt cười, giơ hai tay để ở ngực, nói:

– “Người để tay trần giữa mùa đông, mặc y phục như thế này này… kỳ lạ lắm, tỷ chưa thấy xiêm y nào kỳ lạ như thế bao giờ, bên trong là một cái yếm bó sát vào ngực… nội khố hình tam giác, mỏng vô cùng…”

Tống Thanh Ngọc đỏ mặt, nói:

– “Người trời ăn mặc mỏng manh thế ư? Nội y lại nhỏ bé đến thế? Thật kỳ lạ… Thế nào nữa hả Từ tỷ?”

Từ Minh Nguyệt nói:

– “Chắc thiên thần có tiên khí, làm sao biết nóng lạnh như chúng ta. Lúc thiên thần hạ vào xác phàm, người va phải con sư tử đá ngất đi, đầu chảy máu không ngừng, làm tỷ sợ hết hồn. May mà tỷ đây từng được môn chủ truyền cho công pháp trong ‘Tẩy Oan Tập Lục’, lấy kim khâu lại vết thương cho thiên thần, máu mới ngừng chảy. Tỷ để các tôn giả đưa Thánh Cô về phủ Thanh Hóa. Sau đó…”

Tống Thanh Ngọc nói:

– “Sau đó thế nào?”

Từ Minh Nguyệt nghiến răng căm tức, nói:

– “Sau đó tỷ chạy đến 2 nơi có tuệ tinh còn lại, gặp phải quân Thát đang bắt Thánh tử đem đi, liền đánh giết chúng. Ngờ đâu bị tên xú tăng Kim Luân Pháp Vương hèn hạ ám toán, tỷ mới bị bắt làm tù binh!”

Tống Thanh Ngọc nắm tay Từ Minh Nguyệt, nói:

– “Từ tỷ tỷ thật không may!”

Từ Minh Nguyệt nói:

– “Phải. Nếu bắt được tên xú tăng ấy, ta phải băm vằm lão ra mới hả giận!”

Tự nhiên Từ Minh Nguyệt thấy tay chân mềm nhũn ra, trở nên vô lực, đầu nặng trịch. Nàng cả kinh, nói:

– “Tống Thanh Ngọc, ngươi, ngươi hạ độc ta!”

Tống Thanh Ngọc nói:

– “Từ tỷ tỷ, đã hai ngày rồi tỷ không ngủ được giấc nào. Tỷ cứ thế này thân thể sẽ không chịu được. Muội canh chừng tỷ cũng mệt mỏi theo. Ngủ một giấc đi, muội cũng phải nghỉ ngơi chứ!”

Từ Minh Nguyệt chỉ kịp nói một tiếng “ngươi”, rồi gục đầu qua một bên. Tống Thanh Ngọc duỗi người, ngáp dài một cái, nghĩ thầm: ‘Ta cũng mệt mỏi quá rồi. Trông chừng bà nương Thiên Vương này đến rã rời rồi! Giá được đơn thuần như Trình tỷ, cứ ngủ thật nhiều có phải tốt hơn không!’

Nhưng Tống Thanh Ngọc vẫn chưa yên tâm. Nàng trói chặt chẽ Từ Minh Nguyệt vào ghế, vào giường trói tiếp Trình Tiêu. Sau đó nàng mới mỉm cười, kê cao gối, rơi vào mộng đẹp.

Nhất Long ở trên mái nhà, lắng tai nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi. Một phần là do nhà cửa cổ đại cách âm kém cỏi, phần nhiều là nhờ ngũ quan của hắn đã nhạy bén tới mức độ phi nhân loại.

Càng gần tới đoạn thứ tám Ngọc Nữ Chân Kinh, Nhất Long càng hiểu được vì sao trong phim kiếm hiệp rất hay có việc nghe lén chuyện của người khác.

Sau khi chân khí vận hành đủ 36 chu thiên qua khắp kinh mạch, khí cơ phát động, ngũ quan ngày càng được cường hóa, thiên nhiên như có sự sống, từng cành cây, hòn đá, ngọn cỏ như có sức sống, người luyện công dần dần thành một phần trong đó, lên tới đỉnh phong sẽ đạt cảnh giới ‘thiên nhân hợp nhất’.

Lục Quan Quan đạt đoạn thứ tư trong Ngọc Nữ Chân Kinh, ngũ quan chưa đủ nhạy bén để nghe được tiếng lào xào từ bên dưới là tiếng người. Nhất Long đạt tới đoạn thứ bảy, còn có thêm máy tính, việc nghe trộm bây giờ không còn gì dễ dàng hơn.

Lam Linh Kiều ngồi vận công pháp cơ bản của phái Cổ Mộ, miệng lẩm bẩm khẩu quyết, đôi môi bé bỏng vẫn ngậm cái kẹo hồ lô trông đáng yêu vô cùng.

Cô bé muốn trả thù cho cha, quyết tâm học võ. Nhất Long định dẫn hai người ra một nơi hẻo lánh có hồ nước, nhưng không yên tâm về Trình Tiêu, đành ngồi trên mái nhà canh chừng. Quá trình luyện công nóng quá mức, hắn lại cởi hết ra chỉ để quần đùi, cách xa hai người kia ra một chút để họ khỏi bị nóng.

