Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 91
Mấy hôm sau, Thu lại chủ động liên lạc với Phương, cứ nói tiếp cái chuyện “nhạy cảm” kia. Thu bảo đó chỉ là cách mà cô có thể giúp Phương giải tỏa bớt sự căng thẳng. Thu cũng thú nhận luôn là thực ra cô có cảm giác là Bona vẫn còn có tình cảm với Phương. Phương nói nếu cô có cảm giác đó, sao còn đi làm như vậy, cô không sợ mất Bona luôn hay sao.
Thu thì bảo cô tin nếu cô làm vậy, Bona sẽ hiểu và vẫn thương yêu cô, vẫn hết lòng với cô, với lại thà rằng cô chủ động làm vậy còn hơn, chủ động để Bona và Phương làm chuyện đó với nhau, còn hơn là cứ kìm nén, đến một lúc nào đó cả hai lại ngoại tình sau lưng cô thì còn buồn hơn. Phương nghe Thu nói đến đây thì giật thót mình, tim muốn rớt ra ngoài luôn vì sợ. Phương không đồng ý, cũng không nói là từ chối Thu gì hết, cô chỉ nói rằng để bản thân suy nghĩ thêm, rồi tạm gác câu chuyện ở đó thôi.
Sau bữa nói chuyện cuối cùng giữa Thu và Phương khoản hơn một tuần, mặc dù vẫn còn đầy rẫy cảm giác nghi ngại, nhưng sao Phương lại bồn chồn cảm giác ham muốn. Dù sao Phương không thể chối bỏ được chuyện cô là người có nhu cầu sinh lý khá cao. Thời gian trước cô vẫn bình thường là do đã được Đạt hỗ trợ tích cực. Giờ nguồn cung cấp đó đã mất, hỏi sao cô không thấy khó chịu.
Nghĩ đến lời đề nghị của Thu, Phương cũng định gọi nói với cô ấy là cô đồng ý và nhờ Thu bố trí cho mình và Bona gặp nhau, nhưng dù sao cũng là con gái, ai lại đi chủ động nói ba cái chuyện đó, xấu hổ lắm làm sao cất nên lời được. May sao trời còn thương Phương nhiều lắm, ngay lúc này tự dưng Thu lại chủ động gọi cho cô. Khoản thời gian mùa hè, hễ Phương không có việc gì ở Miệt Thứ, Phương lại trở về ở với mẹ mình tại Cần Thơ. Khi Thu gọi cho Phương, cô không kịp mở miệng nói gì thì Thu đã thở dài bảo:
– Cho chị xin lỗi em nha…
Phương nghe thì thắc mắc hỏi:
– Chuyện gì vậy chị?
– Thì cái chuyện hôm bữa chị nói với em đó… hồi hôm chị có lựa lời hỏi khéo Bona thì ảnh chửi chị quá trời… giờ chắc đang giận chị luôn…
– Vậy hả… chị thấy chưa… em đã nói rồi mà…
– Chị cũng không hiểu sao mình lại có ý nghĩ đó… chị thấy cũng đâu có gì đâu… không ngờ ảnh lại phản ứng như vậy… nói chị không tôn trọng ảnh… giờ… tự dưng thấy mình tào lao ghê…
– Thôi… không có gì đâu chị… thực ra lúc đó em lại nghĩ… chị định thử em với anh ấy đó chứ.
– Không không… Phương à… cái này là chị nói thật lòng mà… em biết tính chị mà…
– Được rồi… được rồi… em hiểu tình cảm của chị rồi… thôi… hai người lựa lời nói chuyện đi…
– Ừ… vậy chứ biết sao giờ…
Phương nghe Thu nói thì tự dưng thấy rầu thúi ruột. Hồi bữa người ta tự động dâng hiến Bona cho mình thì Phương ngại ngùng này nọ, giờ thì hết đang thèm tình dục muốn chết mà không có ai đáp ứng luôn… nghĩ lại mà tiếc đứt ruột. Nhưng xem chừng, Thu chưa bỏ ý định giúp cho Phương, lúc nói chuyện, tự dưng cô lại đưa ra ý tưởng mới:
– À… nói thử em nghe… chị có ý này…
– Nè nè… chị lại suy nghĩ bậy bạ gì nữa đó…
– Không… cái này đâu có bậy bạ đâu… chuyện là vậy… chị có đứa em bà con… nhà nó ở bên Thứ Ba đó… mới tốt nghiệp Đại Học ở Sài Gòn xong, đang tìm việc làm. Nó trẻ măng hà… tính cũng giống chị đó giờ lo học thôi nên không có bồ bịch gì hết… cực kỳ ngoan ngoãn hiền lành… lại sáng sủa đẹp trai nữa.
– Ặc… giờ chị đi làm bà mai nữa hả?
