Hỗn Thế Ma Vương
Chương 27
Buổi sáng đầu tiên sau khi lấy lại trí nhớ Aoshin bước lên khỏi mặt nước… Aoshin cầm lấy thanh “Vân kiếm lửa thiêng” trên tay, anh gầm lên, tung kiếm loạn trảm… Khu rừng trước mặt anh hóa thành tro bụi… Chính sự yếu đuối của anh đã gây ra cái chết cho Xeseria, đó là điều anh không thể chối bỏ. Hiện giờ anh cần trở lại Noxus, sau đó đến học viện Anh hùng… Aoshin dùng bộ pháp phóng tới pháo đài bất diệt. Aoshin bước vào trong cổng thành, một người lính chặn anh lại:
– Người lạ mặt cấm vào! Đây là khu…
Aoshin giơ ra tấm lệnh bài đội trưởng quân tiên phong. Người lính cúi người chào anh rồi mở cổng thành. Aoshin nhanh chóng đi tới phòng họp nơi trước đây anh và Xeseria được Darius đưa tới. Stella ngồi ở trên chiếc ghế ở giữa, bên trái là Swain, bên phải là Darius, tiếp theo là các tướng lĩnh khác. Thấy Aoshin bước vào, Stella không giữ được sự bình tĩnh, cô nhào tới ôm cổ Aoshin, Darius và Swain đi tới bắt tay anh:
– Anh làm tốt lắm! Pháo đài Bắc Vương đã bị hủy diệt nhanh chóng vì không có chỉ huy, tên Topo bị bắt sống khi đang cố vượt biên bỏ trốn, các bộ tộc tự trị đã xin ký hòa ước, có thể nói là chúng ta đã hoàn toàn thành công trong việc thống nhất Noxus!
Swain ngạc nhiên:
– Cô gái đi cùng anh đâu!!!
Hai dòng nước mắt lăn dài trên má Aoshin, anh cúi mặt xuống…
– C… Cô ấy… C… Chết rồi! T… Tại ta!!
Darius chết lặng… Mới hôm nào trước mặt anh là một đôi uyên ương hạnh phúc, giờ Aoshin đã trở thành một kẻ cô độc… Đôi tay rắn chắc của anh đặt lên vai Aoshin:
– Đừng quá đau buồn! Các pháp sư hùng mạnh sẽ giúp được cô ấy…
Aoshin siết chặt tay, khớp tay anh kêu răng rắc…
– Cơ thể và linh hồn cô ấy đều tan biến rồi… Đã quá muộn…
Ngày hôm ấy, cơn mưa tầm tã đổ xuống Noxus, Aoshin từ giã Noxus, lững thững bước dưới mưa… Anh chưa được từ bỏ, vẫn còn những điều anh chưa làm, những điều đang chờ anh trước mắt… Nén đi nước mắt, anh nhanh chóng dùng bộ pháp phóng tới học viện anh hùng. Giây phút anh bước vào sân tập trung của học viện, nhiều con người vỡ òa… Người anh hùng của họ đã trở lại, vẫn lành lặn, khỏe mạnh sau một khoảng thời gian dài mất tích… Họ chạy tới ôm lấy anh, anh cũng dang rộng vòng tay ôm lấy những người bạn của mình… Lux nức nở:
– Hôm ấy ta sợ lắm! Ta tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cái tên đáng ghét luôn bắt nạt ta!!
Anine nắm lấy tay anh:
– Mừng anh trở về! Anh trai! Mọi người nhớ anh lắm!
Ashe và Truyn tay trong tay, cúi mình:
– Ân nhân! Ngài đã trở lại! Cảm ơn ngài đã cho chúng tôi một khoảng thời gian để bù đắp tình cảm cho nhau…
Ngày hôm ấy, học viện mở một bữa tiệc lớn cùng những người Elf để chào mừng người anh hùng của họ trở về…
Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, nhưng sắc mặt Aoshin vẫn không thay đổi, anh vẫn vô cảm như lúc anh trở về. Anh lục lại tất cả những tri thức có được sau khi được uống thánh thủy, nhưng không có gì liên quan tới việc hồi sinh một oán linh… Aoshin cố gắng vui vẻ đến hết bữa tiệc. Ngày hôm sau, Aoshin từ biệt mọi người, trở về Demacia, nơi những người vợ của anh đang héo hon chờ đợi trong vô vọng…
Giây phút anh đặt chân vào thành phố, Kasumi làm rơi chiếc bát đang cầm trên tay… Cô kéo tay Yan:
– C… Chị Yan!! Chị có cảm thấy không!!! L… Là…
Yan nhắm mắt, hít một hơi thật sâu:
– Là anh ấy!! Chị có thể cảm nhận được anh ấy lại rồi!!! Irelia!!! Mau chuẩn bị xe ngựa!!!
