Thiên thần hội

Chương 7



Phần 7: Con mồi

10h00 sáng, trong phòng họp của Đội điều tra Hình sự…

Thùy Chi ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn cô bé xinh xắn trước mặt, trầm ngâm suy nghĩ. Cô bé đang ngồi trước mặt nàng là Xuân Nhi, học viên năm cuối Học viện cảnh sát thành phố, cũng chính là con mồi nàng chuẩn bị để câu cá lớn. Nhưng sau lần sập bẫy hai ngày trước, Thùy Chi đã cẩn trọng hơn. Nhìn cô bé cúi đầu hai gò má ửng đỏ ngượng ngùng trước ánh mắt mình, Thùy Chi càng đắn đo suy nghĩ. Nàng sợ vì một sơ suất nào đó trong kế hoạch sẽ dẫn đến thương tổn ám ảnh cả đời cô bé, thậm chí tính mạng cũng bị uy hiếp.

– Em đã quan hệ tình dục chưa?
– Phụt…

Câu hỏi bất ngờ của Thùy Chi làm Anh Đào ngồi bên cạnh đang uống nước suýt phun ra hết. Xuân Nhi mặt đỏ ửng lên nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Thùy Chi, ấp úng gật đầu:

– Dạ, có.
– Vậy… tốt lắm…

Thùy Chi thầm cảm thán. Nàng thấy mình sắp trở thành bà cô già cổ hủ mất rồi. Đến nay nàng vẫn còn trong trắng, còn lạc hậu hơn cả một cô gái chưa đầy 20 tuổi.

– Việc này… có liên quan đến vụ án không ạ? – Xuân Nhi ấp úng hỏi.
– Có đấy. – Thùy Chi gật đầu giọng nghiêm túc nói. – Dù tôi không muốn thừa nhận nhưng tôi vẫn phải nói cho em biết đối tượng mà chúng ta điều tra vô cùng quỷ quyệt, thông minh. Trong quá trình thực hiện kế hoạch dụ cá ra khỏi hang, em có thể gặp nguy hiểm…
– Thiên thần Hội chắc em đã biết họ sẽ làm gì với các nạn nhân…
– Vâng… – Xuân Nhi mặt đỏ ửng gật đầu.
– Em bây giờ có thể suy nghĩ thật kỹ và trả lời tôi. Em hoàn toàn có thể từ chối tham gia. Tôi cam đoan không có bất cứ ảnh hưởng gì đến kết quả học tập hiện tại và tuyển chọn phỏng vấn vào ngành của em trong tương lai.
– Không… Em rất muốn tham gia… – Xuân Nhi nhìn lên Thùy Chi, gương mặt vẫn ửng đỏ ngượng ngùng nhưng ánh mắt rất kiên định.
– Vậy… Tốt lắm. – Thùy Chi đứng lên, nghiêm nghị bắt tay cô bé. – Tôi có thể dùng danh dự của mình để hứa với em. Tôi sẽ dùng hết khả năng của Đội cũng như của bản thân tôi để bảo vệ em.

Thùy Chi nhận ra bàn tay nhỏ nhắn của Xuân Nhi đã ướt mồ hôi vì hồi hộp. Cô bé lại dùng cả hai tay nắm chặt tay nàng nói:

– Từ đêm qua nhận được điện thoại của chị Đào em đã mất ngủ đến sáng… Em rất háo hức muốn tham gia bất kỳ nhiệm vụ gì chị giao…
– Em thần tượng chị. Không những em… mà rất nhiều bạn trong trường cả nam lẫn nữ đều thần tượng chị… Trung Úy Thùy Chi, Đội Điều tra Hình sự Thành phố. Chị vừa đẹp người, vừa rất giỏi nghiệp vụ… Chị có thể cho em chụp chung một tấm hình được không ạ?

Trước hành động nhiệt tình bất ngờ của cô bé Thùy Chi cứ ngẩng ra không biết làm gì. Nàng vốn chưa bao giờ nghĩ đến mình là hình tượng gì của bất kỳ ai. Xét cho cùng nàng vẫn chưa leo lên được vị trí Đội phó Đội điều tra Hình sự đang bỏ trống kia.

