Nỗi đau

Chương 29



Phần 29

Nó khá ngạc nhiên vì chuyện này, khi Nhã Trúc lại quen con bé đó. Dường như cái nơi đào tạo ra, những cô gái như Trúc hay Hà Thư là nơi rất kinh khủng, vòi bạch tuộc của chúng vươn thật xa. Lại càng không ngờ rằng Trúc có tên là Jessica, tại sao Trúc lại dấu diếm nó đi chứ? Nhưng hai cô gái nhỏ gặp nhau trào nước mắt, chẳng ai nỡ đi ngăn cản việc đó làm gì.

Nên nó rủ bọn Đông Hen ra ngoài uống rượu và nói chuyện, nhường lại không gian cho ba cô bé bên nhau. Phụ nữ luôn có sự đồng cảm trong cùng một hoàn cảnh, sau khi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cô bé. Và được động viên mấy lời thì Trang Anh đã yên tâm đi ngủ, với cô những ngày đã qua là vô cùng kinh hoàng. Khi gặp lại Jessica thì cô đã thấy yên ổn hơn, nhất là em ấy nói ở nơi này không giống chỗ cô đã qua. Còn anh ấy chính là người cứu cô, tuy bị ép một số việc tại bar lúc đó. Để cho anh ấy sờ soạng hay phải mút mát cái đó của anh, nhưng sau đó thì mọi việc với cô đã khá hơn nhiều… Nên Trang Anh có chút hy vọng mình sẽ may mắn và hạnh phúc, nhất là khi Jessica nói anh ấy rất tốt và đáng yêu…

Nhìn Trang Anh ngủ mê mệt trên giường, thì Nguyệt Ánh lấy làm lạ hỏi Nhã Trúc:

– Chị thấy cô bé này không có chút võ nghệ gì, cực kỳ yếu đuối mà sao nhà Park phải cử đội thu hồi hàng kiểu đó thế. Nhan sắc thì cũng trung bình thôi mà, ngày xưa trước khi chị về với cha nuôi. Chị cũng được bọn chúng xếp vào hàng SS, nên chị biết cấp độ hai S trở lên mới có đội thu hồi đặc biệt đến tìm. Rõ ràng chúng muốn bắt sống cô ấy, chỉ giết thuộc hạ Đông Hen thôi chứ không thô bạo tấn công lại gần. Chứ bắt hay giết cô bé dễ dàng mà, nhưng chúng vẫn hành động vậy. Chứng tỏ Trang Anh này không đơn giản, cô ấy có gì khác biệt không em?
– Chị hạnh phúc hơn chúng em đi sớm nên không biết rõ hết, sau này chị quay lại là người Lam Hoàng. Dĩ nhiên chúng phải tôn trọng chị về nể mặt ông chủ Chu, chị chẳng thể biết hết các góc tối trong cuộc đời chúng em. Trang Anh như chị gái em vậy, chính cô ấy đã đứng ra bảo vệ và cứu sống em. Trang Anh đẳng cấp cao hơn chúng ta đấy chị, cô ấy là SSS mà SSS trí tuệ chị ạ. Trong sự phân cấp của chúng ta thì chị cũng biết, cấp SSS là chúng cưng nhất gần như không bị đánh đập…

Nói đến đây Nhã Trúc bặm môi trào nước mắt, cuộc đời của em quá cơ cực. May em còn là cấp độ SS thuộc hàng các cô gái có năng lực, nhưng quá thời gian ấy vẫn làm ám ảnh kinh hoàng. Em vẫn nhớ nơi đó nơi mà người ta gọi em là Nhã Trúc, còn em tên thật là Jessica Chielinli thì không ai biết đến. Nơi đó các em đúng là con chứ không được làm người, lần đó trong đám trẻ đồng tuổi đã được lọc ra.

Bọn chúng bắt các cô bé luyện phi tiễn, mở mắt phi đã khó bịt mắt mà phi tiễn. Thì người lớn còn không làm nổi thì nói gì trẻ con, khi mà các em mới bảy tám tuổi, độ tuổi chỉ biết nũng nịu đòi quà mẹ cha. Nhưng các em đã không còn nhà khi bị bắt cóc, các em không có quyền được chọn, chỉ cần phi trượt thôi sẽ bị chặt tay ngay lập tức. Rồi chúng lôi các em ra mổ sống ngay tại chỗ, lấy nội tạng cho vào thùng lạnh.

