Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 21
Phương về đến phòng lập tức cởi bỏ quần áo mình ra hết. Cô sờ lại chỗ âm hộ quả nhiên đã ướt ướt rồi. Cảnh tượng Bona và bé Huê làm tình nó cứ ám ảnh trong đầu Phương miết thôi… bao nhiêu câu hỏi… bao nhiêu điều thắc mắc cô muốn hỏi lắm… Phương nhìn lại, thấy giờ còn sớm… vẫn chưa đến giờ phải đi dạy… cô khó chịu quá… đành tìm quanh xem có chuyện gì làm không cho quên bớt đi. Phương đi giặt đồ… cô cố không nghĩ đến Bona nữa mà nghĩ đến chuyện khác… cô nghĩ đến Đạt… nghĩ bụng chắc đến tối nay cô sẽ lại tiếp tục sẽ làm gì với cậu ta nữa…
Phương giặt đồ, phơi đồ một lúc lâu thì đột nhiên có người gõ cửa phòng mình. Cô hơi giật mình, vội vã gọi to cho người ta đợi, để bản thân mặc quần áo vào. Đến khi ra mở cửa phòng, cánh cửa mở toang, Phương há hốc mồm khi thấy đó chính là… Bona… cô ngạc nhiên:
– Bona… thầy… thầy tìm tôi có việc gì?
Bona nhìn quanh, rồi đáp:
– Phương… anh vào trong mình nói chuyện chút… được không em…
Phương nghe vậy cũng gật gật đầu. Cô để cho Bona đi vào, nhưng không đóng cửa lại như mọi khi mà vẫn để mở. Bona nhìn thấy thau đồ cô tính phơi thì hỏi giả lả:
– Em… em đang giặt đồ hả?
Phương gật đầu, rồi lại nói:
– Thầy… – Phương hơi ngập ngừng… một lúc mới đổi cách xưng hô – mà… ‘anh’ đến tìm em… có việc gì không?
Lâu lắm rồi cả hai chưa có dịp nói chuyện riêng với nhau nên cũng khá ngập ngừng. Bona nói:
– Anh… khi nãy… cảm ơn em nhiều lắm…
Phương hơi ngạc nhiên, hỏi lại:
– Anh… anh cảm ơn chuyện gì…
– Thì… thì em đã kéo ông bảo vệ đi… không thôi… ổng thấy hết… thì chết…
– Anh… anh nhìn thấy em hả?
– Anh nghe tiếng gió… lúc đó… bé Huê sợ lắm… anh… anh ngó nhìn ra… mới thấy em… rồi thấy em nói nói gì… ông bảo vệ mới đi…
– Vậy… bé Huê cũng thấy em hả?
– Không… chỉ có anh thôi… anh không nói là thấy em… chỉ nói là có ai đó nói gì… cái là ông bảo vệ ổng đi thôi…
Phương và Bona lại tiếp tục im lặng. Phương hỏi tiếp:
– Sao… sao anh biết em đã nhìn thấy anh… và bé Huê?
– Anh… anh không biết… anh chỉ đoán thôi… anh nhớ lúc đó anh chưa khóa cửa trong… anh đoán… chắc em đã ở đó nãy giờ… chắc em thấy hết rồi… đúng không?
Bona hỏi thật quá, Phương chỉ có nước gật đầu. Cô hỏi:
– Em… em không nghĩ… anh như vậy… lại đi phản bội chị Thu…
Bona nghe thế thì đứng lên xua tay… anh chàng giải thích:
– Không… anh không có…
– Không có thì tại sao… anh lại… với bé Huê?
– Chuyện đó… thực ra… anh với bé Huê… đã… quan hệ với nhau lâu rồi…
– Từ lúc nào vậy anh?
– Thực ra thì… lần đầu… là sau cái lúc tụi mình… vô tình… trong nhà kho đó… em nhớ chứ?
Bona hỏi, Phương mắc cỡ gật đầu:
– Sau bữa đó… có lần… anh… anh ở ngay đó… thủ… thủ dâm… bị bé Huê thấy… rồi…
– Ý anh nói là bé Huê dụ dỗ anh?
Bona xua tay, đáp:
– Anh… anh không có ý đó!
– Nếu vậy thì anh… anh đã dụ dỗ… hay cưỡng hiếp con bé…
– Trời ơi… cũng không phải mà em… anh…
Bị Phương hỏi mấy cái mà Bona đã cứng họng. Nhìn dáng vẻ bối rối, không biết trả lời sao của Bona, Phương lại thấy tội tội. Không biết sao chứ, chắc do ít tiếp xúc với bé Huê, nhưng Phương nghĩ nếu nói cô bé tự chủ động mồi chài Bona thì cô còn tin hơn chuyện ngược lại. Nhìn thầy Bona bối rối vậy, Phương không nỡ hỏi khó, cô chủ động gỡ rối cho thầy, hỏi tiếp:
– Vậy là… anh… anh với cô bé… vẫn lén lút quan hệ từ đó đến giờ…
Bona không dám nói gì, chỉ gật gật đầu… rồi giải thích thêm:
– Có… có thì có… nhưng về sau khi anh và Thu làm lành lại… thì không còn nữa… chỉ có dạo gần đây… cô bé nhắn tin than… bầu bì… mà vẫn thèm chuyện đó… nên nhờ anh giúp…
– À rồi… còn chuyện cái thai của bé Huê… rốt cuộc… đó là của ai… anh hay là Cường?
