Số đỏ
Chương 27
Thuỳ Vi thoáng rùng mình, càng nép sát vào tôi. Tôi xua xua tay, nói:
– Không liên quan đến mày. Tao biết mày có nhiều đàn em có thể giải quyết nhanh gọn… Nhưng tao sẽ tự làm việc này… – Nhìn qua Thanh Thuỷ, tôi thêm vào. – … với sự giúp đỡ của Thuỷ.
Thằng Phương hậm hực, quay người tựa nghiêng lên ghế, lấy điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa. Nó kéo một hơi, chợt thấy Thuỳ Vi nhíu mày nhìn điếu thuốc trong tay nó. Phương như dẫm phải rắn, liền dụi dụi điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn.
– Em thấy sao?! – Tôi quay sang hỏi Thuỷ.
– Em… Em nghĩ mình làm được thôi. Nhưng mà, chắc gì gã đó thích em?! – Thuỷ hơi đỏ mặt hỏi.
– Haizz… Anh cũng không chắc lắm. Nhưng hiện giờ chỉ nghĩ được bao nhiêu đó thôi… – Tôi thở dài.
– Có. Hắn sẽ thích em… – Chị Vi chợt lên tiếng. – Chị biết hắn quá rõ… Hắn thích dạng con gái ăn mặc phóng khoáng gợi cảm lẳng lơ…
– Ah! Chị xin lỗi… Ý chị không nói em… – Thấy mình nói quá lời, chị Vi cúi gằm mặt lí nhí xin lỗi.
– Hì hì…
Thanh Thuỷ không giận, còn che miệng cười đến đỏ mặt. Nàng chợt chuyển qua ngồi cạnh Thuỳ Vi, nắm tay chị thân thiết nói:
– Có gì đâu mà chị xin lỗi em chứ… Em thích phong cách mình như vậy đó. Mẹ em nói nha: “Đàn bà không hư thì đàn ông không yêu”…
Chị Vi hai mắt sáng lên, miệng lẩm nhẩm lặp lại. Mặt tôi tối sầm, gạt ngang:
– Quên đi… Không được đầu độc chị tui. Cút ngay.
– Ha ha… Hi hi…
Thằng Phương và Thanh Thuỷ cùng ôm bụng cười nghiêng ngả. Tôi và chị Vi cũng cười. Bầu không khí từ từ nhẹ nhàng dễ chịu… Thằng Phương chợt nhìn tôi, rồi chuyển qua Thuỳ Vi.
– Tao muốn tham gia vào kế hoạch của mày. – Nó xua tay ngăn tôi lên tiếng. – Chỉ mình tao, không đàn em, không gia đình bè lũ gì hết… Trong kế hoạch này, tao và mày ngang nhau, mỗi thằng chỉ có hai nắm đấm…
Tôi hơi khó nghĩ một chút. Dĩ nhiên có một tay đấm miễn phí lợi hại như thằng Phương, kế hoạch của tôi sẽ có tỷ lệ thành công tương đối cao. Vả lại, ít ra nó không hề cười nhạo kế hoạch ấu trĩ của tôi, mà còn muốn tham gia… Lòng tự tin quả thật có khôi phục một chút. Nhưng tôi vẫn không muốn mắc nợ nó, càng không muốn chị Vi mắc nợ nó…
– Tại sao?!
Thằng Phương nhún vai, khoát tay lên ghế tư thái cực kỳ lãng tử, chị Vi cũng phải bối rối nhìn tránh đi nơi khác. Nó nói giọng đều đều đơn giản như không hề liên quan đến mình:
– Không tại sao hết. Xem như tao tặng chị Vi một món quà gặp mặt đi.
– Chị cũng rất biết chọn người nha… Thằng này đẹp trai như vậy mà… – Tôi nói nhỏ bên tai chị Vi.
– Hứ… Vậy chị không đẹp sao?! – Chị Vi nguýt tôi một cái.
Tôi chưa kịp trả lời thì bên trái chị thằng Phương nói xen vào:
– Chị không những đẹp, mà còn rất cuốn hút người khác… Ai nhìn chị đều muốn bảo bọc nâng niu…
– Phì… – Chị Vi đỏ mặt bừng bừng, phì một tiếng thật dài.
– Mày… – Tôi quay qua nhìn thằng Phương, thật muốn thắp nhang vái nó vài cái.
