Tây du
Chương 116
“Vô Tình!” Thiên ngạc nhiên.
Còn Vô Tình thì nhân cơ hội Thiên mất cảnh giác tung đấm vào bụng hắn rồi thoát ra.
Một đấm không khiến Thiên chịu mấy đau đớn, hắn hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Vô Tình hừ lạnh: “Giết ngươi!”
Thiên cười gượng: “Sao lần nào gặp cũng đòi giết ta vậy! Lâu ngày không gặp nên hàn huyên một chút chứ.”
“Hàn huyên cái đầu ngươi!” Vô Tình trừng mắt quát sau đó đẩy Thiên sang một bên rồi nàng ra khỏi hang.
Thái độ thật kỳ lạ, Thiên với gọi lại: “Ê không phải ngươi cần đồ ăn sao? Ta có đây.”
“Không cần.”
“Không cần thật sao?”
Vô Tình định tự tuyệt thì bụng nàng réo lên nghe có vẻ đã nhịn đói mấy ngày.
Xấu hổ quá, Vô Tình lườm Thiên rồi hung hăng nói: “Vậy thì giao ra đây.”
2 năm trước sau khi nhiệm vụ giải thoát Ái Vân thành công, Vô Tình hoạt động dưới quyền của Bạch San San đã được đưa tới một nơi khắc nghiệt để rèn luyện.
2 năm trôi qua nàng trở thành một sát thủ khiến ai nghe danh cũng khiếp sợ, chỉ cần nàng ra tay thì không mục tiêu nào thoát.
Sự tàn nhẫn của nàng khiến cho mọi người đều khiêng kị, các tổ chức sát thủ thì muốn chiêu mộ nhưng nàng không đồng ý mà tuyệt đối trung thành với Bạch San San.
Mấy ngày trước sau khi hoàn thành khóa huấn luyện trở về, Bạch San San liền giao cho nàng nhiệm vụ quan trọng, và một nhiệm vụ nữa là nếu có cơ hội hãy giết chết Thiên.
Vô Tình lúc đầu khá bất ngờ, vì chính Bạch San San là người giúp đỡ rất nhiều cho Thiên từ khi hắn yếu như cọng bún. Đùng một cái nói giết là giết, Bạch San San còn dặn rằng nếu không thể giết hắn thì tự tay Vô Tình phải tự kết liễu mình.
Tuy có nghe qua rằng Thiên tiến bộ rất nhanh, trong hai năm đã trở thành nhân vật có số má ở Sinh Huyền Quốc nhưng nàng không nghĩ rằng hắn mạnh đến mức này. Cả hai đều có tu vi Địa Nguyên Trung kỳ nhưng trong vài giây nàng đã bị hắn hoàn toàn áp đảo, còn đâu là mặt mũi của sát thủ nữa.
Còn một điều nữa, Vô Tình không biết nấu ăn, nàng giết thú nhưng chẳng thể nấu ra hồn nên toàn đổ đi. Chính vì vậy mà đã 2 ngày nàng chưa có gì bỏ bụng.
Cách nhanh nhất để cua một cô gái là từ đường dạ dày, Thiên mời nàng ở lại một bữa.
Vô Tình đắn đo một chút rồi đồng ý, dù sao thì nàng cũng không vội giết hắn ngay.
Thiên trổ tài làm món bò xào xả ớt, hôm đó Vô Tình ăn no căng bụng. Nàng thoáng chốc quên đi nhiệm vụ phải giết Thiên.
Thiên cũng rất đề phòng với Vô Tình, hai năm qua nàng vẫn vậy không xinh đẹp nên tý nào nhưng đổi lại cơ thể nảy nở gợi cảm dưới lớp y phục đen bó sát.
Hắn không dám ngủ mà lấy cớ bào chế thuốc nên thức trắng đêm, Vô Tình thức canh me nên sáng hôm sau cả hai mắt thâm quầng ủ rũ.
Vô Tình chợt đứng dậy đi ra ngoài, thấy vậy Thiên nhắc nhở: “Đi à! Bên ngoài nguy hiểm nhớ cẩn thận.”
Thấy hắn quan tâm mình, Vô Tình nhếch mép: “Ngu dốt.”
Sau đó nàng đi thẳng không quay đầu lại.
Một lát sau Thiên cũng cưỡi Điêu bay đi tìm Phượng Vũ, hắn không tin không thể phát hiện ra chút manh mối nào của nàng.