Mỗi đoạn ‘Ngọc Nữ Tâm Kinh’, giác quan thứ sáu của Nhất Long lại tiến thêm hơn một mét, từ 1 mét ban đầu bây giờ cảm giác nguy hiểm của hắn đã mở rộng thành 9, 2 mét. Nếu chú tâm hoàn toàn vào giác quan thứ sáu, Nhất Long có thể nắm bắt được từng hạt bụi rơi trong phạm vi đó, hắn gọi đây là ‘cảnh giới hoàn toàn tiếp nhận’.

Cách gọi này rất rộng, nhưng đây là từ mà Nhất Long dùng để định nghĩa cảm giác lực đạo, chuyển động vạn vật, mức độ thông thạo chiêu thức, nhạy bén với thời cơ chiến đấu…

Đầu óc lại rảnh rỗi không có việc gì làm khi máy tính luyện công, Nhất Long thầm phân tích thông tin đạt được, nhận ra một điểm mấu chốt: Có ba ngôi sao băng rơi vào hoàng thành Thăng Long, có nghĩa là có đến ba ‘thiên thần’.

Dựa trên việc Lê Quốc Hùng xuất hiện trong quân Mông Cổ, người được Âm Quý Phái cứu về gọi là Thánh cô, hắn dám chắc 96,9% vị Thánh cô đó chính là nữ thần trong lòng hắn, Trần Thục Huyền.

Theo đúng nguyên tắc vị kỷ, số 9 đầu tiên là tên Lê Quốc Hùng bị loại ra, số 6 úp vào số 9 còn lại phải là Nhất Long và Thục Huyền, hắn thầm cắn răng kêu đáng tiếc vô cùng. Người chơi Lê Quốc Hùng gia nhập phe Mongols, được BOSS chữ đỏ Kim Luân Pháp Vương bảo kê, chưa đạt đủ điều kiện đánh giết…

Người chơi Trần Thục Huyền gia nhập phe Âm Quý Phái, hay còn gọi là phe Amazons chỉ toàn nữ chiến binh, hiện tại chưa mở phụ bản…

Người chơi Nguyễn Nhất Long gia nhập phe… ừm… giang hồ!

Nhất Long mở mắt ra, tay đưa lên cằm suy tính, hiện tại trong tay có Mê Hoặc Thiên Vương của Âm Quý Phái, chỉ cần thuyết phục cô ta ngả về phe mình làm nội ứng, lúc đó tìm nữ thần Thục Huyền không khó khăn gì.

Nhất Long không biết hai người chơi khác ngoài mình có đặc quyền sử dụng ‘máy tính’ hay không, nhưng có thể khẳng định, với lợi thế là con trai giáo sư sử học, Quốc Hùng đã tìm hiểu rất cặn kẽ từng tài liệu, chứng cứ có liên quan tới các thời kỳ, vì vậy… mọi công pháp, kỳ ngộ trên đời đều trong tầm với của hắn.

Thở dài một cái, Nhất Long bắt đầu nhận thức được tầm quan trọng của tri thức trong mọi việc, ưu thế ‘máy tính’ của hắn so với ‘trí tuệ’ của Quốc Hùng, xem chừng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Từ khi được sáu người đọc cho sáu cuốn sách ở trại Hà Bổng, Nhất Long như được khai mở một nguồn sáng trong đầu, không ngừng suy diễn, tiếp thu, vận dụng ở mức độ cao nhất. Hắn cảm thấy như già thêm chục tuổi, không còn bộp chộp, máu nóng như thời hiện đại. Sau khi đọc bao nhiêu điển tích, thành ngữ, kinh Phật, Đạo tạng của người xưa để lại, Nhất Long bây giờ đã thành thục, thấu đáo, kỹ lưỡng, cầu toàn hơn nhiều so với trước đây.

Mỗi khi máy tính lo luyện công, đầu óc không dùng tới thì Nhất Long một là ngủ, hai là suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, đặt ra bao nhiêu giả thuyết, khả năng, suy luận, càng nghĩ càng thấy thông thái hơn.

Giác quan thứ sáu cảnh báo, Nhất Long nhíu mày ngắt ngang suy nghĩ, hắn cảm nhận được bàn tay Lục Quan Quan đang run rẩy, ngay lập tức đứng dậy, đặt tay lên lưng, truyền nội lực giúp chân khí nàng về lại đúng kinh mạch.

Lục Quan Quan đang tiềm tâm nội dụng, không biết gì tới ngoại giới, nhưng biết có Nhất Long trợ giúp, nội tức tạm bình ổn lại, trên khóe miệng hơi câu lên mỉm cười. Nhất Long nói:

– “Những ngày qua thật khổ sở cho nàng, không được ta ôm vào lòng kể chuyện xưa, chắc nàng khổ tâm lắm. Ta thương nàng nhiều, chỉ mong gia đình nàng sớm đoàn tụ, đủ cả phụ mẫu.”

Lục Quan Quan chợt gật đầu một cái. Nhất Long cả kinh, nói:

– “Nàng đang luyện công phu ‘Âm tiến’, phải liền một mạch, làm sao lại nghe được ta nói gì?”

Lục Quan Quan cười, nói:

– “Chàng dùng máy tính để vừa luyện công vừa vận động nói chuyện như bình thường, làm sao ta lại không làm được? Chàng dạy ta ‘Song Thủ Hỗ Bác’, ta chỉ cần chia suy nghĩ ra làm hai là vừa luyện công vừa cử động được!”

Nhất Long nói:

– “Quá nguy hiểm! Nàng làm như vậy không chuyên tâm hoàn toàn vào luyện công, rất dễ đi sai đường! Sử dụng Song Thủ Hỗ Bác lâu dài còn có thể dẫn đến tâm thần phân liệt, thành hai nhân cách khác nhau!”

