Nỗi đau

Chương 54



Phần 54

Đêm tối mờ mịt lại trong cái bụi cây âm u, tranh tối tranh sáng nó cũng không rõ cô gái nằm dưới thật sự là ai. Tuy nhiên rõ là Châu Ngọc Linh kia vừa mới chạy khỏi đây, không cô ta thì còn có ai vào đây nữa chứ. Tệ một cái Mạnh Lệ Quân cũng là một cô gái nhỏ, chỉ xấp xỉ Ngọc Linh về hình dáng, nên Gia Long có nhầm cũng bình thường. Bởi vì nó có nằm mơ cũng không nghĩ ra, là đệ nhất đại cao thủ truyền kỳ Trung Hoa, bỗng dưng có mặt ở đây được. Nghĩ Ngọc Linh dở trò với mình, rồi ở bên dưới Lệ Quân cứ cựa quậy muốn dãy ra để ngồi dậy. Cặp mông trần miết vào quần của Gia Long, nên nó sướng quá nổi tà dâm, nghĩ là Ngọc Linh nên nó càng hứng muốn địt, thế là nó nhanh tay cởi quần ra, áp cái buồi nóng rực vào khe mông của Lệ Quân…

– Đừng…

Lệ Quân hoảng hồn thốt lên, khi cô thấy cái vật đàn ông nóng rực, nó bắt đầu chạm vào khe mông mình. Nhưng oan trái cho cô hắn ta nói tiếng Việt, còn cô nói tiếng Hoa với hắn. Mà đâu biết Gia Long là tên đầu đất, hắn chả hiểu mấy về cái tiếng Tàu khựa cả, vì hiện tại hắn không biết nhiều tiếng Hoa, chỉ bập bẹ được mấy câu, dẫu đã có ở bên cạnh khá nhiều cô gái Trung hoa xinh đẹp.

Lệ Quân tuy biết tiếng Việt nhưng khi hoảng lên, cô chỉ nói bằng thứ tiếng mẹ đẻ của mình. Cô khác Ngọc Linh nhí nhảnh thông minh kia, là khi Ngọc Linh bất thần gặp nó ở nghĩa trang. Cô sợ hãi hét lên bằng tiếng Hoa, tuy nhiên thấy hắn ta nói bằng tiếng Việt, và cô biết mình đang ở trên đất Việt nam, nên cô đã dùng tiếng Việt trao đổi với Gia Long… Thật sự Lệ Quân không phải không thể thoát ra, nhưng cô không muốn nặng tay với Gia Long, bởi cô và Tiểu Bạch Thố tình thân như chị em một nhà. Cô không muốn vì để mình thoát thân, mà đánh bạn trai của Tiểu Bạch trọng thương, thế thì cô sẽ khó ăn khó nói với Hiểu Linh, nên cô đành cố gắng tìm mọi cách nhẹ nhàng nhất có thể…

Trước kia tình cờ gặp Tiểu Bạch trong một lần làm nhiệm vụ, rồi từ đó hai chị em quý mến nhau, hai người hợp nhau đến mức kết nghĩa tỷ muội. Nhưng cô chỉ không nói cho Hiểu Linh biết, cô và Mạnh Lệ Quân truyền thuyết là một. Nên cô đã đến đây từ lâu, vốn chỉ định ghé thăm em gái nhỏ Tiểu Bạch của mình, nhưng đúng lúc thấy họ đang đè nhau ra làm tình.

Thì Lệ Quân biết chắc người này là bạn trai của Tiểu Bạch, rồi xem hai người địt nhau như vậy, khiến bản thân Lệ Quân rạo rực. Cô không muốn rình mò em gái Tiểu Bạch chút nào, nhưng trước chuyện đó cô có đôi chút tò mò. Tuy là Lệ Quân chưa từng làm tình với ai hết, cô vẫn còn trinh trắng dù biết rất rõ về chuyện nam nữ. Bởi căn bản sư phụ của cô rất thù đàn ông, vì bà từng bị đàn ông phụ bạc, nên không cho cô yêu ai, hay tiếp cận ai là đàn ông.

Nhưng lại cho người dạy dỗ cô rất kỹ về tình dục, bắt cô động chạm ve vuốt cái của đàn ông. Để cô biết mà không bị đàn ông dụ dỗ, còn chuyện đó thì lại không cho phép cô làm, thành ra ham muốn vừa được khơi dậy, lại bị cấm cản ở nơi cô, mà cái này biết nửa vời nó rất mãnh liệt. Nên khi thấy Tiểu Bạch địt nhau với bạn trai của mình, cô đã không thể rời bước đi nổi, cứ đứng nấp một chỗ mà xem trong thích thú và tò mò, rồi tận khi cô thấy nứng quá mới bỏ ra ngoài bụi cây đó.

Mà con gái khi sắp lên đỉnh lại có giác như buồn đi đái, mà khi đi đái lại không thể đái ra nổi, Lệ Quân cô cũng vậy, nên ngồi mãi mà không tè ra được. Chỉ khi cơn dục vọng râm ran đó tan dần đi, cô mới thực đái được ra… cô khoan khoái toan kéo quần đứng dậy, thì bị Gia Long nhào đến đè sấp mặt xuống. Với kẻ khác chắc sẽ không may mắn tốt số đến như vậy, nhưng Gia Long đã gặp may được cô nương tay.

