Nỗi đau
Chương 44
Linh bối rối bỏ thẳng về nhà trong vội vã, cô cũng không quan tâm đến việc người ta trên phố nhìn mình ra sao. Chỉ đến khi yên vị trong phòng cô mới nhận ra, là cái bộ dạng đầu bù tóc rối của mình thê thảm ra sao, cô cảm thấy ngượng ngùng nhất là với sự cố với hai tên con trai kia. Cô chạy vội vào phòng tắm như muốn xả hết đi những bụi bặm ô uế đó, một giờ sau thì cô đã tắm xong ngồi trước gương chải tóc soi mình.
Đây là căn nhà riêng của cặp Hắc Bạch Vô Thường, để đảm bảo an toàn và tính chiến đấu tốt. Nên cả hai người bắt buộc phải ở chung sống chung nhà, các cặp đôi Vô thường trước kia họ yêu nhau. Còn hiện tại cô và sư huynh Thiên Lâm thì không như vậy, điều này cũng sẽ là một điểm bất lợi cho hai người. Chỉ khi yêu nhau tương đầu ý hợp mới là mạnh mẽ.
Trần truồng ngồi trước gương cô đưa tay lên sờ vào môi mình, nhớ lại nụ hôn với Gia Long trong khu đất hoang đó. Mặt cô bỗng ửng đỏ lên xấu hổ nghĩ thầm: “… không ngờ hôn nhau lại thích như vậy, lần sau nếu gặp lại anh mà anh muốn hôn em nữa, em nhất định không từ chối đâu hi… hi… Mà có khi em còn hôn anh trước ấy đồ đáng ghét ạ…”. Nghĩ đến đó cô hạnh phúc mà bật cười thành tiếng khúc khích, nhưng cô chợt thấy bóng của Thiên Lâm trong gương. Anh ấy đang chăm chú ngắm nhìn cô từ phía sau, giật mình Hiểu Linh vội chạy lại giường lấy cái khăn tắm quanh vòng quanh người. Rồi cô trừng mắt bảo Thiên Lâm đầu bực tức và cau có:
– Anh! Lần sau vào phòng em phải gõ cửa chứ, cái lúc người ta cởi truồng tự tiện lao vào… đồ vô duyên…
– Ơ… hơ… Mọi khi em cũng có mặc gì đâu, còn đòi sang nằm cùng với anh thì sao? Mà sáng nay em bỏ đi đâu mà không cho anh biết thế, em không nhớ sư phụ dặn chúng ta tách nhau ra sẽ rất nguy hiểm mà.
Thiên Lâm ngơ ngác hỏi Hiểu Linh như vậy, hắn cảm thấy tiểu muội muội này tự nhiên rất kỳ lạ. Ngồi một mình đỏ mặt rồi cười tủm tỉm trước gương, đặc biệt đã hết trẻ con biết xấu hổ trước hắn. Nhưng hắn cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa, bởi vì dù gì được nhìn ngắm Hiểu Linh trần truồng tung tăng trước mắt, mỗi ngày như vậy cũng là hạnh phúc vô cùng quý giá.
