Cô giáo Phương - Quyển 2

Chương 90



Phần 90

Dù đang rất lãng mạn với Boray như Phương cũng không quên nhớ tới Dara. Cô và cậu nhóc ngồi chơi, ngóng mãi một lúc mà chả thấy bóng dáng hắn đâu. Cô thấy hơi dơ ở lồn nên rủ Boray cùng xuống sông với mình rửa ráy thân dưới cho sạch. Boray gật đầu rồi dìu cô cùng trầm mình xuống sông. Cả hai đi từ bờ sông đến khi nước đến ngang vùng bụng thì dừng lại, không đi xa hơn nữa. Trời đang giữa đêm, cả hai tắm táp một chút thôi thì đã thấy lành lạnh, lại quay trở lên bờ. Boray thấy người Phương run run thì mới choàng tay ra ôm cô vào lòng. Gió đêm thổi làm cô thấy ớn ớn lạnh, may mà có thân thể rắn rỏi ấm áp của Boray sưởi ấm cho. Bất giác, Phương thủ thỉ:

– Quay về nhà thôi Boray ơi…

– Dạ… cô lạnh hả?

– Uhm… với lại coi thằng anh của nhóc đâu rồi… kiểu này chắc về nhà rồi ngủ luôn hông chừng.

Nói rồi, cả hai dìu nhau đứng lên. Boray với tay lượm quần định mặc thì Phương ngăn lại, cô biểu cậu nhóc cứ cầm cả đống quần áo của cả ba rồi về thôi, còn thân hình cứ để trần truồng nguyên vậy. Boray cười kín đáo gật đầu. Boray vẫn còn nhớ hồi hè lúc ở trên với cậu ta và Đạt. Đạt cũng từng dụ dỗ Phương khoả thân đi dạo công viên ban đêm với sự bảo vệ cảnh giới của cả hai.

Lúc đó dù Đạt dụ dỗ thế nào Phương vẫn không chịu. Ý là ở trên Sài Gòn xa lạ, rủi có bị bắt gặp thì cũng không ai nhận ra Phương vậy mà cô còn sợ. Thế mà giờ đây cậu ta hơi ngạc nhiên khi thấy Phương thoải mái trần truồng đi lại. Boray nghĩ chẳng lẽ tâm tính Phương đã thay đổi, mà có thể hổng chừng tại ông anh Dara của cậu ta dụ Phương khéo hơn, làm cô nghe lời hơn mà chấp nhận trải nghiệm hành động dâm dục mạo hiểm như vầy. Cậu nhóc vừa nghĩ ngợi vừa lẽo đẽo đi sau Phương trở lại lối cũ về nhà cô. Cả hai đi được một đoạn đến giữa lối mòn thì nhận ra cái bóng của Dara đang đi ngược lại. Phương thấy vậy chống nạnh hỏi:

– Anh đi đâu mất biệt vậy? Biểu về uống nước rồi lặn mất tăm luôn ha!

Trái với gương mặt hồ hởi của Phương, Dara di chuyển lại chỗ hai người rất nhanh, gương mặt hắn ta có phần hoảng hốt. Dara lắp bắp:

– Chạy thôi… tụi nó… tụi nó tới rồi kìa…

Phương còn đang ngơ ngác, vội hỏi:

– Ai… ai đang tới?

– Thì tụi lính cậu Cường chứ ai… tụi nó đang ở nhà sau kìa…

Dara hoảng hốt, gương mặt nhợt nhạt, phía dưới cu dái gì đều săn thít lại hết cả. Phương cũng hoảng hốt lắm, nhưng cô cố giữ bình tĩnh, hỏi lại:

– Phải thiệt không đó… anh bình tĩnh… kể tui nghe coi…

– Tui nói thiệt mà… hồi nãy tui quay về nhà uống nước… tui nghe ở phía trước có tiếng lục đục như có ai kêu cửa… lúc tụi mình đi có để đèn sáng chứ chưa tắt… mà tui hổng dám trả lời trả vốn gì cả… chỉ làm thinh nghe… tui nhận ra đó là tụi nó… tụi nó xà quần ở nhà trước một hồi rồi lòn ra sau… tui sợ quá… chạy luôn…

– Sao tự dưng… tụi nó lại đến chỗ tui tìm anh được?

– Tui nghe tụi nó nói với nhau… chắc hồi chiều… lúc thằng Boray đến nhà cô… có hỏi thăm người ta ở bên ngoài. Tụi nó lúc đó mới để ý… rồi chắc mới mò vô đây tìm tui thử… tui phải chạy thôi… tụi nó tìm một hồi… chắc sẽ tìm ra lối mòn này luôn…

– Anh bình tĩnh… đừng làm tui sợ lây… tụi nó… tụi nó đông không?

