Gia đình nhỏ

Chương 6



Phần 6

Về đến nhà, bố mẹ tôi đang vớt bánh chưng, con bé xà ngày vào ríu rít nói chuyện cùng bố mẹ tôi, sau đó hưng phấn reo hò cầm cái bánh chưng con con mà mẹ tôi gói riêng cho con bé. Tôi mang túi đồ vào nhà, mang cái balo của con bé vào cái giường của bố con tôi trong buồng. Anh chị tôi hôm nay về bên ngoại, nhà chỉ có bố mẹ tôi và bố con chúng tôi.

Chơi với ông bà một lúc, con bé lại kéo tay mẹ tôi để ra cái chuồng thỏ, đàn thỏ mới để thêm mấy con, trong đó có một con màu trắng tinh mà con gái tôi rất thích, chú thỏ còn bé rất ngoan nằm trong vòng tay xinh xắn của con bé.

Tôi đến giúp bố tôi xếp bánh chưng vào cái thùng, sau đó đè hòn đá lên và ngồi uống nước cùng bố. Bố tôi dạo này cũng đỡ nhiều, nhưng cái chân gãy vẫn làm bố tôi đi lại khó khăn, khả năng sẽ không hồi phục hoàn toàn. So về kinh tế, bố mẹ tôi thuộc loại khá giả trong làng, ngôi nhà hai tầng khang trang rộng rãi cũng mới xây được mấy năm.

Bố tôi tính tình hào sảng, lạc quan và rất nghiêm khắc, nhưng lại không cứng nhắc, chuyện của anh tôi nếu không có bố tôi ủng hộ thì chắc sẽ không thành được. Việc tôi trở về tiếp quản cái xưởng của bố tôi là việc ông cao hứng nhất, có rất nhiều tâm huyết mà ông không thực hiện được chuyển sang cho tôi. Bố tôi cao to lực lưỡng, chính vì vậy cả hai anh em tôi thừa hưởng gen của bố tôi. Thế nên khi anh tôi học lớp tám, đã lớn hơn những người cùng tuổi rất nhiều và chị dâu tôi yêu anh cũng vì lý do này.

Ngày mai nhà tôi mới làm cơm tất niên, hôm nay chủ yếu là chuẩn bị, ăn bữa cơm trưa đơn giản, tôi và bố sang nhà chú út để mổ lợn. Con lợn được mấy anh em góp lại nuôi ở nhà chú út. Con lợn một tạ đủ để cả mấy gia đình chúng tôi ăn Tết, việc mổ lợn thì mấy ông chú tôi phụ trách, tôi và thằng lớn nhà chú út phụ trách giã giò việc nặng nhất và cũng khó nhất, suốt mấy tiếng đồng hồ hai anh em chúng tôi không ngơi tay, cái chạy đều đặn nện xuống cái cối. Mãi đến sẩm tối, chúng tôi mới xong việc, giờ đã cho vào nồi luộc, bộ lòng đã được luộc chín bày ra cái chiếu ở hiên nhà chuẩn bị cho bữa nhậu tối, thường bữa này sẽ ngon nhất.

Con em gái tôi cũng bế con gái tôi sang đi cùng ông anh trai tôi. Bố tôi là con cả, sau bố tôi có một cô và chú út. Nhà tôi có hai con trai, chú Út thì ngoài thằng lớn sau nó là ba đứa em gái. Cô tôi lấy chồng ở xa, thỉnh thoảng mới về ăn Tết cùng. Ông bà tôi cũng đã mất mấy năm, giờ bố tôi là trưởng họ.

Gắp một miếng lòng già bùi thơm, tôi khoan khoái chiêu một ngụm rượu do chú út nấu, con gái tôi thì ngồi trong lòng em gái tôi nhỏ nhẹ ăn những miếng thịt giải trong bát. Con em gái tôi rất yêu con gái tôi và con bé cũng thế, ngoài tôi ra, con bé chỉ ngủ với em gái tôi mà không thức giấc giữa chừng.

Bữa ăn kết thúc, về đến nhà tôi đang lúi húi cất túi thịt vào tủ lạnh để ngày mai mẹ tôi chế biến, thì con bé đến kéo áo tôi.

– Bố ơi! Bố chưa nấu cháo cho cô Nga.

Tôi cũng quên khuấy việc lúc sáng.

– Ừ, bố quên mất. Nhưng có chú Huy và ông Pháp bố nghĩ không sao đâu.

– Nhưng cháo bố nấu sẽ nhanh khỏi bệnh.

Con bé vẫn nắm lấy áo tôi giật giật.

