Mùa nước nổi

Chương 106



Phần 106

Tại nhà anh Tiến, cũng đã muộn rồi mà anh Tiến không sao ngủ được. Cái cảm giác mềm mại, gai gai khi chở Nhài từ quê lên vẫn còn nguyên ở lưng anh. Nhài và bé Chích Bông ở phòng khác giờ này chắc cũng đã ngủ rồi. Anh cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về cái chuyến đi vừa nãy ấy, có lẽ anh chẳng bao giờ quên.

Bao nhiêu lâu rồi, từ ngày vợ mất đến nay cũng đã lâu lắm rồi anh chưa từng có quan hệ xác thịt với một người phụ nữ nào. Nhài gần gũi với bố con anh suốt bao nhiêu năm nay nhưng anh mới chỉ có vài lần vô tình chạm vào tay Nhài thôi, không hơn. Bao nhiêu năm nay, cuộc sống lo toan cho con gái sau mất mát lớn lao đã làm cho anh không còn nghĩ nhiều đến bản thân mình. Nhưng tự nhiên làm sao, giờ đây, anh cảm thấy thực sự thèm thuồng được gần gũi một người phụ nữ. Được ôm ấp, được vuốt ve, được mơn trớn và làm cái việc mà bất kỳ người đàn ông nào cũng phải làm, đó là làm tình.

Ánh đèn điện sáng trưng, anh Tiến nhìn khắp một lượt trong căn phòng. Vẫn cái tủ quần áo bằng gỗ, vẫn bộ bàn ghế làm việc với những chồng sách vở xếp ngăn nắp ở trên, nhưng xen giữa những cảnh vật quen thuộc ấy lại chập chờn hình ảnh của Nhài đang nhoẻn cười nhìn anh, cô nhìn anh đắm đuối như muốn anh mạnh dạn hơn, quyết đoán hơn để đến với cô. Đôi môi cô hình như đang chúm chím muốn nói với anh điều gì đó.

Dương vật trong quần đã cứng hẳn đội lên một cục trong chiếc quần đùi không sịp của anh, bất giác anh Tiến chạm tay vào dương vật mình trong vô thức, như đòi hỏi của bản năng. Giờ đây, những bức bối trong người anh bao nhiêu năm nay như muốn phát tác ra bên ngoài hết. Anh ôm trọn lấy dương vật của mình, chính bàn tay còn cảm nhận nó nóng hổi. Đầu dương vật đã tiết ra nước nhờn làm ướt một nhúm nhỏ ở quần, rồi anh vuốt lên vuốt xuống thân dương vật.

Trong mắt anh, hình ảnh chập chờn của Nhài đang múa may trước mắt như ẩn như hiện, như vỗ về, như mời gọi.

– ‘Nhài’, anh Tiến nói ra trong vô thức.

Rồi anh kéo hẳn chiếc quần đùi xuống tới đầu gối, để lộ dương vật không phải là nhỏ của mình ra ngoài, anh tóm luôn lấy nó rồi nhanh tay sóc. Tiếng “nhóp nhép” phát ra khi tinh tương tạo thành một thứ nước nhờn va đập với lòng bàn tay anh.

Anh rên nhỏ nhỏ nhưng thành tiếng: “Ưm, ưm, Nhài ơi… Nhài ơi”.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

Anh Tiến giật nảy người vội vàng kéo quần của mình lên, anh như kẻ trộm vừa bị chủ nhà bắt quả tang, luống ca luống cuống.

Sau tiếng gõ cửa, là tiếng của Nhài ở bên ngoài vọng vào:

– Anh Tiến, em đây. Em vào được không?

Cửa không khóa, theo phản ứng anh Tiến nói luôn mà không nghĩ kỹ rằng mình chưa thực sự sẵn sàng cho buổi gặp gỡ đêm khuya này, với Nhài anh luôn mất bình tĩnh như vậy:

– Em… em vào đi.

