Tây du
Chương 119
Bên dưới gốc cây cổ thụ lúc này là hàng trăm con sói lông bạc to lớn, đi đầu là Ngân Nguyệt Lang Vương.
Thiên phải công nhận, Ngân Nguyệt Lang Vương có bộ lông màu bạc rất đẹp, trên trán lại còn có hình trăng khuyết được tạo bởi phần xương đầu nhô ra.
Nhìn nó to lớn và oai vệ vô cùng, đúng là cực phẩm trong họ nhà sói.
Ngân Nguyệt Lang Vương ngẩng lên những tán cây, nó có thể ngửi thấy mùi của Thiên ở trên đó, mùi vị của sự kinh tởm.
Thiên nhận ra lũ sói lông bạc hắn cướp mồi, không ngờ chúng kéo cả bầy đến để báo thù, Thiên cảm thấy hơi sợ nhưng phần vì áy náy nhiều hơn bởi từ hắn mà ra.
Trái lại với Thiên thì khỉ vàng lại khá vui vẻ khi thấy Ngân Nguyệt Lang Vương, nó nhảy từ trên xuống rồi chào hỏi một cách thân thiết: “Khẹc khẹc Ngân Nguyệt! Đêm thế này còn dẫn đàn tới tìm ta có việc sao?”
Ngân Nguyệt Lang Vương liền gầm gừ mấy tiếng như để kể tội một kẻ vô nhân tính nào đó, nó tỏ ra vô cùng tức giận và buồn bã.
Khỉ vàng nghe hiểu xong, liền hướng mắt lên trên gọi: “Mau xuống đi!”
Thiên rùng mình: “Điên à xuống để mà chết!”
“Xuống đi! Ta đàm phán rồi, ngươi không bị ăn thịt đâu mà lo.”
Thiên rén vô cùng nhưng cuối cùng vẫn chịu xuống, đàn sói dựng lông nhe nanh khi thấy Thiên, hình ảnh tên cuồng sát giết một lúc 30 mạng đồng loại của chúng nhớ mãi không quên.
Ngân Nguyệt Lang Vương cũng vậy, nếu không có khỉ vàng cản lại thì nó đã xông tới xé xác Thiên.
Mà bọn này gầm gừ giao tiếp mà Thiên chả hiểu cái mô tê gì, một lát sau khỉ vàng nói với Thiên: “Khẹc ngươi yên tâm đi! Ngân Nguyệt tha cho ngươi rồi… tuy nhiên.”
“Sói mà cũng biết ra điều kiện sao?” Thiên nói, nhưng bọn sói nghe như bị xúc phạm liền gầm gừ đe dọa khiến Thiên xanh mặt, đứng trước cả đàn sói mấy trăm con ai mà không rén.
“Tuy nhiên ngươi phải đồng ý đi săn cho bọn chúng, mỗi ngày đều phải có một tấn thịt.” Khỉ vàng nói khiến Thiên té ngửa.
“1 Tấn thịt một ngày? Ăn vậy mấy mà sạch banh cái thảo nguyên. Mà ngươi với nó là bằng hữu nói đỡ ta với.” Thiên xin xỏ với khỉ vàng, nhưng đáng tiếc nó lắc đầu từ chối, việc ai gây ra người ấy đi mà giải quyết.
“Ngươi không đồng ý cũng được! Ngân Nguyệt sẽ cho đàn sói tấn công ngươi, ta vẫn còn chưa khỏe nên chẳng giúp được ngươi đâu.”
“Ách! Cây khế thế.”
“Hazzz khó cho ta rồi! Ngân Nguyệt cũng là bằng hữu, ngươi cũng là bằng hữu.”
“Thôi được rồi!” Thiên không còn cách nào, đành phải chấp nhận yêu cầu của Ngân Nguyệt Lang Vương.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Hoang Thành…
Như Thế ngồi trong phòng thành chủ của mình, hắn đang nghĩ xem biện pháp nào cải thiện sự thiếu hụt lương thực của nhân dân trong thành.