Bên cạnh em đám bạn khóc gào thê thảm, em không nhìn thấy nhưng em nghe rõ. Những tiếng dao chém phầm phập, tiếng bạn bè bên cạnh em kêu la đau đớn. Và em cũng phi trượt khỏi tâm tiễn, điều này em không được biết vì mắt e bị bịt. Chỉ đến khi bàn tay của bị lôi đặt lên cái bàn nhầy nhụa máu, thì em biết mình đã phi không trúng hồng tâm…

Em đã sống vì ông trời không để em chết, các ần thử thách nghiệt ngã đã qua. Em đã vào đến vòng sinh tử này thì hỏng, em nghe tiếng gió của dao “… vù… vù… ù… ù…” chém xuống thì biết em đã không qua được. Mắt em vẫn bịt kín thậm chí ai chém tay em, rồi lôi em đi mổ bụng em thì cũng chẳng biết nổi. Bỗng có tiếng một cô gái nhỏ gần đó vang lên:

– Không được! Không được giết em tôi… nếu nó chết tôi cũng chết…

Đó chính là Trang Anh chị đã lên tiếng bảo vệ em, vì chị là SSS trí tuệ nên chúng sợ chị chết. Chị là thiên tài về tin học, bọn chúng đào tạo chị thành hacker, chị có thể đột phá mọi mạng bảo mật nếu được đào tạo kỹ càng. Thế là em đã thoát khỏi cuộc đổ tể, và chúng cho cho em ở chung phòng với chị. Thay vì ở lồng sắt như các bạn khác, nhưng gọi là phòng cho oai chứ nó cũng chỉ là xó tối sập xệ.

Em vẫn phải học các khóa đào tạo tiếp theo, nhưng nhờ chị mà em được miễn chết. Rồi một ngày kia tên chủ quản lý đến, hắn thấy em mắt xanh da trắng tóc vàng. Thì lôi em về làm nô lệ dọn dẹp nhà cho hắn, em thành con búp bê có hồn trong nhà của hắn. Hắn là kẻ đồng tính nên không thích em, chỉ thấy em đẹp mắt mang về bầy thôi. Rồi hắn phát hiện ra trò vui là đánh em mỗi tối, cứ thế lưng chằng chịt vết roi theo ngày tháng. Rồi một lần ông chủ Chu đến thấy em bưng trà, ông khen em đẹp và hắn đã hào phóng tặng em cho ông Chu. Rồi em lại được tặng cho anh ấy và thành đàn bà của anh, em hạnh phúc nhưng ký ức đắng cay tràn về làm em khóc…

Nguyệt Ánh thấy Nhã Trúc bật khóc, thì lau nước mắt cho con bé và nói dỗ dành:

– Thôi em mọi sự đã qua rồi mà, nhớ làm gì nữa chả phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao? Em tên là Jessica đúng không? Giờ em hãy sống với tên thật của em. Quên đi quá khứ và sống cùng Trang Anh, cả ba chúng ta sẽ sống vui vẻ bên anh ấy…
– Vâng! Em hiểu rồi ạ… em tên là Jessica Chielinli, em là người Ý nhưng em không nhớ rõ đâu. Cái này là Trang Anh đã đột nhập vào mạng của chúng, xem lén cho em thôi và chị còn nói cha em cũng rất nổi tiếng… Nhưng chẳng ai gọi em tên ấy ngoài Trang Anh, nên về đây em cũng không nói ra cho ai cả…

Nói xong cô ngậm ngùi nhìn xuống đất, cô biết Jessica Chielinli mới thực là tên mình. Nhưng cô còn hạnh phúc hơn các bạn nữ khác ở đó, những người bị phân loại A, C trở xuống chỉ đánh số mà thôi. Cô còn được chúng gán cho cái tên mỹ miều Nhã Trúc, duy chỉ có SSS trí tuệ là mang tên thật mà thôi. Ngay lúc ấy bàn tay mềm mại của chị Ánh, chị xoa lên mái tóc vàng óng của cô và nói dịu dàng:

– Vậy từ nay em chỉ là Jessica Chielinli, hãy sống đúng là mình đi em ạ. Chị và anh sẽ gọi em là Jessica chứ không gọi Nhã Trúc nữa, em không phải là nô lệ mà em là Jessica, vợ bé nhỏ xinh đẹp của anh ấy. Tự tin lên em nhé và sống hạnh phúc…
– Vâng chị! Chúng ta sẽ hạnh phúc… hi… hi…

Jessica nở nụ cười hạnh phúc nhìn chị, trong lòng cô như thấy chân trời mới tươi sáng. Lát sau cô lên giường cùng Trang Anh ngủ ngon lành, có lẽ trong mơ hai em sẽ hạnh phúc hơn ở kiếp người này. Còn Nguyệt Ánh cô không ngủ nổi với bao suy tư, cô không hiểu vì sao một SSS trí tuệ như cô ấy. Thế mà lại đem bán thành thứ hàng hạ cấp cho Tuấn Lò Đúc kia, nghĩ mãi chưa ra manh mối mà hỏi các em ấy thì chưa tiện.

