Hành trình tuổi thơ

Chương 109



Phần 109

– Nhưng đó là ai mới được, tất cả mọi người đều ở đây mà. – Thằng Sơn thắc mắc.

– Trung: Không, vẫn còn thiếu một người.

– Mạnh: Không phải nó đâu tuyệt đối không phải nó đâu. – Thằng Mạnh xua tay.

– Có phải hay không, thử thì biết ngay thôi. – Thằng Quân nhăn trán suy nghĩ.

– Tôi: Mày nghĩ ra cách rồi à?

– Quân: Ừ, bây giờ mình sẽ thế này… thế này… thế này…

– Quang: Ừ, cách này được đó.

– Tôi: Anh biết nghi cho em chú là chú không vui nhưng mà…

– Mạnh: Huynh không cần nói gì đâu, đệ hiểu mà. Nếu nó quả thật là tay trong của thằng Long thì đệ không tha cho nó đâu. – Thằng này giận dữ.

Lát sau, khi thằng Công vừa đến thì bọn tôi bắt đầu làm theo kế hoạch. Bọn tôi giả vờ ngồi ăn mừng rất vui vẻ.

– Công: Cứu được người rồi hay sao mà các huynh vui thế?

– Quang: Chưa nhưng mà có chuyện vui hơn.

– Công: Chuyện gì thế? – Nó tò mò.

– Tôi: Đúng 5h chiều nay nội gián của chúng ta ở bên đó sẽ đem bánh bao tẩm thuốc xổ cho thằng Long ăn rồi ra hiệu cho quân ta đi cứu người. Phen này thành công là cái chắc.

– Ủa, chúng ta có tay trong ở bên đó từ khi nào vậy?

– Mạnh: Tao phải bỏ tiền ra mua chuộc mãi mới được đấy.

– Là ai?

– Tôi: Chú nghĩ thằng nào là thân cận với thằng Long hơn, dễ ra tay hơn và đặc biệt là mê tiền?

– Công: Là thằng Vũ xì ke?

– Trung: Trúng phóc. Mà cũng sắp đến giờ rồi, giờ này chắc thằng đó cũng đang tầm thuốc xổ vào bánh rồi.

– Công: Vậy đệ đi gọi thêm anh em.

– Ừ.

Rồi nó kéo xe chạy đi.

– Trung: Hồi sáng nó cũng nói là đi gọi người nhưng rốt cuộc là biệt tăm biệt tích.

– Mạnh: Đợi lát nữa xem sao.

Chừng 15 phút sau, thằng Quang với Quân quay về.

– Quân: Đúng là nó sang chỗ thằng Long.

– Mạnh: Đệ xin lỗi, là do đệ không quản được em đệ, đã làm hại đến huynh.

– Tôi: Chú không có lỗi gì đâu.

– Mạnh: Đợi nó về, đệ xử nó nên thân luôn.

– Tôi: Nó là em của chú, anh không có ý kiến.

Rồi thằng Mạnh lấy điện thoại ra gọi thằng Công về. Nó vừa về thì bị thằng Mạnh đấm cho xối xả.

– Nó cho mày lợi lộc gì mà mày có thể bán đứng anh em của mày vậy hả? – Nó vừa đánh vừa quát.

Thằng Công chỉ biết đứng yên lặng chịu đòn.

– Dừng lại được rồi đó Mạnh. – Tôi cả thằng Mạnh lại rồi quay sang thằng Công. – Tại sao chú bán đứng anh em?

– Công: Em xin lỗi… em chưa thể nói được.

– Mạnh: Mày còn cứng đầu à!

– Tôi: Bình tĩnh đi mạnh.

– Công: Em xin lỗi. – Nó cúi gằm mặt.

– Tôi: Chuyện đó coi như anh bỏ qua, bây giờ chú cho anh biết bạn anh bị nhốt ở đâu?

– Công: Em… em…

– Mạnh: Mày còn không nói!

– Công: Có biết thì mấy huynh cũng không cứu được đâu.

– Ở đâu?

– Ở nhà kho của nhà thi đấu. Muốn vào trong đó phải có thẻ mới được vào.

– Trung: Hồi nãy thằng Long có đưa thẻ cho mày phải không Đức?

– Tôi: Ừ.

– Công: Vô ích thôi. 1 thẻ chỉ cho được 3 người vào mà thôi.

– Mạnh: Mày cũng có thẻ phải không?