– Thì chị đã nói rồi… không làm gì giúp được em… chị áy náy lắm… Nói thiệt với em chứ thằng em chị nó đang ở nhà nè… chắc kiếm việc làm ở Miệt Thứ thôi… chị có hỏi thăm nó… có đưa hình của em cho nó coi rồi… nó thích lắm… nhờ chị giới thiệu chứ nó cũng mắc cỡ… không biết chủ động đâu… nó coi lớn đầu vậy chứ… còn ngây thơ và ngoan lắm, chưa biết yêu là gì…
Thu ngừng một chút, rồi thì thầm trong điện thoại như sợ ai nghe thấy:
– Nó còn trẻ… tướng tá trắng trẻo ngon lành… chị tin là cái khoản đó… chắc cũng được lắm… em thử quen nó xem… đảm bảo là sẽ mê nó cho coi.
Phương nhiều khi muốn xỉu trước những ý nghĩ lạ lùng dạo này của Thu, hết biểu cô chịch với Bona không xong thì giới thiệu trai khác cho cô làm cô ngại muốn chết luôn đi chứ. Nếu là chuyện cách đây một tuần thì cô đã la làng rồi… nhưng giờ là lúc khác… lúc nhạy cảm thiếu thốn thực sự của Phương. Đang nói chuyện qua điện thoại nên Thu không thấy chứ nếu thấy gương mặt đỏ hồng lúc này của Phương, chắc Thu đã rõ mọi chuyện rồi. Nói với Thu mấy câu mà Phương rạo rực cả người. Nhưng miệng cô vẫn bày đặt nói:
– Mới tốt nghiệp Đại Học xong… trời đất… vậy là vẫn còn nhỏ tuổi hơn em nhiều… thôi đi chị… em… em ngại lắm…
Thu cứ động viên liên tục:
– Nhỏ tuổi hơn thì có sao đâu… miễn là nó chín chắn… đàng hoàng thôi… chị biết chắc em còn ngại khi nhớ lại chuyện của Cường… nhưng lần này thì khác em à…
Phương im lặng, không nói được câu nào. Phương cũng thấy hào hứng với chuyện làm quen người mới lắm. Nhưng tình thực, Phương vẫn ngại ngùng… theo như Thu nói thì cậu này chín chắn lắm… Phương chỉ sợ câu ta đàng hoàng, đứng đắn quá… khi quen biết cô… biết rõ con người của cô… thì sẽ sợ mà bỏ chạy dài thôi. Sợ là sợ chuyện đó thôi chứ còn chuyện nhỏ tuổi hơn thì thực tình Phương không ngại lắm. Dù sao thì cậu này cũng qua cái tuổi thành niên rồi, chứ không còn ở lứa đi học như một số bạn tình trước đây của Phương mà cô sợ rắc rối. Thu cứ ra sức động viên Phương mãi:
– Em đừng ngại ngùng mãi như vậy… đừng sợ chuyện quá khứ nữa… dù sao mình cũng phải tiếp tục sống vui vẻ đi chứ…
Thu quảng cáo về cậu sinh viên bà con mới tốt nghiệp này khá nhiều, nào là cậu ta hiền lành lắm, thuộc loại nhà con một, bị cha mẹ quản lý chặt quá chỉ mãi cắm đầu vào học thôi nên đến giờ rồi mà chẳng biết yêu đương gì cả. Vì là bà con nên Thu biết rõ lắm, bảo đảm lắm luôn. Phương nghĩ thấy Thu nói hay quá… cô thử một lần làm quen với cậu này coi sao. Dù sao thì lúc này Phương cũng đang cô đơn quá, không có ai để thỏa mãn khao khát nhu cầu sinh lý rồi, cô đánh bạo gật đầu đồng ý với Thu. Thu cười động viên:
– Có thế chứ… vậy em thu xếp về Miệt Thứ đi… để chị hẹn gặp nó cho… hai đứa cứ thử làm quen coi… nếu hợp thì tiến tới… còn nếu không thích thì thôi cũng được mà…
Vậy là mọi chuyện diễn ra tiếp theo thuận lợi hơn. Thu cúp máy, chắc để gọi lại cho cậu kia, làm con thoi để tổ chức buổi gặp mặt đầu tiên cho đôi trẻ. Phương hứa sẽ trở lại Miệt Thứ ngay để hẹn hò luôn. Chuyện nói với Thu vừa xong, Phương chưa kịp nghĩ gì đã thấy Bona gọi cho mình. Anh chàng nói chuyện với Phương bằng giọng nghi ngại:
– Em ơi… hình như… Thu phát hiện ra chuyện gì đó hay sao ấy… anh…
Đã biết trước hết mọi chuyện rồi nên Phương chẳng lấy gì ngạc nhiên, cô hỏi Bona:
– Ý anh là chị ấy biết chuyện gì?
