Mùa anh đào năm ấy
Chương 30
Kế hoạch ban đầu chỉ là lên Sài Gòn tập nhạc, ghi đĩa, rồi về. Nhưng mà hồi hôm qua thấy người ta về quê ăn Tết nhiều quá. Giờ về sẽ tắc đường lắm. Nên thôi ra Vũng Tàu chơi qua Tết luôn rồi về. Tàu cánh ngầm bốc đầu chạy qua ngã sông Lòng Tảo, rừng Sác, tránh mấy con phà nhỏ qua lại, xuyên giữa đám nhà yến, bốc đầu vượt sóng thẳng ra Ô – cấp.
Lên bến ở góc bãi trước. Tuấn mở cửa kêu taxi cho xuống chỗ bãi dứa. Khuất sau khách sạn mũi Nghinh Phong 4 – 5 sao gì đó hoành tráng có bãi tắm riêng, cạnh khu nhà biệt thự Casablanca một thời tuyệt đẹp, đi bộ một hồi lên dốc là một căn biệt thự nho nhỏ, mái bằng, của hình như là tổng cục hàng không chi đó, làm nhà nghỉ cho cán bộ công nhân viên, nhưng người ngoài vẫn vô thuê thoải mái. Giá bèo.
Tuấn lấy căn phòng quen thuộc. Bàn ghế giường tủ đều đơn sơ trừ cái tủ lạnh mới. Buồng tắm hai vòi nước nóng lạnh cũ kỹ, có cái bồn tắm không phải bằng sắt bọc sứ hay nhựa như thời bây giờ mà xây kiểu như bằng gạch lên, tráng mấy viên gạch xanh đỏ nho nhỏ bên ngoài, kiểu như mosaic, nhưng là hoa văn chứ không thành hình thù chi hết. Xả nước. Lấy cái gạt tàn thuốc trong phòng khách vô rồi cởi đồ ngồi vô trong. Con Đào cũng vô theo. Ngồi ngang cuộn tròn trên đùi người tình.
Phòng này hồi trước còn cái máy lạnh một cục lắp bên dưới. Bây giờ lắp máy hai cục từ bên ngoài chạy vô, nhưng Tuấn thích mở cửa sổ cho hơi biển chạy vô, cùng với tiếng dừa xào xạc. Không sợ muỗi vì bao lưới hết rồi. Bạn có biết gì về căn biệt thự này không? Người tới Vũng Tàu hay chụp hình bên Dinh vì kiến trúc bên ngoài đẹp và từng là nhà của vua Bảo Đại lẫn sau này là nơi nghỉ dưỡng cho quan chức Pháp. Căn biệt thự này là kiến trúc bê tông mới xây hồi đầu thập niên 1970s thôi.
Chắc bạn còn nhớ giai thoại phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ đáp trực thăng xuống sân trường Gia Long để cua người tình Tuyết Mai rồi chở thẳng ra Vũng Tàu chơi. Mái bằng của căn biệt thự này chính là bãi đáp đó. Và căn phòng này cũng là nơi họ hưởng lạc thú ái ân cùng nhau. Chỉ khác là hồi đó chưa bị cái khách sạn bự chảng ngoài bờ biển chắn tầm nhìn xuống bãi cát, và du khách cùng hàng quán quanh đây khiến đông người tấp nập như bây giờ. Ngồi hút thuốc, nghe lá dừa xào xạc trong tiếng nhạc rumba, có khác gì vùng duyên hải Riviera miền nam nước Pháp bên bờ Địa Trung Hải như Monaco, Cannes và Nice đâu chứ.
Ngâm nước một hồi chừng cũng hơi đói rồi. Tuấn dậy xối người mặc đồ. Đơn giản thôi. Cái áo phông hôm bữa mới mua thêm trên Sài Gòn, cùng cái quần bơi nhưng bên ngoài là quần short dài có túi hộp, một bên bóp còn bên kia là bao thuốc với cái quẹt ga nhỏ xíu bằng bạc của hãng kim hoàn Ernest nổi tiếng. Vậy là đủ để đi bên người đẹp vừa tròn 18, trong bộ váy Cartier đơn giản nhưng sang trọng vô cùng, thả bộ dọc bờ biển ra bãi trước. Dọc đường thấy mấy gánh đậu hũ nước đường hay xe cá viên chiên cùng mấy bịch đậu phộng luộc là đủ no. Tuấn để Đào chọn một quán cà phê xinh xắn trên bờ dốc rồi lên đó ngồi nghe nhạc.