– Tui không biết… chắc chừng hai thằng thôi… tui nghe có hai giọng hà…

Nghe đến đây, Phương mới ngẫm nghĩ. Mấy bữa nay tụi tay chân của Cường đi tìm Dara ở khắp thị trấn mà chưa từng ghé qua chỗ Phương. Bữa nay thấy Boray, tụi nó mới nghi nghi nên chắc chỉ là tìm thử thôi. Lúc nãy gõ cửa, không thấy ai trả lời nên tụi nó mới tìm dữ vậy. Cô bình tâm suy nghĩ thiệt hơn. Cô thấy chắc đây chỉ là hai thằng giang hồ nó đi thăm dò thôi.

Chứ như mà tụi nó biết rõ Dara ở đây thì đã kéo cả băng rất đông người rồi, chứ đâu mà có hai thằng thôi. Cô thấy Dara hoảng sợ làm thằng nhóc Boray cũng hốt hoảng theo. Cậu nhóc cứ hỏi miết vì không biết chuyện gì. Phương chẳng khá hơn hai anh em Dara là bao, nhưng trong hoàn cảnh này cô thấy mình cần bình tĩnh. Cô nói với Dara:

– Không được… cứ lẫn kiểu này cũng không ổn… nhà tui đèn mở sáng quắc mà không có ai… tụi nó tìm một hồi không được hổng chừng sinh nghi rồi kêu nhiều người lại nữa…

Dara nghe vậy thì hỏi lại:

– Vậy giờ tính sao?

– Anh với Boray cứ trốn tạm ở đây đi… để hai thằng kia… tui giải quyết cho…

Dara nghe cô nói vậy thì trợn tròn mắt:

– Cô định làm gì?

– Chuyện gì thì thây kệ tui… anh trốn ở đây một lát đi… chừng nào nghe tui kêu hãy ra…

– Ơ… cô…

Dara chưa kịp nói, chưa kịp hỏi thăm gì thì Phương đã hít một hơi dài. Cô gạt tay Dara sang một bên rồi lách người hắn mà bước đi hiên ngang về phía nhà mình. Trong thoáng chốc, không nghĩ ra được điều gì, Phương mới quyết định làm một điều thiệt táo bạo. Cô đi dứt khoát, không chạy nhưng bước đi chậm rãi, từ từ theo lối mòn rồi quay về.

Ánh đèn tròn loe loét từ nhà sau của cô dần dần sáng lên, thắp sáng không gian xung quanh. Cô đi đến cuối đường mòn rồi khẽ lấy tay lách đám cỏ cao vút mà đi ra sân sau nhà mình. Cô vừa bước ra sân quả nhiên là nhìn thấy ngay hai thằng giang hồ mặt mày bặm trợn, đang lục lạo nhà cô. Dù đã biết trước nhưng cô vẫn giả vờ hoảng hốt kêu lên:

– Á!!!

Hai gã giang hồ đang loay hoay tìm kiếm trong sân sau thì có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy có bóng người bước ra từ đám cỏ. Tiếng la của Phương làm hai gã phải ngoái lại nhìn.

– Đu má… cái gì vậy nè trời…

Một gã buột miệng kêu lên. Gã khác thì tròn mắt kêu:

– Ở đâu ra vậy nè!

Hình ảnh một cô gái trắng toát, trần truồng nhanh chóng kích thích sự tò mò của hai gã du côn. Phương không có gì che chắn được cả, chỉ còn biết một tay che ngang vú, tay kia bụm lồn đứng chết trân trước ánh mắt hai gã du côn mà thôi. Sau tiếng la, Phương im bặt, mặt đỏ lựng không dám nói gì. Hai gã du côn từ từ đi lại sát chỗ cô. Hai gã liên tục nói:

– Con này ngáo đá à… sao ở trần ở truồng đi long nhong thế này…

– Đi đâu sao lọt vào đây???

Hai gã tiến rất sát lại chỗ Phương đứng. Đôi mắt tròn xoe, cái miệng thì chép liên tu khi nhìn ngắm cơ thể của cô. Mặc dù hai gã ngạc nhiên, nói và hỏi rất nhiều nhưng Phương thì cứ đứng làm thinh, khắp người cô rung rinh lên.

– Này em ơi… sao làm thinh hoài vậy… hỏi không trả lời…

Một gã rắn mắt kều vai gã kia:

– Đu… vú bự như bưởi luôn đó mày… trắng ghê đó…

Lời nói dâm dục của gã du côn làm Phương giật thót mình, cảm giác càng ngày càng đáng sợ hơn khi hai gã tiến sát lại gần cô, gần đến mức có thể nghe được hơi thở của hai gã.