Nhưng như thế biết bao giờ thì cô mới trưởng thành, để biết đáp lại cái tình yêu mà Thiên Lâm hắn ấp ủ bấy lâu. Còn Hiểu Linh đang bối rối thực sự mặt đỏ như quả gấc chín, cố gắng lấy tay che đi cái khe vú của mình lộ ra trên lớp khăn tắm quấn ở ngực. Bởi tuy là bầu vú cô nhỏ nhắn thật nhưng quấn khăn thít chặt vào nó vẫn nổi vồng lên khêu gợi, trong đầu cô lại vang vọng câu nói của Gia Long: “… vú thì trắng đây nhưng bé xíu ha… ha…”. Đang bối rối nên nghĩ đến câu nói ấy cô vô tâm buột miệng nói ra luôn:
– Đồ đáng ghét! Dám chê ngực của em bé à… em sẽ chịu khó ăn uống tập luyện, nhất định sẽ làm nó to ra như của người khác, tới lúc đấy xem còn chê của em bé nữa không… hừ… hừ… người ta chưa lớn hết thôi đồ xấu tính…
Không ngờ Thiên Lâm nghe trọn câu nói đó dù cô nói không to lắm, nên hắn vội vã xua tay thanh minh bảo cô rằng:
– Không sao… không sao… ngực em đúng là bé thật, anh có dám chê em đâu mà nói, tuy bé nhưng của em trắng và tròn nhìn đáng yêu mà. Sau này em lớn nhất định là sẽ có bầu ngực căng đầy tuyệt hảo, thật đấy… thề luôn dù có bé đi nữa nhưng mặt em rất xinh mà…
– Này! Ai cho phép anh bình luận về ngực của em. Cấm nha… To bé gì kệ em… anh liên quan nhờ! Kể từ bây giờ em cấm anh vào phòng em khi em chưa cho phép nhớ chưa… cấm… trước thế nào thì kệ từ giờ khác hiểu không?
Hiểu Linh ấm ức gào tướng lên đầy phẫn nộ với Thiên Lâm, cô không hiểu ra một điều rằng cô đã bắt đầu thích một người con trai khác rồi. Nên tự nhiên khả năng phòng vệ bản thân của đứa con gái trong cô trở nên mạnh mẽ, trừ là người con trai mà cô thích ra thì cô không muốn ai thấy hay nói gì về cơ thể mình hết. Một phát triển tâm sinh lý hết sức bình thường của cô gái mới lớn khi yêu, cô cáu sau nhìn bộ dạng lúng túng đến tội nghiệp của Phan Thiên Lâm anh ấy. Thì tự nhiên cô hối hận khi nhận ra mình cáu vô lý với anh, bởi dù sao anh ấy hiện vẫn là người đối tốt nhất với cô. Hiểu Linh cúi gằm mặt xuống sàn nhà nói lí nhí trong ngại ngùng:
– Em xin lỗi! Tại em không được bình tĩnh em nói thế là không đúng, nhưng kể từ nay chúng ta nên thay đổi đi. Cần có khoảng cách nhất định anh ạ! Em cũng lớn rồi không thể mãi như xưa được… thật đấy… em không trẻ con nữa đâu… hãy tôn trọng cuộc sống riêng của em anh nhé…
Thiên Lâm tim đập rộn vang trong hạnh phúc, không hiểu phép màu gì mà Hiểu Linh chỉ biến mất có một lúc buổi sáng lại như thế. Nhưng hắn dĩ nhiên vui mừng không để đâu cho hết rồi, mà chẳng hề biết rằng hắn sẽ mãi ôm khối tình đơn phương. Tiểu muội muội xinh đẹp bé nhỏ của hắn tuy là thay đổi, nhưng cô ấy thay đổi thật ra là vì bắt đầu thích một người con trai khác không phải hắn. Tim hắn còn như muốn vỡ tan trong hạnh phúc tột độ, khi Hiểu Linh ngẩng lên mặt đỏ tía tai bảo hắn rằng:
– Thiên Lâm! Anh lại đây ôm em và hôn em đi… hôn môi ấy chứ không phải hôn trán như mọi lần… hôn em đi…
Hiểu Linh nói xong nhắm mắt lại, cặp môi xinh xinh đỏ mọng như trái dâu tây chín của cô, nó chúm chím vào nhau cong lên hướng về hắn đợi chờ. Vui mừng và vụng về Thiên Lâm tiến về phía Hiểu Linh đặt lên môi cô nụ hôn hạnh phúc, nhưng dĩ nhiên một kẻ “gà mờ” trong tình yêu như hắn đâu biết gì. Nên chưa đầy hai phút hắn đã bị Hiểu Linh xô mạnh ra khỏi vòng tay, cô tức tối nói với hắn đầy bực dọc và cay cú:
– Anh đúng là đồ vô dụng chỉ biết đâm với cả chém, hôn như anh chán bỏ cha ra ấy. Vừa ngạt thở khó chịu dã man anh lại còn đơ ra như cây gỗ, thật chẳng ra cái gì hết… chán như con gián luôn. Thôi anh ra ngoài đi cho em thay đồ đi ngủ chút… anh đúng là đồ ngốc thật sự…
– Sầm!