Cứ như vậy mà qua hết luôn mấy ngày Tết. Bữa sau Tuấn còn hỏi vòng vòng thuê được chiếc xe tay ga của em bé tiếp tân, chở Anh Đào chạy chơi lòng vòng. Hết ăn bánh khọt hay đi bộ lên ngọn đồi có bức tượng Chúa coi tranh cổ điển lại chạy dọc bờ biển qua tuốt bên bãi Đồi Nhái còn rất hoang sơ, lội xuống biển bắt tôm tích hay chờ đêm xuống soi đèn vớt mực cá bạch tuộc coi chơi cho biết. Tắm biển thì khỏi phải nói. Nước ở đây trong và cát ở đây thì sạch, khác hẳn nước sông Tiền đẫm phù sa và đất Sa Đéc đầy bùn đen lẫn với sét trơn nhẫy. Có bữa thì vô sàn coi nhạc sống đánh cho du khách nước ngoài chơi. Có bữa thì nhập hội với một đám cắm trại trên biển hát karaoke. Tuần trăng mật không hẹn trước của đôi tình nhân trôi qua thật là êm ả.
Thật ra thì Đào cũng có một chút xíu lo lắng. Vì nhắn tin cho cha, để ổng khỏi lo khi về tới thấy vắng nhà, nhưng ông Tài không trả lời trả vốn gì hết. Gửi email cái file nhạc demo mà cũng không thấy khen chê gì. Được cái là Tuấn kêu hẹn ông Tài chiều mùng hai hẹn nhậu thì con nhỏ cũng yên tâm. Mà cũng không hỏi coi định nói chuyện gì. Đường về lên xe tốc hành qua ngả Long Thành, rồi tới đầu vành đai là chuyển qua xe về Đồng Tháp luôn, nên đi lẹ lắm.
Ông Tài đâu phải không cảm xúc gì chứ. Chỉ là tỏ vẻ thản nhiên vậy thôi. Chứ bên trong lo hung lắm. Mấy ngày Tết không còn tâm trí nào để đi đâu. Ra vô cứ tính coi đặt món gì để đãi vị khách đặc biệt này. Hàng xóm thì không phải mà con rể thì cũng không. Nghe qua bài nhạc thì tất nhiên là quá xá hay rồi. Khấp khởi mừng thầm vì vậy là con mình đã bắt đầu có tên tuổi rồi. Ngón đờn tranh thậm chí còn giỏi hơn mẹ nó ngày xưa nữa, vốn chỉ đánh lâu ngày thì quen tay thôi chứ không có được những kỹ thuật điêu luyện như vậy. Nhưng mà đi liền mấy bữa với một người đàn ông như vậy, mà lại già nữa. Đó là ông Tài còn chưa biết hai người kéo nhau ra tới Vũng Tàu luôn.
“Anh Tài nè.” Tuấn lựa lời, sau một hồi qua lại bàn về ngón đàn của con Đào, và tương lai nghệ thuật cho nó. Trước giờ vẫn lịch sự gọi ổng như vậy, nên giờ cũng vẫn giữ nguyên. “Tôi sẽ lo hết cho em Đào. Không đòi hỏi gì hết. Còn em Đào coi tôi ra sao thì cũng tùy nghi thôi.” Tuấn khéo léo nói. Tránh dùng những chữ nói trắng ra mối quan hệ giữa hai người, mà ông Tài làm sao không đoán ra được chứ. “Hết Tết tôi sẽ cắt miếng đất có vườn anh đào ra sang tên cho em.” Đây không phải là món quà cưới chứ còn là gì nữa.
Ông Tài lặng im ngồi nghe. Châm thuốc. Nhưng không phải để suy nghĩ. Còn gì nữa mà suy nghĩ. Ván đã đóng thuyền rồi. Con nhỏ đặt đâu thì cha nó phải ngồi đó thôi. Từ nhỏ ông đã chiều con, đặc biệt là sau khi mẹ nó mất. Không cấm cản điều gì hết. Chỉ lo nó ra đời chịu thiệt thôi. Nhưng mà trong vụ này thì đâu có thiệt thòi gì. Còn có lợi cho nó nữa. Dưới miền Tây này con gái đi lấy chồng thì phải có của hồi môn. Hồi chữa bệnh cho má nó ông đã bán sạch đất cho Tuấn rồi. Bây giờ phần đẹp nhất là vườn anh đào được trả lại cho nó. Vậy là an tâm rồi. Còn tương lai nữa chứ. Có dạy con giỏi mấy ông cũng không thể nào giúp nó được tới ngày hôm nay, còn chưa kể sắp tới nữa chứ.
