Gia đình êm ấm

Chương 2



Phần 2

Rồi tôi cũng học xong chương trình ĐH. Tôi tham khảo ý kiến chị An tôi. Chị bảo:

– Nếu em không xin được việc ở đâu thì tốt nhất làm nghề tự do. Em xinh đẹp thế, theo chị thì cứ đi làm mẫu ảnh, mẫu họa như trước. Nhàn nhã, sạch sẽ mà thu nhập cũng không tồi. Nhưng cấm làm mẫu Nude (khỏa thân) đấy…

Phải công nhận trước đây tôi đi làm mẫu cũng kiếm được tương đối. Có tiền hàng tháng gửi về biếu bố mẹ và để ông bà nuôi cu Đại, tiền tôi gửi về nhiều gấp đôi lương hưu của mẹ tôi, cộng thêm tiền làm gia sư với tính tiết kiệm, không hoang phí, tôi cũng tích cóp được kha khá…

Tôi gọi điện về hỏi ý kiến bố mẹ. Mẹ tôi bảo:

– Tùy con! Nhưng làm gì thì làm phải tránh xa những việc phi pháp…

Còn bố bảo:

– Nếu ở HN khó khăn thì về đây. Trên này cũng dễ sống. Vả lại còn bố, còn mẹ cũng giúp thêm cho hai mẹ con con. Cu bé cũng sắp vào lớp 1. Ở trên này nó quen rồi.

Tôi cảm ơn bố mẹ và chị An nhưng tôi không làm theo hoàn toàn. Một năm sau tôi tích cóp đủ tiền mua một căn hộ nhỏ trong một chung cư mới và thuê kiot bán Cafe, giải khát.

Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua.

Khi con trai tôi 8 tuổi thì mẹ tôi qua đời vì bệnh ung thư ở tuổi 68. Tôi về chịu tang và ở nhà đến hết 100 ngày. Mấy tháng ở nhà, tôi giao quán Cafe cho đứa bạn cùng làm cai quản giúp. Tiền lời lãi nó tính toán nghiêm chỉnh và gửi lại tôi phần của tôi sau khi trừ chi phí (trong đó có cả tiền công của nó theo thỏa thuận) & tiền vốn gối đầu.

Mấy tháng ở nhà tôi thấy thương bố quá. 60 tuổi nhưng ông sinh ra ở vùng quê nghèo, làm lụng vất vả nên thân thể còn chắc khỏe lắm. Đêm nằm bên con nghe gian bên cạnh tiếng trở mình và thở dài của bố mà không cầm được nước mắt. Từ ngày mẹ tôi mất, bố cứ lầm lũi, ít nói hơn xưa. Chỉ thấy ông cười khi bên đứa cháu ngoại. Ông bảo:

– Nếu con đi thì đi một mình. Để cu Đại ở nhà với ông. Nó mà đi nữa thì bố buồn chết mất.

Nước mắt tôi trào ra ướt đầm ngực áo của ông lúc ông ôm tôi khi tôi ra xe về HN.

Hai năm sau, ngày giỗ đầu mẹ, tôi & gđ chị An lại về quê. Sau đám giỗ, anh chị An và các cháu về HN, còn tôi ở lại với hai ông cháu. Thằng Đại đã chuẩn bị vào lớp 5 rồi.

Những ngày ở quê rất vui vẻ. Tôi chăm lo chu đáo cuộc sống cho hai ông cháu từ miếng ăn, giấc ngủ, tắm giặt… Nhưng chỉ có điều thấy bố hàng đêm cứ trở mình và những tiếng thở dài mà thấy xót xa trong lòng. Bữa trước chị An và tôi nêu ý kiến tìm một bà để ông lấy làm vợ cho đỡ tủi thân. Ông gạt đi:

– Không! Bố chỉ có mẹ của các con thôi. Đêm nào bà ấy cũng đến bên giường an ủi và căn dặn bố đủ điều. Bố không lấy vợ nữa. Có cu Đại bên ông là ông vui rồi.

Một lần do bộc phát, ông nói với tôi:

– Mẹ con mất rồi nhưng bố thấy được mặt con là như có mẹ hiện về. Con giống mẹ như tạc, Lành (tên tôi) ạ!

Một buổi chiều, sau khi đưa con tới trường, quay về không thấy bố đâu. Tôi hốt hoảng gọi thì nghe tiếng ông trả lời rất nhỏ từ trong buồng:

– Bố đây con…

Tôi vào thấy ông nằm trên giường chùm chăn kín.

– Đang chặt tỉa mấy cây bưởi ngoài vườn tự nhiên bố thấy chóng mặt rồi ngã dúi mặt xuống. Chỉ xây xát chút. Bố vào nằm tí là khỏi ngay thôi, con ạ. Con cứ đi với cái Cúc(bạn học của tôi) đi, nó vừa sang hỏi đấy. Hình như mấy đứa rủ nhau đi đâu à?
– Vâng! Nhưng con không đi nữa. Bố đang bị thế này, con không lỡ…

Thấy trên trán bố có những vết xước, bầm tím và đang rỉ máu. Tôi vội lấy bông và nước muối lau rửa.

