Tây du
Chương 115
Cả Tam Giới nơi nơi đều xuất hiện chấn động, một cơn động đất xảy ra trong vài giây ngắn ngủi.
Cả nơi âm tào địa phủ đến ba mươi sáu tầng trời cũng đều cảm nhận được rung chấn này.
Những ai không biết thì chỉ nghĩ là động đất đơn thuần, còn những ai biết thì không khỏi rùng mình kinh hãi, nó xảy ra sớm vậy sao?
Bạch San San ngồi nhìn tách trà sóng sánh khi cơn động đất vừa qua đi, vẻ mặt nàng như biết điều gì đã xảy ra, đôi lông mày khẽ nhíu lại: “Hắn hành động rồi sao?”
Nàng phất tay cho người gọi một người khác vào, một lát sau một nữ nhân mặc đồ đen đeo khăn che mặt lưng đeo cự kiếm bước vào rồi quỳ một chân hành lễ với Bạch San San: “Chủ nhân cho gọi thuộc hạ!”
Bạch San San gật đầu nói: “Thiên Địa Hồng Hoang đã mở, thời cơ của ngươi đến rồi.”
Nữ nhân kia cúi đầu tuân lệnh, tuy đeo khăn che mặt nhưng vẫn có thể thấy những phần không bị che trên gương mặt rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt.
Sau đó, nữ nhân che mặt hóa thành cái bóng rồi tan biến.
Bạch San San nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn dòng người tấp nập trên đường náo nhiệt, bọn họ vẫn không hay biết mình sắp gặp phải tai ương.
Nàng như nói với chính bản thân: “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt! Kẻ điên vì tình, kẻ chết vì tình, kẻ nghịch chuyển càn khôn cũng vì tình. Con tên là Vô Tình nhưng tình cảm của con là đong đầy nhất, và chỉ dành cho một người, hãy tìm ra cách để mở lại những ký ức đã mất đó.”
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Thiên Giới tầng trời thứ 34…
Một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi tu luyện trên những đám mây, từ ông lão tỏa ra thứ ánh sáng kỳ diệu.
Chợt mi mắt cả ngàn năm không động đậy khẽ giật một cái, ông lão từ từ mở mắt làm cho phạm vi ngàn dặm mây trời tách đôi.
“Thiên Địa Hồng Hoang xuất hiện rồi! Mỗi lần nó mở ra thì lại có một lượng lớn người bị hút vào đó, hầu hết họ đều được chọn nhưng còn tùy vào mục đích. Có người sẽ trở thành người vĩ đại, có người sẽ trở thành kẻ tiểu nhân, có người đến đó để chết, có người chọn ở lại đó, cũng có người chọn hủy diệt nó!” Ông lão nói, giọng vang vọng cả tầng trời rộng lớn…
Một cánh cổng từ hư vô xuất hiện, từ trong đó xuất hiện một bóng người mặc hoàng bào lộng lẫy, cả cơ thể tỏa ra hào quang bậc đế vương.
Nhìn thấy người vừa xuất hiện, ông lão thở một hơi rồi chào hỏi…
: “Hạo Thiên Thiên Đế!”
Hạo Thiên cúi đầu trước ông lão rồi nói: “Người biết ta đến đây chắc hẳn vì điều gì rồi! Xin người chỉ giáo.”
Ông lão kia vẫn trong trạng thái ngồi tu luyện, miệng nói: “Đào tiên bắt đầu chết, Bỉ ngạn hoa bắt đầu tàn, lượng kiếp lại một lần nữa sắp đến.”
Hạo Thiên hỏi: “Không có cách ngăn chặn lượng kiếp sao?”
Ông lão lắc đầu đáp: “Không thể, chỉ có đối mặt với lượng kiếp mà thôi.”
Hạo Thiên Thiên Đế thở dài đầy phiền não nói: “Nhưng sức của ta không đủ! Chẳng lẽ lại để Tam Giới rơi vào hỗn loạn một lần nữa sao.”
Ông lão đáp: “Năm đó ngươi tiêu hao gần hết tu vi để phong ấn kẻ đó mặc dù biết sẽ không hoàn toàn giam giữ được kẻ đó, chắc hẳn ngươi đã có bước tính toán của riêng mình.”