Càng không thể báo cho các cha nuôi chuyện này, đang băn khoăn thì điện rung lên từng hồi. Cô nghĩ là cha nuôi gọi mình nhưng không phải, là anh Hoàng gọi cô từ hôm ấy cô đã quên bẵng anh đi. Giờ chợt nhớ từ hôm đó chưa hỏi han hay cảm ơn anh lấy một lời, cô vội ra ngoài mở máy gọi lại cho anh. Để cho hai em gái được ngủ ngon lành, giọng anh ấm áp bắt máy ngay với cô. Anh nói nhẹ nhàng và gần gũi:

– Em à! Từ hôm ấy anh không tiện gọi cho em, thế tình hình tốt hơn rồi chứ em? Còn buồn thì ra đây chơi với anh, anh đang chỗ bãi bồi hôm mình gặp đó. Em ạ! Dù có chuyện gì cũng nên yêu quý bản thân, còn chính mình thì chúng ta chưa mất gì cả. À cho anh gửi lời cảm ơn bạn trai em! Cậu ấy đã rất chu đáo với anh trong lúc anh say, còn sắp xếp cho anh chỗ ngủ hạng sang nữa. Đó cũng là chàng trai tốt đấy em nên cố gắng giữ lấy nhé…
– Vâng! Tốt hơn rồi anh… rất hạnh phúc ạ! Cảm ơn anh vì tất cả, mà em cũng đang rảnh em sẽ ra đó chơi cùng anh…

Ánh đáp lời qua điện thoại mà mặt cô đỏ tưng bừng, nghĩ đến cái hạnh phúc đầy xấu hổ kia với Gia Long. Chỉ chưa đầy một ngày đêm, mà đã cùng Gia Long anh ấy tận mấy lần, đến mức đau rát ê ẩm và mỏi nhừ người thế này. Dù anh Hoàng không biết nhưng cô cứ hình dung ra, nếu anh Hoàng nghĩ cái hạnh phúc của cô nói, là cái lúc cô trần truồng quằn quại với Gia Long… là cô ngượng. Như các chị ở quân trường của cha Thẩm hay kể, rằng đàn ông họ nhìn đàn bà chúng mình. Dù ít dù nhiều có lúc họ sẽ nghĩ địt mình thì thế nào, hoặc tự hình dung ra lúc đó mình với chồng trong đầu. Anh Hoàng cũng là đàn ông thôi mà, có khi nào anh cũng nghĩ thế không? Nhưng giọng anh tỉnh bơ anh nói:

– Ok! Anh sẽ đợi em có rất nhiều mực và nước ngọt, à hì… hì… nếu em uống bia thì anh mua thêm nhé! Bye… bye…

Nguyệt Ánh trang điểm một lúc lâu, cô thay hết bộ này đến bộ kia đều không hài lòng. Thần người một lúc lại nhớ đến câu nói của Gia Long:

– “Cô đúng là con dơi ngu ngốc mà, này ngày chỉ biết đậu trên dây ngủ. Thẩm mỹ cũng bị mù màu chỉ đen và trắng… ha… ha…”

“Đúng là đen và trắng hơi đơn điệu thật, chả trách anh chê mình như vậy!” Cô thầm nghĩ rồi lại đỏ mặt bởi ý nghĩ tiếp theo “… em mà là dơi thì anh là cờ hó ý, cứ chê người ta thôi… thế mà hai lần rồi vẫn muốn nữa. Nếu em không phản đối chắc anh làm em đến ngất xỉu à…” Cô nhìn bóng mình trong gương thoáng chút tự hào “… mình cũng xinh kém gì các chị đâu nhỉ, mà mình lại bé nhỏ thế này, chắc anh địt mình thì thích hơn chứ nhỉ. Mà cái anh Hoàng đấy có muốn địt mình không? Có thích mình không nhỉ… chắc có lên mới gọi điện chứ. Kể ra cũng đáng yêu phết hì hì… mà anh to cao thế, cái đấy có to hơn của “cờ hó yêu yêu” của mình không? Ôi… ôi… ” Nghĩ đến đó Nguyệt Ánh đỏ mặt tía tai vì ngượng, cô rùng mình nghĩ “… đúng là như các chị nói, thành đàn bà rồi suy nghĩ tự nhiên láo thật… hức… oops: Oops: Oops: ” Cô ngượng với chính mình, vội vàng chọn đại một một bộ váy trắng bó sát, rồi mặc vào ngắm nghía qua loa đi vội trong xấu hổ…