Irelia buồn thiu bước ra từ trong phòng:
– Chuyện gì vậy?! Tôi không ăn đâu!
Irelia ngạc nhiên vì đã lâu lắm rồi kể từ ngày họ nhận được tin Aoshin tử trận, Yan và Kasumi mới cười tươi như vậy. Yan nhảy tới ôm lấy Irelia:
– Có điều bất ngờ dành cho cô nhé! Mau mặc bộ đồ đẹp nhất đi!!
Irelia ngẩn ngơ… Cô chuẩn bị xe ngựa và đánh xe theo sự dẫn đường của Yan…
Họ dừng lại ở trước một rừng trúc… Irelia quay lại hỏi:
– Chúng ta đến đây làm gì!!!
Từ trong khu rừng, một bóng người bước ra, trên người mặc một chiếc áo choàng trùm đầu quen thuộc, sau lưng đeo hai thanh kiếm, áp lực ấy làm Irelia ú ớ:
– A… Anh là…
Aoshin kéo mũ trùm đầu xuống, nhìn lên… Là ba người vợ của anh, Irelia, Yan, Kasumi đã đến đón anh… Họ nhảy xuống ôm chầm lấy anh, họ khóc trong niềm hạnh phúc khôn tả… Aoshin mắt đỏ hoe, không ngờ sau những biến cố ấy, họ vẫn chờ đợi anh, chờ đợi phép màu đến, và nó đã xảy ra… Họ ra về trong niềm vui đoàn tụ…
Kasumi giận dỗi Aoshin:
– Tại sao anh lại tự đưa mình vào nguy hiểm như thế!!! Anh biết em đã tuyệt vọng thế nào không!!! Em sợ Yan và Irelia sẽ hận em đến chết vì em gián tiếp làm anh bị hại đấy!
Yan cấu anh liên tục:
– Anh là tên ngốc!!! Anh không biết thiên thần mà khóc thì trời sẽ mưa không!!! Demacia suýt nữa ngập trong cơn mưa đấy!! Thế là biết em đã nhớ anh thế nào!
Irelia không nói gì cả, cô thúc ngựa trở về nhà… Họ vừa ngồi vào bàn, thì Aoshin bị một chiếc chảo vụt thẳng vào đầu… Anh đập mặt xuống bàn:
– A ui da!!! Em định giết anh hả Irelia!! Anh vừa mới về mà!!!
– Anh chết đi!! Chết đi!!! Irelia vụt chiếc chảo liên tục vào Aoshin…
– Anh có biết em đã lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ đến với em không!!! Anh định tính sao khi con chúng ta ra đời mà không có bố!!! Đáng ghét!!! Đáng ghét!!!
Aoshin cầm lấy tay đang cầm chiếc chảo của Irelia:
– Cái gì!!! Anh được làm bố rồi ư!!! Thật chứ!!! Em có thể nhắc lại được không!!!
Irelia quay mặt đi, mặt cô đỏ bừng:
– E… Em cũng mới biết gần đây thôi!
Yan nhảy đến đạp Aoshin ngã bịch xuống đất:
– Em cũng mang trong mình giọt máu của chúng ta rồi đấy!!! Anh liệu mà ở nhà chăm sóc con chúng ta đi!!!
Kasumi đỡ anh dậy, Aoshin vừa đứng dậy thì bị Kasumi cắn vào vai:
– Anh hãy chuẩn bị tinh thần cho sự chào đời của con chúng mình đi!! Hãy làm một ông bố tốt, đừng có suốt ngày đánh nhau nữa!!