Anh Tiến vội vàng chuyển từ nằm sang đứng để đón Nhài.

Cửa vừa hé mở, Nhài mặc một bộ đồ ngủ khá kín đáo như tính cách của cô đứng như trời trồng nhìn vào bên trong. Cái điểm đặc biệt trên người anh Tiến làm cô chú ý luôn, dương vật anh Tiến đang cứng ngắc ở bên trong chĩa thẳng ra phía ngoài, đúng hướng của cô luôn, tất nhiên vẫn có cái quần đùi che đậy. Nhưng là phụ nữ, cô hiểu rằng bên trong nó đang là cái gì.

Vừa rồi, trời xui đất khiến thế nào, cô lại đi ngang qua phòng anh, thấy ánh điện bên trong vẫn còn sáng, cô dừng lại ở cánh cửa thì nghe thấy tiếng anh gọi tên mình ở bên trong. Tiếng nhóp nhép cũng từ trong đó mà phát ra. Không khó để cô có thể tưởng tượng rằng anh đang làm chuyện gì ở bên trong. Tâm hồn cô xao động không hề ít khi biết rằng, trong lúc thủ dâm, anh Tiến đã gọi tên mình. Đó phải chăng là cú hích khiến cô quyết định đưa tay lên gõ cửa.

Phải đến vài chục giây sau, anh Tiến mới phát hiện ra mình đã thất thố trước mặt người con gái mà anh yêu. Anh vội vàng cúi thấp người xuống, hai tay buông thõng hơi phẩy ra phía trước để che đi cái ngượng ngùng, anh quay vội sang một bên rồi ghé mông ngồi xuống giường. Anh ước rằng Nhài chưa nhìn thấy dương vật anh đang cương cướng. Nhưng ước thì ước vậy thôi, có mấy khi ước muốn của con người thành hiện thực đâu. Khuôn mặt Nhài đỏ dừ như quả cà chua chín chẳng phải là Nhài đã biết cả rồi sao? Anh ấp úng:

– Em… em… vào đi.

Thấy anh ngượng ngùng như vậy Nhài lại thấy thương anh mới lạ chứ. Phải rồi. Anh cũng là đàn ông, lại đang tuổi trưởng thành nhất, bao nhiêu năm anh sống cô đơn. Anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô hết, lo lắng cho cô như một người chồng, như một người anh, ấy vậy mà chưa bao giờ anh đòi hỏi cô phải làm cái gì cả, chưa bao giờ anh có hành động nào vượt quá giới hạn với cô cả.

Mà bản thân Nhài cũng vậy thôi, cô tuổi hai mươi sáu, cái tuổi đẹp nhất của thời con gái, cái tuổi mà tự khắc đòi hỏi về mặt sinh lý dâng trào, chỉ có điều hoàn cảnh cô, tính cách cô không cho nó bộc lộ mạnh mẽ ra mà thôi.

Nhài ngồi xuống bên cạnh giường anh. Hình như cả hai người đang run rẩy, cái giường ru lên nhè nhẹ báo hiệu điều đó. Có lẽ cả hai như đều muốn đối phương mở lời trước. Tình huống này chưa bao giờ hai người phải đối diện cả.

Mãi một lúc sau, anh Tiến mới bạo gan nói trước:

– Nhài… anh… xin lỗi… Tại anh… không kiềm chế… được.

Nhài hiểu anh đang muốn nói đến điều gì, cô không dám nói cho anh biết là cô còn nghe được cả tiếng anh gọi tên cô nữa, bởi nói điều đó càng làm cho anh khó xử hơn. Nhài thỏ thẻ, tiếng nói rất nhỏ nhưng trong đêm, trong phòng kín, nó như tiếng sấm bên tai anh Tiến:

– Em… hiểu… mà.

