Cô giáo Phương - Quyển 2
Chương 92
Mới đầu Dara chỉ đứng đó múc nước khoác lên người Phương thôi. Boray thì giúp cô lấy xà phòng chùi rửa. Hai anh em nhìn thô kệch vậy chứ mấy lúc thế này cũng dịu dàng lắm. Phương thích thú đứng yên, bắt cậu nhóc Boray phải thoa xà bông cho mình, rồi bắt Dara phải múc nước xối theo. Bữa nay cô tư hào thấy mình như bà hoàng được hai tên nô bộc hầu hạ vậy.
Cô tắm xong, thấy cả hai nãy giờ cũng lấm tấm mồ hôi rồi, cô bắt cả hai phải tắm sơ lại rồi mới kéo nhau lên ván nghỉ ngơi. Phương tắt đèn rồi nằm cùng với hai anh em người Miên trên tấm ván rộng. Chưa ai buồn ngủ cả nên còn nằm đó nói chuyện với nhau một chút nữa. Lúc này đã quá quen rồi, Phương chẳng thèm mặc quần áo gì cả, hai anh em cũng khoả thân giống cô. Dara lo lắng hỏi:
– Giờ tui biết tính sao đây cô Phương?
Phương thở dài trả lời:
– Tui thiệt cũng không biết nữa… hôm nay anh trốn ở đây cũng lâu rồi… mà có chuyện gì đâu… nãy lúc bỏ đi… nghe tụi nó nói vậy… không khéo… sợ mai… tụi nó lại mò đến…
– Nói vậy… chắc tui không thể trốn ở đây được nữa rồi…
– Ừ thì biết vậy… nhưng anh định đi đâu được chứ?
Cả hai vừa nói vừa thở dài. Trong suốt buổi hầu như chỉ có Phương và Dara nói chuyện với nhau thôi. Phương liếc qua thấy Boray không chú tâm vào câu chuyện lắm, cậu nhóc có vẻ chỉ muốn khám phá cơ thể cô thôi. Tuy vậy, bàn tay cậu nhóc vẫn thì cứ ngần ngại, nữa muốn mò lên cơ thể cô, nữa lại thôi. Liếc thấy, cô nhẹ nhàng nắm tay cậu ta đặt lên vú mình luôn, cho cậu nhóc tha hồ sờ soạng bầu vú cô lúc cô và Dara đang nói chuyện.
Cậu nhóc này tính tình vậy mà cũng kỳ cục thiệt, chịch cô nãy giờ bấy bá rồi mà giờ có mỗi chuyện mò vú thôi cũng ngần ngại nữa, nhát gì mà nhát thấy sợ. Nghĩ lại thì bây giờ không chỉ có thằng nhóc Boray mà bản thân Phương cũng thấy khó chịu. Nói không phải chê chứ hai thằng du côn kia chịch gì như gà vậy… coi tướng thì bặm trợn vậy mà mần được chút xíu đã xịt ra hết rồi, làm cho Phương từ lúc tụi nó chịch xong đến giờ vẫn còn thấy ngứa ngáy.
Boray rờ rẫm người Phương, cô vẫn nói chuyện với nhưng cũng đưa tay quờ trúng dương vật của Dara và Boray lại. Hai khúc thịt kia nóng hổi, khúc nào khúc nấy nãy giờ cứ thẳng tưng và cứng ngắc, đụng phải tay cô cái nào cái nấy giật giật ngật ngưỡng như cái lò xo, thật hấp dẫn. Không ai nói với ai câu nào nhưng cả ba cũng tự hiểu bản thân mình đang thèm muốn gì rồi.
Đêm nay dù đã phải trải qua những giây phút hiểm nguy nhưng lúc nào Phương cũng thấy thèm muốn nhục dục lạ thường. Có lẽ cũng tại vì chưa bao giờ ở xung quanh cô lại có đến hai anh chàng người Miên nóng bỏng một lúc như thế này, hỏi sao cô không ham cho được. Mặt đỏ lựng liếc nhìn cả hai, Phương thì thào với vẻ ngượng nghịu:
– Thôi… quên chuyện đó đi… giờ tụi mình… làm nữa nhé… hai anh em có muốn không?