Cửa mở, Tô Mị thướt tha bước vào tay bưng một tách trà.
“Thành chủ mời dùng.”
Như Thế đã lâu không gần nữ sắc, nay gặp phải Tô Mị xinh đẹp quyến rũ cứ ve vãn trước mặt khiến hắn không kìm nổi mà kéo nàng vào lòng.
Tô Mị vùng vẫy yếu ớt: “Thả ra.”
“Cho ta một lần thôi! Tại ngươi cứ ve vãn trước mặt ta.” Như Thế vừa nói vừa hung hăng cưỡng hôn Tô Mị.
Cuối cùng hai người đã phệt nhau tới 3 hiệp, Tô Mị ngay từ đầu đã có ý muốn dùng cơ thể để quyến rũ Như Thế để được hắn xem trọng.
Nằm ôm nhau trên giường, Tô Mị hỏi: “Ngươi có muốn quay về không? Sau tất cả những gì đã làm.”
“Lúc đầu thì muốn! Nhưng giờ thì hơi đắn đo.” Suy nghĩ khá lâu, Như Thế đáp.
“Tại sao?”
“Ở đây ít nhất ta được là chính mình, sự nguy hiểm ngoài kia khiến ta phấn khích.” Như Thế đáp, tay bóp mông Tô Mị.
“Ngươi là thành chủ, lo lắng cho người dân vẫn là quan trọng hơn cả. Ta có đi tìm hiểu thấy mọi người đang thiếu lương thực, nếu không có cách khắc phục thì chỉ một tháng nữa thôi sẽ chẳng còn gì để ăn.”
Vậy là Tô Mị và Như Thế bàn bạc với nhau chuyện mở rộng đất đai làm nơi trồng cây lương thực, sẽ cần xây thêm một đoạn tường thành bao lấy một vùng đất bên cạnh Hoang Thành, việc này sẽ mất rất nhiều công sức cũng như là nguyên liệu.
Chợt có tiếng kẻng báo động, Như Thế cùng Tô Mị nhìn nhau: “Có yêu thú tấn công.”
Hai người mặc vội y phục rồi lao ra ngoài, lúc này bên ngoài thành đang có một con gấu đen to gấp 5 lần gấu thường phá cửa, nó điên cuồng húc vào cửa thành khiến cửa thành sắp không chịu được.
Mọi người đang dùng sức để phòng ngự cửa thành, trong khi những người mạnh hơn ra ngoài đánh đuổi con gấu.
Một người có tu vi Kết Đan Hậu kỳ lao lên đá đít con gấu nhưng nó không hề hấn gì, sau đó người kia bị vả bay đầu.
“Địa Nguyên cảnh… nó có tu vi Địa Nguyên cảnh.”
Ai đó hét lên thất thanh, rồi bị nó vồ lấy nhai đầu. Ăn thịt người sẽ giúp yêu thú gia tăng tu vi nhanh chóng, con gấu vừa ăn một người đã muốn ăn người nữa. Nó thôi không húc cửa thành nữa mà quay ra đuổi giết những người bên ngoài, cửa thành giờ lại khiến cho những người kia không thể trốn khỏi nanh vuốt của gấu.
Sau khi tàn sát 7 mạng người, gấu đen có vẻ no nê và rời đi.
“Không ổn, việc xây dựng thành trì phải được tiến hành ngay.” Thành chủ Như Thế gấp rút ra chỉ thị, ngay ngày hôm sau sẽ cho người tăng tốc xây dưng sửa chữa và gia cố tường thành.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Ngân Nguyệt Lang Vương dẫn cả đàn trở về hang, trong số đó có cả Thiên.
Lúc này Thiên đứng giữa bầy sói hung tợn, bảo không sợ thì là nói điêu.
Ngân Nguyệt Lang Vương tiến đến nhìn chằm chằm mặt đối mặt với Thiên, bây giờ mới biết nó có kích cỡ khủng thế nào, có khi phải cao đến 3 mét. Thiên đứng đó giống như chú thỏ con chờ bị làm thịt, Ngân Nguyệt Lang Vương gầm gừ gì đó mà Thiên ngầm hiểu là nôn hết lương thực ra đây.