Hạo Thiên Thiên Đế gật đầu: “Người nói không sai! Con trai ta rất xuất chúng, hơn ta hồi trẻ rất nhiều. Ta định sẽ giao lại Tam Giới cho thằng bé khi nó đủ mạnh, nhưng việc Thiên Địa Hồng Hoang xuất hiện quá sớm khi thằng bé còn chưa đủ mạnh… ta lo rằng…”
Ông lão liền điểm ngón tay, hít thở nhẹ nhàng rồi hình dáng Hạo Thiên Thần Vũ con trai của Thiên Đế hiện ra, một thiếu niên 18 tuổi tuấn tú phi phàm thiên phú cực cao, nếu đủ thời gian phát triển sẽ có thể thay cha hắn tiếp quản cả Tam Giới.
Nhìn hình ảnh Thần Vũ, Ông lão gật gù tỏ vẻ thích thú: “Ngươi có người con xuất chúng đó, nhưng như vậy là chưa đủ.”
Nói hết câu, Ông lão phất tay gọi ra bốn thanh kiếm mỗi thanh đều cực kỳ đẹp và tinh xảo, khi chúng xuất hiện thì quang mang mãnh liệt kiếm khí ngút trời.
“Tru Tiên Tứ Kiếm!”
Hạo Thiên Thiên Đế ngạc nhiên, phải biết rằng 4 thanh thần kiếm này từng tạo ra một trận pháp cực kỳ bá đạo, Đại La Kim Tiên còn không thể thoát ra ngoài toàn mạng, điều kỳ lạ hơn là 4 thanh kiếm này không thuộc quyền sở hữu của Ông lão kia.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Ánh nắng làm Thiên tỉnh dậy, hắn mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc trước khi bị ngất.
Hắn và Phượng Vũ bị hút vào một vết nứt không gian, rồi khi mở mắt ra thì cả hai đang ở một cánh rừng chết khô. Chưa kịp định thần lại thì cả hai giật mình phát hiện từ phía sau có một con khỉ đột khổng lồ đang điên cuồng lao đến, cùng lúc đó từ phía đối diện có một con mãnh hổ to chẳng kém gầm lên hung dữ nhằm về phía con khỉ đột lao đến.
Cả hai lao vào nhau, mặt đất vỡ vụn, bầu trời xám xịt, hai con hung thú này quá mạnh, chỉ cú va chạm của chúng đủ tạo ra kình phong mạnh đến mức mọi thứ quanh bán kín 10 dặm đều bị san thành bình địa.
Thiên vội ôm lấy Phượng Vũ lấy lưng mình che chắn, rồi kình phong trong chớp mắt quét qua khiến cả hai bị đánh bay, cả hai cũng lạc nhau từ đó.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Thiên tỉnh lại với cơ thể trần truồng giữa một mảng rừng xanh tốt. Hắn định thần lại rồi lấy y phục trong giới chỉ ra mặc vào, sau đó hắn dùng Thông Thiên Địa Đồ để xác minh xem bản thân đang ở đâu.
“Thiên Địa Hồng Hoang, một mảnh vỡ không gian bị tách ra khỏi Tam Giới từ 50 vạn năm trước. Một vùng đất rộng lớn, màu mỡ, hỗn loạn, sinh vật dồi dào.”
Dựa theo sức chiến đấu của hai con thú khổng lồ kia, Thiên đoán bọn chúng là thần thú.
Hắn gọi chim ưng tới rồi nhốt nó vào giới chỉ, sau đó lần mò khám phá nơi này cũng như là tìm cách rời khỏi đây.
“Không biết có ai bị cuốn vào nơi này giống mình nữa không!” Thiên vừa đi vừa tự hỏi, chợt mặt đất dưới chân hắn như chuyển động. Ngay vị trí hắn đạp lên xuất hiện mấy cái chân sắc nhọn, Thiên vội nhảy lên khi sinh vật chôn mình dưới lớp đất kia trồi lên.
Một con kết màu xanh khổng lồ dài gần 10 mét, ngoại hình kinh dị cùng cái miệng ghê tởm gầm lên lao đến tấn công Thiên.