Cả Dara và Boray dường như cũng chỉ đợi Phương mở lời như thế, rồi hầu như ngay lập tức ba thân thể trần truồng nóng bỏng lại bắt đầu quấn lấy nhau để làm tình lần nữa. Phương quay sang hôn môi Dara đắm đuối trong khi Boray đã lần tay xuống dưới, mò mẫm âm hộ ướt nhờn của cô bằng bàn tay thô ráp của mình. Màn rờ rẫm liếm láp này diễn ra không lâu vì cả ba đều đã hứng khởi đã sẵn sàng hết cả rồi.
Dara thích thú khi vừa hôn vừa bóp bóp thấy vú Phương săn cứng, riêng nhóc Boray thì cả ngón tay lẫn bàn tay đều ướt nhờn vì nước rỉ ra từ âm hộ cô. Cả ba bắt đầu bằng tư thế mà Phương luôn luôn yêu thích nhất. Cô quỳ chổng mông trên ván, Dara quỳ phía sau, chỉ cần mất ít giây đã xác định được cái lồn ướt nhòe của cô dù không gian xung quanh khá tối tắm.
Dara giã vào lồn Phương mạnh kinh khủng. Sức lực của gã trai tráng người Miên này đến mấy thằng du côn hồi nãy cũng không bì lại được. Dương vật hắn to, mà hắn lại chịch khỏe làm Phương sướng rơn. Nhóc Boray không bị bỏ rơi, cô để cho cậu ta nằng thoải mái. Đầu cậu ta gác lên gối ngắm cảnh Dara thúc lồn cô từ sau, hai chân Boray dang rộng cho Phương quỳ ở giữa, cô cúi xuống dùng miệng chăm sóc dương vật cậu trong khi vẫn để Dara tấn công mạnh mẽ phía sau.
Thật sự thì Dara chơi Phương hôm nay cũng chán lắm rồi, nhưng chả hiểu sao khi thấy cảnh cô chịch Boray, rồi cảnh cô phải “vật lộn” với hai gã du côn vì bảo vệ hắn, tự dưng làm lòng hắn xao xuyến đến lạ. Dara quen biết cô cũng lâu rồi, từ cái năm đầu tiên cô dọn về Miệt Thứ lận mà… hắn chơi cô bấy bá… lên bờ xuống ruộng bao lần mà chẳng thương hoa tiếc ngọc chi hết… những lúc đó chỉ là đơn giản thỏa mãn nhu cầu sinh lý thôi… còn bữa nay… ngay lúc này đây… tự dưng lại có cảm giác tim đập mạnh… hơi xao xuyến… Dara không nói ra thành lời nhưng giống như kiểu… hắn đang chịch với người hắn yêu vậy.
Hắn dùng cả hai tay sờ nắn hai bờ mông tròn căng của Phương, trong khi đẩy người tới lui thúc dương vật vào lồn cô như giã gạo, cảm giác không muốn tách rời. Hắn làm Phương cảm thấy sướng đê mê cả người. Dương vật lẫn kỹ thuật của Dara luôn làm cô thấy sướng mụ mẫm cả đầu óc. Không như suy nghĩ của Dara, riêng Phương lúc này lại thấy hơi tiếc là tối nay sao Dara chịch có vẻ hơi “nương tay” với cô.
Cô nhớ mỗi lần chơi doggy vậy, hắn đều đét mông cô đau điếng, chả hiểu sao giờ hắn chỉ bấu mông cô làm điểm tựa thôi, chứ không đánh đập gì nữa. Dù hơi hụt hẫng vì chuyện Dara không “bạo dâm” mình như thường ngày, nhưng sức mạnh tình dục của hắn cũng làm Phương thấy thỏa mãn rồi. Lúc sau, Dara chịch càng ngày càng mạnh hơn. Phương phải nhả dương vật Boray ra, chống một tay xuống ván làm điểm tựa, tay kia sục nhẹ cho Boray.