– Hi hi… – Anh Đào che miệng cười ngất.
– Được chứ… Nhưng không phải lúc này… – Thùy Chi mỉm cười nắm tay Xuân Nhi. – Chị hứa với em sau khi triệt phá Thiên thần Hội, chị mời em đi ăn. Đừng nói một tấm hình… Hai chúng ta chụp cả album hình với nhau luôn. Được chứ?
– Dạ… Hì hì…
– Từ hôm nay em không về ký túc xá Trường mà dọn sang một căn nhà do Đội điều tra sắp xếp. Mọi vật dụng thẻ học viên, chứng minh thư các loại có liên quan đến thân phận thật của em sẽ do chị bảo quản.
– Vâng…
– Lát nữa đây chị Đào sẽ đưa em đi điều chỉnh mái tóc lại một chút cho giống với Ngọc Lan. Đồng thời, em nên vào tài khoản của cô ta xem lại các bài viết comment của cô ấy. Vừa nắm nội dung vừa nắm cách viết tin chat của cô ấy. Nếu là sai chính tả cũng nên sai như vậy… Em hiểu chứ?
– Vâng, em hiểu.
– Từ hôm nay chị giao em cho chị Đào trực tiếp hỗ trợ. Nội dung trao đổi với đối tượng tình nghi em thực hiện theo chị Đào chỉ dẫn…
– Vâng, em đã biết.
– Tốt lắm…

Thùy Chi trầm ngâm quan sát Xuân Nhi được Anh Đào cho đội mũ rộng vành đeo mắt kính và khẩu trang kín đáo mới rời khỏi phòng họp. Dù nơi đây là trụ sở cảnh sát nhưng vẫn nên giữ bí mật tối đa về thân phận của con mồi. Nếu thân phận Xuân Nhi bị lộ kế hoạch dẫn cá khỏi hang sẽ tan nát. Nhưng điều đó không quá quan trọng, Thùy Chi còn e ngại một kết quả khác kinh khủng hơn. Với tính cách ngông nghênh thách thức của Thiên thần Hội, bọn chúng rất có khả năng dốc toàn lực để bắt con mồi về và… Thùy Chi không dám nghĩ đến hậu quả sau đó.

– Thùy Chi… Em ăn sáng chưa?

Vừa bước ra khỏi phòng họp Thùy Chi đã gặp ngay Tiến Dũng đón bên ngoài. Nàng không trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt chỉ nhìn lên đồng hồ treo tường.

– Em đang rất bận… – Nàng bước qua người anh trở về bàn làm việc của mình.
– Vậy trưa anh đón em đi ăn nhé… – Tiến Dũng đi theo nàng nói.

Thùy Chi mở máy tính, cũng không nhìn lên anh. Nàng không cố ý né tránh Tiến Dũng, vì nàng thật sự đang rất bận. Thùy Chi cần viết một báo cáo cho ông Can và Ban lãnh đạo xin chỉ thị chính thức điều tra Bác sĩ Đỗ Trung Quân. Vì thân phận của anh ta rất cao, không những trong bệnh viện thành phố, còn là cố vấn Ban sức khỏe của chính phủ. Một đối tượng không dễ động vào…

– Thùy Chi…

“Thùy Chi…”

Tiến Dũng thấy nàng không chú ý đến mình, mặt nhăn lại vừa lên tiếng gọi khẽ thì cùng lúc đó sau lưng anh cũng vang lên một giọng nói đàn ông. Tiến Dũng quay ngoắt lại, hai mắt chợt khép lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn điển trai ăn mặc lịch lãm vừa xuất hiện. Anh ta cũng nhìn lại, ánh mắt rất thản nhiên, khóe miệng còn hơi nhếch lên cười.

– Bác sĩ Quân?! Làm sao anh lại vào được đây? – Thùy Chi vội gập màn hình máy tính xuống, đứng lên.
– Việc này đơn giản thôi. Vì tôi có thẻ công vụ.

