Thằng Tâm - Quyển 2
Chương 4
Tâm nghe điện thoại rồi vội lên chỗ cô. Cô dường như muốn nó đến gấp. Tâm lên đến nơi thì dì đã ở đó, có thêm cả Nghĩa và mấy cô bác phụ trách các bộ phận về mảng của công ty. Cô Loan có vẻ mệt mỏi, đưa tay bảo nó tự tìm chỗ ngồi. Những ngày nó nằm viện dường như cô phải chống đỡ khá nhiều, khuôn mặt cô dường như phải chịu đựng khá nhiều sức ép. Cô làm một hớp nước rồi nhìn mọi người trước khi nói.
– TÌnh hình công ty ai cũng biết rồi. Giờ chúng ta lâm vào tình trạng không đỡ được. Trước khi mọi thứ diễn ra theo chiều hướng sụp đổ, tôi nghĩ nên cơ cấu lại. Giờ có hai con đường, tôi suy nghĩ mãi mà không quyết được nên muốn thông qua ý kiến mọi người. Những người ở đây đều có tâm huyết với công ty từ ngày đầu, có những người đã đi theo tôi và chị Sương từ khá lâu nên sự tồn tại của công ty giờ như một phần của mình, tôi nghĩ là vậy.
– Chị Loan cứ nói đi. Chúng tôi sẽ đóng góp hết những gì chúng tôi có thể.
– Vâng. Hiện giờ tình hình tài chính của chúng ta chính thức không đỡ được nữa. Hiện giờ con đường thứ nhất là tiếp tục chống chọi, đem cầm cố những khách sạn chưa cầm cố, những công trình dang dở cũng có thể cầm cố ngân hàng giá thấp. Nó sẽ đem lại cho chúng ta một khoản vốn nhất định. Nhưng nói thật với các bạn là hiện giờ số tiền chúng ta cần để nộp kho bạc, trả nợ đối tác cũng khá lớn. Nếu giờ dựa vào ngân hàng thì chúng ta sẽ phải toàn lực làm việc. Nếu như tình hình hiện giờ khi du lịch phát triển thì chỉ hai năm có thể chúng ta sẽ trả hết nợ. Nhưng điều đó đồng nghĩa với sẽ chỉ là làm để trả nợ không có phát triển. Các lô đất sẽ vẫn để đấy trong hai năm nữa. Chưa kể nếu du lịch có biến động lúc đó chúng ta sẽ lãnh đủ.
Tâm nhìn qua, nó thấy có người trầm tư, có người không tỏ thái độ. Nhưng có những người lộ nét lo âu trên mặt. Không lo sao được nếu tình hình tài chính tiếp tục như vậy. Theo nó hiểu khoản cô Loan lấy của công ty đem cho vay chắc chắn không dễ lấy lại, nhất là trong thời gian này. Chứng khoán không thuận lợi chút nào. Dường như cái giá của cho vay là một sự đảm bảo cho em trai cô mà thôi. Cô Loan làm một ngụm nước rồi nói tiếp:
– Con đường thứ hai là bán bớt các khu đất đi. Chúng ta cũng đầu tư hạ tầng kha khá vào các nơi, bán đi thì hơi tiếc. Nhưng có còn hơn không, nó sẽ giúp chúng ta có tiền xoay vòng mà không cần lo gánh nặng với kho bạc đến hạn. Như vậy chúng ta sẽ co cụm lại với mấy khách sạn đang xây dở và hoàn thiện chúng. Có lẽ tương lai chúng ta sẽ chỉ tập trung vào mảng khách sạn, vì chì 1 vài năm quỹ đất sẽ được các bên phân chia nhanh chóng. Chúng ta có quay lại e rằng cũng chật vật.
– Chị Loan, vậy nếu bán một ít đất thôi lấy tiền quay vòng có được không. Một ý kiến được nêu ra.
– Tôi nói bán đất, thực ra là gần như sang nhượng lại cho bên khác với giá gốc. Chúng ta coi như không phải trả tiền đất cho nhà nước nữa, chứ tiền đầu tư vào 10 may ra coi như thu lại được 1 hay 2 phần thôi. Nhưng nó sẽ giúp chúng ta cắt được một khoản phải trả khá lớn. Bên thành phố bọn chúng có tay trong, nếu chúng ta chậm trả e rằng không được. Tôi sợ để lâu, có khi không bên nào sẽ đồng ý mua lại đất của chúng ta. Có thể chúng ta phải trả cho thành phố đất dù đã đầu tư hạ tầng, họ sẽ tốn tiền hơn để đấu giá. Nhưng cái họ muốn là sẽ bớt đi một kình địch, họ sẽ hùa vào giết chết chúng ta. Cái này không phải riêng tôi nghĩ mà chị Sương cũng nghĩ vậy.