Dương vật anh Tiến không vì thế mà xìu xuống một chút nào, ngược lại nó càng cứng hơn. Bởi ngay phía sau lưng, mùi hương phụ nữ ngào ngạt, cái giọng nói êm đềm như chất men tình kích thích anh nứng hơn. Nếu anh là người đàn ông khác, rất có thể anh sẽ mạnh dạn mà đè người con gái đang ở trong phòng mình ra mà thỏa mãn rồi. Nhưng anh vẫn là anh, anh vẫn kiềm chế được. Anh không muốn làm tổn thương người con gái mà anh yêu thương.

Thêm một lúc nữa, hai người vẫn không nói với nhau câu nào. Tiến chờ Nhài và Nhài thì đang chờ Tiến. Nhài đã vào đây, trong hoàn cảnh này là muốn có một sự thay đổi nào đó trong mối quan hệ với anh. Nhưng chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy anh chủ động. Cô đành mở ra một lối đi cho anh, nếu anh biết nắm bắt thì tốt đến mấy, còn nếu không, đành phải đợi cho ông trời tác hợp vậy.

Nhài vẫn giọng nói nhẹ như mây ấy, thủ thì đằng sau tai anh Tiến:

– Anh có gì muốn nói với em không?

Ô hay, người chủ động gõ cửa phòng là Nhài, cô chủ động vào đây lại hỏi anh có muốn nói gì với em không? Phụ nữ là thế, luôn đẩy phần khó khăn nhất sang phía đàn ông. Anh Tiến đương nhiên có nhiều điều muốn nói với Nhài. Anh muốn nói anh yêu cô, anh muốn đến với cô, cùng cô gánh vác mọi chuyện trong cuộc đời, hoặc thậm chí đơn giản nhất là anh muốn được một lần hôn vào đôi môi lúc nào cũng đỏ của cô, được một lần ôm cô vào lòng. Nhưng biết nói gì đây. Anh là người trầm tính chứ không phải ngù ngờ. Anh biết cô đã mở lời trước cho anh rồi, chờ anh đón nhận thôi.

Anh không dám xoay người lại, nhưng anh lấy hết can đảm để nói ra tâm can của mình:

– Anh muốn nói là… anh yêu em, nhưng anh sợ… em không đồng ý…

Nhài hai tay bấu chặt vào nhau, hai môi bặm vào nhau, người cô run lẩy bẩy như chuẩn bị bước ra pháp trường. Cũng như anh, cô cũng phải hít một hơi thở thật sâu mới dám nói:

– Đã nói bao giờ đâu mà… biết em không đồng ý.

Anh Tiến mở trừng mắt lên nhìn về phía trước. Câu nói của Nhài như mở toang cánh cửa đến trái tim. Anh quay người lại một cách từ từ, mặc kệ dương vật cứng ngắc cứ đội lên trong quần, thực ra trong lúc này anh cũng đếch thèm để ý đến nó nữa.

Anh chầm chậm đưa hai bàn tay mình đặt lên hai bàn tay của Nhài đang đan vào nhau. Anh gỡ hai bàn tay ấy ra rồi mỗi tay cầm một tay. Anh nhìn sâu vào khuôn mặt đang cúi gằm, ánh mắt lảng tránh của Nhài.

Mãi một lúc sau, Nhài mới dám ngẩng mặt lên nhìn vào khuôn mặt của anh, qua đôi kính cận nhưng cô vẫn cảm nhận thấy ánh mắt ấm áp của anh. Cô đang chờ anh nói.

– Nhài… Anh Yêu Em!

Rồi từ từ, anh Tiến ghé môi mình lại gần môi Nhài. Ánh mắt Nhài từ từ nhắm lại. Với cô, đây chính là nụ hôn đầu đời của mình dành cho một người đàn ông.

Sau khi hai môi chạm nhau, như cực âm và cực dương của dòng điện chạm nhau. Cảm giác tê rần chạy từ trên não xuống tới tận gót chân, Nhài rùng mình cảm nhận sự ngọt ngào của nụ hôn đầu ấy.

Tiếp theo, nụ hôn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, ướt át hơn. Môi anh Tiến mở to ra để cho đôi môi của Nhài trọn vẹn chui vào trong khoang miệng của anh.