– Bộ em làm gái hả? Đi kiếm ‘hàng’ hả em? He he…

Một gã nói, gã kia vội gạt đi:

– Thằng… nói tầm bậy nha mậy… tụi làm gái… cũng có đứa nào dám gan vậy đâu?

Phương tính làm thinh luôn rồi, nhưng thấy không ổn, cô mới lắp bắp nói:

– Hai anh là ai… sao tự dưng… vào sân nhà tui… làm gì?

Hai gã nãy giờ mới nghe cô mở miệng nói, nghe vậy thì tròn mắt:

– Ủa… đây là nhà em hả… vậy mà nãy giờ tụi anh kêu cửa… sao không trả lời gì hết…

Phương nghe vậy thì trả lời:

– Ơ… có hả… tui đâu biết… tại… tại tui bận… tui không biết…

– Ha ha ha… kiểu này là bận ở trần ở truồng chạy vòng vòng nên không biết heng… công nhận nhìn em đẹp vậy mà cũng biến thái quá đó chớ…

Phương đỏ mặt, qua đi xoay lưng lại với hai gã, nói:

– Kệ tui… mà… mà hai anh là ai? Lại kiếm tui có chuyện gì?

Hai gã vẫn nhìn chòng chọc vào lưng và cặp mông của Phương. Một gã nói:

– Em hỏi tụi anh hả? Ờ… tụi anh đi tìm người… tính lại hỏi thăm thôi… nhà em ở đây… vậy em hổm rày em có thấy có thằng người Miên nào lạ mặt không em?

– Hông… tui hông thấy…

– Vậy hả… sao hồi nãy ở ngoài kia… tụi anh thấy có thằng nhỏ người Miên, nó hỏi thăm đường của người ta rồi đi vô hướng này mà…

– À… hai anh nói thằng nhóc đen đen hồi nãy á hả… nãy lúc sớm nó có lại hỏi tìm người chủ cũ căn nhà này… rồi sau đó nó đi mất tiêu đâu rồi…

Một gã nghe nói vậy mới nói thêm vào:

– Tụi anh cũng hỏi thăm ngoài kia… họ nói nhà này là của một cô giáo ở… cũng mới dọn vào mà thôi… nói vậy… em là cô giáo đó á hả?

– Tui… ơ…

Phương ú ớ chưa kịp xác nhận thì hai gã đã xầm xì với nhau:

– Cô giáo mà dâm… mà biến thái vậy… học trò sao học nổi đây trời…

– Phải đó… chắc tụi nhỏ chết hết…

Phương mắc cỡ quá, vội gắt với hai gã:

– Chuyện đó liên quan gì đến hai anh… hai anh sao tự tiện vào sân nhà tui… rồi đi hỏi lung tung làm gì… hai anh mau đi đi… không… không tui… tui la lên bây giờ đó…

Một gã nghe vậy thì cười lớn nói:

– Gan thì la lên đi… la cho người ta bu lại… để coi xấu mặt ai cho biết ha…

Phương thấy hai gã nói cũng có lý. Cô vội xuống nước dịu giọng lại:

– Đừng… vậy đừng la… hai anh đi đi… tui…

Đứng nói chuyện mới mấy câu mà hai gã lòn đã ra sau, đứng đối diện Phương rồi. Một gã nói:

– Thì… tụi tui có thèm ở đây làm gì đâu… Tụi tui cũng mắc tìm người dùm người ta mới lại đây thôi… tìm thằng Miên kia không gặp… ai ngờ lại gặp được cô em… ngon như vầy…

– Phải đó… dáng cao… mặt xinh… vú bự khỏi chê luôn… đã vậy còn biến thái nữa chứ, ha ha…

Phương đã dự liệu mọi chuyện sẽ diễn ra như vầy rồi. Cô biết là làm vậy rất nguy hiểm, nhưng để giải vây cho Dara, xem chừng không còn cách nào khác. Cô tỏ ra hốt hoảng, vội nói:

– Hai anh… anh hai muốn gì… hai anh… mau đi đi…

– Ừ… thì tụi tui sẽ đi thôi… nhưng có điều… he he… cô em tướng ngon vậy… có thể cho hai đứa tui ngắm nghía chút không?

Đứa kia nói thêm vào:

– Phải đó… cô em ở truồng ở trần đi vòng vòng biến thái vậy… chẳng phải cũng muốn ‘khoe’ cái tướng ngon lành của mình sao… gặp tụi anh… sao lại che che làm gì…

Chương trước Chương tiếp
Loading...