Nếu không thì Gia Long đã thành cái xác không hồn, và kẻ phải nằm sấp mặt vào vũng nước đái là nó. Chứ không phải Lệ Quân bây giờ… cô đang bị úp mặt chính vũng nước đái của mình vừa tè ra. Dù biết Gia Long nhào đến chỗ mình, là đệ nhất sát thủ truyền kỳ nên cô không cần nhìn, cũng biết có người đến sau lưng mình. Nhưng cô nghĩ anh ta chỉ đến hỏi xem mình là ai, chứ không đè cô xuống dữ dội như thế. Cô nói trong hoảng hốt vì vừa sợ lẫn tò mò, khi cái vật đàn ông ấy, nó đang chạm đến cái khe lồn mình. Lệ Quân thực sự là dâm ngầm, cái này sư phụ cô không rõ, nên bà vốn để cho cô biết cảm giác bị đàn ông kích thích, rồi làm cô chai sạn đi trước điều đó, mà không bị đàn ông dụ dỗ nữa…

Nhưng đó là sai lầm lớn nhất sư phụ cô phạm phải, vì Lệ Quân bản tính dâm ngầm bị khi bị kích thích, thì càng ngày càng ham muốn. Phần vì sợ sư phụ của mình, mặt khác bà do o ép kiềm tỏa, không cho cô cơ hội với đàn ông. Chỉ là lần này khi nghe Tiểu Bạch Thố kể cô sang Việt Nam, theo sự đề nghị của Chu Vĩnh Lâm ông ấy. Để bảo vệ một nhóm người, liên quan manh mối về kho báu Võ hậu, rồi cô tình cờ nói lại cho sư phụ biết chuyện đó, nên khi cô xin sang Việt Nam thăm Tiểu Bạch bà đã cho đi ngay.

Thậm chí để cô đi một mình và luôn dặn phải bí mật, khi có tin về kho báu thì lập tức mật báo về. Cho nên giờ đây… lần đầu đời Lệ Quân mới có cảm giác, của cái của đàn ông chạm vào lồn mình, tuy miệng cô nói “đừng”, nhưng chân cô lại khẽ dạng ra, cô cố ưỡn mông lên chờ đón… Còn Gia Long đâu hiểu cô nói gì, mà nó cũng chả quan tâm cô nói gì hết, cho là mình đang địt Ngọc Linh, nên cứ thế nhấp vào… lại còn thấy rất dễ dàng… Nếu Lệ Quân mà chống đối khép chặt chân thì lại khác, đằng nay cô tò mò lắm, tuy có chút mâu thuẫn trong lòng, vì đó bạn trai của Tiểu Bạch. Nhưng lý trí bản năng luôn đối lập… và…

– Ứ… ư… ự…

Lệ Quân cắn chặt lấy tay mình rên lên, cái đó đã vào trong cô một ít rồi… “nóng quá… hơi đau nữa” Lệ Quân thổn thức trong lòng. Gia Long vì nhét buồi vào lồn cô nên đã hơi nhấc người lên, càng khiến cho cô dễ dàng đẩy mông lên cao hơn, khiến cái buồi to đại ấy cứ sần sật lao vào trong cô… Cô sướng lắm… tim cô đập dồn dập, trong hồi hộp và thích thú, vì Lệ Quân cô đã khát khao được đàn ông địt từ lâu rồi. Nên đây là lần duy nhất cô mới có cơ hội, chổng mông lên để cho một người đàn ông địt mình, cô muốn biết cảm giác đó nó ra sao. Nhất là sau khi đã chứng kiến cái vật này, nó đâm chọc vào cái lồn bé nhỏ của Tiểu Bạch, ở bên Tiểu Bạch lâu rồi thi thoảng hai chị em cũng đùa nhau, đè nhau ra âu yếm lẫn nhau… nên nhìn cái mặt Tiểu Bạch đờ đẫn ra khi Gia Long địt, cô biết em ấy rất sướng và thỏa mãn. Nước lồn cô ra nhiều lắm nên khá trơn tru… nên… cái gì đến cũng phải đến…

– Á… á… ái… ái…

Lệ Quân đau đớn cắn chặt tay mình rên lên khe khẽ, nó đã vào hết hẳn trong cô rồi… của cô căng ra hết cỡ, ôm lấy cái đó nóng rực chật cứng… Đau quá… Lệ Quân rơm rớm nước mắt, trong đời sát thủ khổ luyện, thì đây là lần thứ hai cô bật khóc, lần đầu là khi còn bé xíu sư phụ bắt cô tập đi qua mảnh thủy tinh vỡ… Còn lại cô rất gan dạ và không khóc, cũng thể vì điều đó mà cô mau chóng thành tài nổi danh.