Tất cả đều không lên tiếng nữa. Mọi người trầm tư suy nghĩ về những giải pháp. Thật khó. Nếu chọn từ bỏ mảng bất động sản để hoàn thiện các khách sạn thì sẽ bỏ mất giai đoạn vàng thành phố bùng nổ. Mảng bất động sản đã đem lại khoản lợi cực lớn cho công ty. Nhưng nếu kéo dài thì chỉ sợ không chỉ có bên muốn dìm chết chúng ta, mà sẽ có thêm những kẻ muốn thêm một chân đạp ta xuống nước. Đời là vậy.
Tâm nhìn mọi người, nó lăn tăn không biết có nên nói ra việc dì Thu không. Ánh mắt nó chợt chạm vào ánh mắt cô. Ánh mắt đó có chút buồn bã và mệt mỏi. Nó nhìn qua dì Sương, từ đầu đến cuối dì không nói gì cả. Nhưng nó biết dì cũng như cô Loan đều đã dốc hết sức và tài sản vào canh bạc này. Nó ngẫm lại và quyết tin vào bà dì ruột của nó một lần.
– Cháu có thể phát biểu vài câu không ạ.
– Cháu có ý kiến cứ nói. Ai có mặt ở đây đều có thể lên tiếng. Cháu cũng có cổ phần ở đây mà.
– Cháu cũng chưa nghĩ kỹ về hai phương án trên. Nhưng cháu có… một khả năng khác dành cho công ty chúng ta. Giờ mọi người có thể quyết định về hai phương án trên. Nhưng việc thực hiện có thể qua hết ngày mai không. Cháu chỉ muốn đợi thêm một ngày.
Tâm thấy cô Loan và dì Sương đều nhìn nó. Ánh mắt nó như kiên định với quyết định của mình tin vào dì Nguyệt. Dì và cô thấy ánh mắt nó. Cô quay ra nhìn dì như hỏi ý kiến. Tâm nhìn dì gật đầu mà thấy chợt nhẹ nhõm. Nó biết dì Sương dành sự tin tưởng tuyệt đối dành cho nó. Cô Loan tuyên bố giải tán cuộc họp, yêu cầu mọi người suy nghĩ kỹ về hai phương án, ngày mai báo lại phương án cho cô qua email.
Chỉ còn lại ba người. Tâm nán lại vì biết dì Sương và cô Loan sẽ hỏi nó về vụ dì Nguyệt. Chợt điện thoại reng reng, cô Loan bốc máy lên nghe. Tâm không biết gì, nhưng nó thấy cô buông máy ra, mặt mày tái nhợt. Dì vội vã cầm điện thoại lên, đôi lông mày nhíu lại. Tâm đứng đó nhìn dì dập máy, nó đợi dì nói cho nó biết chuyện gì xảy ra. Điện thoại lại kêu, dì cầm máy lên nghe và từ từ ngồi xuống. Có vẻ đã xảy ra chuyện. Dì quay qua nó, ánh mắt mệt mỏi có chút hy vọng chút xíu từ nó:
– Dì không biết con kiếm được ai cứu vãn ván cờ này. Nhưng nhanh lên được không. Bên khách sạn Thảo Nguyên vừa báo nổ ga, có 3 người trong bếp bị thương. Bên khách sạn Hoàn Mỹ vừa báo có thực khách bị ngộ độc.
– Không phải trùng hợp vậy chứ?
– Dì cảm giác đây không phải là ngẫu nhiên. Chúng đã dám len lỏi đánh vào tận khách sạn, và làm công khai cùng lúc như vậy như thách thức chúng ta. Bên khách sạn thể nào chúng cũng kiếm ra lý do để bên dịch tễ và an toàn cháy nổ kiểm tra khách sạn, làm xấu hình ảnh chúng ta. Có thể sẽ còn các trò bẩn nữa, chúng muốn chúng ta dừng bước, muốn chúng ta biết cái giá phải trả nếu tiếp tục giúp đỡ cậu Kiên. Nếu chúng làm tiếp dì sợ cái giá đó cũng đắt thật.