Xuống đến đường ra ngã ba hôm trước anh đưa về, rồi quay về quán bar để uống rượu. Thì cô nghĩ anh đã ở đó sẵn sàng đón mình, nhưng không thấy xe anh đâu cả. Cô đành bắt taxi đi ra cầu Long Biên, trong bụng thì lầm rầm chửi anh: “… tưởng anh tâm lý lắm cơ, hóa ra cũng để người ta đi taxi… quá tệ…” Ánh mắt nóng rực của người lái taxi dán vào Ánh, cô đỏ mặt không dám nhìn lại anh ta. Cả lúc lên xe lẫn khi trả tiền xe anh ta nhìn cô đăm đăm, còn Ánh thì cay cú nghĩ ” đàn ông đúng là như nhau cả…”. Cô lên cầu gió thổi từ sông lên mát rượi, nó như xoa dịu mọi phiền muộn cô vừa gặp. Gió mang mùi nồng nồng của bùn bãi bồi, cả theo hương hoa cỏ dại của thiên nhiên. Nó làm cô thoải mái vô cùng cô mỉm cười bước thẳng xuống bãi, lúc này chín giờ sáng cầu thưa thớt người qua. Không còn đông đúc như lúc sáng sớm người ta nhộn nhịp ra vào, nhưng Ánh vẫn có mấy cái đuôi theo sau. Đó mấy tên lưu manh ở bãi Phúc Xá, chúng chơi hàng phê pha xong lên đây hóng mát. Tự nhiên thấy một cô bé trẻ măng xinh xắn âm thầm xuống bãi sông, chúng liền bám theo cô xuống bãi bồi…

Trông cô yếu đuối mảnh mai tha thướt, mà cái váy trắng mỏng manh khoe ra bộ đồ lót màu đen. Điều mà Ánh bối rối không nhận ra từ đầu, kể cả lúc cô đối diện với ánh mắt của người lái taxi. Nên sự tương phản lại càng là khiêu khích ánh mắt đàn ông, chưa kể bộ đồ lót ren đen bé xiu xíu đó. Nó không hề che đậy nổi hết, vô tình khoe ra cực phẩm thiên nhiên nơi cô… Đi một đoạn cô đã đến gần chỗ anh ngay rồi, bởi lúc trên cầu cao cô đã nhìn ra anh ngay. Anh vẫn vô tư quay mặt ra sông thả câu, tận khi cô chạy lại lại bịt mắt anh. Anh vẫn không hề phản ứng gì, miệng anh vẫn nhồm nhoàm nhai mực phát ghét. Anh ăn hết miếng mực mới từ từ tốn bảo cô:

– Thỏ răng to! Em bịt mắt thế chưa chán à, thả tay ra để anh còn lấy mực ăn chứ? Không nhìn thấy gì mà lấy đây? Khéo lại vớ nhầm cục phân chó bỏ mồm bây giờ…
– Hí hí… đồ ăn tham! Tưởng anh không biết cơ đấy… Mà anh nói ai răng to… đạp phát xuống sông giờ…

Cô bật cười trêu anh… đúng là ở bên anh lúc nào cô cũng vui, nhưng khi anh nói câu tiếp theo thì cô mới xấu hổ bỏ tay ra. Giọng anh vẫn đều đều như trước anh nói:

– Em nghĩ anh là đá sao mà không biết hả thỏ răng to, tiếng guốc của e rất đều nhịp chắc em đã qua quân đội. Hơn nữa tay em bé nhỏ mát lạnh chạm là biết, chưa kể nãy giờ ngực em áp chặt vào lưng anh thế này. Của em bé nhưng cũng mềm và mát thật đấy, lại còn không thèm mặc áo độn lót như các cô gái khác. Chạm vào là biết ngay mà… nên có bỏ ra ngay không? Bãi sông này rất vắng đó coi chừng bị hiếp dâm bây giờ…