Hiểu Linh đóng mạnh cửa sau khi đẩy được Thiên Lâm ra ngoài, dựa vào cánh cửa cô thẫn thờ sờ lên môi nghĩ ngợi. Cô tự nhủ: “… hi… hi… giờ em biết rồi! Không phải ai hôn thì cũng thích cả đâu, chỉ có anh hôn em là em thấy thích thôi… nên từ giờ về sau em sẽ không cho ai hôn em nữa. Em sẽ chỉ để anh hôn thôi hi… hi… Mà anh sờ em kiểu gì thích thế nhỉ hì… hì… sướng ngất ngây… yêu thế…” Vừa nghĩ Hiểu Linh vừa tự lần tay vào lồn mình ve vuốt, nhưng khổ nỗi lúc trước Gia Long đã địt cô, tuy chưa làm cô mất trinh. Thì cũng đã thúc mạnh mấy cái vào cái lồn bé nhỏ xinh xắn ấy, nên giờ cô vẫn khá rát nên khi tự tay chạm vào và miết mạnh. Vào chỗ da non bị tổn thương do cái buồi cỡ bự của Gia Long thúc vào lúc trước… khiến cô thấy rát bỏng, tất nhiên là khó chịu không thể kiềm nổi cô khẽ kêu lên:
– Á… á… ái… ui… ui… ui…
Ở ngoài Thiên Lâm nghe tiếng của Hiểu Linh rên lên đau đớn như vậy, thì hoảng hốt xô cửa lao vào. Cánh cửa không chịu nổi lực húc thần sầu của Hắc Vô Thường hắn, là kẻ võ lực đã danh chấn thiên hạ nên bật tung, dĩ nhiên Hiểu Linh tội nghiệp đang đứng dựa sau cửa bị xô mạnh theo. Mặt cô đập mạnh vào tường theo đà đẩy của cánh cửa mở bất thần, tuy có phản ứng nhanh nhạy của người tập võ. Nhưng cái trán cô vẫn bị đập mạnh vào tường xưng lên một cục, tay cô đỡ kịp không đến nỗi bị dập vỡ mũi. Nhưng mà vẫn bị đập nhẹ mũi vào tường làm máu đổ ra xối xả, còn Thiên Lâm sau khi xô vào đứng ngó nghiêng hỏi to:
– Hiểu Linh! Em đâu rồi… em có sao không? Ai tấn công em vậy… hay em bị đau ở đâu? Ra anh anh xem thế nào nào!
Hắn ngó mãi mới thấy Hiểu Linh lóp ngóp đi từ sau khe cửa ra, bộ mặt cô đầy máu chảy ròng ròng, trán thì nổi một cục u sưng to tướng. Cô cay cú lại đẩy hắn ra cửa vừa đẩy vừa chửi ầm ĩ:
– Thằng tồi! Xô cửa vào để người ta đập sấp mặt vào tường còn hỏi sao không? Chắc vỡ đầu mà chết thì anh mới hài lòng à… cút… anh cút ngay cho em! Từ giờ cấm tự ý hành động nhá ra vào phòng em phải xin phép… cút… ngay!
– Sầm sầm…
Tiếng cửa đóng dữ dội vang lên sập trước mặt Thiên Lâm, sau đó là tiếng khóa cửa lạch cạch của Hiểu Linh. Cô còn xoay nắm đấm cửa mấy lần cho yên tâm, rồi mới ngồi phệt sàn nhà lần này cảnh giác tên sư huynh điên khùng. Cô ngồi lệch cái cửa một chút phòng hắn lại nổi điên phá cửa, cô mới yên tâm đi khám xét thương thế của mình. Nhưng thứ cô quan tâm hàng đầu không phải là khuôn mặt sưng vù, hay cái mũi chảy máu đầm đìa kia mà cái lồn bé nhỏ của mình.