Bay một giờ trên trời, chợt hắn cùng Điêu phải thục mạng trốn chạy khi bị con kền kền khổng lồ dí theo.
Cả hai bay mãi tới nơi nào đó rất xa hang ổ, Điêu đã thấm mệt nên Thiên quyết định xuống đất cho nó nghỉ ngơi.
Chỗ mới này cũng là một cánh rừng nhưng thưa thớt hơn nhiều, hơn nữa yêu thú cũng nhiều hơn. Thiên liền nhìn thấy một bức tượng phật bằng đá cao khoảng 10 mét, bức tượng nghiêng sang một bên và có nhiều vết nứt và vỡ chứng tỏ đã tồn tại từ rất lâu.
Thiên không tu đạo phật, tuy nhiên khi thấy tượng phật hắn cũng tiến đến khẽ chắp tay cúi đầu, đây là thể hiện lòng kính trọng với các vị Thần được coi là tín ngưỡng.
Chợt đôi mắt của bức tượng phát sáng, một giọng nói vang lên làm Thiên giật mình.
“Ngộ Không! Cuối cùng ngươi cũng đến.”
Giọng nói như giọng linh hồn, vang vọng và mơ hồ. Thiên nhìn quanh rồi xác nhận giọng nói phát ra từ bức tượng.
Giọng nói vẫn tiếp tục: “Khi ngươi đến đây! Mọi thứ thay đổi theo hướng xấu, khi ngươi trở lại một lần nữa thì sẽ là kết thúc.”
Thiên nghe mà không hiểu gì.
“Kết thúc là để bắt đầu, sinh tử luân hồi là lẽ dĩ nhiên của trời đất… kẻ nghịch thiên đạo ắt phải tiêu vong.”
Giống như giọng nói được lập trình sẵn, chắc hẳn khi Thiên hành lễ hắn vô hình kích hoạt nó.
Nghe những lời này biết dành cho ai, Thiên tự hỏi từ khoảng lúc thầy trò Đường Tăng lấy Kinh về cho tới hiện tại đã 1 vạn năm, trong khoảng thời gian đó rốt cuộc có sự kiện lớn nào xảy ra hay không! Thiên không biết, hắn không hỏi và cũng không ai nói cho hắn.
Giọng nói kia tiếp tục: “Nay ngươi đã đến đây rồi thì coi như giúp ta hoàn thành tâm nguyện… gửi thứ này cho Như Lai.”
“Như Lai? Chẳng phải là Phật Tổ Như Lai sao!” Thiên nghi hoặc, rồi trước mặt hắn chợt xuất hiện luồng sáng, luồng sáng biến thành một viên xá lợi to bằng quả táo, có hoa văn kỳ lạ tỏa ra thứ ánh sáng hắc ám.
“Nhớ kỹ! Không phải Như Lai… tuyệt đối không được giao.” Giọng nói kia văng vẳng lần cuối rồi không nghe thấy nữa, bức tượng cũng vỡ vụn mà đổ xụp xuống.
Thiên nhìn ngắm viên xá lợi trên tay, hắn nghĩ rằng việc gì mình phải hoàn thành việc này. Nhưng hắn nghĩ lại, hắn được xuyên không đến thế giới này chắc hẳn vì mục đích gì đó. Không phải tự dưng mà một kẻ tầm thường như hắn lại được ban cho ân huệ sống thêm một kiếp. Phải chăng có một thế lực thần bí nào đó đưa hắn đến đây, và cần hắn để giải quyết việc gì đó quan trọng mà chỉ hắn mới thực hiện được.
Thiên nhìn kỹ viên xá lợi trong tay tự hỏi mình: “Gặp Phật Tổ sao? Nói thì dễ lắm nhưng mà gặp được thì quá khó.”
Như Lai dẫn đầu cõi Tây Phương, nếu muốn gặp thì cũng phải là các Bồ Tác, Thần Tiên, hoặc chí ít là một Hòa Thượng.
“Hòa Thượng?” Thiên chợt nhớ ra, chẳng phải Đường Hạ cũng là Hòa Thượng sao? Sao không nhờ tên đó giúp hắn mang xá lợi cho Phật Tổ nhỉ! Dù sao thì hắn sẽ phù hợp để gặp Như Lai hơn là Thiên.
Thiên cất viên xá lợi vào giới chỉ, sau đó đi loanh quanh vừa để tìm dấu vết của Phượng Vũ vừa xem xem có tìm được thiên địa dị vật nào đó hay không.