Mặt cô nhăn nhó mếu máo vì sướng trong khi Dara dập cô như điên làm nhiều khi cô phải trân mình chịu đựng một cách vất vả. Cậu em Boray khá ngạc nhiên khi Dara cứ chăm chăm ôm mông Phương dập miết mà không thay phiên, bày vẽ cho cậu ta chơi như khi nãy. Cậu nhóc thấy Dara chịch chăm chú hơn, say mê hơn hồi nãy nhiều lắm. Lý ra Boray chỉ dám nằm im đó chăm chú quan sát thôi, chứ chẳng dám ý kiến ý cò gì đâu. Nhưng đột nhiên, cậu ta chợt nhớ ra một chuyện. Boray bỗng đứng dậy, bỏ mặc Phương nằm bẹp trên ván, chống cự Dara ở phía sau. Boray lặng lẽ đi tới kế bên Dara rồi làm như thủ thỉ gì đó với hắn vậy. Phương đang phê pha quá có để ý gì đâu. Chợt cô mới nghe Dara cười lớn với Boray sau đít mình:
– Ha ha ha… mày cũng biết vụ đó nữa hả nhóc… ghê thiệt nha…
Rồi sau đó cô còn nghe được tiếng của Boray nữa:
– Em biết mà… hổm ở Sài Gòn với cổ… em cũng chơi vậy mà…
– Thôi được rồi… tao cũng thích cái đó lắm… vậy tao nằm cho khỏe nha…
Nói xong, Dara bất ngờ rút dương vật ra khỏi lồn Phương cái phụt làm cô chới với. Mông cô phải đong đưa vì không muốn rời ra cây hàng khủng của Dara. Cô quay mặt ra sau hỏi:
– Hai người định làm gì vậy… định đổi tour hả… tui đang sướng mà…
Dara không thèm trả lời trả vốn gì Phương. Hắn ta mạnh mẽ điều khiển hết mọi việc mặc cho cô cứ láp dáp hỏi. Hắn nằm ngửa ra giường. Hắn biểu Boray đỡ Phương ngồi dậy, rồi bắt cô ngồi lên hạ bộ hắn, xoay mặt về phía hắn. Mới đầu, Phương tưởng chắc Dara mệt, hắn muốn cô “cưỡi ngựa” cho hắn sướng thôi. Nghĩ vậy nên Phương không càm ràm nữa.
Cô cắm dương vật hắn trở lại cái lồn khao khát của mình rồi bắt đầu nhịp. Gì chứ ba cái chuyện này với Phương là chuyện nhỏ. Dara không cho cô ngồi thẳng lưng mà hắn với tay ôm siết lấy cô, cho vú cô đè lên khuôn ngực hắn, chỉ để mông cô chuyển động thôi. Tiếp theo đó, đột nhiên Phương cảm thấy một vật gì đang rà rà trên mông, chỗ lỗ đít đang bành ra của cô. Phương ngoái lại nhìn thì thấy Boray đang chống chân sau đít cô. Tay cậu nhóc cầm dương vật ướt nhẹp, đang dúi dúi vào lỗ đít cô. Lúc này cô mới rõ mọi chuyện. Cô quay lại, nhìn Dara nói:
– Mệt tụi đàn ông mấy người ghê… lúc nào cũng thích chơi ba cái trò này…
Dara cười tươi, nói:
– Trò này vui mà cô Phương… cả ba cùng sướng luôn…
– Vui gì mà vui… hàng của Boray như cái dùi cui á… làm đít tui đau muốn chết luôn cho coi…
– Không sao đâu mà… cô làm được mà… thôi ráng đi… cho thằng nhỏ chơi chung với… nó cũng nứng cặc này giờ lắm rồi…
Nói thì nói vậy thôi chứ Phương thiệt tình cũng phiền hà gì. Giờ cô nằm im, vục mặt vào vai Dara. Đến khi đầu khấc của Boray tách cái lỗ hậu môn của cô để cắm vào, cô phải bật lên những tiếng rên rỉ thảm thiết. Trời ơi… hai cái dương vật của người Miên… cái nào cái nấy bự sự… một cái cắm ở lồn… cái kia cắm vào đít… cùng một lúc… như muốn xé toạc cơ thể Phương ra vậy.