Chỗ cách đó ít lâu bị cái buồi to tướng của Gia Long công phá, ngồi phệt xuống sàn vứt cái khăn tắm đi, cô dạng rộng chân ra ngó nghiêng. Lúc trước khi tắm cô cũng thấy hơi ran rát khó chịu, nhưng con nhà võ điều đó không thấm gì nên không chú ý. Chỉ khi miết tay vào tự sướng bắt chước kiểu Gia Long đã làm, cô mới thấy cái nỗi đau rát ở lồn mình ra sao.
Vạch ra thấy hai mép thịt tấy đỏ do bị cọ xát mạnh, hai môi lớn thì hơi bầm tím do máu tụ lại. Chẳng qua cái hố chật chội lại chơi đứng, nên Gia Long không thúc mạnh được hết lực và cô còn trinh, cô còn chưa lớn hết vì vậy lỗ lồn nhỏ hẹp nên rất khó vào. Chứ không Hiểu Linh giờ này đã thành đàn bà thực sự rồi, nhìn chỗ đó của mình thảm vậy mà mó vào lại xót bỏng khiến cô tức tối. Buột miệng trong bực tức, cũng do lớn lên không có ai dạy dỗ, thế nào là ý tứ tế nhị của con gái nên cô vô tư chửi to:
– Đồ chó ạ… Em bắt đầu ghét anh rồi đấy nhá… khiến em thảm thế này. Rát cả đau cực độ thế này mà anh có biết gì đâu, đừng tưởng em không dám giết anh nhá. Người gì mà cái ấy to ơi là to thế không biết, làm người ta đau thế này, cứ… chọc… chọc… thúc… thúc cái cứt ý… em căm thù anh… anh ác như con thú ấy ấy… căm thù…
Ở ngoài cửa Thiên Lâm nghe vậy tưởng nói mình, lại là kẻ gà mờ trong tình dục nữa. Hắn đâu hiểu sự thật trong lời than thở chửi bới của cô, là vì bị Gia Long địt cho đau quá nên cô uất chửi người mình yêu. Hắn cuống cuồng nói vọng vào trong bảo cô:
– Hiểu Linh! Cho anh xin lỗi anh không cố tình, đừng giận anh nữa nhé… sau này em nói gì bảo gì anh cũng nghe! Mở cửa cho anh vào xem em bị thương ra sao, mình em băng bó không tiện hãy để anh giúp em…
– Cấm! Em tự làm được không khiến cái mặt anh! Mà anh vô duyên vừa chứ giỏi nhận vơ, em chửi anh đâu liên quan nhờ… chờ đấy! Mà còn phá cửa vào như lúc nãy là đoạn tuyệt tình anh em luôn đó… Anh bảo em nói gì anh cũng nghe nhá… đợi tý em sẽ cho anh biết anh cần làm gì…
Hiểu Linh cay cú hét váng lên rồi tự băng bó vết thương cho mình, nửa tiếng sau cô tự mở cửa đi ra với cái trán bầm tím. Cái mũi thì dán cái băng Urgo lệch vẹo do dán vội, vẻ mặt xinh đẹp mọi khi không còn. Trông cô lem nhem như con mèo nhỏ phải đòn, lấy cái băng dính cô dán một tờ giấy to lên cửa phòng mình. Rồi loẹt xoẹt lê cái dép cà nhắc đi vào trong phòng, không thèm nói với Thiên Lâm nửa lời chỉ trước khi khép cửa cô mới ngó mặt ra bảo:
– Nội quy đó anh đọc và làm theo! Hứa là bảo nghe lời em rồi đấy nhá, cấm được nuốt lời… em mệt lắm rồi… em đi ngủ đây…
Quả nhiên lát sau căn phòng cô đã im ắng, chỉ còn tiếng cô thở nhỏ đều đều, mệt mỏi cô đã ngủ thật sự không biết gì nữa. Chỉ có Thiên Lâm ở ngoài phòng với bao mối tơ vò, hắn không đủ kinh nghiệm tình trường để hiểu hết mọi chuyện nên mới băn khoăn. Hắn xót xa khi thấy Hiểu Linh mệt mỏi đi tập tễnh, cứ nghĩ là do mình vô tâm gây nên mà dằn vặt mãi.