– Ừ. – Nó móc ra một cái thẻ y chang cái của tôi.

– Mạnh: Vậy là được 6 người vào, phải chọn làm sao đây?

– Tôi: Chọn chú, Sơn, Lộc, anh là 4 người. – Rồi quay sang bọn thằng Trung. – Trong bọn mày thì ai giỏi võ nhất?

Bọn nó nhìn nhau cười.

– Trung: Bọn tao ngang nhau cả, nhưng tao biết có người này chắc chắn giúp được mày.

Rồi nó rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Lát sau, a. Hoàng chở thêm một anh nào đó đến.

– A. Hoàng?

– Ừ, sư phụ của bọn tao đấy. – Thằng Trung khoe.

– A. Hoàng: Mấy đứa có cách vào trong đó hả?

– Tôi: Dạ, bọn em có 2 cái thẻ, đủ cho 6 người vào trong.

– A. Hoàng: 6 người thôi sao? Hơi ít thì phải.

– Tôi: Anh còn thêm người nữa hả?

– A. Hoàng: Không giấu gì mấy đứa, bọn anh là cảnh sát. Bọn anh được cử làm nhiệm vụ điều tra đường dây mua bán trẻ em này.

– Cái gì??? Mua bán… trẻ em? – Bọn tôi há hốc mồm.

– Ừ, sau khi điều tra thì anh phát hiện tất cả những người sau khi tham gia giải đấu ngầm thì đều bị mất tích. Mà mấy đứa quá liều lĩnh, dám tham gia mấy giải đấu ngầm này. Mấy đứa có biết hậu quả của hành động này là gì không? Có thể mất mạng đó.

– Tôi: Em biết chứ. Nhưng nếu không thì bạn em sẽ gặp nguy hiểm.

– A. Hoàng: Bạn em bị chúng bắt đi à? Lâu chưa?

– 3 Ngày rồi.

– Sao mấy đứa không báo cs?

– Em không nghĩ tới…

– A. Hoàng: Thôi được rồi, em đưa 2 tấm thẻ cho anh. Anh sẽ cứu bạn của em.

– Công: Không được đâu, trên tấm thẻ đã có đánh kí hiệu cả rồi. Nhất định phải có em và anh Đức đi họ mới cho vào.

– A. Hoàng: Hai em mà đi thì nguy hiểm lắm.

– Em không sợ, em muốn đi cứu bạn em. – Tôi cương quyết.

– A. Hoàng: Được rồi, nhưng hai đứa phải tuyệt đối cẩn trọng, không được tự ý hành động.

– Dạ.

– A. Hoàng: Đồng chí liên lạc về sở chỉ huy xin cho thêm hai đồng chí Hải và đồng chí Phong đi cùng chúng ta vào trong. Sau đó đồng chí Hải sẽ vô hiệu hoá hệ thống cảnh báo an ninh của chúng rồi chúng ta sẽ mở cửa cửa cho các đồng chí khác tiến vào.

– Tôi: Còn bọn em?

– Em có nhiệm vụ là tập trung sự chú ý của bọn chúng để bọn anh dễ dàng hành động. – Rồi quay sang thằng Công. – Còn em có nhiệm vụ dẫn đường cho anh đi giải cứu các con tin.

– Tôi: Yes sir.

– A. Hoàng: Ok, mấy đứa chuẩn bị đi. Đúng 7h là chúng ta xuất phát.

– Yes sir.

– “Linh ơi, chờ anh, anh đến cứu em đây”.

Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hanh-trinh-tuoi-tho/

Đúng 7h a. Hoàng đưa xe đến đón bọn tôi.

– Trung: Mày cẩn thận nha.

– Tôi: Ừ. Bọn mày ở lại trông chừng b. Nhi giùm tao.

– Trúc: Tui sẽ chăm sóc tốt cho b. Nhi mà.

– Quân: Bọn tao ở nhà làm tiệc chờ mày đưa mấy đứa kia về ăn mừng đó.

– Tôi: Ừ, tao sẽ đưa họ về.

– B. Nhi: Cho em đi với anh đi.

– Không được đâu, b. Nhi ở nhà ngoan, anh đi đón chị hai về cho em, chịu không? – Tôi xoa đầu con bé.

– Dạ. – Con bé gật đầu.

– A. Hoàng: Chúng ta xuất phát thôi, đến giờ rồi.

Tôi leo lên xe của a. Hoàng, theo sau là xe của a. Phong, a. Hải, thằng Công và a. Sang.