Thật ra Tuấn nói để cho Đào muốn sao cũng được, là vì không muốn người yêu của mình bị mang tiếng phải lấy ông già. Cắt đất chia luôn để khỏi phải chờ tới ngày mình chết, hay ràng buộc chi hết. Nếu giữa chừng gặp được ai đó mình thấy yêu hơn, thích hơn thì đường ai nấy đi thôi. Ông Tài chắc cũng hiểu được cái ý đó. Nên nâng chén rượu lên. “Thôi uống. Chốt vậy đi.” Muốn kêu người ngồi trước mặt mình là con nhưng rể gì mà lớn tuổi hơn cha vợ, nên cứ trỏng trỏng vậy. “Mai mốt con Đào muốn ngủ bên nhà này hay bên đó thì tùy nó, miễn đừng để chòm xóm dị nghị là được rồi.”
“Dạ được.” Tuấn cụng chén. Đúng thì bình thường ông sẽ nói “ok”, nhưng bữa nay “dạ” là để tỏ ra một phần nào mình là phận con rể, mai mốt cha già đau ốm gì thì cũng sẽ giúp đỡ lo toan. Vậy là hai người hào hứng chuyển qua luôn chuyện đàn nhạc, rồi chuyện mai mốt sẽ trồng rau trên đất ông Tài cho du khách trải nghiệm cày cuốc, rồi lại quay trở lại chuyện nhac lý. Có bao nhiêu đàn lôi hết ra thay nhau chơi. Bé Đào từ lâu đã tham gia, cũng ngồi luyến láy đàn tranh đệm theo. Tiếng cười, tiếng cụng chén nối tiếp nhau thật là ấm cúng hạnh phúc. Anh Đào cũng uống, nhưng khi hai người đàn ông đã say bét nhè, cùng gục giống nhau thì nó vẫn còn tỉnh, đỡ cha nằm dài ra tràng kỷ, giăng cái mùng đã có sẵn thế móc quanh đó, rồi quay ra đỡ Tuấn vô phòng mình, vén mùng nhét vô, nằm xuống bên cạnh trong tiếng gà gáy canh ba lác đác đâu đó.
… Bạn đang đọc truyện Mùa anh đào năm ấy tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-anh-dao-nam-ay/
Chợp mắt một hồi bỗng tỉnh giấc. Con nhỏ Đào đã lột quần của hai người từ hồi nào. Nằm vẫn cái kiểu co như con tôm, áp mông vô hạ bộ người tình, bây giờ đang cứng ngắc. Ngủ ngon. Hơi thở nhè nhẹ. Tuấn rời nó ra một chút. Nằm sao cho thân người mình gần như vuông góc với thân hình cô gái. Cả hai vẫn nằm nghiêng một bên trên giường. Nhè nhẹ hơi nhấc chân con nhỏ lên, ngón tay lùa vô banh cái khe lồn ra, tìm tới đầu lỗ, rồi đặt cu vô đó, đẩy vô cái rọt. Đào thức giấc. A lên một tiếng vì sướng. Lấy tay cuốn lấy đầu gối kéo sát vô người đặng cho người tình dễ bề hành sự.
Nằm thì không mất sức như ngồi, nhưng động tác chậm rãi. Thanh niên chắc ít thích kiểu này nhưng mấy người gì thì rất vừa sức. Chơi kiểu này cũng giống với doggy, nhưng cả hai đều nằm mà nghỉ ngơi nửa trên. Chỉ có cái giường là kêu cót két vì lực đẩy làm cho đung đưa, trong lúc con Đào không dám kêu vì ngại ông Tài ở bên ngoài nghe thấy.
Tuấn thì không sợ gì. Cũng tới lúc phải nhờ Cúc tìm cho ổng một cô bồ trong xóm rồi. Bên ngoài chắc chắn là ổng cũng có quan hệ với ai đó, thỉnh thoảng đi chơi nhạc rồi ngủ lại luôn bên đó. Nhưng có người chăm sóc ở nhà cũng tốt hơn nhiều. Nhưng mà Tuấn không quen với cái tiếng cọt kẹt của giường gỗ, cho nên xoay chuyển người.