Tôi ôm bố vào lòng, thổn thức:

– Con thương bố lắm, bố ơi!
– Bố cũng thương con. Cứ đơn chiếc mãi thế này cực lắm con ạ! Sao không lấy chồng đi cho yên bề gia thất hả con?

Tôi ôm đầu bố vào ngực mình và nói:

– Không! Dứt khoát con không lấy chồng!

Ngửi mùi mồ hôi trên mái tóc và vai áo của bố, tôi thấy sự yên bình và nhẹ nhõm. Tôi buông bố ra bảo:

– Để con nấu nồi nước xông cho bố tắm. Bố bị cảm đấy! Mồ hôi mồ kê ra nhiều quá…

Tôi ra vườn bứt lá bưởi, lá sả và đào gừng nấu một nồi nước xả.

Tôi bê vào buồng, bảo bố ngồi xuống dưới ghế chùm chăn lên kín người rồi cởi hết quần áo ra. Tôi đặt nồi nước xông đang nghi ngút hơi bên dưới rồi bảo:

– Khi nào nóng quá bố nhớ bảo con để đậy vung kẻo bỏng đấy nhá!

Cứ thế, tôi ngồi canh bên cạnh để đậy nắp vung khi ông kêu nóng và khoắng nồi khi đã bớt hơi nước bốc lên. Xong tôi bảo:

– Bố cứ ngồi yên thế để con lau người cho. À! Bố súc miệng bằng nước xông ấm đi. Kinh nghiệm của mẹ đấy, bố quên à?

Ông để mặc yên cho tôi dùng khăn nhúng vào nước xông còn ấm để lau khắp người ông…

– Bố nhớ chứ! Càng nhớ mẹ con khi thấy con từ lời nói, dáng đi, việc làm và cư xử với bố…
– Con sẽ chăm sóc bố như mẹ… Tôi rất vô tư nói với ông như thế.

Tôi lục tủ lấy bộ đồ mới bảo bố thay để đưa vào máy giặt.

Tôi bê nồi nước ra vườn đổ. Một mùi hương rất dịu cứ lâng lâng lan tỏa.

Có hai con chó nhà hàng xóm đang lẹo nhau dưới gốc bưởi nhà tôi. Chúng thực hiện việc trời định là duy trì nòi giống một cách rất tự nhiên không cần biết tôi đang nghệt mặt nhìn. Một thứ gì đó bùng phát nhanh và mạnh trong tôi! Bản năng sinh lý đàn bà trỗi dậy mãnh liệt. Tôi vội bỏ cả nồi ngoài vườn và lao vào nhà ngồi thở dốc, mặt nóng bừng.

– Lành ơi! Vào bố bảo.

Tôi vào buồng, bố vẫn ngồi trên ghế, quần áo đã mặc thơm tho.

Ông đưa tôi cái phong bì và cuốn sổ tiết kiệm, nói:

– Bố có mấy chục triệu tiền bán cây cảnh, hoa trái và đi xây đây. Con cầm lấy mà thêm vốn làm ăn. Cuốn sổ tiết kiệm của bố mẹ đây có một tỷ, đủ tiền hai ông cháu sống sung túc. Trên này mọi thứ đều rẻ hơn ở Hà Nội. Nhưng… con đừng bắt cu Đại đi nhé, bố buồn chết mất…

Tôi nghẹn ngào ôm bố:

– Không! Bố cứ để tiền đấy, con không lấy đâu. Con còn làm ra tiền mà, chỉ lo và thương bố với cháu. Một ông, một cháu không có bàn tay đàn bà…

Tôi ôm ghì đầu bố áp vào ngực mình. Ông cứ dụi dụi đầu trên ngực tôi ý chừng muốn thoát ra cho dễ thở. Còn tôi, mỗi lần ông dụi mặt vào hai đầu vú tôi là tôi thấy đờ đẫn, không còn lý trí nữa. Tôi hít hà cái mùi đàn ông từ bố mình, hai tay tôi bóp vào hai bờ vai và cánh tay còn rắn chắc của ông… Tôi không thể cưỡng lại nữa rồi. Không biết do tôi kéo hay là do bố tôi định thế mà ông và tôi cứ tự nhiên hướng về phía giường. Tôi tự hôn lên mặt ông, tự cởi quần áo của tôi và của ông ra. Ông ngoan ngoãn theo tôi. Khi bàn tay tôi lần xuống háng ông thấy cặc ông cương cứng, nóng hôi hổi. Cái gì đến sẽ phải đến. Rất vô thức, tôi cầm cặc của bố nhét vào âm hộ mình. Như một võ sĩ bừng tỉnh sau sự im lặng, bố tôi thực hiện việc của người đàn ông lúc giao phối với người đàn bà. Rất sung mãn và mạnh mẽ. Cảm giác hạnh phúc, sung sướng và mỹ mãn cứ bùng lên trong tâm trí tôi, bùng lên dâng trào trong âm hộ tôi. Chỉ khi những đợt tinh trùng của bố tôi, từ cái cặc to dài của ông phóng vào âm hộ tôi, tôi mới thốt ra được một câu: “Bố ơi! Con yêu bố…”

Ông xoay mặt tôi hướng về phía ông rồi hôn tôi. Tôi không ngần ngại há miệng để lưỡi ông lùa vào. Hai tay tôi ôm chặt người ông, những thớ thịt của người đàn ông 60 còn căng cứng và ngồn ngộn. Ông lại đưa của quý vào âm hộ tôi và dập hối hả. Cả hai quằn quại và giao phối ba lần liên tiếp mà không nói gì ngoài câu “Con yêu bố – Bố yêu con!”

