Đời học sinh - Quyển 5

Chương 38



Phần 38

Thực sự thì chuyện này ngoài tầm với của bọn trẻ con chúng tôi. Khi tôi kể chuyện này ra, bất kì ai cũng sẽ khuyên rằng nên báo công an, nên nói chi vợ chồng chú thím biết. Nhưng lúc đó trong đầu trẻ con chúng tôi hoang mang lắm. Có thể giữ được bình tĩnh sau khi nghe kế hoạch của tụi nó là hay lắm rồi huống chi là có thể suy nghĩ thêm được chuyện gì.

Do vậy, tôi chỉ biết việc mình nên làm lúc này là giữ bé Linh xa tụi bạn của thằng Thạch càng xa càng tốt. Nếu muốn vậy tôi cần gặp được con bé Linh và nói chuyện riêng với nó. Nhưng với sự theo dõi của tụi bạn thằng Thạch sanh thì không phải là dễ. Nhất là khi bọn nó đã để ý tới tôi.

Vì vậy suy nghĩ mất cả một buổi sáng, tôi mới nghĩ ra được cách để gặp con bé Linh. Thay vì đi một mình, tôi sẽ gọi thêm thằng Khánh và thằng Mậu cùng với mấy đứa trong xóm. Với số đông như vậy, tôi chắc chắn bọn nó sẽ chẳng dám làm gì.

Sau buổi trưa, tôi gom tụi thằng Khánh lại cùng Ngọc Lan qua nhà chú tư Chúc với cớ là sang thăm. Thực sự thì tôi cũng muốn dùng dịp này để sang thăm gia đinh chú Tư luôn ấy chứ. Dù gì kể từ lúc về quê, Ngọc Lan vẫn chưa sang đây chơi lần nào. Do vậy, vốn sẵn đã chuẩn bị quà lúc ở Sài Gòn, tôi với Ngọc Lan điềm nhiên sang thăm một cách đàng hoàng mà không sợ bị tụi bạn của thằng Thạch sanh khi ngờ.

Đây là một phần trong kế hoạch của Ngọc Lan, và tất nhiên chỉ có mình tôi với nàng biết để đảm bảo tính tuyệt mật. Do vậy, khi thấy tôi gọi bọn nó theo sau, tụi thằng Khánh cứ tròn mắt:

– Ủa, bộ tụi bây đi rướt dâu hay sao mà kéo cả đám vậy?

Tôi tặc lưỡi:

– Không phải! Nói chung là tụi bây cứ theo tụi tao rồi đợi ở ngoài đi! Sau này tự khắc biết!

Dù chưa hiểu chuyện gì, những nó cũng gật đầu đầu làm im tiếp tục đi sau tôi. Nhưng điều đó không kéo dài lâu. Lúc sau nó lại khều tôi:

– Ê, thực sự mày có cách khiến thằng Thạch sanh không bắt bạt tụi mình nữa hả?

Tôi lại chẹp miệng gật:

– Ờ, mày cứ làm theo những gì tụi tao kêu là được!

Tội nghiệp tụi thằng Khánh. Mặt tụi nó cứ nghệch ra mà chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng ít ra thì tụi nó không phải lo cánh cánh trong lòng như tôi và Ngọc Lan lúc này. Chỉ cần sai một li là mọi chuyện sẽ hỏng bét, tới lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Nhìn những hàng cây cối um tùm hai bên đường, tôi lại nhớ thuở bé còn hay cùng con bé Linh rong chơi khắp xóm. Lúc đó với mái tóc tém và làn da bánh mật, tôi có khoảng thời gian cứ nghĩ nó là con trai. Và vì nó lúc đó cứ cư xử như con trai nên tôi cứ mặc định là như vậy mãi cho đến khi gặp lại nó ở Sài Gòn trong dịp tết.

Những ngày tiếp theo sau đó luôn là những ngày khiến tôi phải tập làm quên với một Diễm Linh có ngoại hình đằm thắm hơn, dễ thương hơn nhưng tính cách thì vẫn không thay đổi sau ngần ấy thời gian để rồi con bé quyết định sẽ xa tôi đến khi nó đủ lớn.

– Cũng đến lúc em phải về quê rồi! Nếu hè này anh có về chắc sẽ không được gặp em đâu!

– Ơ sao thế? Em đi đâu à?