Nhưng có lẽ cảm giác đau mất trinh nó khác, hay vì chút đau khổ vì kẻ phá trinh cô, lại là bạn trai của em gái Tiểu Bạch… Còn Gia Long sướng run người, buồi nó đang bị thít chặt trong cái lồn của Lệ Quân. Thấy Lệ Quân oằn lên rên thẳng thốt như vậy, cộng với cảm giác chật hẹp, tuy vào khá nhanh nhưng không dễ dàng. Cảm giác miết vào thành âm đạo sần sật, nó biết là vừa phá trinh Ngọc Linh rồi… Nó có chút ân hận vì lấy đi đời con gái của Ngọc Linh. Nó vội nói:

– Ngọc Linh… xin lỗi… tôi không… nghĩ tôi lại làm thế này với cô nữa…

Nhưng cũng khi Lệ Quân vừa rên lên như vậy, thì một bóng trắng nhỏ bé đội mặt đất trồi lên… Không ai khác chính là Ngọc Linh thực sự, cô dùng độn thổ thuật của ninja trốn xuống đất. Cô mặt hầm hầm bảo Gia Long:

– Này thằng tồi kia! Anh ám tôi vừa thôi chứ… tôi trốn xuống đây anh cũng biết mới tài… Ngay cả chị này còn không biết, nên bị chị ấy tè lên đầu cũng đã cực khổ lắm rồi. Biết thế đào sâu thêm chút ẩn thân có phải hơn không… hức! Anh xin lỗi cái gì… lại làm thế… Nghĩa là sao??? Định đái vào thêm mặt tôi nữa á… Đừng hòng tôi chịu thêm lần nữa nhá… hè… hè…

Ngọc Linh tức tối thè lưỡi ra nguýt nó, sau khi chửi bới một tua như vậy. Còn Gia Long hoảng quá rời khỏi Lệ Quân kéo quần lên đứng dậy, mặt nó tái dại đi trong lo lắng. Ngọc Linh trước mặt mình đây rồi, thế cô gái đang nằm dưới đó là ai chứ? Chắc không phải người của Thất Linh Yêu Thần, vì họ không còn ai nhỏ nhắn như thế nữa. Nhất là mấy cô gái còn lại của nhóm Yêu Thần Thủ Vệ đều khuyết tật, nó đang nghĩ suy ngược xuôi thì Lệ Quân đã mặc quần áo đứng dậy.

Trong ánh sáng mờ ảo ban đêm cô trông thật xinh, tựa như một yêu hồ trong truyền thuyết Liêu Trai (*). Mái tóc dài tuy bị rối tung trong quá trình dãy dụa lúc trước, nhưng không che được khuôn mặt trái xoan thanh mảnh. Mũi cô nhỏ nhắn thẳng tắp, đôi môi nhỏ nhắn căng mọng đỏ rực, đặc biệt cặp mắt một mí dài ướt át. Nhìn mặt cô đã toát lên một vẻ gợi dục khôn lường, bên cạnh nó giờ mỹ nữ không thiếu ai cũng xinh cả. Nhưng để mà nhìn đã thấy ướt át gợi dục như Lệ Quân thì chưa, ở cô có một vẻ mặt trông xinh nhưng là rất đĩ và dâm dật. Những người con gái mà có vẻ mặt, và hình dáng gợi dục đàn ông, khiến cho họ vừa thấy mặt đã muốn làm tình… thì tự cổ chí kim chỉ có một Đát Kỷ (**) mà thôi, sự gợi dục khiến cho mọi người đàn ông mê mẩn…

Thấy dung mạo của Lệ Quân ướt át gợi dục đến như vậy, nó ngẩn ngơ nhìn không chớp mắt, khiến cho Châu Ngọc Linh thấy ghen tức. Lần thứ hai cô thấy bị tổn thương, khi trước ta nhìn chị Miêu Miêu của cô ngất ngây. Cô và Hiểu Linh đã sôi máu lên rồi, nhưng có một sự thực phũ phàng mà cô phải chấp nhận. Đấy là vì Miêu Miêu chị ngực to hơn hẳn, nên chị ấy khiêu khích anh ta là phải, nhưng mà cô gái kia rõ là không hơn gì cô. Cả hai cũng đều là bọn “trước sau như một”, vú cũng be bé xinh xinh và nhỏ nhắn như nhau. Nên cô tức sấn sổ lao lên chen giữa hai người, cô hằn học nói trong cay cú:

– Này! So với tôi thì chị ấy đâu có chỗ nào là hơn chứ, chẳng qua cũng chỉ đều là cùng anh chơi cái trò quái đản đó thôi nên anh thích, mà lúc nãy anh nhầm chị ấy với tôi nên mới làm thế. Giờ tôi đồng ý cùng anh chơi trò đó đấy, để sau này anh đừng có nhìn người khác mà không nhìn tôi nữ hừ hừ…
– Hì… hì… hóa ra em thất trong Thất Linh Yêu Thần lại ngây thơ đến vậy, cũng chẳng biết gì về tình dục vậy sao? Cô quăng bùa giết người thì nhanh thế, cớ sao mà không biết quăng bùa dụ trai vậy Tiểu Thất… Nhưng thực sự mà nói là sẽ rất đau đó Thất Thất…

Câu này thì Lệ Quân vẫn nói tiếng Hoa, nên Ngọc Linh hiểu mà Gia Long thì chẳng hiểu. Chỉ thấy xì xồ kiểu “… xong thủng, chảo thủng, thì bát đũa phải bay à…”, nên cứ ngơ ra mà nhìn không biết phản xạ ra sao. Còn Châu Ngọc Linh thì quay lại hỏi Lệ Quân bằng tiếng Hoa:

– Chị? Chị thực sự là ai vậy? Sao biết rất rõ về em như vậy, mà lúc em dùng độn thổ thuật chị lại không biết…