Lục Quan Quan phồng má lên, nói:

– “Ta cứ nghĩ có chàng hộ pháp cho, mới một công đôi việc, vừa luyện công vừa tập Song Thủ Hỗ Bác, vậy mà chàng gay gắt đến thế! Nếu không thử, làm sao được nghe lời chân tình của chàng cơ chứ! Hứ!”

Thấy nàng quay đi, Nhất Long nói:

– “Được rồi, là ta không đúng. Ta chỉ lo lắng cho nàng thôi mà. Ôm nàng nhé.”

Lục Quan Quan nói:

– “Không, nóng lắm. Người ta đâu có được cạo đầu trọc lóc, không mặc gì như ai đó, tha hồ nóng như cái lò lửa đâu. Đáng ghét!”

Nhất Long nói:

– “Chẳng phải nàng đang không mặc gì trên mái nhà, ta dùng bình phong che lại đây sao? Chỉ có tóc là không cắt được thôi!”

Giọng Lam Linh Kiều chợt vang lên:

– “Ân công, ta nóng quá! Nóng chết mất!”

Nhất Long thầm nhủ không ổn, Lam Linh Kiều luyện công phái Cổ Mộ không có chiếc giường hàn ngọc lẫn hồ nước để tán nhiệt, quần áo mặc nhiều lớp, hỏa tâm thiêu đốt, sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Hắn đưa tay chạm vào lưng Lam Linh Kiều, thấy nóng hơn cả 42 độ, lúc này nếu yêu cầu nàng ngừng luyện công thì đã quá muộn, chân khí ngừng đột ngột sẽ khiến khí nóng chạy thẳng vào nội tạng ngay. Nếu đẩy nội lực vào người nàng kháng cự nhiệt khí, chỉ sợ lực quá lớn đả thương lục phủ ngũ tạng của nàng.

Hết cách, Nhất Long rút đoản kiếm chém mấy đường kiếm pháp, quần áo Lam Linh Kiều đứt ra hết, hắn dùng mũi kiếm tinh xảo móc từng miếng vải đi, chỉ để lại nội khố. Lam Linh Kiều mếu máo kêu lên:

– “Ân công, đừng, đừng hại ta. Lục tỷ tỷ, cứu ta!”

Lục Quan Quan không đủ thông Song Thủ Hỗ Bác tới mức đứng dậy được, chỉ biết trợn mắt nhìn, nhưng quả thật chỉ có cách đó, đành nói:

– “Lam Linh Kiều, Long ca ca là chính nhân quân tử, không hại muội đâu. Tiếp tục luyện công, cố gắng điều hòa khí tức, thở đều theo khẩu quyết. Dẫn nội tức đến đan điền, sau đó đẩy khỏi cơ thể.”

Nhất Long cũng gấp gáp, kéo mấy tấm bình phong của Lục Quan Quan lại che cho Lam Linh Kiều, thiếu hai tấm, hắn đành căng dây thừng, vắt quần áo của mình lên. Như vậy hai nữ được ngồi gần nhau, quây lại kín kẽ.

Thực ra không cần kín bốn góc, vì ba người ngồi trên phần mái dốc vào tường, gian nhà kế bên có mái cao hơn hẳn, che hết hai hướng nội viện. Hai hướng ngoại viện còn lại thì Nhất Long đứng gác, canh chừng kẻo gió đẩy ngã bình phong.

Một bóng dáng trắng pha hồng lướt qua các ngọn cây, đêm 29 âm chẳng có chút ánh trăng nhưng Nhất Long vẫn nhận ra đó là một cao thủ có khinh công thượng thừa. Hắn ra lệnh cho máy tính tăng cường đôi mắt, ngay lập tức thấy rõ hình ảnh.

Một nữ tử chừng đôi mươi, dung mạo tuyệt thế mỹ mãn, đẹp nhất trong những cô gái cổ đại mà Nhất Long từng thấy, mái tóc búi cao, da như ngọc trắng hoàn mỹ, hình dung như tranh vẽ, mị hoặc như câu hồn đoạt phách. Cổ đeo vòng vàng khảm bảo thạch, bao cổ tay mạ vàng, bên hông đeo sợi dây chuyền nhỏ, quấn quanh một bên đùi đậm chất phong tình.

Y phục của nàng là một tấm lụa voan mỏng manh, trông như không che giấu gì bên trong cả, hữu ý chăm chú thì sẽ lấy lờ mờ điểm hồng sau lớp vải. Đôi đùi tròn trịa dài thẳng tắp, gợi mời muôn vàn khát khao dục tình của bao nam tử, hai bàn chân trần, trắng tinh khôi, đường nét đầy đặn mà tú mỹ.

Đôi môi đỏ xinh, mấp máy gợi cảm, phát ra tiếng như muỗi kêu, nhưng lời lại truyền thẳng vào tai, xem chừng là cao thủ tuyệt đỉnh:

– “Đêm khuya thanh vắng, hai nữ một nam lõa thể, còn dâm tà xúc phạm bản nương, chết không đáng tiếc!”

Lời chưa dứt, hai cây châm đã phóng tới, hướng về hai mắt Nhất Long. Mỗi cây châm đều có nhiều họa tiết mạ vàng, bề mặt nhiều đường vân, người phóng châm có thể phần nào điều khiển quỹ đạo của chúng. Dựa vào nhãn quang nhạy bén, Nhất Long biết nếu tránh hai cây châm này, chúng sẽ bay thẳng về phía Lục Quan Quan và Lam Linh Kiều.