Cảm giác đau thốn vô cùng… nhưng thật sự thì cũng làm cô nứng quá đỗi. Phương sụp đầu xuống giường, áp mạnh cơ thể mình, ôm chặt lấy thân hình trơn lùi của Dara cho Boray từ từ đưa hết cả cây hàng vào lỗ đít cô… lút cán. Phương nhớ là hồi trước cả Dara và Boray cũng từng chơi với cô cái kiểu này… Dara thì chơi với Cường, Boray thì chơi với Đạt… dù sao thì dương vật của Cường và Đạt cũng đỡ đỡ… giờ thì có cả Dara và Boray cùng thông cô một lúc… cả người cô phải căng hết cả ra luôn.
Boray chắc cũng phê lắm. Cậu nhóc đút vào hết xong cũng im im để cảm nhận. Hai cây hàng của hai anh em… chỉ còn cách nhau bởi miếng da dày giữa ôm hộ và hậu môn của Phương thôi. Sức nóng lan tỏa khắp châu thân. Nước nhờn trong âm hộ Phương tuôn ra liên tiếp. Cô ôm ghì Dara thở hổn hển. Một lúc sau, Dara nói:
– Được chưa cô Phương… tui với Boray nhịp nha…
Phương nhắm mắt bậm môi… gật đầu. Thế là, cả hai khúc dương vật người Miên bắt đầu chuyển động. Tư thế chậm, nhịp nhàng. Dara thúc từ dưới lên, Boray chuyển từ trên xuống. Cả hai chịch nhẹ, chậm, nhưng tiếng Phương rên rỉ mỗi lúc một to hơn. Bữa nay cô sướng quá, hai cái dương vật người Miên một lúc… không lời nào có thể tả được sự phấn khích của cô.
Phương rên rỉ thở dốc từng hồi, đôi khi lại kêu lên: “Ôi trời ơi! Um um…”. Lỗ đít rồi lỗ lồn cô mở ra hút lấy hai khúc thịt mạnh mẽ cứng rắn đâm vào. Cô vùi mặt lên vai Dara trong sự khoái cảm tột độ. Không gian tĩnh lặng, Dara và Boray chuyển động nhịp nhàng, tưởng chừng như sẽ không bao giờ dừng lại được nữa. Tay Dara không ôm Phương nữa mà nắm đầu cô đẩy lên.
Hắn nhìn cô rồi đột nhiên hôn môi cô thắm thiết. Đang điên dại vì cơn cực khoái, Phương cũng nhắm mắt hôn lại hắn ta đắm đuối. Phía sau cô, hai khúc thịt đen thui vẫn chui ra chui vào lồn cô, đít cô lút gốc. Phương không nói không rên gì được vì Dara cứ mãi hôn rồi mút lưỡi cô, chỉ còn những tiếng ú ớ trong cổ họng thoát ra chứng tỏ nỗi hoan lạc của Phương.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Phương – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/co-giao-phuong-quyen-2/
Bình minh ló dạng, ánh nắng chiếu len lỏi từ phía sau nhà Phương, rọi vào tấm ván nơi cả ba thân thể trần truồng nhầy nhụa đang nằm ngổn ngang. Phương vừa chợp mắt không lâu thôi đã bị ánh nắng mặt trời rọi ngay mặt làm cho thức giấc. Thời gian trôi qua thật mau, chưa gì mà trời đã sáng rồi… thân thể cô vừa được hai khúc dương vật kia giã cho những cú lút cán đầy sung sướng, giờ cả người cô vẫn còn lâng lâng.