– Tôi nghĩ có lẽ chúng sẽ câu kết với vài bên nữa. Giờ chúng ta muốn nhượng lại các mảnh đất đã đấu giá với thành phố cũng khó khăn. Những mảnh đã trả tiền đất rồi thì toàn thế chấp bằng các khách sạn. Giờ có lẽ chúng đang định dồn ta đến tử lộ rồi. Chúng không cần làm gì tiếp có lẽ chúng ta cũng chới với khó thoát ra được.
– Vậy để con đi một chuyến thúc xem sao. Hai người yên tâm, con cũng không để công ty sụp đổ đâu.
Tâm vội đi tìm dì Nguyệt, nó gọi điện nhưng điện thoại luôn báo bận. Tâm đến khách sạn thì lễ tân báo dì đã đi ra ngoài. Có lẽ dì đi Quảng Ngãi gặp đối tác như lời dì nói. Tâm chả dám đi đâu xa, nó chỉ mua mấy ổ bánh mì với nước ngồi đợi dưới tán cây bên đối diện khách sạn. Người đến người đi, qua trưa đến chiều dì vẫn chưa về. Tâm biết đợi thế này thật ngốc, nhưng nếu nó không ở đây thì cảm giác sẽ càng sốt ruột. Giờ dì có bắt Tâm làm gì nó cũng làm. Nó không thể để hai người phụ nữ đang ngồi ở công ty kia thất vọng. Đó không chỉ đơn giản là đụng chạm xác thịt, làm thỏa mãn nhau. Sự thân mật giữa nó với hai người nhất là dì Sương còn có sự gắn kết về tinh thần. Bản thân Tâm coi dì như đàn bà của nó. Nó phải bảo vệ dì, bảo vệ những gì của dì và nó.
Nắng chiều dần nhạt, Tâm đã uống hết chai nước suối thứ 4. Một chiếc taxi chợt chậm lại như bao taxi khác trước khi đi vào resort. Nhưng nó làm Tâm chợt bật dậy, vì đây là taxi của Quảng Ngãi tourist. Tâm vội chạy vội ra níu kéo chiếc taxi không cho nó đi vào resort. Sự chen ngang của nó có vẻ làm tài xế bực bội. Cửa sau xe chợt mở, Tâm vội chạy đến. Quả là dì Nguyệt, nó mừng còn hơn bắt được vàng.
– Sao cháu lại ở đây Tâm. Cháu đợi dì à.
– Vâng… chuyện công ty cháu. Dì có thể… đến luôn được không.
– Mai không được sao. Dì đi từ lúc chia tay cháu đến giờ. Giờ dì quả thật mệt, cả người mỏi rã rời.
– Sau cháu đền cho dì. Dì muốn gì cũng được. Nhưng giờ dì giúp cháu, gấp không thể gấp hơn.
– Dì muốn gì cũng được á? Cháu có nói thật không đấy.
– Thật… à… trong phạm trù đạo đức cho phép. Chứ dì bảo cháu đi giết người sao được.
– Cái đó tất nhiên… được, lên xe. Mình qua đó luôn.
Tâm thấy dì liếc nhìn nó mà chợt thấy dường như mình lỡ mồm. Nhưng giờ đúng là nó thực sự cần dì như cái phao cứu vớt mọi thứ. Tâm leo lên, xe quay đầu theo hướng nó chỉ về khách sạn của cô Nga. Xe đi không nhanh mà chậm rì, dì yêu cầu vậy. Nó thấy dì khẽ tựa đầu vào ghế nhắm mắt. Dường như dì vừa trải qua một chuyến đi cũng khá mệt mỏi. Tâm không định để ý nhưng không tự chủ được mà nhìn vào người dì. Cái áo vest đã được cởi phanh ra cho dễ chịu. Bên trong cái áo sơ mi xanh bị cởi một cúc nửa kín nửa hở làm lộ ra một chút da thịt của dì. Tâm nhìn thấy một bầu ngực no tròn vun lên với một góc áo lót màu xanh. Nó vội quay mặt đi khi thấy dì định ngồi dậy.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Tâm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-tam-quyen-2/
Dì quay qua hỏi nó kỹ hơn về tình hình công ty, có lẽ để thỏa thuận với cô Loan. Chả mấy chốc cũng đến khách sạn vì cũng khá gần. Tâm đưa dì lên, cô Loan ở đó đang ngả đầu vào ghế nhắm mắt. Dì Sương vẫn đang bấm điện thoại gọi, hy vọng tìm ra một ai đó có thể giúp được. Nhưng thói đời dậu đổ bìm leo, tin tức từ công ty nó chắc khắp tỉnh đều sẽ biết. Sẽ chẳng ai dại đi cho một công ty đang khó khăn, bị cô lập như thế này vay cả.