Con Đào vẫn nằm một bên, bó gối như cũ. Tuấn xoay người chuyển thân trên nằm đè bụng lên mông con nhỏ. Đầu gối co lại chống xuống giường, tiếp tục đẩy vô rút ra. Tức là lúc này dương vật vẫn tiếp tục thụt ra thụt vào. Nhưng thay vì doggy thì mé trên cọ mé trên mé dưới cọ mé dưới, thì bây giờ mé trên cọ mé trái và mé dưới cọ mé phải. Dương vật đâu có phải là hình trụ tròn, mà thường banh ngang ra hai bên. Cho nên bây giờ xoay một cái là cũng giống như hôm bữa chuyển vị trí cạ ngón tay đó. Làm con nhỏ thót người vì sướng, tê tê giật giật.
Mà vẫn bị Tuấn kẹp cứng xuống giường. Chì có thể ráng banh háng ra thêm một chút bằng cách nằm ngửa ra, tay căng đầu gối xuống. Nhưng Tuấn lại chống tay xuống chặn cái lưng lại, không cho nằm mà vẫn phải xoay nghiêng. Trời ơi má ơi nó thốn mà đã gì đâu vậy. Càng không dám la thì cơn sướng càng mau lên cùng với tiếng ư ử qua hàm răng cắn chặt.
Thêm vài cái nữa là Tuấn phụt thẳng tinh trùng vô sâu trong tử cung. Sảng khoái vươn vai, cúi xuống hôn Đào một cái rồi ngồi dậy, mò tìm quần mặc vô.
Con Đào cũng mặc quần vô rồi chạy vô nhà tắm ở luôn trong phòng lấy cái bàn chải mới xịt kem đánh răng lên cho chồng, vừa ân cần chăm sóc vừa tự hào trong lòng. Rồi chăn ướt chân sáo chạy ra sau bếp pha cà phê.
Ông Tài đã dậy từ sớm. Đặt sẵn ấm nước. Pha tích trà ngồi uống một hồi thì ra ngoài để khỏi phải nghe tiếng cọt kẹt trong phòng con gái rượu. Quay trở vô thì Tuấn đang ngồi uống cà phê, châm điếu thuốc thơm buổi sáng. Thấy ông Tài thì Tuấn bàn luôn chuyện đón một đoàn khách sắp tới trải nghiệm cuộc sống nghề nông. Bữa nay thì Tuấn sẽ tiếp họ nhưng sau này thì ông Tài hoặc Đào sẽ thay. Chuyện không có gì khó nhưng quan trọng là làm sao bán được thật nhiều nông sản kèm theo. Bởi vì không cần họ xách về nặng nhọc, mà chỉ cần trả tiền là hàng đã được ship thẳng về nhà trên Sài Gòn luôn rồi. Như vậy, từ một người nông dân Nam bộ hào sảng thấy khách thích gì cũng mang ra cho, sẽ phải trở thành một người biết cho khách ăn thử để tiếp thị bán hàng. Nghe thì dễ nhưng không thể ngày một ngày hai là được. Rồi từ từ Tuấn sẽ mở rộng thêm nhiều điểm cho du khách tới chơi trong xóm. Du lịch cộng đồng không thể nào ích kỷ chỉ kiếm lợi cho riêng mình mà phải biết chia một phần lợi nhuận cho bà con chòm xóm, hay tốt nhất là làm sao để ai trong xóm cũng có thể tham gia kiếm lợi, cùng nhau khai thác dịch vụ.
Bản thân Tuấn thì từ sau bữa tặng hai con heo mọi thì ai cũng mến và quý rồi. Bây giờ còn thêm một vài mặt hàng nữa. Ví dụ như ai có được cá bống tươi thì kho luôn một tộ, tận dụng lá khô cành bỏ nấu liu riu cả ngày cho tới khi xương mềm rụt. Rồi là chuyển cho bé Dung bỏ vô thùng đông lạnh. Lớp bán cho khách tới ăn thử. Lớp chuyển lên chợ Tân Định cho Ngọc. Đều đều cũng có đồng ra đồng vô. Hay như tép, tức là mấy con tôm nhỏ, xả đăng ra bắt được, thì cho vô hũ làm mắm tép. Thêm mấy trái bần nữa. Tất cả đều dán nhãn mác cùng hạn sử dụng đàng hoàng. Đều là thương hiệu Cồn Khoai, nhưng có thêm ký hiệu để khi cần sẽ truy ra ngay là do nhà nào làm để truy trách nhiệm. Cho nên tất cả mọi người đều tự giác bảo đảm chất lượng, theo đúng quy trình vệ sinh thực phẩm, và rất hào hứng tham gia. Rồi thêm lớp học vẽ học đàn miễn phí nữa.