Trung Quân nhún vai mỉm cười ra vẻ rất thoải mái. Một người đàn ông đẹp như một nam thần, ăn mặc lịch lãm lại có điệu bộ lãng tử bất cần như vậy thật làm người đối diện như Thùy Chi tim đập nhanh vài nhịp. Nàng để ý thấy xung quanh phòng có vô số ánh mắt đặt biệt của các chị em đang nhìn về phía này. Những ánh mắt nóng bỏng đó dán lên người anh ta như muốn báo hiệu đèn xanh đã bật, xin cứ xông tới. Thùy Chi mím môi thầm cảm thán, nếu Trung Quân là một tội phạm cưỡng dâm như nàng nghi ngờ thì quả thật bao nhiêu phụ nữ sẽ đắng cay hụt hẫng đến thế nào.

– Anh là…

Nghe Tiến Dũng đặt câu hỏi với Bác sĩ Quân, Thùy Chi sực tỉnh vội giới thiệu:

– Đây là Đại Uý Tiến Dũng, Đội phó Đội điều tra An ninh. Còn đây là Bác sĩ Quân, Trưởng khoa Thần kinh Bệnh viện Thành phố… Em đang nhờ anh ấy hỗ trợ giải thích các khái niệm về thôi miên học…

Phần sau Thùy Chi cố tình quay về phía Tiến Dũng nói. Lời giải thích của nàng lại vô tình tiếp sức cho lòng tự tin của anh trước một địch thủ quá mạnh trước mặt. Tiến Dũng chìa tay bắt với Trung Quân.

– À… Chào cậu Dũng. Xin phép gọi như vậy vì có lẽ cậu trẻ hơn tôi. – Trung Quân bắt tay, giọng nói điềm đạm nhẹ nhàng.
– Vậy anh tìm Thùy Chi có việc gì?

Thùy Chi hơi nhíu mày khó chịu nhìn sang Tiến Dũng. Nàng không muốn ngắt lời làm anh mất mặt nhưng anh có vẻ hơi can thiệp nhiều vào việc của nàng. Nhưng điều làm nàng có khó chịu hơn là nụ cười nhếch trên khóe môi của Trung Quân. Anh ta như chẳng quan tâm chuyện gì trên đời. Địch ý của Tiến Dũng như những nắm tay đấm vào một cái gối bông mềm mại đàn hồi chẳng tạo nên gợn sóng gì…

– Không có việc gì… Chỉ là tôi thấy gần giờ trưa rồi sẵn đi ngang qua đây định mời cô ấy đi ăn trưa thôi. – Trung Quân thản nhiên nói.
– Thùy Chi có hẹn với tôi rồi. Xin lỗi nhé. – Tiến Dũng nét mặt tự tin nói.
– Vậy thì để dịp khác.

Trung Quân gật đầu vẻ mặt thản nhiên không biểu hiện bất cứ điều gì. Anh chợt rút trong túi áo ra một cái hộp nhung đen nhỏ đưa tới trước mặt Thùy Chi.

– Tôi có món đồ nhỏ trả lại cho em…

Thấy nét mặt nghi ngờ của Tiến Dũng và ánh mắt ngạc nhiên của nàng, anh mỉm cười quay người bước đi. Thùy Chi vội cầm lấy cái hộp, mở ra, liền vội đóng lại. Ngay cả Tiến Dũng đứng bên cạnh cũng không kịp nhìn vật bên trong đó là gì… Anh chưa kịp hỏi thì nàng đã nói:

– Xin lỗi anh. Em sẽ giải thích sau…

Thùy Chi cầm vội giỏ xách, đem theo cả cái hộp nhỏ, nàng bước vội theo Trung Quân.

– Tôi đổi ý… Tôi đi ăn trưa cùng anh…
– Tốt… Đi thôi.

Tiến Dũng nhìn theo Thùy Chi bước theo gã đàn ông kia mà lòng trùng xuống. Hai mắt anh khẽ khép lại chiếu ra một tia sắc lạnh như muốn xuyên thủng qua thân hình cao lớn kia khuất sau khung cửa. Chợt nhận ra rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, Tiến Dũng thu ánh mắt lại mỉm cười nhìn quanh rồi đi ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/

Chiếc Audi Q7 đen bóng đỗ lại trước một nhà hàng sang trọng trên đường Nguyễn Huệ. Trung Quân bước xuống, bước sang mở cửa cho Thùy Chi làm nàng hơi ngỡ ngàng. Trước khi rời cơ quan, Thùy Chi đã thay đổi bộ đồng phục xanh cảnh sát thành một chiếc váy dài nhẹ nhàng. Không phải nàng ngại người khác chú ý, mà đây là nguyên tắc của ngành. Ngoại trừ thi hành công vụ, thì không mặc đồng phục vào những nơi sang trọng hoặc vui chơi có thể gây hiểu lầm làm xấu hình ảnh của cảnh sát trong mắt quần chúng.