Tâm đưa dì đến làm hai người hơi đột ngột. Cô Loan đứng dậy, ánh mắt mệt mỏi hơi ánh lên chút hy vọng.
– Cháu giới thiệu với hai người đây là dì ruột của cháu, dì Nguyệt.
Cô Loan nhanh chóng chủ động đưa tay ra chào đón dì Nguyệt, thể hiện sự hiếu khách của chủ nhà. Cả hai đều tỏ rõ sự thân thiện của mình trước khi hợp tác. Nhưng với dì Sương lại khác. Tâm thấy sự thận trọng của dì khi bắt tay dì Nguyệt. Ánh mắt dì Sương đầy khác lạ khi nhìn dì Nguyệt làm nó cũng chả hiểu tại sao. Cô Loan dường như không quan tâm điều đó, với cô cứu công ty mới là việc chính.
– Chị Nguyệt, Tâm có nói trước với chúng tôi là chị có thể có biện pháp giúp cho công ty tôi trong hoàn cảnh khó khăn này. Đúng không vậy.
– Biện pháp tất nhiên là có. Nhưng cái tôi muốn không chỉ là cứu công ty không. Tôi nghĩ mình phải có lợi ích trong đó.
– Tất nhiên, chúng tôi có thể đáp ứng được nếu các điều khoản chị đưa ra có thế chấp nhận được.
– Vậy tôi muốn góp vốn, thì thế nào.
Cô Loan quay qua nhìn dì Sương, cả hai là những cổ đông chính của công ty. Giờ mà có người nhảy vào vậy thì kết cấu của công ty sẽ thay đổi. Dì Sương nhìn qua dì Nguyệt rồi nhìn nó, dì khẽ gật đầu với Cô Loan.
– Được, nhưng chị muốn góp bao nhiêu…
– Tôi muốn góp thêm 20 tỷ, tương đương 20 phần trăm cổ phần của công ty.
– Chị Nguyệt à. Cái này không hiểu chị đã biết quy mô công ty chúng tôi chưa. Nhưng với tài sản của công ty hiện giờ thì 20 tỷ có lẽ còn chưa đến 10% cổ phần. Công ty chúng tôi lâm vào hoàn cảnh khó khăn thật nhưng cũng chưa đến mức bị chèn ép giá đến vậy.
Cô Loan không tỏ thái độ, nhưng Tâm biết cô có vẻ không thích thú lắm. Nó cũng không hiểu sao dì Nguyệt lại nói vậy, hồi trên xe dì đã hỏi qua vốn góp của công ty và lượng tài sản của công ty hiện tại, nó cũng nói hết với dì rồi. Tâm không định chen ngang, vì nó biết đến tầm này mọi người đều có lý giải của riêng mình. Trẻ trâu như nó không nên can thiệp.
Dì Nguyệt khẽ cười, đủng đỉnh uống nước trước việc cô Loan phủ định. Ánh mắt dì chợt nhìn qua nó, ánh mắt hơi ánh lên cười rồi quay qua cô Loan.
– Vậy nếu thêm việc tôi sẽ đứng ra bảo lãnh, để công ty có thể vay được số tiền gấp 5 lần số tôi góp thì sao. Tôi không rõ hẳn hoi quy mô công ty, nhưng tôi nghĩ con số đó đủ để chống đỡ trong hoàn cảnh hiện tại.
Câu nói của dì Nguyệt làm Tâm cũng như hai người còn lại sửng sốt. 100 tỷ, con số đó thừa sức làm nhiều chuyện. Nó thấy sự kinh ngạc trong mắt dì Sương, kèm theo chút phức tạp khó nói khi nhìn dì Nguyệt. Cô Loan thì hơi hé miệng định nói gì nhưng thôi. Cô quay qua hội ý với dì Sương. Hai người đàn bà chỉ cần nhìn nhau là hiểu ý nhau muốn gì.
