Nỗi đau
Chương 15
Phe của Hải Béo lấy lại được thanh thế thì vui ra mặt đám anh em phấn khích hò reo, trong khi ấy đám người Trung Quốc lặng lẽ lên xe rời đi trong im lặng. Lời chị nói thật không khác gì gáo nước lạnh dội vào nó, tỉnh mộng hoàn toàn có lẽ vì thắng đối thủ quá dễ mà sinh ra kiêu ngạo. Giờ chị khiến nó hiểu ra mình thật nhỏ bé và kém cỏi, thế giới này còn quá nhiều điều nó không biết muốn tồn tại nhất thiết phải học hỏi nữa. Hải Béo dẫn đàn anh ra để chào chị và nó, sau cuộc đại chiến giải cứu vừa rồi thì nó đã có tiếng nói nhất định trong giới giang hồ xứ Lạng. Tên đàn anh tỏ vẻ thực sự cầu thị hắn lễ phép nói:
– Tôi là Trần Đông anh của Hải trước tôi có nghe Hải nói về anh nhưng trăm nghe không bằng một thấy, đúng là tuổi trẻ tài cao rất mong anh ủng hộ anh em ở đây. Thật sự cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ nếu không anh em tôi đã bị chúng thịt cả rồi, nay mọi việc đã qua tôi muốn thay mặt anh em mời anh ở lại dùng bữa. Coi như chút tấm lòng anh xứ Lạng mời anh em Hà nội…
Nó chưa kịp nói gì với hắn tuy nhiên nó hiểu, việc hắn đã ngoại lục tuần mà xưng hô với nó ngang hàng là tôn trọng rồi. Định nói thì chị đã cướp lời nói trước với hắn, chị nhìn hắn đầy vẻ coi thường bảo:
– Đông Hen ông chừng này tuổi rồi vẫn chưa hết ngu à? Ông cắn sau lưng Lão Đại thì nghĩ không ai biết sao, trừ khi mình không làm thì mới không ai biết. Hôm nay là một bài học cho ông đấy sau này liệu đường mà sống, Lão Đại vẫn mở cho ông một con đường tự nghĩ đi. Ông nghĩ ông ăn được bọn khựa mà nuốt cả à, để một thì giàu chia nhau thì khó anh em phải chung sức. Xé lẻ ra thì bọn Khựa nó dư sức bóp chết chúng ta, chuyến hàng trước của ông phải để “nổ” để lấy chỗ đi lại bên bọn sự. Đừng vì miếng nhỏ mà bỏ cả bát cơm… làm người phải biết tiến biết lui…
Đông Hen một ông trùm xứ Lạng hắn là anh hùng một xứ, xưa nay chưa có ai dám chửi thẳng vào mặt lão thế cả. Kẻ mà biết cái tên từ ngày hắn còn là thằng đàn em quèn, khi hắn còn theo bảo kê hàng lậu đường biên không nhiều. Từ ngày theo Lão Đại thống nhất nam bắc quy về một mối, làm ăn phất lên hẳn dù có phải chia năm sẻ bẩy. Nhưng cái hắn sợ Lão Đại không hẳn vì hắn là tên giang hồ đầu có sạn, mà hắn là tên lưu manh được đào tạo trong bộ áo công quyền.
Lão dí ai chết người đó bởi lão kẻ hành pháp luôn nắm thế thượng phong, trong tay lại nhiều đàn em quái kiệt nhưng kẻ dám chửi hắn thế này chỉ có Thưởng Thần Chết. Hôm nay một con nhóc mặt non choẹt đi cùng thằng ranh con dám chửi lão, mà xem ra con bé nghề cũng không vừa nên lão đành lùi xe nhẫn nhịn hỏi:
– Chị… chị đây là?
– Là ai không quan trọng… miễn là có tư cách chuyển lời Lão Đại tới ông là được, Lão Đại rộng lượng bỏ qua thì ông cũng liệu một tay mà vực lại anh em ở đây…
– Vâng chị…
Lão Đông Hen lễ phép nói không phải lão sợ hai đứa oắt con này, vì lão đang là anh hùng nhất khoảnh hùm thiêng tại xứ. Mà lão cũng chả sợ Lão Đại cái lão sợ chính cái quyền lực của Lão Đại có, nên ngoan ngoãn chấp hành mọi việc của chị nói mà không thắc mắc nữa. Tuy nhiên chị lại lạnh lùng nói tiếp:
– Người đã đến thì cũng đến rồi không mau xuống đi, hay để dùng súng đạn mời mới xuống… ở đó mãi không mỏi sao?