Không gian trong căn nhà lá nhỏ nồng nực mùi tinh trùng đàn ông. Phương ngồi nhổm dậy trên ván, thân thể cô vẫn còn trơn nhợt chưa ráo mồ hôi. Lỗ lồn, lỗ đít cô nhoe nhoét tinh trùng chưa kịp khô. Kế bên cô, hai anh em người Miên giờ đã ngái ngủ. Hai thân thể đen đúa cường tráng, lúc mạnh mẽ, lúc dịu dàng kia làm cho cô ngất ngây quên hết cả thời gian.
Phương giờ cũng muốn nằm đó ngủ chung với cả hai luôn nhưng ngặt nỗi sáng nay cô có tiết dạy trên trường, dù muốn cũng không thể nào bỏ được. Cô nhẹ nhàng đứng lên, để lại tấm ván cho hai anh em say giấc nồng. Phương bước xuống ván mà hai chân cứ loạng choạng. Cô phải đứng im một lúc mới lấy thăng bằng được. Trước kia cũng đâu ít lần cô làm tình xuyên đêm, thậm chí có khi còn với cả đống đàn ông nữa, vậy mà chưa bao giờ cô lại có cái cảm giác này.
Giờ nơi lồn cô vẫn còn thấy giật giật, kiểu như có ai đang thụt vào. Một mình Dara chịch đã mạnh mẽ rồi, giờ có thêm nhóc Boray này trợ sức nữa hỏi sao mà giờ Phương không bị ‘ê’ hết cả lồn được cơ chứ. Đứng yên vài phút lấy thăng bằng, Phương mới bắt đầu ra nhà sau tắm rửa sạch sẽ. Tinh dịch của cả hai anh em dường như len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể cô, không chỉ nơi lồn mà giờ nơi hậu môn cô nữa, cứ nhiễu nhiễu ra miết, Phương tắm gội mãi một lúc mà mấy cái lỗ vẫn không sao sạch hết được.
Buổi sáng này Phương dành hơi nhiều thời gian cho việc tắm rửa, thành thử ra đến đoạn sau thì cô phải cuống cuồng chạy mới kịp tới trường. May mà Phương vào tiết trễ chỉ khoản 5 phút thôi, cũng không ảnh hưởng đến việc dạy học cho lắm. Nói là tập trung chứ thực ra lúc dạy mà đầu óc cô cứ nghĩ vẩn vơ đâu không hà. Lúc sáng rời khỏi nhà hơi vội, cô không biết hai anh em Dara và Boray giờ ra sao rồi.
Hết cơn hứng tình giờ mới tới lúc cô lo lắng thực sự. Đó giờ cô cứ nghĩ ngôi nhà nhỏ này hẻo lánh và an toàn, giờ cô phải thay đổi suy nghĩ đó của mình luôn rồi. Tối qua tạm thời cô đã “giải quyết” được hai gã du côn kia, giải vây cho Dara rồi, nhưng cái kiểu làm của cô lại làm chính cô thấy sợ sợ. Cô không biết tối nay sẽ giải quyết ra sao, không biết hai gã kia lúc nào sẽ quay trở lại nữa.
Cả người cô bần thần suy nghĩ, lính quýnh nên làm việc chi cũng chả ra hồn ra vía gì cả. Lúc Phương dạy xong tiết, cô lập tức rời khỏi trường chạy về nhà, không ở lại một lúc như mọi khi nữa. Cô nghĩ phải trở về gặp hai anh em coi coi tính toán ra sao, sắp tới sẽ như thế nào. Mãi lo nghĩ ngợi lung tung, Phương không chú tâm vào việc lái xe, lúc cô rẽ phải không bật xi nhan làm cho xe sau không nhìn thấy. May mà chiếc xe máy phía sau thắng kịp chứ không thôi đã đâm phải cô rồi. Phương bóp thắng, nghe tiếng đàn ông mắng rất to:
– Ê… chạy gì mà kỳ vậy?