– Thì chuyện anh và em hôm bữa đó…
– Sao anh lại nghĩ vậy?
– Anh chẳng biết nữa… tự dưng hồi bữa cổ nói với anh… có chịu làm với em hay không?
– Thật vậy hả? Rồi anh trả lời sao…
– Anh đâu dám đồng ý… anh sợ cô nói lẫy nên anh la dữ lắm… em ơi… giờ tính sao em…
– Hi hi… anh sướng thấy mồ rồi mà còn tính gì nữa… bạn gái mình tự động mang hàng khác tới cho mình hưởng… sướng chưa từng thấy luôn mà còn bày đặt từ chối… bộ anh chê em sao?
– Anh… anh không có ý đó… anh chỉ sợ…
Nghe cái giọng cũng hơi lo của Bona, Phương biết anh chàng thật thà kia sợ vậy thiệt. Cô không chọc Bona nữa mà nói thiệt cho anh chàng yên tâm:
– Thôi… nói chứ anh đừng có lo… chị ấy vẫn chưa biết gì đâu. Chỉ cũng nói em nghe mấy lần rồi. Em nghĩ là chị ấy có ý đó thật chứ chẳng phải thử thách gì đâu.
– Thiệt… thiệt vậy hả em… em cũng nghĩ vậy hả?
– Uhm… em cũng từ chối rồi… chị ấy tốt lắm… còn giới thiệu trai đẹp khác cho em nữa kìa.
– Có chuyện đó luôn… rồi em nói sao?
– Hihi… thì đang buồn mà… tội gì không thử… mà… chuyện của em mắc mớ gì anh hỏi kỹ như vậy… đừng nói là ghen đó nha…
– Em nói kỳ vậy… anh nào dám có ý đó… chỉ là…
– … chỉ là hơi tiếc… không được… với em chứ gì?
Bona có vẻ thật thà, khi Phương nói vậy thì anh chàng ‘Ừ’ luôn cái một. Cô la anh chàng:
– Anh đó nha… đàng hoàng chút đi… có bạn gái rồi đừng nghĩ bậy bạ vậy nữa… em méc chị ấy giờ cho anh biết…
– Sao… sao hôm bữa em hứa… với anh rồi mà…
– Ừ… thôi… em chọc anh thôi… đừng sợ… em thấy mọi chuyện vậy cũng hay… nhưng mình không thể đường đột được… kỳ cục lắm… mọi chuyện… cứ để tự nhiên đi anh…
– Còn chuyện… Thu giới thiệu bạn cho em thì sao…
– Em chưa biết nữa… chưa gặp nhau nữa mà anh…
– Em thấy sao?
– Em đã nói rồi… em chưa biết gì hết mà… thôi… anh đừng tò mò nữa… lo tìm cách làm hòa với chị Thu cho em đi… đừng giận chị ấy như vậy… em không thích… còn chuyện của em… chừng nào thích hợp em sẽ cho anh biết… đừng có mà tò mò… biết chưa…
Bona gật đầu lia lịa, không dám trái ý Phương nên nói một hồi rồi cúp máy ngay. Nghe giọng anh chàng sợ sệt vậy chứ Phương đoán anh ta hào hứng lắm, giờ Bona có thể danh chánh ngôn thuận làm tình với cả hai người đẹp là Thu với Phương rồi, mà vẫn không mất tình cảm với Thu, hỏi sao không mừng được cơ chứ… có phước quá quá chừng rồi.
Tạm gác chuyện của Bona sang một bên, thực tình lời đề nghị lần này của Thu làm Phương tò mò quá. Đang mùa hè rảnh rỗi, Phương thử theo ý Thu làm quen bạn mới coi thế nào. Lâu nay cô cứ bị mấy chuyện sinh lý làm cho điên đảo, thử một lần bình thường yêu đương coi sao. Phương quyết định thu xếp chào mẹ mình rồi quay về Miệt Thứ.
Phương về lại Thứ Mười Một thì nghe tin Thu báo là hai người đã làm lành rồi, Bona chủ động xin lỗi và hứa là Thu nói gì nghe nấy, còn chuyện hẹn gặp với cậu kia thì cả hai sẽ gặp nhau ở quán café luôn để làm quen. Thu hẹn giờ kỹ lưỡng rồi mới cúp máy. Vào một buổi chiều đẹp trời, Thu hẹn cậu kia và cô ở một quán café quen gần trường.
Phương đi bộ đến đó luôn chứ chẳng cần phải chạy xe máy nữa. Bước vào trong quán, Phương nhìn ngay thấy Thu đang ngồi với một cậu trai trẻ ở bàn trong góc, cậu trai này ngồi quay lưng ra nên Phương chỉ thấy dáng người chứ không nhìn thấy mặt cậu ta. Cậu ta mặc quần jean và cái áo phông giản dị, dáng người cũng cân đối. Thu đứng dậy reo lên khi nhìn thấy cô đi lại gần:
– Phương… lại đây… lại đây chị giới thiệu nhé!