– Chị bảo ai thế?
Nó ngơ ngác hỏi chị vì gần như tất cả anh em đều ở đây cả, bọn Khựa thì đã rút đi cả rồi chả còn ai hết. Nó nhìn trước nhìn sau đều không thấy ai khả nghi cả, thì bỗng từ trên trần nhà hạ xuống hai bóng đen. Chân chúng tiếp đất bài bản và thật nhẹ nhàng đủ biết không vừa, nó rất ngạc nhiên vì cái nhà này làm theo lối giả cổ. Bởi vậy để leo được lên những thanh xà nhà bê tông sơn giả gỗ đó không hề dễ, nhất là lúc hỗn chiến hay đột nhập leo được lên là cả một vấn đề. Hai tên đều bịt mặt nai nịt gọn theo lối ninja Nhật đeo bên người nào dây móc, súng ống toàn loại đặc chủng nhất tên nào vai cũng đeo một cái nỏ bắn tên. Đông Hen và Hải Béo cùng đám đàn em tái mét mặt, cứ tưởng sóng gió đã qua và chiến thắng trong tầm tay rồi… ngờ đâu.
– Vân Nam song sát!
Hải Béo run run nói ra miệng khi thấy hai tên bịt mặt ấy, ở giới giang hồ vùng biên này không ai là không nghe nói về cặp đôi sát thủ Trung Hoa này. Không tỉnh Vân Nam hay Nam Ninh, Quảng Châu mà tiếng tăm của hai sát thủ máu lạnh đã reo rắc kinh hoàng khắp nơi. Dọc tuyến vận chuyển hàng trắng từ tam giác vàng qua ba nước Đông Dương, chúng luôn là nỗi kinh hoàng thoắt ẩn thoắt hiện đến giết người. Võ công giỏi súng đạn đều trang bị loại tối tân chuyên dành để ám sát, chúng chuyên nghiệp bài bản nghe nói chúng đều là từ lính đặc công của Trung Hoa. Hai tên đảo mắt nhìn khắp phòng rồi một tên nói bằng tiếng Việt lơ lớ:
– Mau thả người chúng ta sẽ rút lui, không tất cả sẽ phải hối hận…
– Giờ này cũng tính đi mặc cả bọn tao sao? Bọn mày thử xem có phải đang nhức đầu và hơi chóng mặt phải không… ha… ha…
Chị cười nhạt khiến cả căn phòng thấy có cảm giác ớn lạnh, vì hình như bản lĩnh sát thủ của chị tạo được uy áp với người khác. Hai tên sát thủ chột dạ cũng giật mình nhận ra được điều gì, tên kia nói bằng giọng nửa nam nửa nữ đầy vẻ khinh bỉ:
– Từ trước đến nay các ngươi vốn đã chả có tư cách gì mặc cả, mấy đứa tiểu tử phương nam chỉ có Phan Vũ Hoài Thương công an Việt đã chết rồi. Kể từ ngày đó chúng ta xem ra không có ai đáng mặt mà mặc cả hết.
Hắn nói xong thì dơ tay lên định làm gì đó, đám Long Sẩu, Đạt Gà và Dũng Rô cũng đã được vào trong thấy có việc bất an. Cả ba anh em đồng loạt lên chắn trước nó và chị mắt gườm gườm nhìn chúng, có lẽ giang hồ xứ Lạng biết tiếng tăm chúng đâm ra hoang mang hơn thôi. Tên ấy vẫy tay chỉ thấy lóe sáng hình như phi tiêu năm vệt sáng bay đi năm góc, đám đàn em Đông Hen có mấy tên rú lên những khẩu súng bị cướp cò.