Nghe thế Mạnh Lệ Quân đỏ mặt cúi xuống vì xấu hổ, sự thật là lúc đó xem cảnh Tiểu Bạch làm tình cô nứng quá bỏ đi, cô đi loanh quanh tìm chỗ để tè, nhưng không thấy chỗ nào kín đáo cả, đến bụi cây ấy thì chịu không nổi, mới ngồi xuống “trút bầu tâm sự” ra. Ai dè trúng chỗ Tiểu Thất này ẩn nấp thật ngại quá, bởi vì cô đến sau Tiểu Thất, nên khi đến đã thấy Gia Long đang chơi Hiểu Linh. Không biết Tiểu Thất đang trốn dưới gậm giường, rồi cô nứng quá bỏ đi trước Ngọc Linh, nên khi Ngọc Linh chạy ra cô lại đang ở chỗ khác. Không hề biết sự có mặt của Ngọc Linh nơi đây, giờ bị hỏi lại mới biết con bé này, nó đã chứng kiến từ đầu tới cuối chuyện của mình. Cô ngượng ấp úng bảo:

– Chị là… là… Mạnh Lệ Quân!
– Mạnh Lệ Quân? Đệ nhất sát thủ truyền kỳ đại lục sao?

Châu Ngọc Linh khá bất ngờ, vì cô không hình dung ra Mạnh Lệ Quân kia cũng là con bé trẻ măng như cô, dáng người thì nhỏ nhắn như vậy sao lại danh chấn thiên hạ được. Nên khi thấy Lệ Quân gật đầu xác nhận cô vẫn không hề tin, nên buột miệng nói luôn:

– Không phải chứ… Lệ Quân sao lại bé con con thế này, lấy gì mà nổi danh được…

Thấy thế Lệ Quân khẽ mỉm cười, cô lắc mình một cái chui roẹt xuống đất, bằng đúng chiêu thức của Ngọc Linh dùng thiết thủ để đào, rồi nổi lên ngay cạnh Ngọc Linh, lấy ra một lá bùa dán vào trán con bé. Cô bật cười khanh khách bảo:

– Em Thất! Có thấy chị Lệ Quân đây, dùng chiêu của em có sai chỗ nào không?
– Không… kh… ô… ng… là chị thật sao???

Hai người đang nói chuyện với nhau, thì Hiểu Linh tắm xong mặc quần áo đi ra. Cô nhìn thấy Ngọc Linh và chị Lệ Quân cùng Gia Long đang đứng chỗ bụi cây, liền chạy ào đến nắm lấy tay Lệ Quân vui vẻ mà nói:

– Chị… chị đến đây… từ bao giờ, chị đến thăm Tiểu Bạch… sao không nói cho Tiểu Bạch biết chứ… hi… hi… vui quá vào nhà đi thôi chị…

Cô kéo ngay Lệ Quân vào nhà, ngoái lại vẫn thấy Ngọc Linh đứng đó. Cô liền vui vẻ nháy mắt bảo:

– Tiểu Thất! Sao cũng không vào nhà đi, chúng ta đâu phải kẻ thù hi… hi…

Tuy nhiên Lệ Quân xấu hổ chuyện kia, lại sợ Ngọc Linh nói ra nên nắm tay Hiểu Linh kéo vào nhà. Vừa đi cô vừa bảo Hiểu Linh:

– Thôi kệ hai người đó đi chúng ta vào nhà nói chuyện, chị em mình cũng xa nhau lâu rồi hi hi…

Hai người dẫn nhau vào nhà, mặc kệ cho Gia Long và Ngọc Linh đứng đối diện nhau. Nói chuyên với nhau một lúc, thì Hiểu Linh để ý ra chị Lệ Quân đầu tóc rối bù, quần áo thì bẩn thỉu đầy đất do dùng độn thổ thuật, và cũng do bị Gia Long đè ra chơi nữa. Cô liền bảo với chị:

– Chị Lệ Quân! Người chị sao có mùi khai khai và quần áo bẩn thế kia, chị lấy tạm quần áo em rồi vào tắm đi, chúng mình vẫn mặc vừa quần áo của nhau mà…
– Ừ để chị đi tắm…

Lệ Quân xấu hổ đứng dậy rời khỏi ghế, thì Hiểu Linh lại phát hiện ra đũng quần Lệ Quân loang máu đó. Lệ Quân và Ngọc Linh cùng mặc đồ trắng như nhau, nên vết máu đập ngay vào mắt. Một thoáng nghĩ ngợi Hiểu Linh sinh nghi, vì vòng kinh của chị Lệ Quân cô rõ hơn ai hết. Nên cô hỏi luôn Lệ Quân:

– Chị… sau chị chảy máu thế kia… thế này là…
– Ừ… lần đầu của chị! Là… là bạn trai em làm đấy… vừa lúc nãy xong… chị… chị… xin lỗi… Hì… hì… mà giờ chắc không phải mình Lệ Quân chị nữa rồi… em nhìn kìa…

Nghe vậy Hiểu Linh cũng nhìn ra cửa, thì thấy Ngọc Linh đang tập tễnh nhăn nhó đi vào. Ở đũng quần màu trắng cũng loang một vệt máu đỏ, thấy Lệ Quân vừa nói vừa cười hi hi. Thì Ngọc Linh vừa ngượng vừa xấu hổ nói:

– Híc… đau quá chị ạ… chị nói đúng rất đau… Trò này không vui gì cả… anh ấy làm cho em đau quá, em chịu không được may mà em dãy ra khỏi anh ấy, em mới chạy vào đây… híc… híc…
– Trời ơi! Gia Long… anh chết với em…