– Vậy bây giờ làm sao?

– Hay là bố con mình cùng về nấu cháo cho cô Nga.

Tôi hơi ngẩn người nhìn con bé.

– Con muốn thế thật à?

– Vâng, con hứa rồi, cô giáo nói nếu không giữ lời hứa, mũi sẽ dài ra đấy.

Hình như không có chuyện này, nhưng nhìn ánh mắt của con bé tôi gật đầu.

Bế con bé lên nhà, tôi nói chuyện này với bố mẹ tôi một lát, rồi mở tủ chọn một miếng thịt nạc ngon cho vào cái túi, sau đó lại mặc cẩn thận cho con bé và phóng xe về nhà.

Chú Pháp và thằng Huy không có ở nhà tôi, cô gái đã chuyển vào buồng ngủ. Cởi bớt quần áo cho con bé, tôi để miếng thịt lên bồn rửa, rồi mang quần áo vào phòng ngủ của bố con tôi treo lên trên mắc, sau đó sang phòng của Nga. Con gái tôi đang đứng cạnh giường nói chuyện với cô gái.

– Chị cảm thấy thế nào rồi?

– Tôi khỏe nhiều rồi, cảm ơn anh.

– Chú Pháp và Huy đâu rồi?

– Mọi người về rồi, anh Huy chắc lúc nữa sẽ đến.

– Chị đã ăn gì chưa?

– Tôi ăn rồi, cô Uyên nấu cháo cho tôi.

Chẳng còn gì để hỏi, tôi định quay ra, thì con bé nói.

– Cô ơi! Cô phải ăn cháo bố cháu nấu mới mau khỏi bệnh, lần nào cháu ốm bố cháu cũng nấu, cháu khỏi nhanh lắm.

Cô gái đưa tay lên vuốt tóc con bé.

– Cô cảm ơn cháu, nhưng cô cũng ăn cháo rồi.

– Nhưng không phải cháo bố cháu nấu. Bố đi nấu cháo cho cô đi.

Con bé quay đầu nói với tôi. Không muốn làm trái ý con bé, tôi gật đầu.

– Con cũng ra ngoài cho cô nghỉ ngơi.

– Không sao đâu, anh cứ để cháu ở đây cũng được.

Tôi nhíu mày, nhưng nhìn con bé không có vẻ muốn ra, tôi cũng không nói thêm gì quay ra khỏi phòng. Đặt nồi cháo hơi nhiều một chút, để sáng mai cho bé ăn sáng luôn, tôi băm thịt và xào chín, sau đó quay lại phòng khách pha ấm trà, châm điếu thuốc.

Vừa ngồi một lúc thì thằng Huy cũng đến, nó tự nhiên ngồi xuống rét chén chè và cũng rút một điếu thuốc.

– Mày về tao yên tâm rồi, đang nghĩ làm sao đêm nay đến kiểm tra.

– Ý mày là tao sẽ phải chịu trách nhiệm hộ mày à? Có lẽ hôm nào tao phải tâm sự với Hằng một chút nhỉ.

– Xin mày đấy. Tao cũng chỉ làm đúng chức trách mà.

– Đây là vì con gái tao, tao mới về đấy.

– Con gái nuôi ngoan. Mày chịu khó mấy bữa vậy đợi qua Tết bên tao sẽ xử lý. Mấy hôm tới tao không tới nữa đâu, Hằng mà biết thì tao lại khổ, mày cũng biết vợ tao có nghe lý bao giờ đâu.

– Tại mày thôi, ai bảo để nó mất lòng tin. Mà ý mày là gì?

– Mày chịu khó để ý cô ta mấy ngày, có gì gọi điện cho tao. Tao không đến nữa.

– Mày…

– Tao biết mày mà, tao hứa sẽ giúp mày vụ con đường vào kho, cứ giao hết cho tao. Được chưa?

– Mày hứa đấy nhé.

– Được. Mà con gái nuôi đâu?

Tôi chỉ vào trong phòng, thằng Huy đứng dậy định đi vào, nhưng rồi lại thôi.

– Thôi tao về đây, Tết gặp con bé cũng được. À… chiều tao đã nhờ cô Uyên mua đồ ăn rồi đấy, trong tủ lạnh ấy.

Tôi gật đầu, trong tủ lạnh đầy các túi, tôi cũng chưa kiểm tra nữa. Thằng Huy quay người vẫy tay tôi rồi đi luôn. Tôi cũng đứng dậy kiểm tra nồi cháo và dọn lại cái tủ lạnh, khá nhiều đồ ăn dù có cố chắc hết tết cùng chẳng ăn hết được.