Thiên biết chúng nghe và hiểu được tiếng người, liền lấy xác con bò mộng trong giới chỉ ra khiến cả đàn sói giật mình.
“Ta trả lại thứ này!”
Sau đó hắn lấy thêm xác của một con tê giác hai đầu to gấp đôi con bò mộng kia, đây là thức ăn hắn dự trữ được, để trong giới chỉ nên thịt vẫn tươi ngon.
Thiên dùng miệng lưỡi của mình lấy lòng Lang Vương: “Đây là chút lòng của ta, ta đảm bảo ngày mai sẽ săn nhiều thú hơn thế này.”
Nửa giờ sau, bầy sói đánh chén xong để lại hai bộ xương trắng to đùng. Ngân Nguyệt Lang Vương hú lên báo hiệu đến lúc nghỉ ngơi, bầy sói tự động tản ra.
Còn Thiên không biết giờ phải làm gì cho đến khi Lang Vương gọi vào một cái hang khác, đúng là Vương có khác, có một hang động nhỏ hơn để làm chỗ ngủ.
Khi Thiên vào trong hang của Lang Vương, bầy sói đực liền gầm gừ như gen tị.
Hang của Ngân Nguyệt Lang Vương rất sạch sẽ, có cả cái ổ lớn từ cỏ khô để nằm. Lang Vương đi quanh một vòng rồi nằm gọn trong ổ của mình.
Thiên thấy thế liền hỏi: “Ta ra ngoài được rồi chứ?”
Lang Vương liền gầm lên có vẻ khá tức giận, Thiên hiểu rằng phải ở lại.
“Được rồi ta sẽ ở lại!” Hắn từng nuôi chó nên biết cách cưng nựng chó, khi làm vậy chó sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Hắn nghĩ Lang Vương cũng sẽ thích như vậy liền thận trọng tiến lại gần, Lang Vương nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng.
Thiên vội giải thích: “A ta thấy ngươi không được vui, để ta chải lông cho ngươi dễ chịu nhé.”
Rồi không cần Lang Vương đồng ý, Thiên mạnh dạn đặt tay lên cổ Lang Vương vuốt ve, hắn biến cọng cỏ khô thành chiếc lược lớn rồi cứ thế chải lông cho Lang Vương như cho thú cưng.
Sau khi được chải chuốt, Lang Vương tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
“Ta tên Ngân Nguyệt!”
Chợt một giọng nói của nữ nhân trong trẻo vang lên khiến Thiên giật mình rồi nhận ra đó là giọng nói được tạo ra bởi pháp lực.
Thiên nhìn Ngân Nguyệt Lang Vương nghi hoặc hỏi: “Là ngươi đang nói chuyện với ta à?”
Yêu thú trước khi tiến vào tu vi Kim Cang cảnh đều không thể nói tiếng người, chỉ những yêu thú nào tiệm cận tu vi đó mới miễn cưỡng dùng pháp lực tạo ra tiếng nói được, nhưng rất hạn chế.
Giờ Thiên mới biết Ngân Nguyệt Lang Vương tên là Ngân Nguyệt, là giới tính nữ, tu vi Địa Nguyên Hậu kỳ nên mới tạm thời dùng được pháp lực tạo ra giọng nói.
Ngân Nguyệt gật đầu xác nhận, mắt nhìn Thiên một cách chăm chú.
Ánh mắt đó khiến Thiên ngờ ngợ nói: “Khoan, ngươi muốn gì?”
“Duy trì nòi giống… với ngươi.”
Nghĩ đến cảnh xiếc người và thú, Thiên té ngửa, hắn lắc đầu ngầy ngậy: “Thôi tha em! Gu em không mặn được như thế.”
Bị từ chối thẳng thừng, Ngân Nguyệt Lang Vương nhe nanh gầm gừ.
“Ngươi không có quyền từ chối! Chính ngươi đã giết đồng loại của ta.”
“Nhưng… chúng ta khác giống khác loài, duy trì làm sao được.”
