Mưa chiều

Chương 90



Phần 90

Lôi cái xe ra đến cổng, tôi nhảy phốc lên yên rồi guồng chân đạp như bay về nhà, đầu óc thì luẩn quẩn chẳng đâu vào đâu. Lúc rẽ vào hẻm, chạy qua khúc cua thì tôi đã thấy nàng đứng đợi trước cửa nhà.

“Hì, Linh đến lâu chưa? ” – Tôi thắng xe lại ngay trước nàng rồi cười.

“Hiếu trễ 5 phút. ” – Nàng khẽ gập chiếc điện thoại lại rồi cau mày nhìn tôi.

“Thì đường… kẹt xe với nhiều đèn đỏ quá. ” – Tôi gãi đầu.

“Ừa, thôi Hiếu mở cửa đi. ” – Nàng nói lạnh nhạt rồi khẽ tránh sang một bên cho tôi mở cửa, vẫn không cười lấy một tiếng.

Tôi cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà bận tâm là sao nay nàng khác thường thế, khẽ mở cửa rồi dắt xe vào. Sau đó là mở cửa nhà rồi tôi uể oải bước vào, phía sau là nàng đang ôm cặp bước đi chầm chậm.

“Ủa Linh đợi lâu chưa? ”

“Mình mới tới. ”

“Ừa, nay thi làm bài sao rồi. ”

“Cũng ổn. ”

“Linh có mệt không? ”

“Bình thường. ”

“Chiều mấy giờ Linh thi. ”

“2H”

“Mình cũng vậy. ”

“Ừa. ”

“… ”

“… ”

“Vậy Linh ngồi chơi đi. Mình lên thay đồ rồi xuống. ”

“Ừa. ”

Thấy thái độ nàng dường như có phần hơi xa cách, các câu trả lời cũng cực kỳ gói gọn trong vài từ. Tôi cũng không ham mà mua thêm chuyện. Lẳng lặng đi lên phòng thay đồ xong đi xuống, xuống đến dưới nhà thì nàng đang ngồi ở salon đọc sách, trên mặt bàn là một tập đề trắc nghiệm Anh văn, đặt bên trên tập đề là chiếc bút.

“Hiếu làm đề đầu tiên đi, làm xong đưa mình chấm điểm rồi mình chú thích lỗi cho. ” – Nàng ngước lên nhìn tôi rồi nói.

“Ừm, một đề à. ”

“Ừa… ”

Chả dây dưa lằng nhằng gì, tôi ngồi xuống rồi cầm cây bút lên cắn răng làm bài. Đang làm được nửa chừng thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, đoán chừng thằng Đức đến. Tôi vừa định đứng lên đi ra mở cổng thì nàng nói.

“Hiếu ngồi làm bài đi, để mình ra mở cho. ”

“Thằng Đức bạn mình tới hỏi bài Linh đấy. ”

“Mình biết rồi. ” – Nàng khẽ gật đầu.

“À đúng rồi, nãy Thảo nói trưa nó không về nhà đâu. ”

“Ừa Thảo nhắn tin cho mình rồi. ” – Nói rồi nàng đứng dậy đi ra mở cổng. Lát sau tôi thấy nó đi vào xách theo một bịch thịt nho nhỏ, một túi rau muống và cả… núi rau sống.

“Mày tính khao cả làng ăn rau sống hay sao mà mua nhiều vậy? ” – Tôi trợn mắt hỏi nó.

“Mua để ăn chứ làm gì. ” – Nó trợn mắt vặc lại.

“Mày là ngựa à? ” – Tôi nhếch miệng cà khịa.

“Làm bài đi. ” – Nàng khẽ gõ cộc cộc vào bàn, rồi quay sang khẽ cười rồi nói với thằng Đức – “Bạn để ở bếp đi, tí mình nấu cho. ”

Tôi suýt phun ra một búng máu khi nghe thấy nàng nói – “Nói chuyện với mình thì cộc lốc, nói chuyện với thằng ôn kia sao nhẹ nhàng vậy. ” Nhưng rồi tôi cũng phải nuốt cái sự buồn bực đó xuống mà cắn răng làm cho xong cái đề này. Thằng Đức đi lên thì hết nhìn tôi rồi nhìn nàng, sau đó nó tót xuống ngồi cạnh tôi, mắt thì nhìn chằm chằm vào cái đề. Không khí trong phòng khách cực kỳ quỷ dị, 3 người ngồi nhưng có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Nàng thì đọc sách, tôi thì cắn răng làm bài, thằng Đức ngồi nhìn cái đề tôi đang làm rồi thỉnh thoảng liếc ngang liếc dọc, cũng không dám hó hé gì.

“Mình làm xong rồi. ” – Khoanh xong câu cuối cùng thì tôi cũng chả có hứng mà kiểm tra lại kết quả, đưa luôn cho nàng.

“Ừm. ” – Nàng khẽ gật đầu, rồi lấy từ trong cặp ra cây bút đỏ rồi khẽ dò bài của tôi, thỉnh thoảng khẽ viết gì vào trong đó.

“Mày qua xem Linh đang sửa bài đó, có gì không hiểu thì hỏi luôn. Chiều lên lớp mà ca cẩm là không hỏi được gì, tao đập cho bể gáo. ” – Tôi quay sang thằng Đức nói nhỏ.

“Sao tao thấy bữa nay có gì đó không ổn? ” – Thằng Đức nhỏ giọng nói lại.

“Đừng lắm mồm nữa. Không qua mà hỏi tí người ta đi nấu cơm không hỏi được thì đừng có khóc với tao. ”

Thằng Đức cũng hết ham mà đấu láo với tôi, nó tót sang chỗ nàng rồi ngồi nhìn hăm hở theo từng nét bút nàng viết. Thỉnh thoảng nó không hiểu đâu đó thì lại khẽ hỏi nhỏ, nàng cũng cực kỳ thoải mái giải đáp hết những lời của nó. Tôi không có gì làm nên chỉ ngồi lặng yên nhìn nàng. Đôi môi khẽ mỉm lại, thỉnh thoảng hơi nhếch nhẹ lên cười, đôi khi còn bặm sâu hơn. Đôi lông mày lá liễu khi co khi giãn nhìn cực kỳ vui mắt. Đôi mắt u buồn khẽ chớp chớp, bàn tay trắng ngần mềm mại thi thoảng đưa cây viết nhẹ viết. Cố gắng lắm tôi mới rời được ánh mắt mình sang chỗ khác để không quá tập trung vào nàng, chẳng may nàng phát hiện thì lại càng khó coi. Lúc sau nàng đưa trả lại cho tôi tờ đề rồi nói.

“Mình sửa hết những gì Hiếu sai ở đây rồi đấy, Hiếu xem đi. ”

“Ừm. ” – Tôi lấy lại tờ giấy rồi dán mắt vào xem, khẽ thở phào vì ít ra cũng đúng được… phân nửa. Thằng Đức thì dứt khoát vác hẳn quyển vở ra rồi nhờ nàng chỉ, thỉnh thoảng hí hoáy ghi chép gì đó rồi gật gù ra vẻ vừa ý lắm. Tôi thì nghi hoặc, không biết thằng này sang đây hỏi bài hay sang đây… tán gái.

Chương trước Chương tiếp
Loading...