– Cô Nguyệt có chắc chắn sẽ giúp công ty vay được số tiền đó không.
– Tôi nói được là được. Nếu chúng ta đồng ý, thì tôi sẽ liên hệ ngay với ngân hàng. Mai họ sẽ đưa tài liệu vào. Chậm nhất ngày kia chúng ta sẽ có tiền.
– Vậy thì được, tôi đồng ý. Chị có thể gọi luật sư, chúng ta sẽ thỏa thuận các điều khoản về cổ phần, cổ tức và quyền hạn.
– Không cần, các vị có thể tự soạn hợp đồng. Tôi đọc không có gì sẽ ký và đóng dấu. Nhưng tôi muốn điều này. Đứng tên trong hợp đồng là cháu tôi, cháu Tâm đây. Và điều nữa, 20 tỷ góp vốn của tôi sẽ chậm một chút vì tôi còn có việc nhưng sẽ không quá nửa năm. Các vị có thể soạn điều khoản trong hợp đồng, tôi sẽ chuyển tiền cổ phần đúng hẹn trong khoảng thời gian quy định.
Tâm ngỡ ngàng. Lời dì Nguyệt nói như sấm bên tai. Nó quay qua nhìn dì, không nghĩ dì sẽ để nó đứng tên trên cổ phần. Nói vậy như là cho nó còn gì. 20% Cổ phần… nếu công ty ở trạng thái bình thường thì con số đó sẽ còn lớn hơn nhiều con số 20 tỷ. Nó thấy được sự ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc của dì Sương nhìn nó. Tâm lộp chộp trong lòng, dường như dì Sương đang hiểu nhầm nó điều gì đó. Cô Loan thì khác, bản lĩnh kinh doanh làm cô không biểu hiện gì quá mức. Mọi việc nhanh chóng được thỏa thuận bằng miệng. Cô Loan kéo dì Nguyệt qua bàn, để dì gọi trực tiếp đến ngân hàng ngoài Hà Nội nói chuyện vay vốn.
Tâm đang lơ ngơ nhìn hai người gọi điện thì vai nó chợt bị kéo. Tâm quay lại, nó bắt gặp ánh mắt dì Sương có chút tức giận nhìn nó. Bàn tay xinh đẹp đang nắm chặt vai áo nó:
– Ra đây cùng dì một lúc.
Dì cứ vậy đi thẳng ra cửa. Tâm nhìn hai người trong phòng dường như không để ý gì, nó vội chạy ra theo dì Sương. Dì cứ vậy đi ra thang máy ấn số lên tận tầng cuối cùng. Tâm chạy vội vào trước khi thang máy đóng cửa. Dì tựa lưng vào thang máy, vẻ mặt có vẻ mệt mỏi. Nó tiến lại, vòng tay ôm ra sau thắt lưng dì, ép người nó sát vào người dì.
– Dì… dì mệt à.
– Mệt chứ sao không mệt. Thấy người phụ nữ đó còn mệt hơn.
– Là sao hả dì? Phải chăng dì Nguyệt đề nghị góp cổ phần làm dì không thích.
– Cái đó không phải. Nhưng đó có phải dì con không, hay là con quen ở đâu?
– Đó là em gái của mẹ con. Con cũng mới được biết hồi tết về quê thôi.
– Vậy chẳng nhẽ… dì hiểu nhầm. Nhưng rõ ràng… cái cảm giác của dì…
– Cảm giác của dì là sao. Hai người mới gặp mà.
– Cảm giác đó… là trực giác của người đàn bà… nó nói với dì… người đàn bà đó như muốn chiếm lấy con.
Ánh mắt dì Sương nhìn nó như có chút tức giận. Tâm biết dì rõ ràng không tức giận nó vì tay dì vẫn đang vuốt ve trên ngực nó. Vậy là dì… giận… dì Nguyệt. Tâm chợt tủm tỉm cười nhìn dì. Rõ ràng là dì… đang ghen. Dì thấy nó nhìn dì mắt cười cười như biết rõ dì đang nghĩ gì. Dì cười ngượng ngùng rồi đập mạnh vào ngực nó:
– Cười cái gì. Hay lắm mà cười.