Như bữa nay đám con nít đang lần lượt tụ tập về nhà ông Tài. Tự giác lấy đàn tranh đàn nhị đàn cò treo trên vách xuống ngồi tập. Ngoài kia khách du lịch tới lao xao chụp hình. Có người cho con mình tham gia vô lớp học luôn.
Rồi người thì cây cuốc, kẻ thì cây xẻng, kéo nhau ra vườn, đã khoanh sẵn một miếng vuông để họ trải nghiệm. Đầu tiên là cuốc đất lên cho tơi, rồi cào cỏ qua một góc để chút nữa băm cho vịt ăn hay quăng xuống mương làm phân bón. Rồi lên luống để mai mốt tát nước vô ngập quanh chứ không mất công đứng tưới. Rồi đục lỗ trỉa hạt. Miếng đất hôm nay trồng đậu phộng. Xong việc cả đoàn chụp hình kỷ niệm rồi đăng ký vô camera trực tuyến để lâu lâu nhớ thì chạy vô coi mấy cây đậu phộng của mình lớn nhỏ ra sao. Tới mùa mỗi người sẽ được tặng nửa đậu nguyên vỏ, chịu tiền ship về nếu nhận, và có thể đặt mua thêm. Làm vậy để cho bạn bè của họ cũng biết tới và tạo ra chiến dịch quảng cáo miễn phí. Đó là chưa kể kênh youtube mai mối có nhiều người đăng ký và thường xuyên vô coi sẽ thu được chút đỉnh tiền nữa, chỉ cần mỗi ngày ra livestream vài phút cho khán giả cũng được thăm vườn như mình, và hiểu hơn cuộc sống nơi miền quê, trồng cây xuống rồi còn phải lo chăm bón nữa. Chỉ một miếng vườn nhỏ trồng chơi dư ăn chút đỉnh không đủ bán kiếm bộn tiền nhưng chuyển qua làm du lịch kiểu này thì lợi tức tăng lên rất nhiều, tận dụng hết mọi nguồn vốn không phải tiền bạc sẵn có như quan hệ xã hội và văn hóa bản địa. Đây là điều mà Hội An đã làm rất tốt và bây giờ Đồng Tháp cũng hướng tới.
Nhưng đó là nội dung dành cho Cúc đi báo cáo, tất nhiên là mai mốt trước khi hết Tết Tuấn sẽ soạn lại cho người tình. Còn bây giờ là chạy qua nhà ông Năm lấy mấy dây cát đằng, hôm bữa trước đặt mua nhưng ổng không lấy tiền, nên bữa nay mang nửa thùng bia Larue qua đổi. Ông già cười ha hả lòng vui quá cỡ thợ mộc, bỏ luôn lên bàn thờ thắp nhang. Bia con cọp nổi tiếng ở dưới xứ này từ thời Pháp rồi. Cát đằng dễ trồng, xin hạt về gieo là xong nhưng mà chiết cành thì lấy được cây cao sẵn rồi. Cái chòi bên cồn bây giờ không chỉ là chỗ ngủ cho con Dung hàng đêm, mà cả ngày sẽ là một công trình kiến trúc để người ta nhìn ngắm và chụp hình, rồi ngồi uống nước nghỉ chân nữa.
Cái thùng công – ten – nơ nhỏ được che mái nghiêng đúng hướng nắng chiều, mà chính xác chỉ là hai cây cừ gác lên theo hình chữ A, đóng thanh ngang như một cái thang khổng lồ dựng ngược. Ở trên là các tấm pin mặt trời, che thùng nước và mấy tủ đồ khô đằng sau, đặt bên dưới một tấm mái ngang thoai thoải, cũng là pin mặt trời lun. Dưới lợp lá dừa xuống tới gần mặt đất, để mai mốt có thêm mấy thứ cây như cà chua dưa leo mọ̣c lên tựa vô thêm nữa. Phía bên kia công – ten – nơ dù nắng sáng nhưng nếu có thêm một lớp cách nhiệt nữa thì tốt, cho nên khoan lỗ bắt vít mấy nhánh cây nhỏ ngang qua cho dây leo. Cát đằng ra hoa tím nhạt là một trong số những chọn lựa tối ưu nhất. Trang trí bên ngoài nhà cửa bằng cây cối đòi hỏi không chỉ biết về loại cây nào cần nhiều ít nắng, sợ hạn hay thích khô, thân mềm hay gỗ cứng v. V. Mà cả mắt nhìn của một họa sĩ nữa, để phối hợp từ bố cục cho tới đường nét và màu sắc.