Nhưng hôm nay có chút khó xử, chiếc váy thun chữ A của Thùy Chi rất đơn giản, thậm chí không được mới lắm vài chỗ in hoa còn bay màu. Mà nơi Trung Quân dẫn nàng vào lại là một nhà hàng 5 sao cao cấp. Anh ta lại mặc một bộ tuxedo Armani form chuẩn kết hợp với gương mặt điển trai nam tính đi đến đâu cũng kéo theo nhiều ánh mắt phụ nữ. Khi những ánh mắt đó rơi xuống phía sau liền làm Thùy Chi lúng túng hơi cúi đầu xuống. Nhưng nghĩ đến mục đích của mình rất nhanh nàng liền bình tĩnh trở lại ngẩng cao đầu thoải mái trở lại. Đúng như vậy. Nàng có phải bạn gái anh ta đâu chứ?! Nàng đang làm nhiệm vụ khai thác thông tin.

“Ừm. Đúng thế. Là khai thác thông tin…”.

Người phục vụ dẫn hai người vào một góc kín đáo tầng 1 có bình phong che chắn tầm nhìn bên ngoài. Nơi đây chỉ có một bàn sát cửa sổ nhìn xuống phố đi bộ. Thùy Chi chú ý khung kính cũng dùng cường lực phản quang để bên ngoài không thể nhìn thấy thân phận khách dùng bữa bên trong. Quả thật rất tinh tế.

– Em dùng món gì? – Trung Quân kéo ghế cho Thùy Chi ngồi, nhẹ nhàng đặt thực đơn trước mặt nàng, hỏi…
– Tôi sao cũng được. Anh gọi giúp tôi đi… – Thùy Chi chỉ nhìn lướt qua rồi gấp lại.

Trung Quân mỉm cười gật đầu. Anh cũng không cần nhìn menu như rất quen thuộc với nơi này nói với người phục vụ.

– Vậy cho tôi 2 phần cá hồi đút lò, spaghetti sốt nấm tỏi. Hai chai nước khoáng.
– Vâng. Xin chờ một chút ạ.

Người phục vụ vừa rời đi ánh mắt Thùy Chi liền từ ngoài khung cửa sổ chuyển dời sang gương mặt của Trung Quân. Nàng đặt cái hộp nhung đen lên bàn, nhìn anh ta hỏi:

– Anh phát hiện cái máy nghe lén tôi đặt trong văn phòng khi nào?

Đúng vậy. Món đồ mà Trung Quân đặt trong cái hộp nhung thường dùng đựng trang sức trả lại cho Thùy Chi chính là thiết bị nghe lén nàng để lại trong văn phòng anh ta.

– Ha ha… Tôi còn tưởng lời đầu tiên em sẽ xin lỗi tôi đấy. Xem ra tôi đã quá xem trọng mình rồi. – Trung Quân nhìn nàng bật cười lớn.
– Hai chúng ta không phải là bạn. Tại sao tôi phải xin lỗi anh? – Thùy Chi giương cái cằm bướng bỉnh lên nhìn anh ta. – Nếu anh muốn một lời xin lỗi có thể liên hệ cấp trên của tôi. Tôi chỉ là người làm việc theo lệnh.
– Ặc. Thôi bỏ đi. Tôi cũng chẳng quan tâm đâu.

Người phục vụ mang đến bàn hai chai nước khoáng, mở nắp rót ra ly cho Trung Quân và Thùy Chi. Hai người chỉ nhìn nhau mỉm cười cùng lúc không nói lời nào như một lệnh đình chiến thỏa thuận ngầm giữa hai chiến hào.

– Vậy anh nói đi… Anh phát hiện ra khi nào? – Người phục vụ vừa đi, Thùy Chi liền quay lại câu hỏi cũ.
– Điều đó có quan trọng sao? – Trung Quân hớp một ngụm nước hỏi lại.
– Sao không quan trọng? Tôi đã nghe hết nội dung nói chuyện điện thoại của anh. Vì sao anh biết tên Thuỳ Trang?! Anh không có lời nào giải thích sao?