Lang Vương nhìn về phía góc hang nơi có một gốc thảo dược màu đỏ đậm, Thiên nhận ra thảo dược này: “Thông Linh Thảo? Dược tính cực cao ăn vào giúp tu vi tăng nhanh tuy nhiên… Mỗi một lần ăn là như chết đi sống lại, cực kỳ đau đớn.”
Thiên nhìn Ngân Nguyệt Lang Vương, hắn đau lòng nói: “Ngươi vì muốn tăng tu vi nên đã không mạo hiểm tính mạng ăn Thông Linh Thảo? Có đáng không?”
“Không cần ngươi quản.” Lang Vương gầm gừ.
Đúng là ngu như chó à nhầm như sói, Thiên sau một hồi đắn đo tiến đến vuốt ve bờm của Ngân Nguyệt Lang Vương như để an ủi nó, hắn nói: “Việc duy trì nòi giống tạm hoãn lại, chúng ta còn chưa biết gì về nhau.”
Thiên nói chuyện với sói mà cứ như với người, hắn cũng chỉ nghĩ như thế sẽ an ủi được con sói cái này.
Ngân Nguyệt Lang Vương vẫn còn nhe nanh gầm gừ: “Sao phải tìm hiểu, ta là Lang Vương có trách nhiệm duy trì nòi giống cho tộc loài, bắt ngươi về đây vì thấy giống của ngươi tốt chứ cần gì tìm hiểu!”
Thiên hơi giật mình, sau đó ôn tồn giải thích như chuyên gia tư vấn tâm lý: “Ta và ngươi khác nhau, ta là… người. Mà người thì trước khi gieo giống cần tìm hiểu đối phương.”
“Con người thật rắc rối! Vậy thì tìm hiểu luôn bây giờ đi.” Ngân Nguyệt Lang Vương nói.
Thiên trợn mắt vì sự mạnh bạo này, sau đó hắn hỏi: “Vậy giờ chúng ta tìm hiểu luôn nhé, ngươi thích gì?”
“Ăn thịt!”
“Vậy là chúng ta có chung sở thích rồi, ngươi thích thịt nướng hay quay?”
“Ăn sống mới tươi!”
“Ặc, chúng ta không chung sở thích nữa rồi chắc không có kết quả đâu bỏ đi!” Thiên nhún vai, sau đó thì trợn mắt vắt chân lên cổ phóng ra khỏi hang khi đằng sau là Ngân Nguyệt Lang Vương đang tức giận gầm gừ đuổi theo.
“Tha cho ta đi… chúng ta không chung sở thích thật mà!” Thiên dùng hết sức bình sinh có thể để chạy khỏi hang, Ngân Nguyệt Lang Vương cũng lao theo với tốc độ còn nhỉnh hơn.
Thiên muốn thả Điêu ra cho nó cắp hắn lên cao nhưng chỉ cần dừng lại trong giây lát thôi là hắn có thể bị Ngân Nguyệt Lang Vương vồ chết.
Vì sợ quá mà chạy loạn, Thiên không hề biết rằng mình đã lạc vào một khu rừng chết chóc.
Ngân Nguyệt Lang Vương cũng vì mải đuổi theo quá nên khi nhận ra thì đã ở trong khu rừng đó từ lúc nào.
Bấy giờ từ những thân cây hiện ra những gương mặt người méo mó kinh dị cùng với những giọng nói u ám văng vẳng trên những tán cây.
“Haha con mồi đây rồi!”
Thiên cũng đã phát hiện ra điều bất thường, khi hắn nghe thấy giọng nói kia thì cũng là lúc hàng trăm sợi dây leo từ khắp nơi lao về phía hắn.
Thiên ngay lập tức vỗ mạnh tay rồi gọi từ dưới đất lên vô số dây leo do hắn tạo ra: “Để xem dây leo của ai lợi hại hơn!”
Dây leo do Thiên tạo ra liền tỏa ra xung quanh tấn công những sợi dây leo do khu rừng tạo ra và hỗn chiến, chúng quấn vào nhau, vụt nhau tới tấp.