Đoàng…
Đoàng…
Đoàng…
Những phát đạn bắn thẳng lên trần nhà phá vỡ đám ngói lợp, rơi xuống lộp độp lả tả trên nền gạch những tiếng “cạch” khô khốc. Quả thật là tinh tường để biết trong đám đàn em lô nhố đó lại có kẻ chuẩn bị bắn lén, đúng là Vân Nam song sát thật chẳng phải hữu danh vô thực. Nhìn các tên đàn em Đông Hen lăn ngã vật ra đất tiêu còn ghim ở trán, tên sát thủ lạnh lùng cười nhếch mép đầy khinh bỉ bảo:
– Đời ta ghét nhất những đứa bắn lén, bắn lén ai thì được chứ bắn chúng ta không dễ vậy đâu…
– Chúng dùng vũ khí sinh học… nằm cả xuống nín thở lấy áo bịt miệng nhanh…
Chị hô lên thất thanh và nhét vào tay nó một vật gì mềm mại rồi nói nhỏ:
– Em nín thở bịt chặt miệng vào, khí cực độc đó… rất nguy hiểm… hít nhiều nghẽn thở…
Nó bịt miệng nằm xuống nhất loạt như đám anh em trong sảnh, nhưng vẫn lén nhìn lên chị xem chị làm gì. Chị giơ cổ tay trắng nhỏ nhắn nơi đeo một đồng hồ trông rất kỳ quặc, ban đầu khi mới thấy lúc đi chị vô tình kéo tay áo dài lên thì nó nghĩ là smart watch loại đồng hồ thông minh. Nhưng giờ nó biết đó là vũ khí chứ không phải đồng hồ, chị dùng tay kia bấm vào nó một luồng xanh nhạt bắn mạnh ra. Hai tên sát thủ bị bất ngờ vì hành động của chị, chúng chưa sử dụng đến thứ vũ khí sinh học nào của mình… sao chị lại báo động anh em như vậy. Khi nhận ra thì đã quá muộn luồng khí đã bắn vọt đến phủ lấy chúng, một tên lảo đảo ngã bịt miệng la lên:
– Xztor Watch siêu súng sinh học… mày là ai? Mà có thể được sử dụng vũ khí này… mày là người của quân đội?
… Vù… vù…
Tiếng vạt áo bay phần phật chị đã nhảy san – to lộn lên trên không, chị xoáy mấy vòng cái áo dài bay lượn chị như thiên nữ tán hoa. Vạt áo ánh lên như những cánh đào tiên mong manh, thấp thoáng là làn da trắng ngần khoe lộ. Khi hạ xuống chị đã hành động rất nhanh đôi chân ngọc, tung ra song cước đạp vào chúng… khiến hai tên ngã bật ra. Một tên vùng dậy cố lôi tên kia lên hô:
– Chạy mau… chạy… mau… Chúng ta nhiễm khí độc rồi…
– Vèo… vèo…
Hắn đã nhanh tay phi tiêu về phía chị năm ánh tiêu sắc lạnh, nhưng chị đã vốn dĩ có đề phòng nên né sang. Nhưng đường tiêu đi vẫn thẳng tiến hướng về nó, lúc này nó còn đang nhỏm dậy ngó nghiêng…
– Hự… hự…
Năm mũi tiêu ghim vào thịt Đạt Gà rên lên đau đớn, hắn đã sớm đứng dậy chắn tiêu cho nó rồi đổ gục xuống như cây chuối phạt ngang. Chị sau khi né tiêu đã tấn công trở lại túm tên đi sau, xoẹt một cái bằng một chiêu nhanh gọn đã bẻ gãy cỗ hắn. Tên kia thấy không ổn vội giơ tay từ ống đeo tay phi ra một móc câu, nó bay vòng ngoắc lên cái xà nhà hắn đu vào đó vèo cái đã lên trên.
Rồi nhanh chóng tẩu thoát qua lỗ thủng trên mái biến mất. Mọi người hoảng loạn do còn lo bảo vệ tên trùm con tin người tàu, vào náo loạn đến chỗ Đạt Gà xem thương thế… hoặc kinh ngạc vì diễn biến vừa rồi đến ngơ ngẩn. Còn chị đã lại gần nó lúc nào không hay, chị kéo nó vào xó nhà sau cái bàn thờ tổ… chị đưa tay khều nhẹ nó bảo:
– Ngẩn ngơ cái gì… thực chiến em còn non lắm chồng thối ạ! Giả áo lót cho chị đây… không lát người ta thấy cả giờ!
Nó giờ mới để ý chị ngực trần đầu ti nho nhỏ đội lên hai núm trên áo chị, thì ra lúc nguy cấp sợ nó nhiễm độc vì nó đứng ngay gần sát. Chị đã tháo cái áo lót ngực đưa cho nó để nó bịt miệng, thảo nào nó thấy thơm lựng mùi hương của chị. Cái áo này chỉ thắt ngang không có dây vai đeo, nên tháo khá dễ mà không phải cởi áo ra vẫn tháo được.