Hiểu Linh tức gào tướng lên đầy phẫn nộ… cô lao ra cửa…

Brooklyn – New York – Hoa Kỳ…

Ykimura theo chân Trang đi phòng bệnh, thì thấy một thiếu phụ xinh đẹp mặt mũi tuy hơi xanh xao, nhưng vẫn toát lên một vẻ khá là quyến rũ. Hắn đoán ra đó là mẹ của Gia Long, nên cúi gập người chào theo nghi thức Nhật bản. Nhưng không thấy bà ấy phản ứng gì, đôi mắt thì đăm đăm nhìn về khoảng không xa xăm. Trang thấy như vậy nên cô vội vã thanh minh:

– Anh à! Cô ấy bây giờ là thế đấy ạ, mong anh thông cảm cho. Cô Hiền có lúc nhớ có lúc quên, cô ấy chỉ nhớ ra em và Gia Long thôi… Theo như bác sĩ bảo cô ấy bị chấn thương não, những hình ảnh cuối cùng lưu lại được. Chính là thời khắc trước lúc mất trí một thời gian ngắn…
– Ừ! Không sao đâu… nhưng thôi anh cũng xin phép phải về! Vì đã đến thời gian cần tiêm thuốc định kỳ, hiện anh cũng là người bệnh như mẹ con em vậy… Anh xin phép… khi khác anh lại sang thăm…

Ykimura nói vậy rồi vội vã rời đi, bởi thật tâm hắn cũng không biết nên làm gì thêm ở đó, lại cũng đúng là thời điểm cần phải tiêm nữa. Hắn bỏ đi một lúc lâu thì Trang mới thấy Gia Vũ bước vào, mắt anh đỏ hoe hình như mới khóc. Có một chút linh cảm xấu, nên Trang cười buồn bảo anh:

– Anh Vũ! Em biết anh buồn vì chuyện gì, nhưng theo em anh nên về lại Việt Nam đi, mặc kệ mẹ con em nơi này… Anh giàu có lại có công việc ổn định, anh hãy đi tìm người con gái khác đi. Em nói nhiều lần rồi mà… họ xứng đáng với anh hơn em, còn bản thân em không xứng với anh. Dù em không thể nói cho anh biết anh ấy là ai, nhưng mà em rất yêu anh ấy… chúng em đều là những trái tim tội lỗi như nhau. Anh thì rất thánh thiện trong sạch, anh không cần tốt với em như vậy nữa… Hãy về đi anh nhé… em xin anh…
– Anh biết hết cả rồi! Anh biết đứa con trong bụng em là con của ai, cả con của cô Hiền nữa… anh rất buồn… đúng là anh đã khóc… anh xin lỗi…

Trang bàng hoàng khi nghe Gia Vũ nói vậy, vốn cô nghĩ không ra là Gia Vũ anh tình cờ nghe được, nên cô cố gắng gặng hỏi thêm. Cô nói trong u buồn:

– Em cũng không biết nguyên do vì đâu anh biết, nhưng giờ em cũng không muốn dấu anh mãi nữa. Em từ chối anh vì hai lý do, thứ nhất là em gái gọi em không xứng với anh, thứ hai em đã yêu người khác. Người mà em yêu cũng là cha của con em trong bụng, chính là người em bảo với anh là em trai em đấy, nhưng thực chất không phải như vậy… Sở dĩ em không nói ra vì em muốn nó là bí mật riêng em… em xin lỗi… Vì vậy anh hãy về đi xa em đi, em không xứng đáng với anh đâu… hu… hu…
– Thật ra anh đã từng hoài nghi! Khi mà em vào viện bác sĩ nói em hoạt động tình dục quá độ, thì anh khi mới chỉ nghĩ chắc do em bị ép đi làm gái mới thế. Nhưng rồi cái lần anh đến nhà em hôm ấy, em và Gia Long đang quan hệ với nhau trong nhà, anh nghe nhưng âm thanh “lạch bạch” rồi cả tiếng em rên nữa. Anh sau khi thấy em mở cửa he hé, nhìn đầu tóc em anh đã đoán ra một phần. Lát sau Gia Long ra ngoài đi mua ăn sáng với anh, anh để ý quần cậu ấy mặc vội còn xộc xệch, quần lại sáng màu nên thấy rõ, một vệt ố loang nho nhỏ khá mới. Đó là vết tinh trùng nó còn sót lại loang ra quần, là con trai anh biết điều ấy là sao. Như vậy chắc cũng mới xuất ra chưa lâu, không phải ngủ mơ mà mộng tinh. Nếu như vậy vết loang nó phải khô rồi, cùng với lúc trước anh nghe khá rõ tiếng em rên rỉ. Nhưng lẽ nào hai người là chị em lại ngủ với nhau? Nên anh không muốn nghĩ tiếp nữa, anh nghĩ cho dù đó là sự thật, thì rốt cuộc anh yêu em vì cái gì? Chẳng phải là vì anh muốn em hạnh phúc sao… em như thế mà hạnh phúc thì anh cũng nên vui vẻ… vậy thôi. Đó chính là lý do anh vẫn theo em, bên em đến tận hôm nay đó Trang, khi nãy anh khóc vì anh thấy đau. Bởi anh không hiểu nổi, Gia Long ngủ cả với mẹ đẻ mà em vẫn yêu cậu ta, cho nên mọi thứ nó sụp đổ làm tim anh đau, anh đã định bỏ về Việt Nam. Sau cùng anh lại nghĩ… bao ngày chẳng phải anh làm tất cả để em hạnh phúc sao? Chỉ cần em hạnh phúc là đủ, anh sẽ cam chịu hết được… nên anh trở lại đây, thì em đừng đuổi anh về nữa nhé Trang…