Ánh xấu hổ che mặt khi anh ngoảnh nhìn cô, mà không biết lại vô tình phơi bày cái khác. Cái váy mỏng manh nổi bật lên viền áo lót bé xíu, nó không che hết nổi bầu vú trắng nõn nà ấy. Cái váy do cô kéo tay che mặt nó lại càng bị kéo cao, mập mờ trong lần vải là cái quần chip đen xinh xắn. Nó nổi bật trên làn da trắng trong như bạch ngọc của cô, đôi chân Ánh thẳng tắp lờ mờ chút lông măng thấp thoáng gợi dục. Nó làm người nhìn liên tưởng ra đến tam giác mượt mà nơi kẽ đùi cô, nhất là cái mu nhỏ nhắn nổi lên cong vờn ở giữa. Thoáng bối rối anh nhìn rồi quay đi lấy tờ báo, anh trải phẳng ra rồi bảo cô:

– Ngồi xuống đây em! Anh xé mực và bia để sẵn phần em rồi thỏ răng to, nãy anh phải quay lên cầu mua cho bia em đấy…
– Xí… í… Anh lên cầu mua bia được, mà không thèm đi đón em à. Anh đúng là đồ lười…

Cô nguýt anh rõ dài chun mũi lại khoe ra cái răng thỏ to đùng, nhưng vô tình cử chỉ ấy khiến anh xao lòng, anh ngẩn ra nhìn cô không chớp mắt. Trong gió sông thổi sóng dào dạt vỗ bờ, mái tóc cô lòa xòa vấn lượn quanh mặt. Cô thật xinh trong ánh dương rực rỡ buổi sáng, anh nhìn cô khá lâu mới nói:

– Em có bảo đâu mà anh đón, người Hàn bọn anh là thế mà… À mà em xinh thật thỏ răng to ạ, thật là hạnh phúc cho cậu ấy khi có em. Mà bảo cậu ấy ráng giữ em cho chặt, không có ngày sẽ mất luôn đấy…

Cô không nói gì chỉ cười một nụ cười vô tư, cô coi anh là bạn hơn nữa cô là của Gia Long anh ấy rồi. Ngay giờ đây trong cô vẫn có thể, sẽ còn những giọt tình yêu của anh ấy đêm qua. Và nếu như có thai thì cô sẽ vô cùng hạnh phúc, với Hoàng anh chỉ là bạn đúng nghĩa nên rất thoải mái. Ngồi bên anh đủ chuyện vui vẻ trên trời dưới đất, anh biết trêu làm cô cười còn biết cả cách chăm sóc cô.

Anh luôn lựa những miếng mực ngon nhất, tự tay rót bia ra cốc cho cô. Anh thì vẫn uống nước ngọt mang theo, nắng dần rạng rỡ trên tán cây xào xạc. Câu chuyện càng ngày gần gũi hơn, dù đây mới là lần tiếp xúc thứ hai. Đang nói thì anh có điện thoại gọi đến, anh lịch sự xin phép cô đi ra phía xa nghe máy. Cuộc đàm thoại bằng tiếng Hàn văng vẳng vang lại sau lùm cây, cô không hiểu và cũng chả muốn hiểu, vì cho là nó không liên quan đến cô. Nhưng nếu như cô biết tiếng Hàn và hiểu cuộc hội thoại đó sẽ rùng mình, nhưng cô tự tin vào tài nghệ của mình. Lại không thấy anh ấy có biểu hiện gì nguy hiểm cả, anh lại là người bạn đầu đời tình cờ cô gặp…