Chị thì đã được đào tạo chuyên sâu về vũ khí sinh học, và bản thân đã tiêm thuốc chống phơi nhiễm khí độc chỉ có nó chị vẫn lo… Chị giật phắt cái cái áo lót từ tay nó đeo vào người rồi xoay lưng lại, cái áo dài đã tháo khuy hất ngang lộ ra tấm lưng trần trắng muốt. Hai cái khuy áo chưa được cài lại với nhau rung rung theo nhịp thở của chị, nó tự dưng thấy sướng muốn địt chị quá nhìn lưng chị… rồi cặp mông cong vút khít khao nữa. Chị hai tay giữ cái áo phía trước cho vừa ngực để đợi nó cài, nhưng mãi không thấy gì chỉ thấy buồi nó cứng lên áp chặt vào mình. Chị đỏ mắt ngoái lại bảo nó:
– Thôi cài… đi… chỉ thế là nhanh thôi, tý về lên phòng chị… chị… cho… cài nhanh đi chồng ngố…
Nó nhận ra sự sai lầm của mình vội cài áo cho chị, cái áo đã cài khuy kéo lằn trên làn da trắng của chị thật khêu gợi. Chị cài nhanh khuy áo rồi sửa sang trang phục, chị hôn nhẹ lên trán nó rồi dí ngón trỏ xinh xinh lên chót mũi nó nói đầy ngượng gập:
– Mười một rưỡi đêm hãy lên phòng chị nha phòng 708, chị đợi đấy… nhớ… nhớ là nhẹ nhẹ thôi… vẫn hơi đau… đau…
Nó cứ tròn xoe mắt nhìn mặt chị, lại thi thoảng liếng trộm khe ngực căng đầy của chị qua làn áo mỏng. Chị hẹn nó cơ đấy… có nghĩa hôm đó không phải nó hiếp chị, mà chị cho nó sao… chị yêu nó như Trang à… sao nhỉ? Chị thấy nó thẫn thờ thì giật mạnh tay nó lắc lắc, chị có vẻ ngượng thật sự mặt chị đỏ rực như cô bé con bị quả tang. Khác hẳn với lúc nãy một sát thủ nguy hiểm thực sự, chị xấu hổ lắm nói lí nhí với nó:
– Thôi… đừng nhìn nữa ngượng lắm… ra đi xem bạn em thương tích ra sao, sợ nó có độc trong tiêu đấy… mình ra thôi…
Nó bừng tỉnh vội theo chị ra ngoài đến bên chỗ Đạt Gà đang ngất lịm, chị mở tròng mắt hắn nhìn vào rồi lật lại xem vết tiêu. Chị thở phào bảo nó:
– May mà tiêu lần này chỉ có thuốc ngủ, chắc vội tên đó rút nhầm chứ nếu là tiêu độc lúc trước thì xong rồi. Thương thế chỉ phần mềm nghỉ ngơi vài hôm là khỏi, ngất chỉ là do ngấm thuốc mê thôi…
Chị quay lại cắt đặt mọi chuyện với bọn Hải Béo và Đông Hen về việc con tin, nó liền cùng Long Sẩu tranh thủ đi ra xe trước để lấy xe đưa Đạt Gà ra viện. Khi Long Sẩu tiến xe lên một chút nó thấy một người nằm sấp dưới gầm xe, nó vội tiến gần xem xét lật ngửa người đó lên. Khuôn mặt vẫn bịt kín nhưng nó vô tình chạm tay vào ngực hắn, bộ ngực mềm mại đàn hồi… nó giật mình tên này là con gái ư? Nó định đứng dậy thì bị hắn nắm tay lại nói thều thào:
– Cứu… cứu…
Hắn nói chưa xong thì ngất lịm hẳn có lẽ cái chất độc chị bắn quá mạnh, nó vội gọi Long Sẩu hai anh em hì hục nhét hắn sau cốp xe. Rồi phủ tạm mấy mảnh bạt lên trên che đi phòng lúc chị ra thấy, nó còn cẩn thận dặn thêm Long Sẩu giữ bí mật và về đưa hắn ta lên phòng nó. Nó quay lại thì đám Hải Béo đã đưa Đạt Gà đi viện từ lúc nào rồi, bọn Hải còn năn nỉ nhận chăm Đạt Gà hộ nó.