Mọi chuyện đến với Aoshin thật quá nhanh, thật không thể ngờ được anh đã sắp được làm bố…
Lúc ấy, tại một quán rượu ở Demacia…
Một người lạ mặt, đeo kính, ngậm tăm bước vào quán rượu, anh ta ngồi xuống một cái bàn. Ngồi đối diện anh ta là một người đàn ông cổ quái, mặc một trang phục màu tím kỳ lạ, người đàn ông cổ quái kia cất tiếng:
– Tác giả – sama! Thật ngạc nhiên khi ngài hẹn tôi ở đây!
– Xin chào! Kassadin! Ta có chuyện cần bàn với ông…
Aoshin chưa kịp mở lời thì Gragas béo ôm một thùng rượu, ngồi ngay cạnh Tác giả:
– Chào ngài! Tác giả – sama! Lại tới để nghiên cứu truyensex hả!!!
Tác giả ôm đầu gục xuống bàn:
– Mệt quá!! Haizzz!!! Anh vừa bị viewer chửi sờ mờ lờ vì thằng Shin dạo này nó không mần thịt được mấy em trong truyện… Anh đau đầu quá…
Kassadin cắt ngang cuộc trò chuyện:
– Tác giả – sama!! Sắp tới bọn “The void” – Hư không do Malzaha sẽ tấn công Runetera đấy! Anh mau ra chap mới đi cho anh em viewer đỡ chờ!
Tác giả uống cạn một cốc, rồi cất tiếng:
– Anh tập trung vào truyện quá nên quên mẹ mất mình đang đăng truyện ở trang truyen3x.xyz rồi!! Thôi để a nặn ra vài buổi giao hoan sau quả đánh nhau với thằng Malzaha nhé!
Gragas ngạc nhiên:
– Thật hả!!! Anh nhớ buff cho em nhé!! Hê hê!!
– Ờ! Đợt này chắc cho đại chiến hai thế giới mất… Thôi hẹn các chú sau vài chap đánh nhau với thằng Malzaha sẽ có giao hoan nhé! Anh về đây!
Người con trai lạ mặt ấy quay về và tiếp tục vắt đống bã đậu trong đầu để câu chuyện tiếp diễn…
Quay trở lại với ngôi nhà của Aoshin, anh đang chuẩn bị sử dụng một phép thuật cổ xưa, chữa mắt cho Kasumi:
– Phép thuật này rất tốn thể lực. Khả năng cao anh sẽ ngất trong ít nhất một hôm. Các em đừng lo! Kasumi, em hãy ngồi xuống đây!
Kasumi ngồi xuống giường, Aoshin ngồi sẵn trên giường, để nhỡ anh có ngất ngay thì những người vợ của anh không cần mất công vác anh lên giường…
Aoshin giơ tay phải ra, niệm phép. Một vòng sáng màu xanh lá với nhiều dòng chữ xuất hiện trên tay anh. Tay trái anh đưa lên trán, lẩm nhẩm một câu thần trú gì đó, rồi dùng tay trái vẽ một hình thoi lên tay phải, sau đó đưa tay phải úp lên mắt Kasumi:
– Tái tạo!!!
Phép thuật trên tay anh kết thúc, anh đổ uỳnh xuống giường… Kasumi mở mắt… Đôi mắt màu đỏ của cô mở to… Cô giơ tay che đi ánh sáng từ cửa sổ, rồi cô ôm lấy Aoshin đang nằm:
– Em nhìn thấy lại rồi!!! Em có thể nhìn thấy anh rồi!! Anh đẹp như một nam thần vậy!!
Rồi Kasumi quay ra, trước mặt cô là Yan và Irelia đang vui mừng vì đôi mắt của Kasumi đã nhìn thấy, cô chạy tới ôm cổ Yan:
– Chị! Mắt em nhìn lại rồi nè!! Hihi!!!
– Chúc mừng em!! Tốt quá rồi!
– Chị là chị Yan đúng chứ!!! Chị thật là xinh đẹp! Quả là lời đồn các thiên thần đều là những đại mỹ nhân quả không sai!
Kasumi lại nhảy qua ôm lấy Irelia:
– Waaaa!! Chị cũng thật xinh! Chị Irelia!! Giờ em có thể giúp chị nấu ăn rồi!!!
Ba cô gái vui cười trong ngôi nhà ấm cúng… Họ không biết rằng có một mối nguy hiểm lớn nhất cuộc đời họ đang đến…