– Đi đên một nơi mà sau này anh không phải e dè em nữa! Hãy đợi em anh nhé!

– Hả… là sao?

– Anh Phong…

Đang hoài niệm về những kí ức với Diễm Linh, tiếng Ngọc Lan cất lên làm tôi giật mình và chợt nhận ra mình đang đứng ở trước nhà chú tư Chúc từ lúc nào.

Ngọc Lan nhìn tôi đăm đăm:

– Nè, anh sao vậy? Không khỏe trong người hả?

Tôi thở dài lắc đầu:

– Không có đâu em, tại anh suy nghĩ chút chuyện thôi!

Nàng lây tay tôi:

– Vậy mình vào được chưa?

Tôi gật đầu nhìn nàng rồi quay sang tụi thằng Khánh:

– Tụi bây rán đợi ở đây xíu nha, tụi tao xong việc ra liền!

Tụi thằng Khánh không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu rồi mỗi thằng lôi mấy viên bi cất sẵn trong người ra chơi để giết thời gian. Tụi nó lúc nào cũng vậy. Không có đồ này cũng có đồ kia trong người, với tụi nó ở đâu cũng là sân chơi cả, miễn có chỗ rộng là được.

Thế nên, để tụi thằng Khánh chờ ở ngoài, tôi cùng Ngọc Lan đi vào thăm gia đình chú Tư cùng với mấy hộp quà đang cầm trên tay.

Thấy tôi vào, chú ngạc nhiên lắm, nhưng thấy Ngọc Lan chú còn ngạc nhiên hơn mà tôi biết chắc rằng màu tóc của nàng chính là nguyên nhân.

Và cũng giống như cậu mợ hai của tôi, chú liền trầm trồ:

– Bạn con đó hả Phong? Mới về quê lần đầu phải không? Sao nhìn lạ quá trời!

Tôi lắc đầu cười:

– Dạ hông chú! Bạn này có về quê mình hồi nay trước rồi, tại lớn nhanh quá chú nhận hông ra đó!

Ngọc Lan phì cười với câu nói của tôi nhưng không không muốn giải thích gì thêm. Có lẽ nàng cũng biết chú tư Chúc cũng không có kiên nhẫn mà nghe hết câu chuyện được. Ngọc Lan cũng chỉ là cô bé đang trong tuổi lớn, nói như thế sẽ hơp lý hơn.

Vì còn đám thằng Khánh đang đợi ở ngoài nên tôi không muốn rề rà ở đây lâu liền lấy hộp quà đã chuẩn bị trước biếu cho chú tư:

– Dạ, con có chút quà muốn biếu cô chú!

Nhìn hộp quà chú ngạc nhiên:

– Chà, nay còn tặng quà cho chú nữa hả?

– Dạ, đó giờ gia đình chú cũng giúp nội con nhiều, chút quà này có là bao đâu chú ơi!

– Ừ, cảm ơn con nghen!

Tôi ngó chừng đám bạn thằng Thạch rồi quay sang chú nói nhỏ:

– Đây là hộp nước yến, tụi con có ghi hướng dẫn thời gian uống ở trong hộp rồi đó, cô chú nhớ đọc xong rồi làm theo nha! Sẽ hiệu quả hơn nhiều đó chú!

– Ừ, chú biết rồi!

Nhìn dáo dác xung quanh nhà chỉ có mỗi đám thằng Thạch sanh, tôi quay sang hỏi:

– Dạ, bé Linh đâu hả chú? Lâu rồi không gặp nó!

– Ừ, nó suốt ngày trốn trong phòng đó con! Không biết nó mắc cái giống ôn gì cứ rú rú trong phòng, tới giờ cơm mới ra!

Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

– Chú có chìa khóa cửa phòng hông? Cho con mượn một xíu thôi!

– Ừ có, để chú đi lấy cho!

Có được chìa khóa từ chú tư, tôi để Ngọc Lan ngồi trò chuyện với chú rồi đi lò dò về hướng phòng của Diễm Linh.

Trước đây đi chơi với con bé, tôi cũng chưa hề vào đến tận phòng của nó như vậy. Chỉ toàn đứng ở ngoài gọi mấy tiếng là nó lon ton chạy ra liền. Nhưng bây giờ ở trong thế cần gặp nó, tôi e là có gọi cả khản cổ nó cũng chẳng bao giờ chịu ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...