– “Ưm ưm ưm”, không biết tiếng rên đó là của ai phát ra, nhưng phần nhiều là của Nhài.

Nụ hôn ở trên nhưng các bộ phận khác trên cơ thể anh Tiến cũng không có đứng im, tay anh bắt đầu vòng ra sau lưng ôm rịt lấy cô vào người anh.

Nhài cứng đờ người mặc kệ anh Tiến muốn chủ động, cô đang tập trung cảm nhận nụ hôn ở trên môi.

Và kìa, anh Tiến đã ngả người kéo theo Nhài nằm xuôi xuống giường.

Nhài bất giác giật mình:

– Anh…

Anh Tiến đặt một nụ hôn trìu mến nhưng cắt lời của Nhài. Sau nụ hôn ấy, anh buông ra rồi nói:

– Cho anh nhé?

Nhìn ánh mắt thành khẩn của anh, Nhài không thể làm điều mà lương tâm mình không muốn, lúc cô quyết định gõ cửa phòng anh, cũng chính là lúc cô đã đồng ý trao cho anh hết rồi. Anh xứng đáng hơn bất cứ người đàn ông nào trên đời.

Cô khẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-nuoc-noi/

Chích Bông quờ quạng sang bên cạnh mà không thấy mẹ đâu. Cô bé choàng mở mắt ra nhìn xung quanh. Căn phòng vẫn có ánh điện nhưng chỉ có một mình cô bé, không có mẹ Nhài. Chích Bông hoảng sợ suýt nữa thì la lên. Là con gái, Chích Bông sợ ngủ một mình lắm.

Chích Bông gọi to:

– Mẹ ơi!!! Mẹ ơi!!! Mẹ đâu rồi.

Không thấy mẹ thưa, Chích Bông lật đật ngồi dậy rồi mở cửa phòng đi tìm mẹ. Cô bé lang thang đi ra hành lang rồi tìm đến phòng của bố. Vừa đi vừa gọi bằng cái giọng trong veo:

– Mẹ ơi. Mẹ ơi.

Đến cửa phòng, loáng thoáng nghe tiếng uỳnh uỳnh bên trong phát ra, câu được câu chăng: “AAAAAAA, nữa đi anh, em sướng quá… Em sướng rồi. Bắn vào trong đi anh… aaaaa”. Nhưng chắc cô bé chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra đâu nhỉ.

Đến cửa phòng, Chích Bông gọi to hơn:

– Mẹ ơi!!!

Rồi tiếng ở trong phòng phát ra rõ mồn một:

– Thôi chết rồi, Chích Bông dậy. Nhanh lên anh. “Pạch pạch pạch”, “aaaaaaaa, anh bắn đây” “iiiii, em sướng…”.

Một phút sau, Nhài mở cửa, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, cô còn không kịp mặc áo vú, không kịp mặc quần lót. Nhìn thấy Chích Bông đứng ở cửa mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, Nhài ôm vội con vào lòng:

– Con đang ngủ cơ mà, sao lại đi sang đây?

Chích Bông dùi dùi đầu mình vào vai mẹ:

– Con ngủ dậy không thấy mẹ đâu con đi tìm. Mà vừa rồi con nghe thấy tiếng gì lạ lắm.

Nhài xuýt chút nữa thì ngất xỉu, cô vội vàng chữa cháy:

– À, tiếng bố Tiến đuổi con chuột ấy mà.

– Thế mẹ sang đây làm gì?

– Mẹ sang để bắt con chuột của bố. Thôi mình về phòng đi.

Nhài ôm con về phòng, không quên ngoảnh lại nhìn vào trong phòng, chăn chiếu ngổn ngang như một bãi chiến trường. Còn anh Tiến không thấy đâu, có lẽ anh đang trần truồng trốn sau cánh cửa.

Từ giờ, Nhài đã là vợ của anh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...