Thiên dựng tóc gáy, nhưng hắn nhận ra tu vi của con rết này không quá cao nên chỉ một lát sau nó đã nằm phơi thây ra đất.
Thiên rút kiếm rạch bụng nó lấy nội đan, sau đó còn kéo xác nó đi tìm nơi an toàn để nấu ăn.
Con rết xấu số hôm nay đi săn không xem ngày, gặp đúng thánh ăn tạp như Thiên.
Con rết nặng cả tấn mà Thiên kéo đi bằng một tay đơn giản như không, đi được một quãng thì hắn lại gặp sự tấn công của một bầy sói hoang, bầy sói yếu nhưng khá đông.
Nửa giờ sau, Thiên đã tìm được một tảng đá lớn, hắn đục đá làm hang sau đó kéo xác con rết cùng hơn mười con sói vào trong hang.
Lửa đã lên, mùi thịt nướng khiến bụng Thiên réo gọi. Hắn ăn một lúc hết 3 con sói tổng trọng lượng hơn 100 cân, sau đó thì mang tất cả nội đan thu thập được ra hấp thụ.
Một đêm trôi qua an toàn, sáng hôm sau Thiên tỉnh giấc khi mặt trời vừa ló dạng. Hắn ra khỏi hang và phát hiện rất nhiều sói hoang đang bao vây xung quanh, bọn chúng dựa theo mùi thịt mà đến.
Ở cái nơi này, trật tự chưa được thiết lập, yêu thú hoành hành ngang dọc sinh sôi mạnh mẽ, lẽ dĩ nhiên con người trở nên nhỏ bé và bị coi là thức ăn. Thiên hít mạnh một hơi sau đó phấn khích nói: “Chúng mày chọn nhầm mục tiêu rồi!”
Một trận chiến ác liệt diễn ra, dĩ nhiên Thiên thắng nhưng hắn cũng bị thương không ít, xung quanh hắn hàng trăm xác sói nằm la liệt.
Những con sói này đều đã có tu vi, lấy nội đan của chúng hấp thụ là cách tu luyện nhanh và hiệu quả nhất.
Thiên cúi xuống vác xác hai con sói lên vai chuẩn bị quay lưng đi vào hang thì đột nhiên có một thứ gì đó xuất hiện từ phía xa, trên bầu trời.
Thiên cảm thấy nguy hiểm liền chạy ngay vào hang, quả nhiên vài giây sau một bóng đen lớn xuất hiện trên trời, một con chim kền kền sải cách 30 mét xà xuống đống xác sói điên cuồng đánh chén bữa tiệc miễn phí.
Thiên chưa kịp thu nội đan của lũ sói, hắn tiếc nuối nhưng không dám ra ngoài bởi con chim kền kền kia có tu vi khá cao, nếu trở thành mục tiêu của nó thì khó mà toàn mạng.
Sức ăn của kền kền rất mạnh, chỉ vài phút sau hơn trăm xác sói bị nó ăn sạch, nó còn kêu lên mấy tiếng khoan khoái rồi vỗ cánh bay đi.
Thiên ngồi trong hang vừa lọc thịt sói vừa nghĩ, nếu bên ngoài nguy hiểm thế kia thì khả năng Phượng Vũ còn sống sót là rất thấp. Điều này chẳng ai muốn nhưng phải nhìn vào thực tế, Phượng Vũ có tu vi không tồi nhưng khả năng thực chiến là không có, nếu nàng thực sự đang ở ngoài kia một mình thì điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.
Thiên vào trong Không Gian Yêu Hoa, đem theo rất nhiều thịt sói cho chim ưng ăn.
Hắn đặt tên cho nó là Điêu!
Điêu bay tới đậu trên vai Thiên, nó mổ miếng thịt sói trên tay Thiên rồi nuốt chửng. Cần cho Điêu nhanh chóng tăng thực lực, hắn cần khả năng bay lượn của Điêu để tìm Phượng Vũ.