Bảo kiếm nơi tay, không gì không phá. Nhất Long rút trường kiếm ra, mũi kiếm chĩa xuống, như đổ rượu ra, đoản kiếm đưa lên môi, đầu ngửa ra sau như uống một chén. Đây là kiếm chiêu ‘Thanh Ẩm Tiểu Chước’ trong Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, tinh diệu tuyệt luân, phát sau tới trước, chỉ nghe keng một tiếng, hai cây châm chạm vào chuôi trường kiếm và mũi đoản kiếm cùng một lúc, hết lực đạo rơi ra.

Nhất Long xoay trường kiếm một vòng, móc một tấm vải áo của Lam Linh Kiều lên, gói hai cây châm vào nhiều vòng, đề phòng chúng có độc.

Nữ tử thấy vậy, không nhịn được khen một câu:

– “Hảo kiếm pháp!”

Hai tay không ngừng máy động, Nhất Long nhìn thấy ngón giữa và ngón vô danh trên mỗi bàn tay búng vào ngón cái không ngừng, lòng bàn tay nữ tử có một nhúm bạc vụn.

Hàng chục viên bạc vụn bay tới, như hoa bay đầy trời, sáng lấp lánh trong đêm, chặn mọi đường có thể tránh né, lực đạo cực mạnh.

Đối phương sử ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ thì Nhất Long cũng phụng bồi, trường kiếm rơi trong gió nhẹ nhàng như tuyết, đoản kiếm rung rung như hoa đào lả tả, mềm mại tột đỉnh, gió mưa chẳng làm gì được, chính là chiêu ‘Hoa Tiền Nguyệt Hạ’.

Đồng thời, chân phải Nhất Long co lên, dùng cước kéo mảnh áo lụa, sử một chiêu trong ‘Thiên La Địa Võng Thế’. Phạm vi trước mặt hắn được kiếm chiêu bao phủ, chặn hết bạc vụn trong đó. Phạm vi 5 mét xung quanh thì cước chiêu đã gom hết cả bạc vào trong tấm vải.

Thấy thủ đoạn của đối phương dùng bạc vụn bắn đi khá xa, nắm trong tay ắt không có độc, Nhất Long nảy sinh ý muốn mô phỏng, liền cắm trường kiếm xuống kẹp vào khe ngói. Hắn vung tròn một chưởng, nắm một nhúm bạc vào trong bàn tay.

Nữ tử thần bí thấy công kích từ xa không hiệu quả, thầm nghĩ tên dâm tăng này đúng là kỳ tài võ học, cước kiếm song tuyệt, không tiêu trừ sớm ắt họa hại hàng ngàn thiếu nữ sau này.

Nàng ta thi triển khinh công mười thành công lực, như có như không, đang thấy xa mà đột nhiên thấy trước mắt có nàng, hình dung phóng đãng, yêu mị tới tột đỉnh. Nàng nói:

– “Theo ta đi thôi!”

Ánh mắt chợt yêu diễm vô cùng, môi khẽ hé lên như sắp hôn, nụ cười tà mị câu dẫn, tư thế thân thể vô cùng khêu gợi, miếng vải lụa là mỏng trên người như muốn rơi ra, phơi bày toàn bộ xuân sắc. Toàn bộ thân thể nàng toát lên một sức hút mê hồn, dù là nữ giới cũng khó có thể kháng cự vẻ đẹp toàn mỹ này.

Nhất Long mặt không thay đổi, hắn sớm đã ngờ tới chiêu này, tắt đi mọi cảm xúc, để máy tính quản lý chiến đấu, còn não bộ chỉ để phân tích tình huống.

Cận thân vô cùng bất lợi, khổ nổi sau lưng Nhất Long là hai nữ tử đang hành công không thể động đậy, hắn không có đường lùi. Đặt cườm tay lên đuôi kiếm, Nhất Long sử cước vào mái ngói, một công đôi việc hất miếng ngói đối địch, mũi kiếm vung lên như quét nhà, đoản kiếm gạt ngang ra như đẩy của lửa, là chiêu ‘Tảo Tuyết Thanh Trà’

Nữ tử thấy ‘Thiên Ma Nhiếp Phách’ của mình không có hiệu quả, kinh ngạc vô cùng, song không ngừng biến chiêu, hai dải lụa mỏng hất lên, trông nhẹ nhàng vô lực mà gạt đỡ được miếng ngói và thế kiếm quét tuyết trong ‘Tảo Tuyết’.

Hữu chưởng của nàng đẩy ra như thiếu nữ đặt tay lên ngực tình lữ, lắc cổ tay một cái, bao tay mạ vàng đẩy chệch đòn đun trà trong ‘Thanh Trà’, tay trái vòng quanh eo Nhất Long như ôm vào lòng, môi xinh hé mở, rên một tiếng tha thiết, như nữ tữ lên cơn cao trào khoái lạc.

Nhất Long dùng suy nghĩ ra lệnh cho gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn biết thắng bại là lúc này, đối phương đã gần ngay trước mắt, hai tay sắp chạm vào người, là khoảnh khắc phân sinh tử. Khẽ nghiêng người như ngã ra sau, Nhất Long chuẩn bị bộc lộ sát chiêu, thì nữ tử đã kịp sử xong tối hậu chiêu.