Trung Quân thích thú nhìn vẻ hung hăng hiếu thắng của Thùy Chi, mỉm cười gật đầu nói:

– Đúng, tôi thừa nhận nếu tôi phát hiện nó trước thì nội dung cuộc nói chuyện đã khác một chút…

Thùy Chi hơi nhíu mày. Nàng không nghĩ anh ta lại dễ dàng thừa nhận như vậy?! Trung Quân thật sự là một thành viên của Thiên thần Hội sao? Vụ mưu sát cô gái kia có liên quan đến anh sao? Nhưng khi lòng nàng nỗi thất vọng vừa dâng lên thì anh ta lại nói tiếp.

– Nếu tôi biết em đang nghe thì tôi đã không nói ra tôi bị em hấp dẫn… Trước đến giờ toàn người khác thổ lộ trước thôi, tôi chưa bị hố như vậy bao giờ… Nhưng mà cảm giác cũng thú vị lắm… Ha ha…
– Anh…

Thùy Chi muốn nói gì đó lại chỉ có thể nín lặng. Cả gương mặt nàng bất giác đỏ ửng lên, trái tim cũng đập nhanh bất thường. Anh ta thích mình thật sao?! Không, không nên suy nghĩ lung tung như vậy. Người đàn ông này rất nguy hiểm. Nàng xoa xoa hai gò má đỏ ửng, mím môi nhìn lên Trung Quân, nói:

– Tôi đang hỏi anh về Thuỳ Trang. Vui lòng đừng nói chuyện khác không liên quan.
– À há. Được thôi. – Trung Quân hơi chồm người lên bàn nhìn sâu vào mắt Thùy Chi nói. – Vậy em đang hỏi tôi là dùng thân phận cảnh sát điều tra… hay một người bạn quan tâm đến tôi đây?
– Điều đó quan trọng sao? Cũng là một câu trả lời thôi. – Thùy Chi mím môi hỏi lại.
– Sao không quan trọng? – Trung Quân cười tủm tỉm lập lại đúng lời Thùy Chi vừa nói.
– Nếu em dùng thân phận cảnh sát hỏi tôi… Tôi sẽ không trả lời, mọi chuyện cứ liên hệ luật sư của tôi.

Thùy Chi nhìn nụ cười treo trên khóe miệng Trung Quân mà hận đến nghiến răng. Nàng lúc này chỉ muốn chồm qua cắn lên cái khóe môi nhếch nhếch đáng ghét đó. Nhưng mà… tại sao mình lại muốn cắn lên môi anh ta chứ? Thùy Chi mặt thoáng đỏ lên bực tức với chính mình.

– Vậy… nếu em dùng thân phận một người bạn thì sao? – Thùy Chi mỉm cười thật ngọt ngào, thay đổi xưng hô với Trung Quân.
– À. Cái này phải khác rồi. – Trung Quân gật đầu cười tủm tỉm. – Mà đã là một người bạn thì em nên cho tôi số điện thoại chứ nhỉ?
– Anh…
– Thật sự muốn có số điện thoại của em, tôi có rất nhiều cách… Nhưng tôi muốn là em đồng ý cho tôi. Như vậy mới có ý nghĩa chứ?!
– Được. Lát nữa tôi sẽ đưa cho anh. Giờ đến lượt anh nói… – Thùy Chi hậm hực.

Trung Quân hài lòng gật đầu. Anh uống một ngụm nước, đặt cái ly xuống bàn điềm nhiên nói:

– Chuyện cũng đơn giản thôi. Tôi là bạn thân của Trung tá Ngô Sâm, Đội trưởng Đội điều tra An ninh, cũng là cấp trên của Tiến Dũng… Người hành xử giống… bạn trai em.

Thùy Chi nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của Trung Quân đối với Tiến Dũng. Nhưng không hiểu sao nàng lại thấy nó rất bình thường. Nàng không có cảm giác bất bình gì cho Tiến Dũng cả. Nói đúng hơn là cách hành xử vừa rồi của anh cũng làm nàng không thoải mái.

