Số đỏ
Chương 28
Lúc này, trước cổng trường đại học Eden đã vắng lặng. Ánh nắng chói chang đổ xuống mặt đường nhựa nóng hừng hực… Quán cafe cóc phía trước chỉ còn bà bán nước và Thuận vẫn kiên nhẫn ngồi chờ. Tôi rút điện thoại bấm gọi đi:
– Tiến vào…
Lúc này từ xa xa một bóng dáng yêu kiều nhẹ nhàng lướt đến. Thanh Thuỷ lái chiếc Sh trắng của Phương, bộ váy ngắn ôm sát cơ thể không thể che hết cặp đùi thon dài trắng muốt. Còn một khoảng cách mà hai mắt Thuận đã mở lớn dõi theo không rời.
– Chuẩn bị… – Tôi nói nhỏ.
– Biết rồi… – Thằng Phương rút cái remote chống trộm cầm sẵn trên tay.
Xe Thuỷ vừa lướt qua Thuận được vài mét, chợt tắt ngỏm chậm chậm dừng lại.
“Trời ơi, sao kỳ vậy?!”
Thanh Thuỷ thảng thốt leo xuống xe, vặn vặn khóa đủ kiểu, lúng túng đến rối tung rối mù. Không quá vài giây, thằng Thuận như bắt được vàng liền hăm hở bước tới.
“Xe có sao không em?! Để anh xem cho…”
Lúc này, ba đứa thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện diễn ra chưa sót một sơ hở nào. Thuận loay hoay một lúc vẫn không làm gì được… vì xe của Phương đã bị khóa điện tử từ xa. Nhìn Thuận cố gắng đến mồ hôi ròng ròng, Thanh Thuỷ than thở:
“Dạ thôi, em cảm ơn anh… Em gửi xe ở đây… Mai anh em lấy về sửa. Em đang bận chuyện gấp phải đi rồi…”
“Em đi đâu?! Để anh chở đi cho…” – Thuận mừng rỡ hỏi.
“Dạ, thôi. Làm phiền anh… Em còn chưa biết anh tên gì nữa mà…”
“Anh là Thuận – Anh là sinh viên năm nhất trường này…”
“Wah anh giỏi quá… Em là Phi Nhung… Vậy em làm phiền anh chút nha…”
“Không phiền, không phiền… có gì đâu…”
Thuận hồ hởi đẩy chiếc xe tắt máy vào bãi, đưa khóa và thẻ cho Thanh Thuỷ còn dặn dò cất thật kỹ. Thanh Thuỷ ngồi lên xe Thuận, hơi miễn cưỡng e thẹn choàng tay qua eo hắn. Nàng nhìn lướt qua quán cafe bên đường, nháy mắt với ba đứa tôi trước khi xe Thuận lướt đi mất hút.
– Rõ ràng là có hẹn người ta, gái đẹp lướt qua là quên béng hết… Đàn ông thật đáng ghét… – Chị Thuỳ Vi làu bàu.
– Không phải ai cũng vậy đâu… – Phương an ủi.
– Ừ, chị tin Phong và em không như vậy…
Tôi thở dài mặt có chút khó coi, rút tiền để lên bàn cafe, rồi đứng lên hối:
– Đi thôi… Chuẩn bị bãi đáp.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/so-do/
Bãi đáp của chúng tôi là khách sạn Á Châu. Khách sạn này khá nhỏ không lắp đặt camera, có 4 tầng nhưng dãy phòng phía trước phòng nào cũng có ban công.
Công việc dọn bãi đáp của chúng tôi bao gồm: Đặt kín phòng giữ chỗ, xử lý nước suối bằng thuốc và trả phòng đã có bẫy cho đối tượng bước vào.
Chuyện này phải thực hiện khéo léo để tránh đối tượng nghi ngờ… Thanh Thuỷ sẽ không mở lời, cùng lắm là yêu cầu phòng có ban công. Còn lại do Thuận hoàn toàn chủ động chọn lựa.
Tránh gây nghi ngờ, ba đứa chúng tôi sẽ tách ra thành 2 nhóm. Phương và chị Vi sẽ vào lấy một phòng trước, sau đó tôi sẽ vét hết số phòng có ban công còn lại… Từ xa nhìn chị Vi hơi ngượng ngượng, khoác tay Phương bước vào sảnh Khách sạn tôi chợt thấy nhói nhói trong lòng. Tại sao mình lại là người lẻ nhóm chứ?! Dù không cam tâm nhưng tôi vẫn phải thừa nhận là chia nhóm như vậy là hợp lý nhất. Tôi là người lên kế hoạch, tôi nắm rõ tường tận từng chi tiết nhỏ.