Chắc sau trận chiến vừa rồi uy tín của chị em nó đã khác hẳn, nhất là cộng thêm uy danh của Lão Đại mọi chuyện đã ổn. Nó cũng vội về muốn giả xe anh Gia Vũ, cũng còn muốn xem tên sát thủ kia là ai và thương thế ra sao. Xe đi qua cửa trang trại một đoạn nó nhìn bên phía đường nhấp nhô thấp thoáng mấy xe ô tô tải đang đổ quân, người trên xe toàn là mặc quân trang và cầm súng AK rất đông. Nó bàng hoàng hỏi chị đang ngồi sát cạnh nó:
– Không lẽ bọn Khựa kéo sang thế này, khéo ở trang trại bọn Hải Béo nguy mất thôi…
– Em đừng lo đúng là chúng có quân tiếp ứng… chúng độ gần trăm tên đi đường tiểu ngạch sang, nhưng mà cái em vừa thấy là bộ đội biên phòng đó. Họ đến phối hợp đánh chặn để chúng ta rút về… cứ yên tâm đi!
Dũng Rô thì đã đi vào viện cùng Đạt Gà nó và chị ngồi ghế sau, chị nói thầm nên chỉ hai người nghe thấy, suốt cả chặng nó lo ngay ngáy chỉ sợ chị phát hiện ra tên sát thủ. Nhưng mọi việc đã nhanh chóng trôi đi trong bình an, nó cáo mệt không đi ăn cùng anh Gia Vũ. Còn chị xuống xe cũng vội vã đi đâu đó rất gấp gáp, Long Sẩu sau khi đưa tên sát thủ vào phòng nó, rồi qua luôn chỗ tên đàn em Đạt Gà thế là chỉ còn lại nó và tên sát thủ.
Việc tên này là ai nó còn đang tò mò vả lại dù gì cũng không thù oán, nên lẽ nào thấy chết mà không cứu cho được. Việc Đạt Gà nó đành hoãn lại để sau, nó dặn dò qua Long Sẩu rồi đóng chặt cửa phòng. Để qua mắt đám bảo vệ khách sạn, Long Sẩu đã bó tròn hắn nhét vào hộp đựng tủ lạnh vác lên. Lúc đầu nó cũng lo có trắc trở nhưng vì anh Gia Vũ là khách vip ở đây, họ đã biết tiếng anh Vũ rồi chả làm khó dễ gì nó và Long Sẩu chuyển đồ.
Căn phòng điều hòa đã để khá lạnh… nhưng mình nó xoay sở toát mồ hôi, chật vật mãi mới lôi được tên sát thủ ra. Nó giật cái mũ trùm và khăn bịt mặt của hắn một cách khó khăn, nó là đồ đặc chủng các mối buộc đều có khóa cẩn thận. Giờ nó mới biết hóa ra đồ bịt mặt kiểu ninja này không hề dễ tháo, cuối cùng cái khăn và mũ trùm cũng lột ra được. Mái tóc dài óng ả xõa ra lòa xòa trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, nhìn mặt cô gái đó nó giật mình thốt lên:
– Cô… ta… là cô ta sao… thật là đáng sợ…
Nữ sát thủ này không ai khác chính là Hằng Thẩm vợ của Hải Béo, như vậy Vân Nam song sát là người nhà Hải Béo. Như vây tên Hải Béo này có biết hay liên quan gì không? Tuy nhiên giờ chưa phải lúc để nghĩ nhiều còn phải xem thương thế của cô ta đã. Hằng Thẩm yếu ớt thều thào nói gì đó rất nhỏ bờ môi nhợt nhạt mấp máy:
– Nước… nước…
Nó ghé sát tai lắm mới ghe được vội đi lấy cốc nước lạnh, nó đỡ cô ta dậy đưa nước cho uống… nhưng nước không vào miệng được. Hằng Thẩm có vẻ nhiêm độc nặng sức khỏe suy sụp, những giọt ước tràn qua khóe môi chảy vòng theo cổ xuống ngực áo ướt đẫm. Nó đành nhấp ngụm nước rồi ghé môi mớm cho Hằng, lần này hiệu quả hơn uống được chút nước.
Nhưng cũng vô tình nó cảm nhận ra bờ môi ngọt ngào của cô, một cái lạ đúng vẫn luôn là cả tạ cái quen. Nhất là bây giờ nước ngấm xuống hằn lên khuôn ngực dù đã được nịt lại cho gọn, cảm giác dục tính thức dậy từ lúc mặc áo cho chị khiến nó thèm. Mà Hằng Thẩm cũng là cô gái rất xinh một vẻ đẹp ngoại lai kiều mị, nó tự nhủ phải thôi ngay ý đồ này vì không thể tranh thủ lúc người ta bệnh tật được… thế rất hèn.