Nghe Gia Vũ nói như vậy tim Trang nhói đau, cô chợt nghĩ: “Nếu như mình không có thai với anh ấy. Thì mình sẽ để anh ấy sống với mẹ mãi mãi, vì cô Hiền đã mất trí trong thâm tâm cô coi anh là chồng mình, nên sau này đẻ con ra với anh cô Hiền không giằn vặt nữa… Sẽ là hạnh phúc cho cả hai, nếu có thể mình sẽ đền bù cho anh Gia Vũ…”. Nên cô thở dài buồn bã bảo anh:

– Nếu em không có thai với Gia Long, em không mang giọt máu của anh ấy. Có lẽ em sẽ đến với anh Vũ ạ… nhưng giờ không thể… Gia Long lại chết rồi… em không bao giờ bỏ con anh ấy đi đâu… hu… hu…
– Thật sự Gia Long không chắc đã chết hay chưa, anh cố tình nói cho em vậy để em yên tâm ở đây mà điều trị anh xin lỗi. Anh định khi nào em bình phục chúng ta cùng về Việt Nam tìm tung tích cậu ấy, hiện như thông tin anh được biết cậu ấy mới chỉ là mất tích… Chứ chưa xác định được đã chết hay chưa, nếu thật sự Gia Long có không may mất đi, nếu em muốn ở bên anh anh vẫn nuôi con của cậu ấy. Chỉ cần là con em đẻ ra thì anh sẽ nuôi và yêu thương nó như con ruột mình, hãy tin anh về việc này Trang ạ… Nhưng cứ để tìm Gia Long đã em nhé… anh không phải kẻ xấu bụng… Trừ khi Gia Long không còn thực sự, anh mới đến cầu hôn em và nói điều đó. Rằng anh sẽ vui vẻ nuôi con của Gia Long…

Nghe Gia Vũ nói vậy Trang hơi ngỡ ngàng, nhưng cô chợt hiểu ra một điều, tình yêu của mình với Gia Long có phần ngộ nhận. Nhất là lần về gần đây thấy anh hơi khác, rồi anh bạn kia nói Gia Long có nhiều bạn gái… chắc không phải đùa. Nhưng quan trọng hơn cả không phải vì thế, mà cô giờ mới nhận ra ai mới là người yêu mình mãnh liệt, và ai mới thực là người đàn ông cô kiếm tìm. Nên cô khẽ khàng nói:

– Nếu như vây thì… Gia Vũ… anh cưới em đi… nếu anh đã không chê em nhơ nhớp… Cưới em đi Vũ… không cần chờ nữa… giờ em hiểu em cũng yêu anh…

Chú Giải:

(*)Truyền thuyết Liêu Trai:

Liêu Trai chí dị (chữ Hán: 聊齋志異), với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ 17) của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh. Bộ truyện này được coi là một kỳ thư và được đánh giá là đỉnh cao của tiểu thuyết văn ngôn thời cổ đại. Dựa trên cơ sở tập Liêu Trai chí dị – Hội hiệu hội chú hội bình do Trung Hoa thư cục Thượng Hải biên tập và ấn hành năm 1962 gồm 12 quyển, 496 bài và 8 đoạn phụ lục, các dịch giả như Nguyễn Huệ Chi, Cao Xuân Huy, Phạm Tú Châu, Đỗ Ngọc Toại, Nguyễn Đức Lân, Trần Thị Băng Thanh v. V. Đã dịch nhiều truyện sang tiếng Việt và lưu truyền rộng rãi tại Việt Nam. Đề tài chủ yếu của Liêu Trai chí dị do tác giả sưu tầm trong dân gian, hoặc rút từ truyện chí quái đời Lục triều, các truyện truyền kỳ đời nhà Đường rồi gia công sáng tạo thêm. Hầu hết các truyện nói về thần tiên ma quái, hồ li lang sói, hổ báo khỉ vượn, voi rắn độc trùng cho tới cây cỏ hoa lá, khói mây gạch đá v. V. Nhưng không chỉ vậy, xuyên suốt các tác phẩm là những câu chuyện về người và việc trong cuộc sống hiện thực. Tất cả những đề tài trên được tác giả xử lý khéo léo, ít nhiều ngầm ý chỉ trích nền chính trị tàn bạo của triều đình Mãn Thanh đương thời, phê phán thói hư tật xấu của bọn nho sỹ, thể hiện những tư tưởng dân chủ trong vấn đề hôn nhân và tình yêu. Đặc biệt luôn nói về vẻ đẹp kiều mị mê đắm lòng người của hồ ly, khiến cho người ta mê muội mà yêu say đắm…

(**) Đát Kỷ:

Đát Kỷ (chữ Hán: 妲己), cũng phiên âm là Đắc Kỷ, họ Kỷ, biểu tự Đát[1], là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà là Vương hậu của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Hình tượng phổ biến nhất về Đát Kỷ có lẽ là sự tích do hồ ly tinh hóa thành. Trong nhiều câu chuyện cổ đến tiểu thuyết, sân khấu, nàng luôn được mô tả là có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người, có vẻ đẹp ma mị gợi dục làm đàn ông mê mẩn, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa. Tuy nhiên, do là một yêu tinh và có nhiều hành vi trực tiếp hoặc gián tiếp làm chết quá nhiều người, nên dân gian thường gọi bà là yêu cơ. Tác phẩm Phong thần diễn nghĩa, một tiểu thuyết phổ biến hình tượng Đát Kỷ nhất, cho rằng Đát Kỷ chỉ là người bình thường, nhưng trên đường dâng nạp cho Trụ Vương đã bị hồ ly tinh nhập xác để thực hiện nhiệm vụ của Nữ Oa giao cho làm cho Trụ Vương mê muội và nhà Thương sụp đổ, tạo điều kiện cho nhà Chu thu phục thiên hạ. Hình tượng của bà là một ví dụ điển hình cho một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng gây ra đại họa liên lụy đến các quân vương, thường là nguyên nhân làm sụp đổ triều đại trong văn hóa không chỉ Trung Quốc mà cả các nước đồng văn như Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam.

+ Trong lịch sử…

Thời nhà Thương, người Trung Hoa chưa có tục chép sử, các học giả không tìm thấy các giáp cốt văn nói trực tiếp về Đát Kỷ.

Tác phẩm nói về bà sớm nhất có lẽ là Quốc ngữ của Tả Khâu Minh, theo đó là các Sử ký của Tư Mã Thiên và Liệt nữ truyện của Lưu Hướng, phần Bế nguyệt, nói về các yêu cơ hủy hoại triều cương. Một số nhận định cho rằng, thời Thương thì địa vị phụ nữ cực cao, nên việc Đát Kỷ can chánh là điều bình thường, chỉ từ thời nhà Chu về sau thì hành động này của Đát Kỷ mới bị chỉ trích.

Từ sau Sử ký của Tư Mã Thiên, hình tượng Đát Kỷ mới dần dần trở nên phổ biến, và nhiều nhận định cho rằng các việc làm tàn ác của Đát Kỷ là do đời sau hình tượng hóa. Theo nghiên cứu, hình tượng hóa hồ ly của bà sớm nhất có lẽ là khoảng thời nhà Đường. Mãi đến thời nhà Minh, tác phẩm tiểu thuyết dã sử thần thoại Phong thần diễn nghĩa hay Đông Chu liệt quốc mới cung cấp những thông tin hệ thống về nhân vật này.

+Trong truyền thuyết…

Theo Quốc ngữ, Sử ký và Liệt nữ truyện, Đát Kỷ là con gái của Hữu Tô Thị, là chư hầu nhà Thương. Đế Tân chinh phạt Hữu Tô Thị, vua Hữu Tô Thị đem con gái Đát Kỷ vào hậu cung và rất được Đế Tân sủng ái. Đế Tân sủng ái Đát Kỷ, nói gì là làm theo, lập nàng ta làm Vương hậu và ngày ngày chỉ hoang dâm vô độ, không màng tới triều cương. Trong cung Trụ có một nơi dành riêng cho thú vui của Đế Tân.

Đát Kỷ được cưng chiều cùng các mỹ nhân thường xuyên vui chơi truy lạc tại đây. Họ ra lệnh dùng roi đánh khắp người các con vật thật đau, để hằn lên vết đỏ, rướm máu, rồi mang nướng lên để thưởng thức, đem thịt treo thành rừng, gọi là Nhục lâm (肉爲林). Nơi này được thiết kế với những hồ nhỏ, Đế Tân cho đổ rượu vào đầy hồ, gọi là Tửu trì (酒池), rồi cùng Đát Kỷ và các mỹ nhân xuống tắm rượu. Đế Tân còn cho xây Lộc Đài (鹿臺) vuông mỗi bên 3 dặm, cao ngàn thước, quy mô lớn chưa từng thấy, phải dùng đến hàng vạn thợ xây, xây 7 năm mới xong. Đát Kỷ bất hòa với thân thuộc của Đế Tân là Tỷ Can, vì Tỷ Can luôn khuyên can Đế Tân và chủ trương phế giết Đát Kỷ. Đế Tân nghe theo Đát Kỷ, bắt ông này phải moi tim ra nấu thuốc rồi dựng linh đàn ở trước đại điện, hậu tang long trọng để được an giấc. Vì việc làm tàn bạo, Chu Vũ vương Cơ Phát phát động chính biến, lật đổ Đế Tân. Đát Kỷ trong cơn loạn bị bắt và bị chém đầu thị chúng.