Sau khi đã tạm thỏa mãn cơn khát tình của tôi sau nhiều năm mới được giải nguôi và chắc chắn với bố tôi cũng vậy, vì tôi biết lâu lắm rồi bố tôi chưa được trút vợi đi những nhu cầu sinh lý, những đòi hỏi của người đàn ông bởi mẹ tôi già hơn và ít ham muốn mà ông thì quá tốt không muốn cho mẹ tôi phải phiền lòng.

Nắm tay ông, tôi bảo:

– Tại con hết! Bởi con thương yêu bố, con muốn thay mẹ bù đắp cho bố cả cuộc sống và cả về… sinh lý nữa. Bố đừng nghĩ gì cả. Chỉ cần biết con luôn yêu bố và sẽ làm như vậy mỗi khi gần bố…
– Ừ! Cũng tại… bố. Cứ nhìn thấy con là bố nhớ đến mẹ rồi ước ao…
– Bố muốn gì con cũng chiều. Còn lo chưa đáp trả đủ công lao, tình yêu thương của bố mẹ. Con sẽ là mẹ Hà, là vợ của bố khi chỉ có hai bố con!
– Hà ơi! Anh yêu em…
– Em đây! Hà đây! Vợ của anh đây… Em muốn…

Rồi hai chúng tôi lại làm tiếp hiệp nữa trước khi trời ngả về chiều và tôi còn phải nấu cơm và đi đón con.

– Hay… anh đi đón con để em ở nhà nấu cơm nhé? Tôi quay sang ông, nũng nịu.
– Ừ! Anh đi đón cu Đại cho… Em cứ…
– Đón con chứ! Vợ chứ! – Tôi ranh mãnh và ve vuốt ông – Người cha, người đàn ông đầu tiên mà tôi biết thế nào là tình dục, là ái ân, là giao hợp…
– Hà ơi! Anh yêu vợ!
– Lúc này gọi đúng tên đi anh! Lành là vợ của anh mà!

Sau hơn một tháng tôi ở nhà, tôi biết mình đã có thai với ông. Tôi báo tin với ông. Sau chút bần thần, sững sờ, ông nói:

– Chết! Làm thế nào bây giờ…
– Sao phải chết? Có con thì nuôi chứ sao. Anh đừng lo! Không ai biết đâu, vợ anh có cách. Đừng sợ nhé anh yêu. Nói đi! Anh nói anh yêu Lành – Con gái của anh nay thành vợ anh, đang mang giọt máu của anh trong bụng đi, chồng ơi!
– Anh yêu Lành, con gái và là vợ anh, là mẹ của con anh…

Rồi tôi về Hà Nội, tiếp tục việc kinh doanh. Đôi ba tháng tôi lại vác cái bụng bầu về với ông để được ông ve vuốt, hôn lên cái bụng ngày càng căng tròn của tôi mà thì thầm với con của ông, con của tôi… Hàng xóm biết cũng mặc nhiên nghĩ tôi cũng như lần trước có con, không có chồng chứ chẳng ai dám nghĩ tới chuyện tày đình của bố con tôi. Ông và tôi vẫn tận tâm chăm sóc nhau như bố con, tận lực tận tình âu yếm nhau như vợ chồng.

Đến ngày sinh, tôi về quê để được ông đưa đi đẻ và chăm chút bữa ăn, giấc ngủ những ngày ở cữ.

Đứa con gái mà tôi sinh cho ông, ông đặt tên là Hiền (Mẹ Lành, con Hiền – Ông bảo thế)

Ông yêu quý cả hai đứa con tôi – 2 Cháu ngoại của ông có một đứa là con ruột của ông. Khi chỉ có tôi và ông ở nhà, nhìn ông bế con thơm lựng nó mà tôi rớt nước mắt vì thương ông. 62 tuổi mới sinh con, lại là con gái. Sợ ông buồn, một lần tôi đề nghị:

– Mình ơi! Em sẽ đẻ cho mình đứa con trai nữa. Em còn trẻ mà…
– Có cũng tốt mà không có cũng chẳng sao. Mình có trai, có gái rồi em ạ, anh lúc nào cũng nghĩ thằng Đại là con anh.

Tôi ngân ngấn hàng mi vì thương ông – Chồng của tôi và là bố của tôi. Người chồng đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng đầu tiên trong đời tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...