Ngồi nhìn Hằng mỗi ngày một lả đi sắc da tái nhợt, nó chợt nhớ ra chị là người dùng thứ vũ khí sinh học quái gở này hẳn chị biết. Nó lôi tờ danh thiếp lúc trước khi chị đi để lại cho nó, nó cầm điện thoại và bắt đầu gọi… sau những hồi tút… tút dài rồi chị cũng bắt máy. Nó nghe tiếng ” alo” ngọt ngào khẽ khàng của chị lẫn trong những tiếng ồn ào khác, họ gọi cái gì đó “đồng chí ” và ” triển khai” ” tổ chức đấu tranh với mục tiêu…”. Những ngôn từ mà mãi sau nó mới hiểu, khi bước vào môi trường thiếu sinh quân sau này. Chị tắt máy và tận mười mấy phút sau mới gọi lại nó:
Chị: Alo… gọi gì chị thế?
Nó: Sao chị biết là em luôn vây? Mà nãy chị đang làm gì ồn thế…
Chị: Đang họp em ạ… cái chị biết về em nhiều hơn em nghĩ đấy… thế em có chuyện gì?
Nó: Vâng… Tự nhiên em thấy khó thở… khát nước…(nó lượt kể ra các triệu chứng của Hằng Thẩm mà nó thấy cho chị)
Chị: Lạ nhỉ? Em trúng độc à… nhưng mà cái khí đó chỉ là chất dẫn độc hít nhiều nghẽn thở cơ địa tức thì tại đó cơ, chị làm thế đánh lạc hướng bắn vào chúng thôi. Khi đi vào tổ chức đã báo có mai phục đi ngang chỗ chúng, chị đã bí mật dùng súng phóng tiêu ghim vào hai kẻ ấy. Nó chỉ nhói nhẹ như muỗi đốt nên chúng không biết, kẻ trúng độc đó mới bị nhiễm khí kia mà dẫn đến triệu chứng như em nói lẽ nào… À à… hay khi nãy nghịch vào cạp quần chị ở sau lưng dấu mấy phi tiễn đó, giời ạ! Nghịch… thế… em hư quá. Nhưng thôi không sao đó chỉ là hoạt chất gây tê liệt thần kinh, chỉ biết không chữa chạy sẽ bị tê liệt dần mà chết sau một ngày. Giờ em cởi hết quần áo cho người ngâm trong bồn tắm nước ấm, hai tiếng ngâm mình một lần khoảng bốn mươi phút cho độc bị nước dung hòa và uống nước đều vào mỗi nửa giờ. Khi nào thấy da hồng lên hơi thở không ngắt quãng nữa là tạm ổn… Giờ chị chưa về được khó khăn lắm mới cắt được đuôi để vào đây họp kín, tối xuống phòng chị cho thuốc uống dần ba ngày sau sẽ hết hẳn…
Nó nghe xong mà rùng mình hóa ra chị nguy hiểm hơn nó tưởng nhiều, tuy vậy cứu người quan trọng hơn cả để lâu cô ta sẽ nguy mất. Nó lột đồ Hằng Thẩm ra rồi bế vào phòng tắm, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Hằng và hơi thở yếu ớt. Tự nhiên nó cảm thấy buồn… cùng là người sao chẳng thể đối với nhau tốt hơn chứ, cứ sống như anh Gia Vũ có phải hay hơn không và thế giớ này là gì đây?
Hàng chục phút ngồi nghĩ rồi lại nhìn Hằng ngâm trong nước, nhìn càng kỹ nó càng thấy cô xinh sống mũi thẳng tắp. Đôi mắt một mí với hàng mi dài nhắm nghiền, cái vẻ đẹp đầy tính dâm dâm và hoang dại của cô gái Trung hoa. Thấp thoáng qua làn nước trong vắt hai bầu vú tròn căng, theo nhịp thở khẽ khẽ lúc dài lúc ngắn tạo ra những làn sóng nước mập mờ càng quyến rũ.
Khi nó bế cô khỏi bể tắm lau người đặt lên giường mới nhận ra sự khác biệt của Hằng, lúc trước vội vã tháo áo quần đưa cô vào bể tắm mà không để ý kỹ. Giờ đây nó mới thấy ở giữa hai cặp đùi trắng nõn nà ấy, một bờ mu cao vồng chẻ đôi sâu hút vào trong đùi. Hằng không có một sợi lông nào ở nơi đó. Lồn cô trắng mũm mĩm như đứa trẻ và làn da căng lên mịn màng, không phải dấu hiệu cả sự cắt tỉa mà là thiên tạo bẩm sinh.