‘Thiên Ma Nhiếp Phách’, ‘Thiên Ma Túy Âm’, ‘Thiên Ma Câu Hồn’, từ cổ chí kim chỉ có vài người tiếp ba chiêu này mà không bại, nữ tử đã luyện liên hoàn tam sát kỹ tới mức lô hỏa thuần thanh, hoàn thành chỉ trong chớp mắt. Nội lực của nàng bùng lên, áp đảo chân khí hộ thể của kẻ địch, xiêm y toàn thân tung ra thành sáu dải lụa mỏng nối với một tấm vải lớn trong suốt, bên trong đầy châm độc, vây khốn tứ phương. Chỉ cần tay trái nàng chạm vào sau eo Nhất Long, nội lực thu về, ắt hắn phải chịu cảnh ngàn châm xuyên thân, chết ngay tức khắc.

Bản thân nữ tử cũng không dễ chịu gì, vì sát chiêu này cần phải tung hết cả xiêm y trên người ra bao bọc kẻ địch, tức là bản thân nàng ở vào trạng thái lõa thể hoàn hoàn, xuân sắc toàn mãn. Bất kỳ kẻ địch nào khi trúng chiêu này cũng thất thần ngắm nhìn cảnh một mỹ nhân tuyệt thế không che đậy gì, ra đi với nụ cười mãn nguyện mất hồn, vì vậy mới có cái tên ‘Câu Hồn’.

Nhất Long chẳng có đường lùi, khó bề tránh chiêu, đành liều chết với địch. Luận về thân pháp, tốc độ sử chiêu, đối phương nhanh hơn một bậc. Luận về kình lực, hai bên tương đương, thành thử chưa biết thắng bại thế nào. Tay phải Nhất Long sử ‘Đạn Chỉ’, là môn công phu học từ nữ tử, ngón giữa và ngón vô danh co vào dưới ngón cái, bắn ra hai viên bạc. Trong giây phút sinh tử, hắn thôi động máy tính lên cực điểm, cả ngón út lẫn ngón trỏ cũng sử ‘Đạn Chỉ’, mỗi ngón một viên bạc, bốn viên tề phát, bắn ra bốn hướng, đánh vào bốn dải lụa, hất chúng ra khỏi khống chế của địch.

Tay phải cũng không rảnh rỗi, kiếm chiêu ‘Thanh Trà’ đã bị chệch đi, Nhất Long bỏ kiếm, chĩa 5 ngón tay vào huyệt Tiểu Hải trên khuỷu tay nữ tử, co lại thành đấm.

Long Thốn!

‘Long Thốn’ chính là tên tiếng Hán của cú đấm một inch, dồn uy lực toàn thân vào nắm đấm, lực bộc phát cực mạnh. Bắp tay nữ tử đang vuông góc với cơ thể, trúng phải chiêu này nửa người phải như điện giật, tê liệt vô lực, bị kình lực đẩy ngược ra sau. Có điều tay trái nàng vẫn đang vươn tới rất gần, sát chiêu ‘Thiên Ma Câu Hồn’ vẫn còn hai dải lụa, đủ để diệt sát Nhất Long.

Nữ tử đang định thu về nội lực ngay, châm độc kẻ địch khó ăn này, chợt thấy cánh tay trái tê dại, hơi ngứa, biết là đã trúng châm độc, vội nhảy lui ra sau, thu xiêm y về, quấn lụa mỏng lên cây châm rồi rút ra, nói:

– “Hừ! Ta cứu ngươi khỏi tên dâm tăng này, cớ gì lại ám hại ta!”

Lục Quan Quan nói:

– “Long ca ca là phu quân ta…”

Rồi phun máu từ miệng, mồ hôi vã ra như tắm, sắc mặt đỏ bừng như muốn ngất đi. Lam Linh Kiều mới nhập môn, dừng luyện công ngay được, vội ôm lấy nàng, nói:

– “Lục tỷ tỷ, làm sao vậy?”

Nữ tử thấy bàn tay đau nhức khôn tả, vội lấy một cây châm khác không có độc châm vào đầu ngón tay, dồn nội lực đẩy độc ra, máu đen nhỏ ra từng giọt. Thấy đầu váng vất muốn ngất đi, ả vội điểm huyệt chặn độc chạy vào tim, nói:

– “Độc tính vô cùng ác liệt! Đây là độc gì?”

Ả chợt nhận thấy sát khí trùng thiên, vô cùng đậm đặc, như muốn sát thần sát phật sát tuyệt thiên hạ, thầm nhủ tà môn, nhìn tên dâm tăng trước mắt.

Chỉ thấy một tay hắn đặt lên đầu thiếu nữ họ Lục, nhưng hai mắt sáng rõ trong đêm, nộ khí bừng bừng muốn che lấp hết cả lý trí, như sắp biến thành con thú diệt sát tất cả.

Cân nhắc thiệt hơn, tuy võ công ả cao hơn, nhưng tên dâm tăng kiếm cước song tuyệt, nhiều chiêu thức lạ lùng chưa thấy bao giờ, độc công cũng vô cùng lợi hại. Ả quát:

– “Giao thuốc giải ra thì ta tha chết cho các ngươi!”

Nhất Long lạnh lùng nói:

– “Ai tha cho ai, còn chưa biết đâu? Quỳ xuống xin lỗi, thì ta cho ngươi giải dược.”

Đoạn giơ song kiếm lên, khí thế quyết tử như dã thú bảo vệ con nhỏ. Nữ tử thấy thế, biết hắn có ý liều chết, độc tính ở tay càng lúc càng vào sâu hơn, bản tính cao ngạo làm sao lại xin lỗi một tên nam tử. Ả nói:

– “Ngươi là kẻ duy nhất đỡ được chiêu ‘Thiên Ma Tam Sát’ của ta. Nói tính danh đi, giang hồ sẽ lưu danh thiên cổ!”