– Là ở đây sao? – A. Hoàng dừng lại trước một căn nhà lớn có cổng sắt cao vút.

– Công: Vâng.

– A. Hoàng: Vậy thì vào thôi.

Tôi nhìn vào bên trong, hít một hơi thật dài rồi tiến vào cổng. Vừa đặt chân chạm đến gần cổng thì đột nhiên hai ông cao to đen hôi, mặc vest đen, mắt kính đen đứng ra chặn tôi:

– Này nhóc, đây không phải chỗ chơi. Đi chỗ khác chơi đi.

– Các ông đối xử với khách mời như thế à? – Tôi đưa tấm thẻ ra.

Một tên cầm lấy hai tấm thẻ vào trong căn phòng bảo vệ, lát sau hắn đi ra và gật đầu với tên còn lại.

– Mời các vị vào. – Tên đó đổi lại thái độ khá kính cẩn.

Rồi sau đó là một tên tách ra dẫn bọn tôi vào trong. Bọn tôi đi theo hắn vào trong nhà, qua đại sảnh thì thấy khá là đông người, mà hầu hết đều là người có vẻ thuộc hàng quý tộc. Chúng tôi đi đến đâu thì bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị, khinh thường.

Tôi theo tên lính gác cổng kia vào sâu bên trong hơn. Lúc này anh Hải và a. Phong đã tách ra đi làm nhiệm vụ. Đi qua một đoạn cầu thang tối om thì gặp một cánh cửa sắt nữa. Tên kia gõ vào cửa 3 cái rồi bấm chuông 2 lần rồi lại tiếp tục gõ cửa thêm 2 cái (chắc là ám hiệu riêng của chúng). Ngay sau đó cánh cửa mở ra, hiện ra trước mắt tôi là như một thế giới khác. Một nơi nhìn chẳng khác cái đấu trường la mã một tẹo nào, mỗi tội là chỗ này nhỏ hơn nhiều. Phần võ đài hình tròn cao chừng 1m có rào chắn và bán kính chừng 5m. Ở xung quanh là những khán giả vô cùng bặm trợn đang hò hét.

Tên lính kia nói cái gì đó với tên mở cửa rồi đi ra ngoài. Tên kia dẫn tôi vào trong một căn phòng rồi khóa cửa lại, a. Hoàng với a. Sang thì bị chúng giữ ở ngoài không cho đi chung với tôi.

– Này, tại sao nhốt tôi? – Tôi phản kháng.

– Không nhốt chúng mày chạy hết à? – Tên đó nói rồi đi ra ngoài luôn.

Khi bóng hắn gần khuất sau màn vải, hắn còn nói:

– Chừng nào đến lượt mày thì tự khắc có người mở cửa cho mày.

Thế này thì có khác méo nào giam cầm tôi chứ. Tôi tức mình đập cửa sắt sầm sầm.

– Vô ích thôi, không phá được đâu. – Một giọng nói vang lên từ đằng sau làm tôi giật mình.

– Đừng sợ, bọn tôi không phải người xấu. – Một thằng đầu trọc trả lời vẻ bất cần. Đứng bên cạnh nó là 4 thằng khác cũng mang cái vẻ bất cần đời. Rồi một thằng trong số đó hỏi tôi:

– Mày là chuột bạch mới à? Mày có vẻ xấu số đấy.

– Xấu số? Tại sao? – Tôi thắc mắc.

– Mày không biết thật hay giả vậy?

– Tao không biết thật mà.

– Bọn tao cũng may mắn hơn mày vì bị bắt vào đây nhưng còn được hít thở thêm vài ngày. Còn mày vừa mới vào đã phải bỏ mạng. – Thằng đầu trọc cười khẩy.

– Tôi: Bọn mày bị bắt vào đây à?

– Ừ.

– Sao bọn mày không trốn ra?

– Mày tưởng bọn tao không thử à? Nhưng vô vọng thôi, chúng nó canh chừng cẩn trọng lắm, mà chỉ nói đến chuyện làm sao thoát ra khỏi cái cũi sắt này thì cũng là cả một vấn đề lớn đấy.

– Mày cũng bị bắt vào đây à? – Bọn nó hỏi tôi.

– Tôi: Không, là tao tự nguyện vào đây.

Nghe tôi nói mà mấy thằng nó há hốc mồm. Tôi thản nhiên nói tiếp.