Hằng tuy là bị độc chất công phá nhưng thần trí cô vẫn tỉnh táo, khi nó cởi hết đồ cô ra thì cô đã nghĩ tên này hẳn muốn hiếp mình. Nhưng một thân đã trúng độc mạng cũng do hắn cứu về, và cô cũng không nghe được cuộc gọi giữa hắn và chị vì lúc ấy nó ra ngoài phòng. Hằng chỉ thấy buồn vì thân phận mình trào nước mắt, thôi thì hắn muốn làm gì thì làm coi như trả ơn hắn cứu sống.
Chứ ở trang trại đó để bọn kia bắt được không biết ra sao, một thằng vẫn còn hơn bị chơi hội đồng. Nhưng sau đó cho cô vào bể tắm rồi thì cứ nửa giờ hắn lại đến đều đặn mớm nước cho cô, thì cô hiểu ra hắn đang cố chữa trị cho mình. Hắn đặt cô lên giường rồi ngồi cạnh đến giờ lại cho cho uống nước, Hằng đã thấy khá hơn sau lần ngâm nước lần thứ nhất này… độc tính bớt đi nhiều. Nhưng cô vẫn giả vờ chưa tỉnh vừa uống nước vừa hôn nó đầy thích thú, nó thì bị cái lồn trắng mũm mĩm ấy gây chú ý tột độ. Không có đám lông che đậy cái khe thiên nhiên ấy, cùng cái đầu âm vật hơi nhú ra giữa khe hồng rực quá khiêu khích.
Càng kiềm chế càng thôi thúc cảm giác muốn sờ vào đó, bởi vậy đến lần thứ hai bế Hằng lại giường thì nó đã khó chịu vô cùng. Hằng cũng cảm thấy cái buồi nóng rực nó chạm vào người qua làn vải quần của hắn, mới có hai mươi tuổi độ tuổi đầy sức sống của thiếu nữ. Hằng dư biết mình đã kích thích hắn đến cùng cực rồi, nhưng hắn vẫn kiềm chế mà chữa cho cô không sờ mó gì.
Giờ Hẳng hiểu vì sao con bé xinh xinh cao ráo kia đi cùng lại yêu hắn, là sát thủ và xuất thân cũng không hạnh phúc gì. Địt nhau với trai cô cũng đã nhiều… từng bị hiếp, hoặc ép phải cho cũng có khi thì tự nguyện… Hằng không còn lạ lẫm nữa. Nhưng rất lâu rồi Hằng mới có thiện cảm với thằng con trai đang muốn địt mình, cô biết vẻ xinh đẹp của mình đã chinh phục hắn và giờ thật sự cô cũng không chống đối. Nếu hắn muốn thì cô cũng sẽ tự nguyện mà đồng ý, dẫu là giờ cô cũng dư sức để động chân động tay đánh lại rồi. Nhưng mà rốt cuộc thì hắn vẫn như khúc gỗ giống hệt cái máy, đến giờ thì mớm nước cho cô ngoài đôi mắt hau háu rực lửa dán thân thể cô không có gì khác…
Nó thì sướng lắm rồi chỉ là không nhẫn tâm mà thôi, lần tiếp nước cuối cùng chuẩn bị vào bồn tắm lần ba. Nó thấy cô vùng tay lên ghì nó xuống hôn lấy hôn để, tay kia cô luồn xuống tháo dây lưng quần nó ra. Hằng nằm im suốt thời gian đó thi thoảng hé mắt liếc trộm nó, biết nó thích mình lắm mà không làm gì thì lại khiến cô thấy thinh thích… Cuối cùng cô đã chủ động khiêu khích lại nó, khi cái quần nó tuột xuống chân… tay Hằng nắm cái đó.
Buồi hắn to cứng và nóng rực trong chật tay cô, cô không nghĩ một thằng nhỏ con như hắn mà cái đó to dài đến vậy. Cô dạng chân ra nhét cái đầu khấc to nóng của hắn vào khe lồn mình… trời… tức… và căng chặt… to quá Hằng nhăn mặt lại. Bị địt cũng nhiều nhưng kẻ chơi được cô chủ yếu là mấy tay trùm người hoa, họ đào tạo cô để giết người là chính không phải để giải trí.