Hai người kia vào được vài phút, tôi bước vào. Đón tiếp tôi là một cô gái mặc áo dài xinh xắn.
– Anh muốn thuê phòng ạ?
– Ừ, phòng phía trước có ban công còn không em?
– À, còn 2 cái anh nhé. – Cô gái nhìn lên màn hình máy tính, nói. – Một cái ở tầng hai và một cái ở tầng bốn.
– Ok. Cho anh lấy cả hai cái… Lát bạn anh tới sau, anh tự đưa khóa cho nó.
– Vâng, em nhớ rồi anh. Anh cho em xin chứng minh ạ.
Cầm hai chìa khóa phòng trong tay, tôi bước lên cầu thang. Lòng tôi chợt dâng lên một dự cảm lo lắng bất thường. Tôi đã quên một chi tiết rất quan trọng. Đó là thuê phòng Khách sạn phải để lại chứng minh. Nếu trong trường hợp sự việc đi quá xa, có người truy ngược lại… Tôi và Phương thì không sao, vì Thuận không nhận biết hai đứa tôi, nhưng chị Vi lại là chuyện hoàn toàn khác. Chị Vi và Thuận có tranh cãi bất đồng điều này cả lớp chị đều biết. Vậy nếu chị Vi lại tình cờ xuất hiện tại nơi Thuận bị hãm hại, thì chuyện này sẽ không xem là tình cờ nữa.
Đặt chân lên tầng 2, tôi mau chóng bước đến trước phòng 201. Mở cửa bước nhanh vào. Rút điện thoại, tôi bấm ngay số chị Vi. Điện thoại reng một lúc lâu vẫn không nhấc máy. Định gác máy, chợt bên kia nhận cuộc gọi.
– Chị Vi…
“Tao Phương đây!” – Giọng thằng Phương vang lên bên kia làm tôi hơi bất ngờ.
– Chị Vi đâu?! Sao không nghe máy? – Tôi hỏi.
“Chị Vi đang tắm…”
– Cái gì!!! Sao lại?! Mày… mày với chị Vi… – Tôi ấp úng, mặt nóng bừng lên.
“Không làm gì hết… Chị Vi nói trời nóng, phòng tắm lại đẹp, nên muốn tắm… Thế thôi.”
Tôi lặng người im lặng. Thật muốn tìm một ai đó để bóp… bóp… bóp cho nó lè lưỡi ra. Đây là giây phút nào chứ?! Còn tâm trạng để tắm sao?! Hít sâu một hơi bình tĩnh tôi hỏi:
– Mới nảy chị Vi có đưa chứng minh không?!
“Không”.
Tôi nghe Phương trả lời, thở phào nhẹ nhõm, chợt câu tiếp theo làm tôi muốn cắn vào lưỡi mình.
“Chị Vi đưa thẻ sinh viên…”
“Á… Á…” Tôi muốn hét lên một tiếng để giải tỏa nỗi bực dọc của mình. Đây không phải là sợ bị hiếp dâm còn cởi quần đầu hàng sao?! Tôi hít sâu một hơi, lấy bình tĩnh.
– Không biết Thanh Thuỷ có đem chứng minh không? – Tôi hỏi.
“Không”.
– Sao mày biết không có?!
“Nó dùng tên giả, ngu sao chìa chứng minh ra. Và nó không mang ví cầm tay, chiếc váy nó mặc không có chỗ để nhét…”
– Ok. Vậy… Phần bên mày làm xong chưa?!
“Xong… Bốn chai nước trong ngoài đều xử lý”.
– Bây giờ như thế này… – Tôi trầm giọng nói. – Mày đưa chị Vi rời khỏi khách sạn ngay lập tức… À… Không… Chờ tắm xong rồi đi ngay cho tao… Nhớ lấy lại hết giấy tờ rồi đi ngay… Càng xa thời gian thằng Thuận và Thanh Thuỷ tới càng tốt.
“Mày một mình có lo được không?!” – Phương hỏi.
– Không sao. Đi đi. Tao giao chị Vi cho mày… À không. Ý tao là mày và chị Vi đi uống cafe đâu đó đi. Xong việc tao và Thuỷ sẽ gọi.
Tôi nhìn đồng hồ. Mồ hôi trán bắt đầu rịn ướt. Theo giao ước, Thanh Thuỷ dẫn Thuận đi lòng vòng một tiếng đồng hồ trước khi tập kết đến đây. Hiện giờ chỉ còn hai mươi phút.
Thời gian không còn nhiều.