– Anh… anh thực sự không biết nữa… lúc đầu anh có hỏi thì bé Huê nói là của Cường… sau này thì cô bé lại nói chắc là của anh… anh…
Bona nói đến đây thì có vẻ hơi bối rối… anh chàng ngồi trên ghế mà gục đầu xuống. Phương thấy vậy thì không đứng xa nữa… mà lại gần, vỗ vai anh chàng:
– Thôi… nói vậy thôi chứ… chuyện đó… ngoại trừ bé Huê thì ai biết được… anh… anh sợ hả?
– Anh… anh không biết nữa… giờ anh thấy hối hận lắm. Nếu lỡ cái thai đó là của anh thiệt… vỡ lở ra… thì chết… thằng Cường thì không sao… còn anh… anh là thầy giáo… con bé lại…
– … lại chưa đủ tuổi nữa… rủi có gì… dính đến pháp luật nữa… phải không anh… mà em hỏi… bộ bé Huê lấy cái đó uy hiếp anh hả?
– Không… không có… cô bé nói với anh cứ an tâm… cô bé không bao giờ phá hạnh phúc của anh đâu… cô bé sẽ có cách… dù sao… bé Huê cũng giành được thằng Cường từ tay em rồi…
Phương nghe vậy thì hỏi dồn:
– Là sao… sao anh lại nói vậy?
Bona ngẩng lên nhìn Phương rồi ôn tồn nói:
– Thôi… đây cũng là lúc anh kể hết mọi chuyện cho em nghe. Em… em ngồi xuống…
Bona để Phương ngồi xuống ghế, cách mình có cái bàn nhỏ, rồi anh chàng ôn tồn, thật thà kể rõ đầu đuôi cho Phương nghe. Từ chuyện anh chàng đến với bé Huê ra sao… rồi cô bé biết hết mọi chuyện thế nào… rồi tính toán của cô bé khi gài bẫy để Phương bắt gặp…
– Thì ra là như vậy… thảo nào lúc đó… em cứ thấy mọi chuyện thật tình cờ…
Trái với suy tính của Bona, anh chàng không thấy Phương thất vọng, hay nóng nảy chi cả.
– Anh… anh xin lỗi Phương…
– Anh xin lỗi chuyện gì nữa?
– Anh… anh đã tiếp tay cho bé Huê… phá chuyện của em và Cường…
Phương chỉ im lặng, nghĩ chút xíu rồi cười nói:
– Anh với Huê… phá cái gì chứ… nếu Cường đàng hoàng… thì làm gì xảy ra nông nổi… với lại… em thấy hai người có làm gì đâu… chỉ là giúp em biết rõ thêm về Cường thôi…
– Em… em đừng giận anh nha…
– Em… em không giận đâu… kể cả bé Huê nữa… thiệt đó… dù sao thì… em đã cho Cường một cơ hội rồi… mà nghĩ lại… dù gì em và Cường chắc gì đã đến được với nhau…
– Anh thấy… hình như em còn tình cảm với cậu ta?
Vừa nói… như thật tình cờ… Bona đưa tay nắm lấy bàn tay Phương đang để trên bàn. Chỉ trong chốc lát thôi mà cái va chạm đó của Bona đã làm cho Phương giật bắn người. Cô vội vàng ý tứ rụt tay lại, ngồi thu mình lại trên ghế:
– Đâu có… anh đừng nói vậy… em và Cường đã chia tay nhau thật rồi… không… không còn dính dáng gì nữa đâu…
Vừa nói mặt cô vừa đỏ lên, Bona thấy vậy liền hỏi:
– Em… em nói thật không? Sao anh thấy mỗi lần nhắc về Cường, là mặt em lại đỏ lên…
Phương quay mặt đi… đứng lên… đi về phía nhà tắm… cô chối:
– Hết thật rồi anh à… em đỏ mặt… tại… tại…
Bona đứng lên, lại gần Phương… dồn dập hỏi:
– Tại sao… hay… hay tại khi nãy… thấy anh và bé Huê… nên em…
– Không… anh đừng nói chuyện đó… kỳ cục lắm… không có chuyện đó đâu anh…
Bona thấy miệng Phương nói không có… nhưng cái mặt đỏ lựng thì cứ quay đi… không dám nhìn thẳng mặt anh chàng. Bona biết Phương cũng đủ lâu để hiểu cái sự “nhạy cảm” của cô. Nãy giờ nói chuyện, anh cũng tinh ý quan sát thấy Phương không dám nhìn mình. Rồi cái chạm tay khi nãy nữa… chỉ là giây khắc thôi mà Bona cũng cảm thấy điều gì đó từ Phương.