– Tao nói thật lòng mà… – Phương nhún vai điềm nhiên.
Tôi không biết nói gì nữa. Không biết quyết định cho thằng Phương tham gia vào kế hoạch này đúng hay sai đây. Chỉ vài tiếng bàn bạc kế hoạch và hành động, chị Vi gần như không còn đề phòng nó như ban đầu nữa. Không hiểu sao tôi thấy lòng có chút khó chịu chua chua ah.
Tôi hít một hơi nhìn thẳng về hướng mục tiêu. Từ quán cafe chỗ ba đứa đang ẩn nấp, xa xa đối diện bên đường là cổng trường Đại học Eden. Đám sinh viên tan học ùn ùn như nước lũ đổ ra ngoài… Thuận dáng người cao ráo, mặt trắng nõn, rất điển trai dạng công tử nhà khá giả. Hắn vừa bước ra ngoài, liền đi vào nhà xe bên cạnh.
– Gọi điện… – Tôi ra hiệu cho chị Vi.
Chị Vi hít sâu một hơi, mím môi bấm điện thoại. Sau vài giây, chị đặt điện thoại lên tai:
– Anh Thuận… Em muốn gặp anh nói chuyện một chút. – Giọng chị Vi hơi run run.
“Em còn muốn gì đây?!” – Giọng nói của Thuận vang lên trong điện thoại.
– Em muốn nói… thật sự… em và người kia không có gì hết… – Chị ấp úng, vô tình lại nghe rất thật.
“Ha ha… Làm sao tôi tin được… Trừ khi…”
– Em… em… chấp nhận… cho anh khám… Em tức lắm… – Giọng chị nghẹn ngào, nước mắt cũng chực chảy ra.
Tôi ôm mặt không dám nhìn. Thằng Phương lại nhíu chặt hàng lông mày không biết đang nghĩ gì.
“Thật sự?!” – Gã Thuận có chút lộp bộp. – “Thật ra… anh cũng không muốn nghỉ oan cho em… Em đang ở đâu?! Không phải nói muốn gặp anh sao?!”
– Anh… Anh… – Chị hít hít nức nở. – Chờ em chút được không?! Em từ nhà ra trường gặp anh…
“Được… Em ra đi… Rồi mình… đi đâu đó nói chuyện nha”.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/so-do/
Chị Vi tắt máy, liền nhận miếng khăn giấy của Phương đưa qua. Tôi thì bần thần nhìn chị. Tôi phải xem lại mình ah… Tại sao mình lại nghĩ chị Vi không thể diễn xuất đạt yêu cầu chứ?! Nói chuyện điện thoại thôi mà cũng khóc ngọt ngào như vậy ah.
– Nhìn cái gì nhìn? Người ta khóc thiệt mà… – Chị Vi dụi dụi mắt, gắt lên.
Thằng Phương rút cho chị miếng giấy khác, âm trầm nói:
– Chị Vi khóc thật. Nói rõ hơn là chị bị dồn nén uất ức nhiều ngày… Chỉ nhắc đến những chuyện đó là chị không kềm được nước mắt…
– Ưm… Phương hiểu chị nè… – Chị Vi gật gật đầu lia lịa.
Tôi hết nhìn chị Vi lại nhìn thằng Phương. Từ khi nào thằng lưu manh suốt ngày đánh lộn như thằng Phương lại biết phân tích tâm lý phụ nữ. Từ khi nào chị Vi lại trở nên thân thiết thoải mái với nó như vậy?! “Ặc… Xong rồi. Phản rồi…”
– Nó ra rồi… – Phương hất hàm nói.
Thằng Thuận thật sự dắt xe ra khỏi bãi. Không đi về mà tấp vào quán cafe cóc trước cổng trường. Đám sinh viên từ bãi xe bắt đầu dần dần túa đi đủ mọi hướng.
Kế hoạch của tôi cho đến giờ phút này đều diễn ra suôn sẻ. Chị Vi chỉ là mồi phụ để giữ chân thằng Thuận lại trước cổng trường. Còn mồi chính vẫn là Thanh Thuỷ… Để câu đúng con cá mình muốn trong bể trước hết phải có biện pháp cách ly nó ra khỏi đám cá đông đảo xung quanh. Điều đó đảm bảo rằng khi mồi chính xuất hiện sẽ không có những con cá khác tranh giành quấy nhiễu kế hoạch.