Sau khi ăn thịt sói, Điêu kêu lên mấy tiếng ý muốn nói rằng đã no bụng sau đó vỗ cánh bay lên cây. Thiên xuống hồ nước mò lên viên Linh Châu ở vị trí viên đá tam giác, sở dĩ nó còn ở đây là vì cá chép đen đã được Như Sương mang ra ngoài nuôi trong hồ cá ở Vạn Hợp Tông.
Từ khi Như Sương rời khỏi nơi này, hòn đảo không to ra thêm nữa. Thời gian vẫn trôi bình thường và nó trở thành nơi tuyệt vời để tu luyện. Thiên ngồi xuống đem số nội đan còn lại ra hấp thụ, cộng thêm lượng linh khí dồi dào của nơi này.
10 ngày sau…
Một bóng người ngồi thẳng lưng xếp bằng trên bãi biển xinh đẹp, Thiên mở mắt đứng dậy khi hấp thụ hoàn toàn chỗ nội đan kia, thực lực có tăng nhưng không đáng kể.
Điêu bay tới đậu lên vai hắn, 10 ngày qua nó cũng hấp thụ viên Linh Châu kia và thực lực chính thức tiến vào Kết Đan Sơ kỳ.
Nếu được bồi bổ tốt như vậy trong thời gian dài, Thiên đoán khoảng 10 năm tới Điêu có thể hóa thành hình người.
Thiên mang theo Điêu rời khỏi Không Gian Yêu Hoa, lúc này bên ngoài mới trôi qua được một giờ.
Thiên đem cất hết chỗ thịt còn lại vào giới chỉ sau đó cưỡi Điêu đi tìm Phượng Vũ.
Trên độ cao mấy trăm mét, Thiên dùng cặp mắt nhạy bén của mình quan sát xuống bên dưới. Nơi này quả thực rộng lớn và nhiều yêu thú, giống như thời hồng hoang vậy.
Chỉ mới di chuyển được một đoạn đã phát hiện hơn 10 loài thú, to nhỏ đều có. Có những đàn yêu thú như trâu lớn đang gặm cỏ trên một mảnh rừng thưa thớt.
Có một con hổ răng kiếm đang chăm sóc con nhỏ trên một mỏm đá cao.
Có những đàn chim không biết bay đang chạy đua trên đồng cỏ xanh.
Trên trời hàng đàn chim lớn đang bay theo đàn về phương bắc, giống như một thước phim thế giới động vật được quay từ trên cao.
Nhìn thấy nhiều thứ là vậy, tuyệt nhiên không thấy chút manh mối gì của Phượng Vũ.
Thiên biết tìm kiếm kiểu này là mò kim đáy biển nhưng hắn đâu còn cách khả thi hơn, Thông Thiên Địa Đồ cũng không xác định được vị trí của Phượng Vũ.
Lúc này ở cửa hang mà Thiên ở, có một người vừa bước đến. Người này thăm dò một lát phát hiện ra nơi này có dấu vết của con người thì liền đi vào hang rồi không thấy trở ra.
Tìm kiếm cả này không có chút manh mối, Thiên chán nản xuống đất bắt một con bò mộng về giết thịt.
Điêu thả Thiên xuống cửa hang rồi thu nhỏ lại đậu lên vai hắn, Thiên đi vào trong hang chuẩn bị xẻ thịt con bò mộng cất trong giới chỉ.
Nhưng khi vừa bước chân qua cửa hang, một mũi dao sắc bén đã kề vào cổ hắn. Một giọng nói lạnh lẽo chết chóc từ miệng người kia cất lên: “Giao lương thực ra! Hoặc chết.”
Điêu thấy chủ nhân gặp nguy hiểm, nó xù lông nhảy bổ tới dùng móng vuốt tấn công người áo đen.
Người áo đen đưa tay ra đỡ, Thiên hất tay cầm dao của kẻ kia rồi dùng tay bóp cổ gã sau đó dồn gã vào tường.
Người áo đen bị đáp đảo bất ngờ bởi sức mạnh của Thiên, tay hắn bóp cổ với một lực hàm của ngạc ngư.
Thiên đang định cho tên này một trận vì tội kề dao vào cổ hắn, nhưng khi ngửi thấy mùi hương có chút quen thì ngừng tay…
Hắn giật khăn che mặt của người kia sau đó nhận ra người này: “Vô Tình!”