Xong xuôi, tôi quay vào phòng của cô gái, chẳng biết đang nói chuyện gì nhưng con bé nhà tôi đang cười như nắc nẻ, cô gái đang ngồi trên giường và cũng cười rất vui vẻ.

– Tôi nấu xong cháo rồi đấy, chị có muốn ăn chút gì không?

– À… vâng.

Con bé nhảy ngay xuống giường, kéo tay cô gái.

– Đi ăn cháo đi cô. Ngon lắm.

– Cô đang mệt, để mang vào cho cô ăn cũng được.

– Không sao, tôi cũng vẫn đi lại được, nằm một chỗ cũng mỏi người.

Cô ta cũng bỏ chăn ra, đưa chân xuống giường, nhưng đôi giày vẫn để ở ngoài và tôi nhận ra cái quần jeans của cô vẫn còn vết bùn đã khô dính hết một bên ống.

– Chi chờ một chút.

Tôi nói rồi đi ra cửa lấy đôi dép đi trong nhà của con bé và một đôi cho cô ta.

Cô gái chỉ có chút mệt mỏi, nhưng có vẻ cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại, theo bố con tôi ra bàn ăn.

– Con gái có muốn ăn cháo không?

– Vâng ạ.

Múc hai bát cháo đặt xuống trước mặt hai cô cháu, tôi định ngồi xuống đối diện, nhưng nghĩ một chút tôi đi ra ngoài phòng khách.

– Ăn cháo cô múc vòng quanh như thế này này, nếu không sẽ bị bỏng đấy.

Tiếng con bé vọng ra từ bàn ăn, sau đó là tiếng líu ríu nói chuyện nho nhỏ, tôi nghe không rõ. Tôi tẩn ngẩn ngồi uống chén chè, đầu nghĩ mông lung. Chẳng hiểu sao con bé nhà tôi lại nói chuyện vui vẻ với cô gái lạ như vậy, điều này tôi hay dặn con gái nên con bé rất cảnh giác với người lạ.

Có tiếng thu dọn bát đũa, cô gái đang cầm hai cái bát đi vào phòng bếp, tôi đứng dậy đi vào rót cho con bé một cốc nước.

– Chị cứ để đấy, lát tôi rửa, chú Pháp dặn rồi chị ít động vào nước kẻo nhiễm lạnh.

Tôi cầm lấy hai cái bát không trên tay cô gái thả vào bồn rửa sạch sẽ. Cô gái đang ngồi ở bàn uống nước cùng con gái tôi, dùng miếng giấy ăn lau mồm cho con bé.

– Đến giờ đi ngủ rồi.

Con bé quay sang nhìn tôi rồi đưa hai lên để tôi bế.

– Cô ơi! Đến giờ đi ngủ rồi, ngủ muộn là không cao được đâu.

– Chị chờ một lát để tôi lấy bàn chải và khăn mặt sạch cho chị. Với lại… quần áo của chị…

– Cảm ơn anh. Không sao đâu, tôi mặc quần áo này là được.

– Nếu chị không ngại… tôi có mấy bộ quần áo thể thao… mặc vào ngủ cho thoải mái.

– Vâng… phiền anh vậy.

Bế con bé vào phòng tắm để răng, xong xuôi tôi bế con bé lại giường ngủ, lấy bộ quần áo ngủ bằng vải bông để con bé thay.

– Con nằm một lát nhé, bố lấy bàn chải cho cô rồi sẽ vào ngủ với con.

Lấy bộ bàn chải mới, khăn mặt và bộ quần áo thể thao mới nhất, tôi mang sang phòng cô gái. Sau đó lại mang cái máy sưởi vào phòng, kiểm tra xong xuôi tôi mới chúc cô gái ngủ ngon rồi đi ra ngoài. Đi một vòng kiểm tra của giả và màn hình theo dõi của mấy cái camera, tôi mới yên tâm vào phòng ngủ.

Con bé vẫn còn thức, đang thò đầu ra khỏi nhìn tôi chăm chú.

– Bố ơi! Cô Hạnh bảo con thỏ trắng đã tự ăn được rau rồi, cô cho con mang về. Bố đồng ý nhé.

– Ừ, nhưng con phải học cách chăm nó thật tốt nhé.

– Vâng, bố dạy con nhé.

– Được, con có muốn nghe chuyện không?

– Hôm nay bố hát cơ.

Vặn nhỏ cái đèn ở đầu giường, tôi ôm con bé vào lòng vừa nhè nhẹ vô lưng cho con, sau đó hát mấy bài hát ru rồi hai bố con ngủ lúc nào không biết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...