Nhất Long nói:

– “Ta không cần lưu danh. Bây giờ ngươi xin lỗi, hay là ta bắt ngươi phải xin lỗi?”

Nữ tử nói:

– “Hảo, có khí phách lắm, ‘Vô Danh’. Đợi ta trị độc xong, sẽ tìm ngươi tính sổ! Cáo từ!”

Ả cười một tiếng mị hoặc, thoắt ẩn thoắt hiện, biến mất trong đêm, đi phiêu hốt như lúc đến. Nhất Long búng hai viên bạc đuổi theo, chỉ nghe tiếng bao cổ tay ả chặn lại keng keng, mất hút trong bóng tối.

Nữ tử vốn đang định vờ bỏ đi, núp vào chỗ tối đánh lén, nhưng thấy chiêu thức của mình bị thi triển y hệt thì kinh ngạc quá đỗi. Song thủ nhất cước của hắn sử chiêu khác nhau như ba cao thủ cùng kề vai sát cánh chiến đấu, làm cho ả vô cùng lạ lẫm, nay thêm cả công phu nhìn một lần là nhớ khiến trong lòng ả nghi kị vô cùng, không dám ở lại ám toán.

Nhất Long nhìn Lục Quan Quan, hỏi:

– “Quan nhi, nàng sao rồi?”

Lúc hai người cận thân, Lục Quan Quan muốn dừng luyện công, nhưng công phu ‘Âm tiến’ của nàng buộc phải liền mạch cho xong, không thể ngắt quãng. Khi thấy bàn tay ả chỉ còn một chút nữa chạm vào Nhất Long, nàng không chịu nổi, cưỡng ép ngừng lại, vận công lực phóng ‘Băng Phách Ngân Châm’. Hỏa khí chạy ngược vào gây nội thương nghiêm trọng, cái chết như gần ngay trước mắt. Nàng nói:

– “Long ca ca, thương thế của ta không xong rồi. Chàng đừng lãng phí nội lực truyền cho ta nữa, nhiệt khí nhập thân, không có cách cứu nữa rồi.”

Nhất Long chợt giật mình, cảnh này rất giống lúc Tiểu Long Nữ đang luyện ‘Âm tiến’ bị cành hoa chạm vào mặt, ngất đi, sau đó cơ thể lạnh dần, được uống mật ong Ngọc Phong và máu của Dương Quá thì mới may mắn thoát chết, đúng là cửu tử nhất sinh.

Nay Lục Quan Quan cố vận chân khí phóng châm nên nghiêm trọng hơn nhiều, nhiệt hỏa dồn hết vào các đại huyệt xung kích thẳng đến nội tạng, huyết mạch và da thịt toàn thân mất đi nhiệt năng, lạnh cóng như băng. Kể cả có cho nàng uống máu, chưa chắc đã làm ấm được khí huyết của nàng, không khu trục được nhiệt khí ở đại huyệt ra thì nội tạng sẽ ngày càng tổn thương nghiêm trọng.

Lục Quan Quan thở hổn hển, nói:

– “Chàng đừng buồn. Những ngày qua ở bên chàng, được nghe chàng kể chuyện là thời gian hạnh phúc nhất đời thiếp. Hãy chiếu cố biểu tỷ Trình Tiêu như chàng đã chiếu cố thiếp, sớm tối không rời, tình như phu thê! Chỉ tiếc thiếp không được thấy mặt phụ thân Thần Điêu Đại Hiệp. Hãy mang…”

Nói đến đây, Lục Quan Quan ngất đi. Lam Linh Kiều khóc òa lên, nói:

– “Ân công, Lục tỷ tỷ sẽ chết sao?”

Khuôn mặt Nhất Long không có biểu lộ gì, nhưng trong lòng hắn đang vô cùng rối bời. Để máy tính lo chuyển vận từ từ nhiệt khí đến huyết mạch của nàng, tránh đi các đại huyệt để trĩ hoãn thời gian, Nhất Long trầm tư suy nghĩ, liệu có cách nào có thể cứu được Lục Quan Quan.

Cắt tay cho nàng uống máu là không thể nào, người đã ngất đi rất khó ăn uống. Truyền chân khí vào các huyệt lại không thể, hỏa khí trong đại huyệt càng lúc càng chạy loạn lên, nếu để chúng mạnh lên dồn đến não thì không chết cũng thành ngớ ngẩn.

Nhất Long thử nghĩ mọi biện pháp, tìm tất cả công pháp đã biết, chỉ có mỗi công pháp chiến đấu mà thôi, tiếc là hắn không biết loại võ công nào có thể cứu người như ‘Nhất Dương Chỉ’ hay là ‘Thần Chiếu Kinh’…

Có!

Trong tất cả công pháp mà Nhất Long biết, có một quyển chưa thể phá giải, đó là ‘Kinh Dương Thần Long’. Giữa lúc nguy cấp, đầu óc chuyển vận tối đa, liên kết tất cả thông tin đã biết, hắn chợt nghĩ tới một bộ phim có kỹ xảo rất sơ sài, diễn viên không đẹp mắt lắm, kịch bản đơn giản, có tên ‘Hiệp Khách Hành’.