Nên những ông trùm béo múp mà cu thì ngắn một mẩu, chơi xong thở hồng hộc… Duy nhất một lần ông chủ ép cô chơi thằng Tây người Colombia, của hắn cũng to như này và lần đó cô ngất lên ngất xuống. Sau đó ốm mất mấy ngày liền ông chủ có vẻ xót, sau đó thì cô cùng lắm chỉ là đồ chơi của các đại gia trong nước mà lão quan hệ mà thôi…
Nó hơi bất ngờ về cái hành động của Hằng, tuy nhiên không nghĩ lâu được bởi cảm đang bị mút chặt nơi đầu buồi. Khác với chơi chị Thương mất trinh khô rát sàn sạt nơi đầu buồi, của Hằng mềm mại trơn ướt nó cảm thấy hai lá thịt mong manh ấy cuốn chặt buồi lại có thít. Hằng thì không biết đơn giản là cô bị hẹp âm đạo bẩm sinh, do đó những cái buồi quá khổ chơi thô bạo sẽ gây đau đớn cho cô.
Nhưng lần này cô có kích thích sẵn rồi nên Hằng chỉ khẽ rên “… á hự… hự…”, thì nó ấn cái buồi ngập trong lồn cô rồi… cô thấy nó to cứng trơn tuột tận trong. Hằng chống tay dậy nhìn xuống thấy của nó vẫn thừa ra một đoạn, nhưng không đau như hôm thằng Tây chơi cô… chỉ là hơi hơi căng tức bên trong…
– Ah… a… hư… a… hư… á… hư…
– Bạch… bạch… bạch…
– Úi… ui…
– Bạch… bạch… bạch…
Căn phòng chỉ con lại những âm thanh rên rỉ của cô, lẫn tiếng nó dập trong cô bành bạch… Hằng cứ oằn lên oằn xuống bấu chặt ấy nó đón nhận cảm giác râm ran ở háng, những cú thúc liên hoàn nhịp nhàng nhó nhép theo từng đợt nước ứa ra nơi cô. Hóa ra trước kia cô sự hãi thằng Tây vì thấy của nó từ trước, lại bị đối xử thô lỗ còn giờ chỉ hơi bất ngờ và hơn nữa cô đã có cảm giác thích từ trước lúc hôn… nó… Những phát thúc cuối càng nhanh… và mạnh nhưng cô không thấy đau mà thích lồn cô co thắt mút lại, một cái cảm giác lạ lùng chưa từng có… Bỗng cô ghì chặt nó lắp bắp…
– Hảo… ca… in mê… hảo… ca… shén mê…(Vịt tạm dịch Tiếng Trung: Anh yêu… đừng… bên trong… p… cái này chỉ biểu thị phiên âm tương đối theo phiên âm lóng lúc chịch thôi… hi… hi… con gái tàu nó rên vậy: Eek: Rolleyes… Vịt em thấy qua thực tế con bạn china của em… chứ không phải chuẩn ngữ pháp Tiếng Trung 100% nhé mọi người… dạng như “địt… đi chồng ơi… vợ sướng ý… p giai Hàn gặp phát thế miễn hiểu… D”)
Nó không hiêu tiếng Hoa gì cả nên không biết cô nói gì lẫn trong tiếng rên ấy, còn với Hằng cô lúc này cũng chẳng thể nào nói tiếng Việt nổi. Chỉ theo bản năng nói bằng tiếng mẹ đẻ của mình, nhưng quá muộn cho cô Hằng run lên khi bị nó ghì chặt xuống. Từng dòng từng dòng nó đang nóng rực tràn chảy trong cô, một cảm giác vừa thích vừa sợ đã lâu mới có người chơi cô mà không dùng bao như nó.
Ngoại trừ cái lần ông chủ phá trinh cô nhưng sau đó đã uống thuốc tránh thai, lần này thì biết sao đây… đang hoảng loạn thì có tiếng gõ cửa cộc cộc liên hồi. Rồi tiếng điện thoại reo nó nhìn cuộc gọi biết là chị Thương, nó đâm ra hoảng khi vẫn đang nằm đè lên Hằng, buồi nó còn đang giật lên phóng ra những đợt tinh trùng cuối cùng…
Nó lo sợ nghĩ…
… Thôi… chết… chị… đến…
… làm sao giờ…
Nó hoảng loạn bối rối hết nhìn ra cửa, rồi lại nhìn xuống khuôn mặt đang đỏ lựng vì bối rối của Hằng luống cuống…