– Tao vào đây để cứu bạn tao. Chúng nó bắt cóc bạn tao và đòi 30 tr tiền chuộc. Tao vì hết cách nên phải vào đây. – Tôi thở dài.

– Vậy thì mày xác định là mất cả chì lẫn chài rồi. Mày vào đây không những không cứu được bạn mày mà tao sợ mày còn phải bỏ mạng ở đây luôn rồi. – Chúng nó cười lớn.

– Tôi: Ở trong này bọn nó đánh ghê lắm hả?

– Mày nhìn đám bên kia thì hiểu. – Bọn nó hất mặt sang trái.

Ở phía đó có một đám thằng cao to đen hôi đang ngồi hút thuốc, mắt chúng nó nhìn tôi như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi luôn vậy.

– Tôi: Bọn đó là bọn giỏi nhất hả?

– Không, nhưng nếu muốn sống sót bước ra ngoài kia thì phải bước qua xác của chúng nó.

– Tôi: Nếu không thì sao?

– Thì bỏ mạng ở trong này và không có cơ hội trở về chứ sao.

– Nhưng mà nếu ra ngoài kia thì cũng chết.

– Tôi: Ở ngoài đó thì sao?

– Nếu mày có bản lĩnh ra được ngoài đó thì biết.

– Này nhóc, thay đồ đi. – Một tên lính ném bộ đồ vào cho tôi. – Lẹ lên đi, đời mày chỉ còn lại 5 phút thôi, tranh thủ đi. – Hắn nói làm tôi thật sự cảm thấy hơi run. Tôi thấy hơi sợ sợ nơi này rồi đấy.

Tôi cầm bộ đồ lên thay vào. Mặc dù hơi khó chịu(chắc bộ này cũng dám 6 tháng rồi chưa giặt lắm chứ), vừa mặc vào đã thấy ngứa hết cả người. Đang loay hoay thì có tiếng gọi bên ngoài:

– Êk… êk…

Tôi ra gần xem là ai, thì ra là con nhỏ My với a. Hoàng.

– A. Hoàng?

– Suỵttt… – A. Hoàng ra hiệu nói nhỏ.

Con nhỏ kia thì ngó ngang ngó dọc rồi đưa cho tôi một cái dây chuyền xấu hoắc.

– Đeo cái này vào. Lát nữa bọn họ có đưa nước cho thì tuyệt đối không được uống nha. Nhớ kỹ đó.

– Tại sao?

– A. Hoàng: Em cứ làm theo đi, nếu không thì không cứu được cả em lẫn bạn em đâu.

– Tôi: Nhưng tại sao em phải đeo cái dây chuyền này?

– Ở trong đó có con chíp phát tín hiệu, đề phòng bọn chúng mang em đi đâu thì anh dễ tìm hơn. Em chỉ cần bấm mạnh vào cái mặt dây chuyền là nó sẽ tự động phát tín hiệu khẩn cấp, lúc đó anh sẽ lập tức đến cứu.

– Vâng. – Tôi đeo sợi dây chuyền vào. – À mà anh giữa giùm em hai cái đồng hồ này. Nếu em có thể an toàn trở về thì anh đưa lại nó cho em, còn không thì… anh đưa cho Linh giùm em.

– A. Hoàng: Ừ. Anh tin chú sẽ không sao đâu, anh đợi chú đích thân quay về lấy lại mấy cái đồng hồ này.

– Ừm.

Đúng lúc đó có tiếng chuông reo lên.

– My: Bắt đầu rồi, cẩn thận nha.

– Ừ, cảm ơn. – Rồi quay sang a. Hoàng. – Hứa với em, anh nhất định phải cứu được Linh ra nha.

– Ừ.

Rồi tôi tự tin quay vào trong xử đẹp mấy thằng cao to đen hôi kia.

Vừa quay vào, tôi như không tin vào mắt mình nữa, bọn thằng đầu trọc đang nằm im dưới đất, máu mồm máu mũi chảy từa lưa. Thế mà mấy thằng kia vẫn cứ ra sức đá, đạp hành hạ chúng.

– Còn thằng này để tao xử cho. – Thằng to con nhất trong đám xem chừng đang cao hứng lắm.

Nó nói rồi xông đến phía tôi như một con trâu điên. Tôi nhẹ nhàng xoay người lên gối vào bụng nó rồi xuống cùi chỏ vào ngay đầu làm nó chỉ kịp rên lên một tiếng “Hự” rồi ngã xuống.

Chương trước Chương tiếp
Loading...