Theo phép lịch sự cô tháo khẩu trang, và quay lại nói:
– Tôi xin lỗi… tôi…
Phương chưa kịp nói hết lời thì đã nghe tiếng reo từ người thanh niên ở xe phía sau:
– Cô giáo… là cô đó à…
Trong giây khắc, Phương mới kịp nhận ra, người lái xe phía sau là một trong hai gã du côn đêm qua đã “hãm hiếp” cô ở sau nhà. Giọng Phương tắt nghẹn, cô nuốt nước bọt cái ực, quay lại nhìn về phía trước không dám quay lại nhìn nữa. Tuy nhiên rất nhanh chóng, gã kia rồ máy xe lên chặn đầu xe máy Phương lại. Gương mặt gã có vẻ hồ hởi trái với nét mặt tái nhợt của cô:
– Chào cô giáo, cô đi đâu vậy… à… bộ mới dạy học xong hả?
Giọng Phương ngượng ngùng, cô lấy tay che ngực lại nói:
– Đi đâu kệ tui… anh… anh hỏi làm gì…
Gã đưa tay nựng cái cằm cô rồi nói:
– Làm gì mà cáu gắt dữ vậy hả cô giáo… dù sao… mình cũng quen biết nhau mà…
Phương hoảng hốt nhìn xung quanh. Cô hơi sợ vì ở giữa đường giữa xá, cô không muốn người ta thấy cảnh mình quá thân mật với một gã đàn ông như tên du côn này. Cô đưa tay gạt bàn tay đang nựng cằm mình của gã du côn ra.
– Anh bỏ tui ra…
Nhưng gã nhanh hơn cô, gã nhanh chóng chụp lấy bàn tay cô. Gã nẹt cô:
– Đụ má… làm gì vậy… nói chuyện lịch sự không muốn hả… có muốn tao la lên không?
Cô nghe gã nói vậy thì dịu giọng xuống, cô thủ thỉ:
– Anh… đừng… anh thông cảm cho tui đi… ngoài đường ngoài xá… tui sợ…
Gã dường như cũng thông cảm cho cô. Gã buông tay cô ra, gã cũng nhìn quanh rồi mỉm cười. Lúc này gã mới chịu dịu giọng, nói nhỏ cùng với cô chứ không lớn tiếng như nãy giờ nữa:
– À… ra là mắc cỡ đó hả… sao lúc ở trần ở truồng chạy nhong nhong tối qua… không mắc cỡ…
Gã nhắc lại làm mặt cô đỏ lựng, gã quan sát cô một lượt rồi nói:
– Nhìn em tối qua biến thái như vậy… không ngờ mặc áo dài vào… cũng dịu dàng dữ hén…
Phương nhìn quanh, giọng thủ thỉ:
– Tôi xin anh… tha cho tôi đi… tôi…
Gã nghe vậy thì cười nói:
– Trời ơi… anh có làm gì em đâu mà em lo dữ vậy… bình tĩnh đi mà… tính ra gặp cô em ở đây… tụi mình cũng có duyên đó chứ… sáng giờ anh với thằng kia qua nhà mà có thấy em đâu?
Phương nghe vậy thì giật mình, cô hỏi lại:
– Sáng nay hai anh qua nhà tìm tui hả?
Gã gật đầu:
– Uhm… thấy em không có nhà… tụi anh đoán chắc em đi dạy học rồi…
Phương mới đầu giật mình, nhưng nghe gã nói tiếp thì thở phào nhẹ nhõm. Hai gã tạt ngang qua nhà cô mà không thấy hai anh em Dara – Boray thì chứng tỏ cả hai đã nấp đi rồi. Cô chỉ sợ làm tình cả đêm mệt mỏi, hai anh em bất cẩn thôi, tính ra cũng cẩn thận lắm đó chứ. Quay lại chuyện đang nói với gã du côn, cô nhỏ nhẹ hỏi lại gã:
– Hai anh định… định tìm tui có việc gì…
Gã nhìn quanh, cười hề hề rồi nói:
– Thì đặng ‘chịch’ em chứ còn gì nữa… hihi… tối qua mắc bận công chuyện… chịch em sơ sơ thôi mà hai đứa anh ghiền quá trời… công nhận… chưa từng thấy ai dâm như em hết á…
Phương nghe vậy nổi hết cả da gà, nhưng cô giả vờ than vãn:
– Đừng mà… hai anh… tha cho tôi đi… tôi sợ lắm…
Gã nghe vậy thì bật cười ha hả, xong lại nói:
– Thôi đi… em thì sợ đéo gì… dâm chết con đĩ mẹ chứ ở đó mà bày đặt… ha ha ha…
Gã nói làm cô đỏ lựng cả mặt. Gã cười xong rồi gằn giọng:
– Thôi… quyết định vậy đi… hẹn em tối nay nha… anh với thằng kia sẽ ghé em chơi… lúc đó chắc thoải mái hơn… dù sao thì bữa nay tụi anh cũng xong việc rồi…
Gã nói xong thì quay đi, lúc gã định rồ máy xe đi, còn bỏ lại một câu nữa:
– Nè… tối nay tốt nhất là em ở nhà chờ tụi anh nhé… không gặp em… tụi anh sẽ lên trường em dạy mà kiếm em đó… biết chưa?