Chỉ nhớ cuối phim khi nhân vật Thạch Phá Thiên đến Hiệp Khách Đảo, nhìn thấy ‘Thái Huyền Kinh’ được viết bằng chữ Khoa Đẩu của người Việt cổ. Do không biết loại chữ này, những ký tự đầu to đuôi nhỏ trên đó như nhúc nhích đối với chàng, nhảy lên trước mắt chàng…

Ký tự khắc trên vách đá lại biết nhảy múa, đó chính là hiệu quả ‘Ảo Ảnh Chuyển Động’ của một bức tranh. Như vậy người xưa không sao phá giải được ‘Kinh Dương Thần Long’, là vì các ký tự Khoa Đẩu đó không xếp thành ý nghĩa văn bản gì cả. Người sáng tạo ra chúng có ý ghép thành một bức tranh ‘Ảo Ảnh Chuyển Động’, với ý đồ hướng dẫn nội khí chuyển vận, đả thông các huyệt đạo với nhau.

Nguyên bản pho ‘Kinh Dương Thần Long’ trên mai rùa có lẽ hình thành được hiệu ứng ‘Ảo Ảnh Chuyển Động’, nhưng vết khắc sẽ có nông sâu, muốn thấy được bức tranh chuyển động thì phải có góc độ và khoảng cách quan sát phù hợp.

Người chép pho sách này không biết điều đó, chép lại thành nhiều trang giấy hoặc thẻ tre, thành thử suốt mấy ngàn năm không ai phá giải nổi ‘Kinh Dương Thần Long’, là vì không ghép các trang thành một bức tranh hoàn chỉnh, có ghép thì cũng không đúng thứ tự để thấy được ảo ảnh.

Đến năm Khai Nguyên nhà Đường, Mai Hắc Đế nổi dậy khởi nghĩa, truyền thân tín đi khắp nơi tìm cách giải mã bí điển. Đến đời con là Mai Thiếu Đế thì Thanh Liên cư sĩ đã biết cách giải, có điều nước mất nhà tan, thân tín liền tuẫn tiết theo vua. Có thể do không cam lòng, phần giải xong đã được người nọ khắc lên vách đá ở Hiệp Khách Đảo, gọi là ‘Thái Huyền Kinh’.

Khả năng vô cùng lớn, vì chữ Khoa Đẩu là chữ viết nguyên bản của người Việt cổ đại, không phải chữ của người Hán. ‘Thái Huyền Kinh’ được viết bằng chữ Khoa Đẩu, hai đảo chủ ‘Long Mộc’ biết đọc chữ Khoa Đẩu còn không hiểu nội dung trên vách đá là gì. May mà Thạch Phá Thiên không biết bất kỳ chữ viết gì, chỉ biết nhìn hình mà luyện, mới nhìn thấy được hiệu ứng ‘Ảo Ảnh Chuyển Động’ trên vách đá.

Tới đây, Nhất Long đã biết pho ‘Kinh Dương Thần Long’ là một thần công do tổ tiên người Việt để lại. Hắn vô cùng mừng rỡ, mở tất cả trang sách ra trong đầu, xếp liền chúng lại với nhau, ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Quả như sở liệu, đời sau chép lại nhiều lần, thứ tự trang sách đã loạn hết cả lên, Nhất Long thử nhìn mấy lần, thay đổi góc độ, khoảng cách, cũng chẳng thấy chuyển động gì.

Lưu bức tranh tổng thể đó thành một tập tin riêng, hắn thử đổi vị trí các trang sách, tạo thành một bức tranh mới có hàng vạn con nòng nọc nhỏ xíu.

Vẫn chưa có ảo ảnh, Nhất Long không nản lòng, thử đổi vài chục cách sắp xếp khác nhau, cuối cùng cũng có thành quả, một góc nhỏ trong bức tranh có đôi chút chuyển động!

Thấy được thì lấy, Nhất Long cả mừng, nhìn chăm chú vào phần chuyển động đó, thấy chú tâm một con nòng nọc thì ảo giác ngừng lại, liền nhìn chỗ tranh đó một cách đại khái, ra lệnh mở biểu đồ huyệt đạo trên người.

Biểu đồ bên phải, ảnh ảo giác ở bên trái, mỗi một con nòng nọc bơi lội, lại có nội tức ở một số huyệt trên cơ thể nảy lên rất nhỏ không đáng chú ý, nhưng Nhất Long để máy tính ghi lại toàn bộ các huyệt đó, sau đó dẫn chân khí đến nơi, kết nối các huyệt đạo theo đúng hướng con nòng nọc bơi.

Thủ Tam Lý chạy về Tiểu Ngư Tê, Thần Môn về Trung Tuyền, Thái Uyên về Tâm Quý Điểm, Dương Trì về Thiếu Thương… giây lát sau, toàn bộ huyệt đạo ở cánh tay trái nối thông với nhau, tay phải cũng được tương tự nhưng thiếu các huyệt đạo ở các ngón.

Nhất Long thầm gật gù, bức ảnh vừa được giải là cách nối thông huyệt đạo ở cánh tay trái, tay phải cũng được ăn theo nhưng thiếu các huyệt mà chỉ bên trái mới có.

Nếu xưa Thạch Phá Thiên phải đợi các con nòng nọc đủ kích thích nội tức đến mức tự đả thông, thì nay Nhất Long lại chủ động dùng chân khí, nhanh hơn gấp ngàn lần. Trong lúc đả thông kinh mạch, hắn thử xếp tiếp ‘Kinh Dương Thần Long’ mong giải thêm được phần nào, nhưng không có kết quả gì.