Thu chìa tay sang chàng trai đang lúng túng.
– Giới thiệu với em… đây là Thắng… sinh viên Bách Khoa mới tốt nghiệp… còn giới thiệu với Thắng… đây là Phương, đồng nghiệp của chị trong trường… hai người làm quen với nhau đi.
Cậu ta ngượng nghịu mặt ửng đỏ, gật đầu nói lí nhí với Phương:
– Chào… Phương…
Nghe qua là biết Phương lớn tuổi hơn cậu ta rồi, nên lúc gọi cậu ta có vẻ đắn đo lắm nên quyết định cứ gọi tên cô cho xong. Phương cũng gật đầu ấp úng không kém cậu ta:
– Chào… bạn… à không… chào Thắng…
Thu phì cười:
– Gớm! Bạn bạn mình mình cái gì… mới biết nhau thì cứ gọi tên cho đỡ ngại… chừng nào thân hơn thì muốn gọi sao cũng được…
Ngồi xuống ghế, Phương tò mò liếc nhìn Thắng trong khi cậu ta cúi gằm mặt vẻ ngại ngùng. Thu quảng cáo chẳng sao, cậu Thắng này trông rất sáng sủa, đẹp trai với khuôn mặt trắng trẻo, sống mũi cao, tóc cắt gọn ghẽ, vầng trán cao thông minh. Thắng tốt nghiệp Đại Học xong rồi mà nhìn còn trẻ măng như học sinh cấp III vậy, khuôn mặt ửng hồng đầy vẻ ngây thơ và ngượng ngùng.
Vóc người cậu ta cũng cân đối khỏe mạnh, tuy không vạm vỡ như Bona nhưng về chiều cao thì vừa hơn Phương một tí. Phương thấy bối rối quá, lần đầu tiên cô đi đến một buổi coi mắt làm quen thế này nên cũng ngại chết đi được. Nhìn sơ thấy Thắng trẻ, mà đẹp trai quá, cô lại có đôi chút băng không không biết nãy giờ cậu ta nhận xét về mình thế nào… nhìn cô liệu có… có ổn hay không… Phương bối rối quá chừng.
Thấy cả hai người đều lúng túng, Thu chủ động gợi chuyện cho hai người hỏi nhau để biết thêm thông tin, cũng để cho cuộc nói chuyện tự nhiên hơn. Thắng là trai vùng Miệt Thứ, nhà ở Thứ Ba đi học ở Sài Gòn mấy năm rồi giờ mới trở về quê, chắc sẽ kiếm việc ở đây luôn. Thời gian học trên Sài Gòn, Thắng nhút nhát lắm nên chỉ biết học thôi, chứ không quen biết bạn gái hay bồ bịch gì hết.
Thắng cũng nói thiệt là cậu ta học cũng bình thường thôi… tốt nghiệp được là may lắm rồi nên không định làm việc ở trên Sài Gòn mà trở về đây kiếm việc luôn. Sau đó đến lượt Phương nói về mình. Cô đã bàn trước với Thu rồi, chỉ giới thiệu về quê quán… công việc thôi… chỉ nói sơ là Phương đã từng có người yêu, nhưng chia tay rồi… giờ vẫn chưa quen ai… chỉ vậy thôi chứ không nói sâu sắc những gì Thu được biết về Phương. Để Phương và Thắng biết sơ thông tin của nhau xong thì Thu đứng lên rồi nói:
– Thôi… vậy là chị xong nhiệm vụ với hai em rồi nhé… giờ thì kệ hai người đó nha… tự làm quen và tìm hiểu nhau đi… không liên quan gì đến chị nữa… hai người cứ tự nhiên nói chuyện đi… chắc chị đi trước đây…
Nói rồi Thu bỏ đi, để không gian lại cho Phương và cậu Thắng kia nói chuyện riêng với nhau cho tự nhiên hơn. Cả Phương và Thắng đều còn ngại ngùng lắm, nhưng khi Thu đi rồi thì cũng cố tỏ ra bình thường, kiếm chuyện để nói với nhau nhiều hơn chứ cũng không thể ngồi im lặng miết được. Mới buổi đầu gặp gỡ nên khi nói chuyện với nhau, cả hai toàn nói những chủ đề chung chung, vô thưởng vô phạt, như chuyện học hành của Thắng trên Sài Gòn, chuyện công việc của Phương ở dưới này, rồi chuyện đời sống… Dần dần không khí ngượng ngập giữa hai người cũng bớt dần, họ trò chuyện tự nhiên hơn và bắt đầu cười đùa vui vẻ với nhau.