Gã gằn giọng đe dọa cô xong thì rồ máy xe chạy đi luôn, bỏ lại mình Phương ở giữa đường. Lúc gã bỏ đi, Phương còn kịp nghe gã nói là gã đã “xong việc” gì đó rồi. Lúc đó cô thắc mắc lắm nhưng cô không thể nào mở lời mà tò mò hỏi gã được. Phương tiếp tục lái xe về nhà mà lòng nặng trĩu. Chuyện tối nay phải tiếp hai gã du côn kia thì cô chẳng ngại chi hết, cô chỉ phiền lòng là biết tính sao với Dara thôi… biết làm sao để giúp tên người Miên này bây giờ.
Khi Phương về đến nhà mình, mới đầu không thấy cả hai anh em đâu thì vẫn chưa nghĩ ngợi gì cả. Cô nghĩ đơn giản chắc cả hai đang trốn ở xung quanh đây thôi. Nhìn tấm ván còn vương đầy dấu vết tinh dịch, nhà cửa hơi lộn xộn tý, Phương đoán chắc cả hai cũng phải trốn bất ngờ lắm. Trong lúc chờ cả hai quay lại, Phương tiếp tục sinh hoạt bình thường.
Cô dọn dẹp nhà cửa, lau dọn lại mọi thứ. Đến giờ trưa, lúc này cô mới hơi sốt ruột khi vẫn chẳng thấy Boray và Dara đâu hết cả. Nóng ruột, cô còn đi xung quanh nhà, ra đến chỗ nghỉ ở bờ sông luôn mà vẫn không thấy dấu tích gì hết. Cô cảm thấy hơi nghi ngờ, mới quay lại nhà mở tủ lục lọi kỹ càng. Lúc này Phương mới nhận ra là cô không thấy hành lý của Boray đâu cả.
Số hành lý này là tối qua lúc cậu nhóc có mang theo lúc đến nhà cô. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu Phương mà không có lời giải. Nói như vậy, chẳng lẽ hai anh em người Miên này chưa nói lời nào với cô mà đã bỏ đi rồi hay sao. Cô hoang mang quá, Phương chợt nhớ đến chuyện Boray cũng có điện thoại di động. Cô vội vàng lấy máy ra gọi thử nhưng tín hiệu trả lời là ngoài vùng phủ sóng.
Phương ngồi bình tĩnh lại đôi phút rồi tự suy ngẫm. Nếu xét theo logic thì lúc sáng khi biết hai gã du côn kia lại rồi tìm cô thì lúc đó chắc Dara sẽ sợ, hổng chừng lúc đó hắn sẽ bỏ đi luôn cho an toàn. Nghĩ vậy thì hợp lý rồi, nhưng cô lại thắc mắc Boray sao cũng đi luôn. Hai anh em bỏ đi vì an toàn thì Phương vẫn thông cảm được, chỉ giận có một cái là cả hai đi mà chẳng thèm đợi cô về nói một lời từ biệt gì cả. Tháng rộng ngày dài, biết chừng nào mới gặp lại nhau đây…