– Anh lại là bạn chú Sâm?
– Phải. Hôm đó người mà tôi gọi cũng là anh Sâm. Chuyện Thuỳ Trang là anh Sâm đã nhờ tôi cho ý kiến chuyên môn. Tôi mấy ngày trước khá bận, chưa có thời gian gặp mặt cô ấy thì em đã đến, còn mô tả rất kỹ càng trạng thái của Thuỳ Trang.
– Sau khi anh Sâm nghe lời khuyên của tôi, cho người đến nơi đó chiều hôm qua… may mắn đã ngăn chặn được một vụ hành hung tập thể. Hơn năm mươi bà vợ trong khu tập thể có chồng từng quan hệ với Thuỳ Trang, xông vào nhà cô ấy đập phá hết đồ đạc… May mắn cô ấy cố thủ trong phòng nên thoát nạn…

Thùy Chi nhíu mày nín lặng. Điều này thật sự là sơ suất của nàng. Nàng từng chứng kiến Thuỳ Trang quan hệ tình dục với ba người đàn ông có tuổi, lại không nghĩ đến trước hậu quả cô ấy có thể gánh chịu. Cũng còn may Thuỳ Trang không nguy hại đến tính mạng.

– Vậy… chú Sâm định làm gì với cô ấy?
– Cô ấy đã được đưa đi điều trị… Trong bệnh viện tâm thần…
– Biên hòa sao? – Thùy Chi buột miệng hỏi.
– Không. Trong bệnh viện hòa Đức, chúng tôi có một khuôn viên riêng dành cho các nạn nhân nghiện sex đến mất kiểm soát ý thức. Nơi đó phân rõ hai khu nam và nữ tách biệt, có bác sĩ nữ trông nom. Nên Thuỳ Trang chỉ cần ở đó điều trị vài tháng sẽ có kết quả thôi.

Nhìn Thùy Chi trầm ngâm suy nghĩ, Trung Quân mỉm cười nói:

– Đây là cách hài hòa nhất hiện tại. Nếu tôi cưỡng ép giải thoát cô ấy khỏi hiệu quả của thôi miên sâu… Khi một ý thức với đầy đủ luân lý đạo đức trở về… Cô ấy sẽ hổ thẹn khổ sở đến mức không muốn sống nữa.

Thùy Chi thầm gật đầu. Là một người phụ nữ nàng hiểu chuyện này còn hơn Trung Quân. Nếu là một người phụ nữ trong nền giáo dục luân lý xã hội bình thường, sau một buổi sáng thức dậy nhận ra mình đã làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn dâm loàn với rất nhiều đàn ông. Nhất là những kẻ đó còn có gia đình, quen biết mình trong một khu nhà sống bao nhiêu năm. Thùy Chi thấy ớn lạnh cả người. Nàng thật không thể tưởng tượng được hoàn cảnh đó. Nếu là nàng, nàng tình nguyện được chết ngay lập tức để không phải đối mặt với bao nhiêu ánh mắt khinh miệt kia.

– Xin lỗi vì để anh chị đợi lâu…

Người phục vụ niềm nở mang một khay thức ăn bước lại. Mùi thức ăn thơm ngát làm Thùy Chi cũng rất dạ dày mình rục rịch.

– Mời em…
– Vâng, cảm ơn.

Thùy Chi đã có một bữa ăn trưa rất ngon miệng, cũng rất vui vẻ. Sau khi hiểu được Trung Quân không liên quan đến Thiên thần Hội, sự khó chịu trong lòng nàng như tan biến mất. Trong bữa ăn, Thùy Chi lại phát hiện anh như một quyển bách khoa toàn thư có sinh mạng. Kiến thức uyên bác của anh làm nàng nể phục thật sự… Dù là đề tài nào anh cũng có những kiến giải rất sâu sắc, thâm thuý hơn cả những giáo sư Đại học mà nàng từng gặp. Nhìn khuôn mặt điển trai và nụ cười nhẹ nhàng trên môi kia ánh mắt Thùy Chi bất giác có chút mông lung. Nếu trên đời tồn tại khái niệm người đàn ông hoàn mỹ, thì đó chính là người ở trước mắt nàng… Thùy Chi lặng lẽ ăn, đầu hơi cúi xuống giấu đi hai gò má ửng đỏ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...