Khi mà họ nói với nhau…

– Cậu chủ Park! Em là Sung Min mọi việc đã điều tra xong xuôi, như anh đã biết nhóm của Chu Gia Hùng hôm đó dồn hàng thải, mấy thằng đệ phê hàng để một con bé chạy được. Khi nó chạy qua phòng của con bé SSS Trang Anh, thì con bé Trang Anh đi ra gặp mấy thằng ngáo đá ấy. Chúng nó lùa con bé vào luôn lô hàng thải đó, rồi mang sang bên Việt thanh lý cho bọn Hà Nội, thằng Tuấn Lò Đúc mua con bé đó mà không biết gì. Thằng Tuấn này lại bán cho con rể tương lai của ông Chu, là Gia Long nhưng thằng bé con này cũng chưa biết gì về con bé. Nhưng ở chỗ thằng bé đó có con Jessica Chielinli, con gái của bố già Giorgio Chielinli đối thủ của chúng ta. Lần đó người của bên ta bắt sang Ý bắt nó về, để chơi lão ấy một vố đau mà dằn mặt. Rồi chúng ta cho ông Chu là tránh tiếng, nếu lão Giorgio kia đánh hơi ra thì cũng lưỡng Lam Hoàng. Vốn tính toán là vậy anh ạ! Nhưng nhân tính không bằng trời tính, giờ hai con bé ấy biết nhau có nên giết con Jessica đi không? Anh cho em biết ý kiến đi ạ, hiện đội em đã vây quanh nhà nó. Chỉ chờ lệnh anh là hành sự thôi, nhưng chả gì con bé đi cạnh anh hôm nay. Và cái thằng nhỏ Gia Long đều là người của ông Chu, nên em mong anh cho em biết phải hành động ra sao đây ạ?
– Ách… sì… Sếc… kia… à… (câu chửi tiếng lóng Hàn! Ngang nghĩa từ đậu xanh rau má)

Park Min Huyng nổi nóng chửi thề, rồi cất cái lạnh như băng khác hẳn lúc nói với Ánh bảo Sung Min:

– Anh đã nói em bao nhiêu lần rồi! Việc tuyển hàng phân loại hàng trước mẹ làm, giờ giao việc này cho em quản lý anh không nghó đến. Anh chỉ duyệt hàng cấp SSS mà thôi, nên mấy đứa dưới hạng anh không hay biết trừ con bé Jessica. Anh đã dặn em thế nào? Chưa đến nước cuối cùng thì không được giết. Lần trước quản không chặt tí để bọn tàu nó thịt, may mà có con bé Trang Anh đó Nó là con bài để ta cân lão Giorgio khi có chuyện, giết nó là tự thắt cổ mình hiểu không? Làm cái gì cũng phải động não kỹ càng vào, giờ anh tiếp cận con bé này cũng là đang tính cách. Tuyệt không được manh động “dứt dây động rừng”, ông Chu là bậc tiền bối đáng nể quan điểm ông ấy luôn rõ ràng. Việc em hạ thủ mấy thằng đệ vặt bên đó có đáng không? Cứ ém quân ở khu nhà ấy chờ lệnh anh, nhưng đừng tiếp tục tự manh động nữa. Theo dõi nhất cử nhất động thôi, ngoài ra nhớ cho anh trong đám SSS đã hiếm. Lại tìm được con bé vừa có sắc vừa có tài như con Trang Anh không dễ, hàng trăm lô hàng mới được con bé ấy ra hồn. Đừng làm tổn thương nó vì nó quý hơn vàng, nó đã từng đột nhập được cả vào mạng bảo mật Mỹ, trong lần chúng ta test nó gần nhất. Nó đưa sang Hàn đào tạo cẩn thận sẽ giúp ta rất nhiều, việc này phải dùng đầu để tính… rồi anh sẽ có cách liệu…

Trong khi đó Nguyệt Ánh đang một mình mải mê ngắm sông, không để ý mấy tên nghiện đó đang rình rập. Một tên tiến sát lại cô từ sau lưng, tay hắn cầm cái kim tiêm vấy máu. Hắn lại gần mà Ánh cứ nghĩ anh Hoàng nên chủ quan, chỉ khi bàn tay thô nhám hắn bịt lấy miệng cô. Hắn hua hua cái kim tiêm vấy máu lên thì thầm đe dọa:

– Biết điều im ngay cấm giãy dụa! Không bố chọc cho mày phát, là mày nhiễm HIV toạch luôn đó con!

Cô hoảng hồn lúng túng im bặt trong sợ hãi, nếu đúng mũi kim đó có máu HIV không phải chuyện nhỏ. Cô bị chúng lôi vào lùm cây chuối rậm rạp phía sau, làm cho Ánh thấy sợ vô cùng… cô im lặng tim đập dồn dập, cố nghĩ cách thoát thân, trong khi bốn tên còn lại cũng ùa ra vây lấy cô. Mà anh Hoàng lại ở cách cô khá xa tận lùm lau sậy gần mép sông kia, cô tái mặt khi bốn tên còn lại thô lỗ vây chung quanh cô.