– Con cười vì vui. Có một người… đang ghen…
– Ai thèm ghen… dì chỉ sợ con ngốc nghếch bị người ta lừa.
– Con chỉ bị dì lừa thôi.
– Dì lừa gì con nào?
– Dì lừa tình con. Làm con lúc nào cũng chết mê chết mệt dì.
Thang máy tinh mở ra nơi tầng thượng là lúc môi Tâm dán chặt vào môi dì. Nó không cho dì cái quyền phản kháng. Hai tay dì định đẩy Tâm ra bị nó ép chặt vào vách thang máy. Cái lưỡi tách răng dì ra, lùa vào tìm lưỡi dì cọ quậy. Lưỡi dì cũng đưa ra đá vào lưỡi nó. Cả hai như dính chặt vào nhau, hai cái miệng điên cuồng hôn hít nhau, hai đôi tay đan từng ngón vào giữ chặt lấy nhau.
Thang máy chợt đóng cửa, Tâm vội ấn giữ thang máy mở cửa, nó lôi dì vội vã ra ngoài. Bên ngoài tầng thượng là một bể bơi có thể view cả thành phố hay biển phía trước. Giờ chả có ai, nó cũng chả có tâm trạng nào ngắm thành phố. Tâm nhanh chóng cởi quần nó xuống. Con chim cứng ngắc bật tung ra trước mắt dì.
Người đàn bà phía trước nó thở mạnh ra khi nhìn thấy con chim nó. Dì khẽ cắn môi nhìn nó rồi ngồi xuống. Tâm kéo dì lên, tay nó tìm khóa kéo bên hông váy của dì cởi ra.
– Đừng, mình còn phải xuống mà. Hai người kia sẽ xong nhanh lắm.
– Không, kệ họ. Họ có thích thì lên đây mà xem. Con muốn yêu dì.
– Có thật yêu dì không. Không yêu ai khác chứ.
– Thật, con yêu dì, yêu Sương của con. Con không có gì với dì Nguyệt đâu.
– Nhớ nhé… dì sợ… cô ta… cướp con của dì. Yêu dì đi, không cần cởi quần đâu.
Dì kéo cái tay đang loay hoay tìm khóa kéo của nó ra. Chân váy bị dì vén ngược lên lộ ra cái quần ren màu vàng mỏng manh đồng bộ với cái áo sơ mi vàng dì đang mặc. Mắt Tâm nóng lên khi nhìn thấy cái quần ren thật mỏng manh có cũng như không phơi bày gần hết con bướm của dì.
Dì chạy ra một ghế dài cạnh bể bơi nằm xuống, tay vén cái quần lót qua một bên chờ đợi. Tâm nào còn chờ gì nữa, nó nhanh sà xuống, ngồi quỳ sát với dì. Con chim được dẫn dắt tìm tới cái cửa lồn đang đỏ hồng thật thích mắt. Nước lồn của dì ra chưa nhiều, con chim phải đi vào thật chậm. Dì dùng tay kẹp 2 đùi dạng thật rộng ra để con chim thâm nhập dễ hơn trong lồn dì. Tâm cảm nhận từng vòng cơ siết lấy chim nó khi vào càng sâu. Nó nhấn một cái thật mạnh để chim đâm thấu đáy lồn dì.
Tâm nhấn xong thì dừng lại vì thấy dì hơi nhăn mặt, có lẽ chim nó đâm mạnh quá làm dì hơi thốn. Nhưng cái lồn dì lại dần co bóp lấy chim nó. Tâm thấy mắt dì hừng hực, sự thèm khát trong dì dường như còn lớn hơn nó. Dì đưa tay vít đầu nó xuống, ngấu nghiến hôn nút lưỡi nó. Tâm chống hay khuỷu tay xuống, hông cong lên dập chim vào lồn dì. Nó dập mạnh mẽ, chan chát xuống cái lồn đang co bóp chim nó. Nhìn cái cảnh dì đang dạng háng ra, chân vẫn còn đi giày cao gót, chim nó thì cứ đâm phầm phập vào làm Tâm thấy kích thích kinh khủng. Cả hai không hôn nữa mà chỉ tập trung nhìn nhau thở, cảm nhận chim và bướm đang cọ mạnh vào nhau.