Mà hắn đâu có biết sự thật cay đắng rằng tiểu muội yêu dấu trong tim mình, cô ấy đã rung động và bắt đầu đi yêu người khác chứ không phải hắn. Hơn nữa bộ dạng đi lại khốn khổ ấy của cô lại chính là bị bạn trai địt, làm cho cô bị tổn thương đau đớn chứ không liên quan gì hắn. Nếu hiểu ra chắc hắn sẽ hận lắm và có thể tìm tên khốn đó mà băm vằm cũng nên, nhưng hắn không biết và tự ôm nỗi dằn vặt đến cả về sau cũng vẫn chỉ vì cô mà sống chết. Ngồi nghĩ ngợi mãi hắn mới lại gần cánh cửa để đọc cái tờ giấy của Hiểu Linh, vừa đọc vừa phì cười về sự ngộ nghĩnh đáng yêu của cô khi cô viết:
Sư huynh Thiên Lâm đáng ghét!
Đây là nội quy do Hiểu Linh sư muội đặt ra cho anh. Nội quy có hiệu lực tính từ lúc anh đập vỡ đầu Hiểu Linh cộng vỡ mũi. Máu đã đổ nên em thề là không thay đổi đâu nhá (cô còn vẽ thêm mặt một con mèo đầy hằn thù bị băng bó bên cạnh)
1 – Không được vào phòng Hiểu Linh khi chưa được đồng ý, nghiêm cấm phá cửa lao vào lần nữa. Nếu làm Hiểu Linh vỡ mũi lần hai hậu quả anh tự biết…
2 – Không được nhìn trộm Hiểu Linh với mọi hình thức, nếu chả may thấy em không mặc đồ anh phải tự bịt mắt lại, dù là tí hí nhìn trộm cũng không được phép. Em biết em chọc mù mắt em thề đấy… a… hi… hi… (còn kèm theo cái mặt cười thè lưỡi và chú thích, lần thứ nhất em vẫn tha được vì để anh mù sư phụ sẽ giết em mất, cả em cũng có chỗ nào anh chưa thấy chưa sờ vào đâu hì hì… nhưng lần hai làm thật à nha,) )
3 – Nghiêm cấm hỏi han dò la chuyện riêng của em nhé, từ bây giờ việc của em làm anh đừng có thắc mắc, chỉ có ba diều đó thôi anh nhớ mà làm.
Ký tên: Mèo xấu xí do bị anh làm vỡ mũi… hận rồi nhá… ghét mặt…
Bạch Hiểu Linh sư muội… tái bút:
Chú ý nếu vi phạm ba điều đó thì:
Lần một: Nghỉ chơi ba tháng không nói chuyện…
Lần hai tái phạm: Đoạn tuyệt tình huynh muội, cho anh làm con ma đen một mình cả đời, em cạch xít anh luôn thề đấy, sẽ chỉ có con ma đen không có ma trắng em đây. Thì coi sư phụ và các đại sư thúc sẽ xử anh ra sao hí hí… hậu quả thảm khỏi nói… a… hi… hi…
Lần ba vi phạm: Em sẽ giết anh luôn, cái này nói là làm. Em không đùa luôn nhé hừ… hừ… (kèm theo cái hình vẽ đầu lâu xương chéo đầy đe dọa)
Bản nội quy này với Thiên Lâm hắn mà nói không có gì là không làm được, nhất là ngôn ngữ thì có đe dọa thật nhưng lại rất đáng yêu. Nên hắn chỉ thở dài mà nói một mình:
– Hiểu Linh à! Em có biết anh yêu em lắm không? Một điều chứ có trăm điều anh cũng làm được cả, ngủ ngon đi nhé em yêu… cả đời Thiên Lâm này chỉ yêu con ma trắng đáng yêu là em thôi… kể cả phải chết đi nữa. Hắc Bạch Vô Thường mãi mãi là một đôi…