Chợt Thông Thiên Địa Đồ trong túi áo bỗng dưng rung lên, Thiên mừng rỡ biết nó cảm ứng được thiên địa dị vật liền mở ra xem.
Quả nhiên nó dẫn đường tới một vị trí khá gần, Thiên đi theo sự chỉ dẫn đó và tìm được một cái hang dưới một gốc cây cổ thụ.
Bản tính mách bảo sẽ tìm được đồ quý, Thiên chui vào trong hang.
Miệng hang khá nhỏ, hắn biến thành con rắn chui vào cho dễ.
Hang khá sâu, cuối cùng thì Thiên cũng bò tới trung tâm của hang bởi vì nơi này khá rộng nên hắn biến trở lại thành người và bắt đầu khám phá.
Một thứ ánh sáng màu vàng làm Thiên lóa mắt.
Vàng…
Xung quanh hang toàn là vàng bạc châu báu, Thiên mắt sáng như đèn pha vội kiểm tra xem có phải châu báu thật hay không. Sau khi xác minh đúng thì hắn tham lam vơ vét nhét đầy giới chỉ. Chỗ đó cũng cỡ vài rương vàng lớn cùng vô số châu báu đá quý, phen này hắn không cần lo nghĩ về việc tiền bạc nữa rồi.
Thiên mải vơ vét của cải mà vô tình làm rơi Thông Thiên Địa Đồ xuống đất, nó lăn tới gần một hố nước trong veo giữa hang rồi rơi xuống nước.
Thiên nghe một tiếng tủm! Quay sang mới để ý ở đó có một hố nước hình tròn bán kính 1 mét. Nước trong hồ rất trong nhưng nó sâu không thấy đáy.
Thiên vơ vét nhiều đến nỗi không gian có hạn của giới chỉ không đủ, hắn bỏ luôn cỗ quan tài chứa La Thu Nhi bên trong dựng ra một góc.
Bằng một cách kỳ lạ nào đó, cửa quan tài mở ra trong khi xác La Thu Nhi vẫn bất động.
Thiên mải nhặt mấy đồng tiền vàng còn sót lại mà vô tình chạm mông vào quan tài khiến nó đổ ngửa, thi thể La Thu Nhi văng như búp bê ra ngoài rồi rơi tủm xuống hố nước.
Thiên vơ vét xong mặt hớn hở cho đến khi nhìn không thấy xác La Thu Nhi đâu.
“Ủa!”
Khi Thiên còn muốn tìm thêm vàng thì đột nhiên có một bàn tay màu tím từ trong nước thò lên làm hắn giật mình.
“Có ma!”
Sau đó là cái đầu, rồi toàn thân. Trước mặt Thiên lúc này là La Thu Nhi cơ thể trần trụi không mảnh vải, từng đường cong và bộ phận nhạy cảm của nàng phơi bày trước mắt hắn.
Nhưng Thiên lại giật thót cả tim, nhảy cẫng lên bám vào tường: “Xác chết hồi sinh? Sao có thể?”
Vốn dĩ hắn muốn dùng đan dược để giúp nàng giải độc bởi nàng trúng một loại độc khiến nàng chết lâm sàng.
Rồi hắn nhận ra nàng từ đầu vẫn chưa chết nên vội nhảy xuống khỏi vách hang sau đó hỏi: “Ngươi… có nhận thức được gì không?”
La Thu Nhi từ nãy tới giờ vẫn nhìn Thiên chằm chằm, sau đó nói: “Ngươi còn bộ đồ nào không… ta mượn.”
“Đây!” Thiên lấy ra một bộ đồ nam, nhưng có còn hơn không.
La Thu Nhi mặc chỉ chiếc áo, quần vứt sang một bên khiến Thiên xịt máu mũi.
Đáng lý ra một tộc nhân của A Tu La tộc như nàng sẽ phải rất bất ngờ khi thấy kẻ khác màu da như Thiên, nhưng biểu cảm của nàng làm Thiên khó hiểu và tò mò.
Sau khi mặc đồ, La Thu Nhi thò tay xuống nước vớt Thông Thiên Địa Đồ ướt sũng lên. Thiên hốt hoảng chạy đến kêu: “Bỏ mẹ! Hỏng đồ của bà đó là không xong với bả.”
Thấy Thiên lật qua lật lại tấm Thông Thiên Địa Đồ, La Thu Nhi kéo áo Thiên nói: “Nè! Ngươi không cần nó nữa đâu.”
“Cái gì mà không cần! Không có nó thì toang.” Thiên càu nhàu, hắn dùng lửa hong khô nó.