Mà người trên cầu cũng chẳng thể thấy gì cả, chứng tỏ mấy tên này rất thông thuộc địa hình. Chúng có năm tên tất cả hai đứa giữ chân, hai đứa giữ tay và một tên bịt miệng cô. Hai tên ngồi hai bên vừa giữ tay cô vừa bóp vú, cô run rẩy sợ hãi thực sự trong bất lực của sự kìm kẹp. Sờ qua lần vải chưa đã chúng kéo váy cô lên tốc ngược, tháo tung cái áo lót màu đen bé nhỏ ra vứt sang bên. Khiến cho bầu vú trắng nhỏ nhắn bật tung ra, run rẩy phập phồng trong ánh mắt thèm thuồng của chúng.

Một tên khe khẽ thốt lên:

– Địt mẹ! Vú con này bé nhưng mà trắng đéo chịu được, nhìn ngon vãi hàng ra ấy. Địt nó chắc sướng thôi rồi các anh ạ, nhưng phải để ý thằng bồ nó ra thì khống chế luôn nhé! Không địt nó đéo xong đâu! Từ lúc nhìn nó trên cầu em đã tức hết dái rồi…

Hắn nói xong thì ngậm miệng vào cái núm vú của cô mà mút chùn chụt, Ánh oằn người lên run rẩy trong khi tay chân vẫn bị siết chặt. Mấy tên còn lại cũng khó chịu không kém, liền vừa giữ vừa tháo quần lót của cô ra. Ánh sợ hãi nhưng cô không dám vùng mạnh ra, vì lo sợ cái kim tiêm sắc nhọn kề cổ mình. Nếu cô sơ sẩy hắn sẽ đâm nó vào cổ của cô, còn nếu vờ như quá sợ đợi chúng sơ ý còn có cơ thoát thân.

Chứ bị nó đâm vào nhiễm căn bệnh của nó, thì cô chết đã đành nhưng nếu có thai với anh lần này. Cô sẽ có lỗi với anh và con mất nên đành nhịn nhục, nên khi cái quần lót xinh xắn tuột khỏi đôi chân trắng muốt của cô. Chúng ném mạnh nó ra phía sau lưng, rồi chúng ồ lên mắt sáng rực nhìn vào cái lồn bé nhỏ đỏ hồng ấy, chân cô bị chúng banh ra hết cỡ nên khe động phơi ra cả. Trong cái lỗ nhỏ đỏ rực dấu bởi hai lằn thịt đỏ hồng, còn nhễ nhại chút dịch nhờn trắng sệt. Dấu vết của trận làm tình đêm qua chưa được tẩy rửa, một tên trong bọn có vẻ sành sỏi bình luận:

– Nhìn lồn con này con hồng lắm bọn em ạ, nhưng chắc mới bị thằng kia chén đêm qua. Trắng trắng đấy đéo phải nước lồn hay khí hư của nó, vì nhìn nó khác hẳn… bởi anh vét máng con vợ anh suốt biết. Ăn mặc sexy vãi lồn một mình chạy xuống bãi này, chắc chắn cũng đéo phải con nhà lành rồi…

Hắn nói chưa dứt lời thì một giọng lành lạnh phía xa vang đến:

– Mấy bạn trẻ! Bắt cóc bạn gái người khác thế này, không phải hành động đẹp đâu! Các bạn có ba phút để thả người ra, trước khi phải hối hận mãi mãi…

Mấy tên kia thấy vậy thì giữ chặt cô lại, một tên buông cô cầm con dao nhỏ hua hua lên đe dọa. Hắn vênh vênh mặt nói:

– Địt mẹ thằng lồn này! Ngoan thì té ngay các bố tha cho mày, không thì mày con hàng của mày chết… Hiểu chưa con tuổi lồn gì mà tri trô…

Hắn nói rồi như nhứ dao vào cái vú trắng nhỏ nhắn đang run rẩy của cô, lưỡi dao lạnh ngắt chạm vào da làm Ánh run rẩy. Cô lại còn trần truồng trước anh nữa, cái lồn bé nhỏ đúng hướng phía anh đến thật tệ. Nhưng quên cả xấu hổ cô vội nói trong tiếng nấc, khi tên bịt miệng cô sơ sẩy rời tay:

– Hoàng ơi! Cứu em… hu… hu…

Một sự cầu khẩn thiết từ một cô gái, trong ánh mắt tuyệt vọng đẫm lệ. Park Min Huyng cả đời buôn bán phụ nữ, hắn chưa từng động lòng trước cô gái nào. Nhưng không hiểu sao ánh mắt Ánh làm tim hắn đau, chưa kể mấy thằng ôn này làm vậy là quá láo. Dẫu đây chẳng phải Hàn Quốc nhưng hắn chẳng ngán, hắn vòng tay ra sau lưng rút khẩu súng lục giảm thanh ra. Hắn chĩa về phía năm thằng nói lạnh lùng:

– Ba phút đã hết! Các bạn nên biết đây là súng thật, nhìn cành cây trên đầu các bạn nhé…
– Soạch!