Lúc đầu còn khá là cân bằng nhưng được vài phút thì dần dần dây leo của Thiên yếu thế và bị đánh cho tan tác.
“Nhận cái này đi!” Thiên cho hai tay lên miệng, phồng má ra rồi thổi một ngọn lửa cực nóng bắn ra xung quanh. Nhưng đám dây leo chẳng hề hấn gì mà vẫn lao đến rồi quấn lấy tay chân Thiên.
“Bỏ mẹ rồi!” Thiên sợ hãi, sau đó gồng người biến lớn phá nát những sợi dây leo quấn quanh cơ thể rồi chạy đi. Vừa chạy hắn phải vừa phá bỏ vô vàn sợi dây leo đang lao ra từ mọi nơi trong khu rừng.
Rồi có tiếng kêu thảm thiết của Ngân Nguyệt Lang Vương vang lên từ khoảng cách khá xa, mà hướng đó lại đang ngược hướng Thiên chạy.
Thiên đấu tranh tư tưởng, Ngân Nguyệt Lang Vương đang muốn giết hắn thì sao hắn phải cứu? Nhưng Ngân Nguyệt Lang Vương là con cái, lại còn là do Thiên dụ đến đây nên mới gặp nguy hiểm. Nếu quay lại cứu Ngân Nguyệt Lang Vương thì chưa chắc cả hai đã thoát.
Do dự một hồi Thiên vẫn quyết định quay lại, vì hắn cảm thấy áy náy. Một phần do Ngân Nguyệt Lang Vương là sinh vật đầu tiên xin giống của hắn công khai lộ liễu. Nếu là một nữ nhân chẳng phải rất cá tính hay sao?
Lúc này bầy sói cũng đã chạy tới khi nghe tiếng kêu thảm thiết của Lang Vương, nhưng không dám vào khu rừng đó bởi sợ hãi.
Ngân Nguyệt Lang Vương lúc này đang bị trói chặt bởi hàng trăm sợi dây leo, không cam chịu chết ở đây nó há miệng bắn ra những tia băng lạnh buốt về phía những thân cây kỳ dị kia.
Giọng nói kia một lần nữa lại vang lên: “Chống cự vô ích, một khi đã lạc vào U Minh Sơn Lâm thì ngươi có bao nhiêu bản lĩnh cũng chỉ có kết cục làm mồi cho bọn ta.”
Chợt mặt đất rung chuyển, Thiên trong hình dáng khổng lồ cao tới 30 mét đang lao tới rồi dùng sức mạnh khủng khiếp vung tay chặt một đường cắt phăng hàng loạt dây leo. Trước sự chứng kiến của Ngân Nguyệt Lang Vương, Thiên trở về kích thước bình thường rồi vung Hạo Thiên Kiếm chém đứt đôi một thân cây cách đó vài chục mét.
Cú vung kiếm khiến cho một lượng nhỏ dây leo bất động và héo úa ngay lập tức. Thân cây bị cắt lìa kia thì chảy máu đỏ lòm thay vì nhựa cây.
Thiên nhanh chóng cắt hết dây leo đang quấn Ngân Nguyệt Lang Vương, khi được giải thoát thì Ngân Nguyệt Lang Vương vùng dậy rồi gầm gừ: “Ngươi quay lại đây làm gì?”
“Nhìn còn hỏi, cứu ngươi chứ làm gì!” Thiên nhướng mày, sau đó phân tích tình hình: ” Bỏ qua những sợi dây leo này đi, tấn công trực tiếp vào những thân cây kia, đó mới chính là điểm yếu của chúng.”
Giọng nói từ vô số thân cây vang lên: “Khốn kiếp thằng ranh, mày đã biết được điểm yếu của bọn tao thì tao sẽ dốc toàn lực tiêu diệt mày!”
Hàng loạt những sợi dây leo khổng lồ từ dưới đất đâm lên, đầy gai độc và bắt đầu tấn công Thiên và Ngân Nguyệt Lang Vương.