La Thu Nhi thấy vậy bật cười thành tiếng, giọng nàng trong trẻo và lảnh lót.
“Ngốc ơi là ngốc! Ngươi cần nó làm gì khi mà ta ở đây?” La Thu Nhi nói.
“Là sao? Ngươi biết tuốt à?” Thiên hỏi.
La Thu Nhi đứng trước mặt Thiên, nàng búi mái tóc bạch kim lên đỉnh đầu tay chống nạnh giải thích: “Ta là linh hồn bị giam trong Thông Thiên Địa Đồ đây, tất cả những lần ngươi và ta giao tiếp ta đều nhớ rất rõ, mọi kiến thức mà ngươi được cung cấp đều là từ ta.”
Nghe xong Thiên cảm thấy có gì đó hơi không phải, hắn hỏi: “Vậy là ngươi là linh hồn? Bị nhốt trong Thông Thiên Địa Đồ chứ không phải La Thu Nhi vợ La Bố mẹ La Tử Yên?”
La Thu Nhi gật đầu: “Phải!”
Thiên vỗ trán cái bẹp: “Hỏng rồi hỏng rồi! Ta biết ăn nói thế nào với La Bố và Tử Yên bây giờ.”
La Thu Nhi liền kể, hóa ra mọi chuyện bắt đầu từ lúc Thiên vô tình làm rơi Thông Thiên Địa Đồ xuống hố nước. Hố nước này không biết tên gọi là gì nhưng nó có năng lực rất thần kỳ là nuôi dưỡng linh hồn và dung hợp thể xác.
Tức là cho dù một người hồn lìa khỏi xác, chỉ cần mang hồn và xác đến ngâm xuống nước này lập tức sống lại, cải tử hoàn sinh.
Linh hồn bên trong Thông Thiên Địa Đồ cũng không phải là của ai bị giam vào đó, mà chính là linh tính của Thông Thiên Địa Đồ sau nhiều năm đi theo Bạch San San. Nó đã có ý thức và chỉ chờ chủ nhân đủ mạnh sẽ tự động hóa thành hình người, trở thành một cánh tay đắc lực. Trước kia đi theo Bạch San San thì Thông Thiên Địa Đồ có hình dáng cực kỳ xinh đẹp nhưng do gặp nạn nên bị thành ra như bây giờ.
Sau khi bị rơi xuống nước, linh hồn thoát ra và có ngay cơ thể của La Thu Nhi rơi xuống cùng nên nó liền nhập vào mà không đắn đo và chiếm luôn quyền kiểm soát cơ thể. Linh hồn La Thu Nhi vẫn còn nhưng đã bị đẩy ra ngoài ngồi khóc thút thít một góc.
Thiên ngửi thấy mùi kỳ lạ, đang nghe dở câu chuyện cũng lập tức bật dậy rồi trong chớp mắt đã đấm bẹp đầu con mãng xà lớn khi nó thò đầu xuống đây, nơi này là hang của nó.
Bị đấm chết, linh hồn con mãng xà thoát khỏi cơ thể định bay đi để siêu thoát, nào ngờ bị Thiên nhìn thấy tóm cổ lại.
Hắn liền nhìn xung quanh rồi mời hỏi: “La Thu Nhi! Ngươi đến ăn linh hồn con rắn này thì ta có thể nhìn thấy ngươi.”
Linh hồn La Thu Nhi bay tới ăn linh hồn con mãng xà, nàng dần hiện ra trước mắt Thiên.
Hắn xin lỗi và giới Thiệu: “Chào cô cháu là bằng hữu của Tử Yên! Cháu được họ nhờ giúp cô tỉnh lại… nhưng đã để chuyện này xảy ra cháu thự sự xin lỗi.”
Rồi hắn quay sang chỗ La Thu Nhi nói: “Trả thân xác cho cô ấy, ta giúp ngươi trở thành Yêu Hồn.”
Nghe cũng không tồi, linh hồn chiếm cơ thể La Thu Nhi rời đi khỏi, Thiên vội đặt cơ thể nàng xuống hố nước rồi đồng thời đem linh hồn nàng đặt vào đúng vị trí.
La Thu Nhi thực sự mở mắt tỉnh lại, nàng mơ màng tự đứng dậy rồi cảm ơn Thiên.
“Cảm ơn chàng trai trẻ, cậu nói quen con gái ta? Tuy cậu hơi xấu nhưng cũng tạm được.”
Ách!