Một tiếng khô khan lạnh ngắt vang lên, “… rắc… rắc…”cành xoan nhỏ đổ sập xuống đầu bọn chúng. Năm tên hốt hoảng buông Ánh ra chạy bán mạng, vừa chạy vừa lắp bắp bảo nhau:

– Địt mẹ! Té nhanh các ông ơi… đụng con mẹ phải sự rồi…

Ánh vùng dậy luống cuống vớ được cái áo lót bên cạnh, thì anh đã gỡ cái cành xoan ra khỏi cô. Tay anh còn cầm cái quần lót nhỏ xinh của cô, anh chìa nó cho cô nói nhẹ nhàng:

– Mặc vào đi em! Anh xin lỗi không để ý thành ra cơ sự này…

Anh quay lưng lại để cô tự mặc lại quần áo lót, anh lấy điện thoại ra gọi bằng tiếng Hàn. Thứ tiếng mà cô mù tịt hoàn toàn, nên cô cũng không để ý cho lắm vội vã mặc quần áo. Trong lúc anh đang gọi cho ai đó, giọng anh vẫn đều đều lành lạnh:

– Alo! Dong Huyn em thấy năm thằng vừa lên lối cầu trên bãi chứ, xem nó chạy hướng nào nhé về bên Gia Lâm. Hay là về hướng nội thành thì cho anh em bên đó bắt lại, tuyệt không để thằng nào thoát nhé! Làm nhanh và gọn đừng để an ninh Việt hay dân chúng chú ý, dẫu là đàn em thằng nào cũng phải chết em hiểu không? Mang nó về kho của ta… tí nữa anh về sẽ xử…
– Vâng rõ! Thưa cậu chủ Park!

Mệnh lệnh đã ban bố đám đàn em của Park Min Huyng, từ hai đầu cầu phục sẵn bắt đầu rục rịch di chuyển lên cầu. Năm tên đó không biết hôm nay là ngày cuối cùng của đời chúng, vì dù có thoát khỏi tay đàn em Park Min Huyng cũng chưa chắc đã sống. Bởi trong một góc khuất chân cầu Long Biên, một nhóm ninja đã rời vị trí lặn xuống sông mất hút.

Sở dĩ họ biết anh nhà Park sẽ hành động, nên lặng lẽ bí mật rút đi trong im ắng. Chứ nhất cử nhất động của năm tên đầu trong tầm kiểm soát, chả qua Ánh chưa đến mức nguy hiểm thực sự nên chưa ra tay. Một lúc sau Ánh cùng anh đi ra khỏi lùm cây trong xấu hổ, cô cúi mặt xuống đất không dám nhìn anh. Sự thể vừa rồi làm cô cực kỳ ngượng, khi mọi chỗ thầm kín của cô phơi ra trước anh. Anh đi bên cô khẽ lấy tay gỡ đám lá khô, đang vướng vào mái tóc cô. Anh cất giọng nhẹ nhàng an ủi:

– Vui lên đi em chả qua chỉ là chút tai nạn nhỏ mà, đừng cho bạn trai biết là được…

Cô bớt ngại hơn đứng im cho anh dùng tay chải tóc, thì bỗng phía xa Gia Long sầm sập chạy tới gần. Anh ấy dừng lại vừa thở hồng hộc vừa hét lên tức giận:

– Ánh! Sao em lại ở đây? Em đang làm cái gì thế này… em… em… sao lại…

Câu nói của anh ấy uất hận nghẹn đắng, mắt long sòng sọc lên nhìn cô và anh Hoàng. Chả gì thì áo váy cô cũng xộc xệch nhàu bẩn, cái áo lót cài vội đã bung khuy phía sau lưng. Làn áo mỏng lộ ra ngay điều đó trước mắt anh, chưa kể cái quần lót do Ánh kéo vội lên mặc. Cạp quần còn xoắn vỏ đỗ hằn lên ngang hông, tình ngay mà lý gian khó trách anh hiểu nhầm cô với anh Hoàng. Ánh hoảng hốt nhìn anh trào nước mắt, cô lắp bắp bảo anh trong lệ đắng bờ môi:

– Anh… anh hiểu lầm em rồi! Không phải thế đâu anh ơi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...