Nhất Long thử cảm nhận một chút, giật mình vì thấy vô cùng kinh diễm với ‘Kinh Dương Thần Long’.

Bất kỳ huyệt nào cũng tụ khí được! Nội tức chuyển vận hướng nào cũng được! Không có hóa tiểu huyệt, tiểu huyệt hóa đại huyệt, đại huyệt hóa không có, thích nơi nào là huyệt cũng được! Tùy tiện biến đổi cơ bắp, xương cũng có thể bẻ cong, dẻo dai như linh miêu, tháo khớp, nối khớp trong chớp mắt không đau đớn gì!

Kinh mạch ở tay đả thông như lối tắt sau nhà biến thành đại lộ tám làn đường, bao nhiêu chân khí tụ về cũng không đủ, lưu chuyển nhanh gấp trăm lần không đình trệ, vận công ngược xuôi gì cũng không có trở ngại.

Nhất Long nhíu mày một cái, thử vận nội tức từ tay phải sang tay trái, tốc độ chuyển vận trong tích tắc, nhanh đến không tưởng. Lực đạo từ lông ngỗng chớp mắt thành ngàn cân, thấy tay trái nóng lên còn tay phải lạnh đi. Hắn thử chuyển ngược lại, ngay lập tức tay phải có sức đủ phá tường phạt cây, dần sang nóng còn tay trái lại chuyển lạnh.

Hiểu được nguyên lý hành công, Nhất Long liền đưa ngón cái tay trái chạm vào huyệt Bách Hội của Lục Quan Quan, thấy nóng rực, liền chạy chân khí từ huyệt Thiếu Thương về Vân Môn, chuyển qua tay phải. Nhiệt khí ở đỉnh đầu Lục Quan Quan liền bị kéo vào ngón cái của Nhất Long, chạy hết sang kinh mạch tay phải của hắn.

Hắn tiếp tục dò xét huyệt Đản Trung, dùng ngón cái hút bớt nhiệt khí ở đó vào tay mình, rồi tiến tới Thần Đình, Phong Phủ, Cao Hoang, Quan Nguyên, Mệnh Môn… chạy một lượt khắp các đại huyệt để rút bớt hỏa khí đi.

Đến đây thì sắc mặt Lục Quan Quan đã hồng nhuận phơn phớt, hơi thở đều dần. Nhất Long hoan hỉ trong lòng, áp tay trái vào đan điền của nàng, chuyển chân khí vào trong đó, đi từ Thủy Phân đến Kiến Lý, qua các cửa Cự Quyết, Cưu Vỹ, dần đến Ngọc Đường, Bách Hội, thông mạch Đốc cho nàng.

Cao thủ khi trị thương cho nhau chỉ có thể truyền nội lực, người bị thương nhận chân khí lạ sẽ tự chuyển di trong kinh mạch, chạy từ mạch Nhâm xuống Hội Âm, lên mạch Đốc, đến đỉnh đầu Bách Hội, về lại mạch Nhâm. Đây là lối hành công ‘Thuận Hành Kinh Mạch’, mặt trước từ trên xuống dưới, mặt sau từ dưới lên trên, hầu hết mọi võ công đều dùng cách này.

Võ công phái Cổ Mộ đi ngược lại theo lối ‘Nghịch Hành Kinh Mạch’, từ Khí Hải lên Đản Trung, Bách Hội rồi mới xuống mạch Đốc ở sau lưng, tiếp xuống Hội Âm rồi mới lên mạch Nhâm. Bởi vậy mà nhiệt khí phát ra gấp nhiều lần các võ công khác khi hành công, nếu không có cách giải quyết, nội tạng nhất là não sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.

Tuy luyện nghịch hành có công lực thâm hậu rất nhanh, người nào luyện theo lối hành công quái dị này khi đi ngủ sẽ có kinh mạch vận hành thuận hướng trở lại. Lúc đó chân khí lại chảy xuôi, dẫn tới công sức luyện công lúc ban ngày mười phần bị hao mất chín, vô cùng tai hại.

Nay Nhất Long đã luyện thành ‘Kinh Dương Thần Long Công’ ở tay trái và một nửa tay phải, nội lực của hắn sau khi phát ra như có linh tính, hết mực ngoan ngoãn, tiến lui thế nào cũng được.

Thử cho chân khí chạy ‘Nghịch Hành Kinh Mạch’ thấy nàng ấm lên hẳn, Nhất Long yên tâm rồi, lại điều khiển chân khí chạy thuận hướng, hòa hợp với khí huyết hiện tại khi nàng đang ngất, gia tăng tốc độ chữa lành nội thương. Chỗ nào thiếu hay thừa chân khí đều được hắn điều chỉnh lại, tắc nghẽn thì được đả thông, yếu ớt thì tu bổ, thương thật thì sửa chữa, quả thật diệu dụng vô tận.

Đẩy nội lực cho chân khí chạy đủ 36 vòng thuận hướng trong người Lục Quan Quan không có chút tì vết nào nữa, Nhất Long mới hài lòng thu công, đồng thời để lại khá nhiều chân khí, có lẽ sung túc để nàng đột phá đoạn thứ năm Ngọc Nữ Chân Kinh. Tình trạng của nàng đã không còn đáng ngại, chỉ cần ngủ một giấc, ngày mai lại sinh long hoạt hổ như thường.

Nhất Long giơ bàn tay trái lên, xúc động nói:

– “Sau bao ngày chờ đợi, ta đã có bàn tay vàng rồi!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...