Chọn được mấy nhánh cây vừa ý bên nhà ông Năm, mấy bữa trước Tết là Tuấn đã đặt ổng lột vỏ bao đất bằng chai nước lọc vòng quanh, ngày nào cũng phải thăm nom chăm tưới, giờ mới ra rễ và cưa ngang bên dưới lậy nguyên khúc dài sẵn 2 – 3 mét rồi, còn có thêm nhánh chẻ ra nữa, sẵn vài dây hoa rủ xuống. Chở qua bên cồn đào lỗ chôn xuống, buộc vô vách tường là ngon luôn. Xế trưa rồi cho nên chút xíu mái bên trên là đủ để che nắng cho đám cây mới trồng này, đã tước bớt lá, chỉ cần tưới đẫm nước là được.
Gió nhè nhẹ từ dưới mé sông lên mát rượi. Mai mốt bên đại lý sẽ chở thêm cho một cái tủ lạnh cửa kiếng nữa, đựng đủ mọi loại nước giải khát và bên dưới tận dụng chứa đồ ăn trong khay kín luôn. Mọi việc cứ từ từ tiến triển như một bức tranh vẽ lên từ từ, càng ngày càng thêm nhiều màu sắc. Bến sông này giờ rất nhiều góc chụp hình và check – in. Thực ra thì bên trong vườn của Tuấn chỗ nào cũng là điểm check – in xuất sắc, nhưng anh không muốn đông người lạ ra vô. Tuấn ngả lưng trên chiếc võng lưới căng giữa cây kèo mái và trục thép công ten nơ, đánh một giấc ngon lành.
Có thể quý vị độc giả thắc mắc tại sao Tuấn lại thích thú với cái chòi nhỏ xíu này quá vậy. Xin thưa người ta hay nói xây được một căn nhà trên đảo bằng ba căn trên đất liền. Đơn giản là công xá chuyên chở vật liệu. Cái cồn thì cũng ngăn cách với xe cộ trên đất liền như đảo vậy, lại còn không có cầu cảng để chuyển hàng lên xuống nữa. Cho nên công ten nơ là chất liệu rẻ tiền và thuận tiện nhất. Mua một cái thùng công hết hạn sử dụng, mang vô bất kỳ xưởng cơ khí nào là dễ dàng cưa, cắt, làm cửa, gắn bản lề hạ vách xuống thành cái bàn luôn. Xong rồi là chỉ cần chuẩn bị sẵn cái nền cứng, thuê xà lan chở rồi cẩu lên là xong. Cái thùng này nhỏ nên chỉ cần một cái xáng chẹt chở máy xúc cần dài, tận dụng làm cẩu luôn, quâng lên bờ rồi lấy cánh tay máy đẩy vô. Rồi là ghép kèo vô. Đầu kèo cũng là trục máng ròng rọc kéo mấy tấm pin và thùng nước cùng tủ đồ khô lên ráp luôn. Tất cả chỉ một buổi sáng sớm cho mát là xong. Giá thành rẻ bèo mà lại rất lạ và hiện đại.
Chiều mát thức dậy thì Tuấn chạy ra ngoài khách sạn của Hường để lắp cái máy xông hơi có phun khí O2 làm chậm quá trình lão hóa. Sàn và tường thì từ trước Tết đã mướn thợ đụng trong xóm về ốp rồi. Thường thì thợ dưới này kỹ thuật kém lắm nhưng đúng đợt con cái về quê ăn Tết thì lựa được đôi vợ chồng lành nghề, người trộn hồ người dính đá, chỉ hai ngày là xong. Người ta cũng có thêm tiền ăn Tết cho vui còn mình có thêm một phòng tắm sang trọng, có cái toilet không phải chống xuống đất mà tựa vô tường, nếu chỉ chụp hình thì chắc không ai dám nghĩ đang ở Việt Nam. Đường nước cũng làm sẵn chỉ chờ Tuấn về lắp cái máy hơi nước vô thôi.
Hồi nãy lúc còn bên nhà ông Năm Tuấn cũng xin luôn một mớ lá tràm hương tức là khuynh diệp hay ngoài bắc còn gọi là bạc hà. Mở máy lên cho hơi nước phun ra thì đặt mớ lá ngay đầu, làm cả phòng thơm lừng luôn. Vừa cởi đồ ra quấn khăn ngồi xông hơi thì có người gõ cửa ló đầu vô. Là Nam.