+Phong thần diễn nghĩa…

Theo Phong thần diễn nghĩa thì Đát Kỷ nguyên danh là Tô Đát Kỷ (蘇妲己), con gái của Ký Châu hầu Tô Hộ (蘇護). Tô Hộ có hai người con. Con trai trưởng Tô Toàn Trung, văn võ song toàn, dũng trí hơn người, hiện làm tướng trong triều đình, rất được Trụ Vương tin dùng. Con gái thứ là Tô Đát Kỷ 16 tuổi, một bông hoa rực rỡ đẹp tuyệt trần. Cơ thể nàng là một sản phẩm không tỳ vết của tạo hóa. Mắt nàng long lanh như sương mai, da nàng mịn màng tựa như tuyết. Mũi cao thẳng, da hồng hào, miệng hoa nhỏ, môi đỏ thắm, dáng đi uyển chuyển, giọng nói thanh tao như chim hót, đàn ca khiêu vũ hết mực giỏi giang. Do Trụ Vương vốn háo sắc, nghe lời của Bí Trọng và Vưu Hồn, nên đòi Tô Hộ phải dâng con gái để nạp làm phi tần. Tuy Tô Hộ phản ứng mạnh trước yêu cầu này, nhưng sau khi có thư khuyên giải cân nhắc của Tây Bá hầu Cơ Xương, ông quyết định gả con gái đi. Trụ Vương trông thấy Đát Kỷ tóc mai da tuyết, mắt phụng má đào, lưng nhỏ dịu dàng, mày xanh tiên tuế, ngón tay như mũi viết, da mặt tợ phù dung, trong lòng mê mẩn, bèn phong Tô Hộ làm Quốc Thích. Tương truyền, Đát Kỷ đẹp đến nỗi ngay cả khi nàng nổi giận cũng khiến Trụ Vương mê hồn. Trụ Vương cùng Đát Kỷ ngày đêm hoang lạc đến nỗi không màng tảo triều. Chánh cung vương hậu Khương thị thấy Trụ Vương bị mê hoặc bèn gọi Đát Kỷ đến mắng. Đát Kỷ không kính nể Khương hậu, còn nói khích nên bị Khương hậu trừng phạt. Trụ Vương biết được càng yêu chiều Đát Kỷ và căm ghét Khương hậu. Đát Kỷ muốn lật đổ Khương hậu nên vu cáo Khương hậu có ý ám sát Trụ Vương. Vốn ít tình cảm với Khương hậu, Trụ Vương tức giận truyền chỉ tống giam và dụng hình ép cung. Khương hậu bất lực, khoét mắt tự minh oan rồi chết, Trụ Vương lập Đát Kỷ lên thay. Đát Kỷ truy giết 2 người con trai của Trụ Vương với Khương hậu là Ân Hồng và Ân Giao, nhưng 2 công tử đã sớm trốn khỏi cung. Ả thanh trừng hậu cung, dọa nạt khiến Dương thị, một vương phi khác ở Ninh Khánh cung sợ hãi tự vẫn. Sau đó ả xin Trụ Vương đưa Hồ Hỷ Mỵ và Ngọc Mỹ nhân đều có yêu thuật và nhan sắc nhập cung, ra sức lấy lòng khiến vua không đoái hoài gì đến những phi tần khác nữa. Đát Kỷ đuổi Khương Tử Nha đi, Thân Công Báo được làm quốc sư là do tài nâng đỡ và mồm miệng của Đát Kỷ thuyết phục nhà vua. Sự yêu chiều và tấm lòng của Trụ Vương khiến nàng động tình. Sau một thời gian được Trụ Vương cung phụng, cuối cùng Đát Kỷ sinh cho vua một người con trai tên Vũ Canh tuy còn nhỏ song cũng khôn lanh, được Trụ Vương yêu hơn cả Ân Hồng và Ân Giao do Khương hậu sinh. Về sau, được Cơ Phát sắc phong cho một cõi chư hầu, nối kiếp lửa hương. Tuy nhiên, có thuyết cho rằng Vũ Canh là con của Khương hậu hoặc vương phi khác, vì Đát Kỷ là yêu tinh không thể mang thai. Bá Ấp Khảo, một người tình cũ của Đát Kỷ, đẹp trai, văn hay, võ giỏi, con trai của Tây Bá hầu Cơ Xương. Đặc biệt chàng có biệt tài về âm nhạc, trời phú cho có đôi tay tinh tường, những ngón tay như thần có thể điều khiển tiếng đàn. Vẻ đẹp cùng với tài năng của chàng đương nhiên đã khiến Đát Kỷ say như điếu đổ. Vốn tính dâm dục, Đát Kỷ là gái có chồng đã bất chấp luân thường đạo lý, lập mưu tính kế chiếm giữ trái tim chàng. Có lẽ trên thế gian này có người nào đó ở trong một cung điện xa hoa cùng với một mỹ nữ tuyệt sắc như Đát Kỷ mà có thể giữ được bình tĩnh thì người đó chính là Bá Ấp Khảo. Tô hoàng hậu xinh đẹp, quyến rũ, vuốt ve mơn trớn thế nào, chàng cũng nhất định không đồng ý phục tùng nên bị chặt đầu rồi đem xác ra làm nhân bánh bao gửi về cho Cơ Xương. Nàng vì niệm tình như tỷ muội với Ngọc Dung, đã săn sóc cho mình nhiều năm hơn nữa sẽ rất khó ăn nói với Trụ Vương nên thuốc cho câm và khờ khạo, tìm người đưa về Ký Châu, giữ mạng cô ta lại để bịt đầu mối chuyện nàng giải cứu Ngọc Mỹ nhân. Nàng còn nhẫn tâm suýt giết chết Cơ Phát nếu không có Thân Công Báo ra tay ngăn cản. Chu Vũ Vương Cơ Phát được sự phò tá của Khương Tử Nha đã đánh đổ nhà Thương. Trụ Vương mất nước bèn mặc áo dát ngọc leo lên Lộc Đài tự châm lửa thiêu. Tương truyềnĐát Kỷ cũng bị chính tay Khương Tử Nha giết vì sự tàn ác của mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...