Tiếng thang máy đing doong làm cả hai người giật mình. Tâm vội rút chim ra khỏi cái lồn đang thèm khát bóp chặt chim nó. Dì vội kéo chân váy xuống. Bên trong mở ra là một cặp Tây đang lên đây tắm. Cả hai hơi ngỡ ngàng khi thấy Tâm và dì. Nó chỉ vừa kịp túm lấy quần đùi mặc vào, quần dài còn đang ở nơi tay. Cô gái Tây khẽ cười lên thích thú tay hơi che miệng lại. Tâm thấy chàng trai hơi kinh ngạc, nhưng rồi ánh mắt hơi sáng lên khi nhìn dì. Giờ nó mới để ý, cái chân váy dù kéo xuống nhưng đùi dì vẫn hở ra gần hết, khoe ra cặp đùi thon trắng mịn của dì. Nó thấy con chim trong quần sịp chàng trai hơi căng lên một đụm.
Tâm không xỏ quần dài vào nữa, nó đứng dậy vội gật đầu chào cả hai cho phải phép rồi kéo dì vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng, dì chợt gục đầu vào nó cười.
– Chết mất, xấu hổ quá đi. May mà họ là tây, không là người Việt chắc chuyện này bị bêu riếu hết rồi. Tại con hết đó.
– Ai bảo tại con. Dì đưa con lên đây mà.
– Dì đâu bảo con làm chuyện này đâu. Ngượng chết đi được.
– Ai bảo dì đẹp, con không ngừng được. Dì có thấy thằng tây kia không, chim nó lùm lên một ụ vì dì đó.
– Con thấy à, không hiểu chim Tây có to không.
– TO để làm gì.
– To để… làm gì thì làm. Biết thế dì không kéo váy xuống.
– Dì định để nó nhìn chắc. Con còn chưa hỏi hôm nay dì mặc cái quần lót đó cho ai nhìn.
– Cho tây nhìn được chưa.
Dì nhìn nó cười, ánh mắt như trêu tức nó. Tâm điên tiết, cái kiểu đùa cợt lẳng lơ đó vẫn không chịu bỏ. Nó ấn mở thang máy, kéo dì vào thang bộ khẩn cấp. Tâm không nói không rằng ấn dì vào tường, bàn tay thô bạo kéo chân váy cao lên. Tay nó giữ hông gì, kéo mạnh cặp mông dì lùi ra. Tâm nhìn cặp mông mẩy đang được bao bọc bởi cái quần ren mỏng dính mà điên tiết. Nó dùng tay kéo mạnh ra, phựt 1 cái cái quần ren đã rách. Tâm cầm con chim tìm về nơi ẩm ướt mà ấn vào. Nó không từ tốn nữa mà dập thật mạnh, phành phạch vào cái lồn đĩ. Như chưa hả cơn tức, tay Tâm vỗ mạnh vào cặp mông dì. Những vết ngón tay cứ đỏ ửng hai bên mông. Dì rên lên, mông cong thêm lên sau mỗi lần tay nó vỗ. Cơ lồn dì cứ thắt lại, siết vào chim nó.
– U… ư… sướng quá Tâm ơi… con địt dì mạnh quá…
– Sướng làm sao bằng chim Tây, nó địt thì sướng hơn nhiều.
– Haha… ư… ư… con ghen à… vậy cũng ghen.
– Sao không ghen… dì đừng lả lơi với ai cả… con không chịu được…
– Vậy thì lần sau… dì không lả lơi với ai nữa… ư… chỉ với con thôi… ư… ư… aaaa…
– Lần sau còn dám mặc quần như thế nữa không.
– Sao không… dì mặc cho ai còn còn không biết sao… ư… ư… manh lên… em đang sướng… em mặc vì anh thôi… aaaaa… sướng… anh ơi… em sướng… em chỉ thèm cặc anh thôi… aaaa… aaaaa…
– Nhớ nhé… chỉ có một anh thôi đấy… Sương ơi… aa… anh ra đây.
– Ra đi… em cũng ra… aaaaa… em chỉ là đĩ của anh thôi… aaaaa… aaaaa… ôi… ôi… aaaaa…
Tâm nhấn mạnh chim, ép dì chặt vào tường. Cả dì và nó đều kêu lên khi lồn và cặc đều bủn rủn. Cả hai cơ thể cứ thế rung lên theo khoái cảm đang lan khắp toàn cơ thể.