Tình anh em

Chương 35



Phần 35

Trong đời mỗi con người, cái chúng ta hay than thở nhất, chính là số phận của mình. Bởi số phận chả thằng đéo nào giống thằng nào, trước kia tôi lên Hà Nội lang thang vật vờ đói rách, nhưng tôi là kẻ lương thiện, nên tối có thể kê cao gối mà ngủ. Tôi chỉ việc phải lo kiếm miếng cơm manh áo đơn thuần, nhưng khi đó tôi nhìn bọn giàu có quần là, áo lượt, đi xe đẹp có gái xinh đi theo, thực là tôi thấy đố kị lắm, hay thầm ước giá như tôi được như thế… Còn hôm nay tôi cũng trở lại Hà Nội, và ở cái vị trí xưa kia tôi từng thèm khát, giờ đây tôi là Tổng Tài oai vệ có kẻ đưa người đón, ra vào có kẻ cúi chào cung phụng.

Bên tôi có Linh Linh và Mỹ Mỹ, hai em ấy thật sự là rất xinh đẹp, nhưng mà cuộc sống này, nó không còn cái cảnh được ăn no ngủ kỹ nữa. Cho dù tối hay ngày, tôi đều là ôm nỗi lo thằng khác nó ” thịt” mình, mà đúng là đéo cảnh giác thì chết sặc tiết thật. Từ vụ xung đột với lão khọm già Huyền Vũ, rồi gặp chú Hạo Thiên cha đẻ của Linh Linh, đến vụ Linh Linh bị hành hạ mà tôi phải trơ mắt bất lực… Thì tôi biết cái thế giới hắc đạo này cạm bẫy trùng trùng, xểnh ra cái là có thằng “xơi” mình ngay, cho nên chỉ cần ngừng một lúc, mà thôi không bóp dái nghĩ mưu, là bị hớ chết có ngày…

Nên bây giờ tôi mới cảm nhận rõ rệt, cái giá trị của bình yên trong kiếp nghèo. Đừng cho rằng làm chó mà không sướng, cho tuy ăn cứt thật đấy dù nó rất thối. Nhưng chó nó có cái sướng của chó, thích con chó cái nào lao vào nhảy, mà méo ăn được thì té tìm con khác. Chứ làm người nhiều khi đéo tán được nhau, nhưng vẫn đau lòng tới lúc chết… Nên giờ tôi lại thèm cái lúc đói rách vật vờ kia hơn, nhưng có muốn cũng chẳng quay lại được, chỉ có chấp nhận mà sống thôi, cho dù lúc đéo nào cũng phải bóp dái, nghĩ mưu liệu cách đối phó.

Tuy vậy đôi khi bóp nát cả hai hòn dái để nghĩ mưu, vẫn không thoát được đòn của chúng nó, thì thật sự là số nó đã quá nhọ rồi… Tôi cứ nghĩ miên man về mọi chuyện, nên buồi dái cũng méo cửng nổi luôn. Mặc dù khi ấy Mỹ Mỹ em mặc độc cái quần lót, chạy lon ton khắp nhà làm đồ ăn sáng cho tôi… Mỹ Mỹ thuộc diện vú cũng khá to, có điều do tôi nhào, nắn, bóp, sờ các kiểu suốt ngày, nên nó cũng nhão ra và sệ đi nhiều. Giờ em đi lại hai vú hơi thõng xuống chút, tròn tròn, rung rinh theo cử động của em. Nhìn nó phê và khiêu khích hơn lúc còn gọn gàng, giống như cặp vú của mẹ tôi hay chị Hương, lúc địt nhìn hay là bóp đều sướng tay cả…

Chứ vú hệ cam, quýt be bé như của Ly hay Linh Linh, hoăc Ngân là thật sự đéo phê… Vú nhỏ thường là cơ thể cũng nhỏ nhắn, lồn cũng bé và hẹp hơn… nên để mà nói dĩ nhiên địt đứa lồn bé, thì sướng cu khỏi phải nghĩ. Mà thực sự giờ tôi địt nhiều con ra phết rồi, nhưng hiện tôi vẫn thích địt Ly nhất… cũng hai tháng trôi qua rồi, nhớ cái lồn của em gái nhỏ của tôi quá… thèm cái kiểu rên hổn hển nhẹ nhàng của em, và cái vòng tay em siết chặt vào tôi khi sướng, hoặc lúc ngủ bên nhau, lại nhớ cái cảm giác những ngón tay nhỏ xinh của em ve vuốt, nắn bóp nhè nhẹ cái cu tôi vô cùng… Tôi nghĩ vậy thì thở dài thườn thượt, không để ý Mỹ Mỹ đã ngồi cạnh tôi từ lúc nào rồi, em khẽ khàng hỏi tôi rằng:

– Linh Linh ốm anh buồn à, chắc sẽ sớm khỏi thôi anh… chứ giờ đâu phải chu kỳ của em ấy… thôi vui lên đi anh Linh Linh không chiều được còn có em… hì hì…

– Vậy là em không biết sự thật?

Tôi hỏi em ấy trong ngạc nhiên, thì Mỹ Mỹ em ấy cũng đáp lại tôi rằng:

– Linh Linh chỉ nói với em là bị ốm thôi, chứ không có nói gì khác và bảo là đêm qua không cho anh chơi được, sợ anh thèm chuyện đó nên bảo em là phá lệ đi, cho anh địt một lúc không sợ anh không được thỏa mãn sẽ khó chịu… Chỉ như vậy thôi…

Tôi nghe mấy câu đó mà tự nhiên trào nước mắt ra, bởi Linh Linh bị hành hạ mà tôi không thể làm gì được cho em ấy cả, nhưng bản thân em lại đi lo cho tôi không được thỏa mãn, thực sự là tôi quá tồi tệ rồi… Thấy tôi có như có nước mắt trào ra như vậy, khiến Mỹ Mỹ có chút băn khoăn hỏi tôi rằng:

– Hình như anh có chuyện gì rất đau khổ phải không? Nói cho em biết xem nào, chúng mình tuy không phải vợ chồng thật, nhưng em cũng kém gì vợ anh đâu. Một tuần em ở bên anh cả bảy ngày, chỉ có đêm là không thôi, vì em nhường buổi tối cho Linh Linh em ấy… Nhưng hai tháng qua, trừ lúc em bị ngày của con gái, thì gần như ngày nào, em cũng làm chuyện đó với anh, ít thì một lần, có ngày nhiều, anh chẳng địt em bốn năm lần còn gì… mà anh khỏe thật… nhiều lúc phát sợ anh hì hì, nên để nói số lần em phục vụ anh, tính đến giờ nó còn nhiều hơn cả một người vợ thật sự cho chồng địt, nên hãy coi em là vợ anh đi, đừng giấu em mọi chuyện như Linh Linh…

– Linh Linh không bị ốm mà bị đánh đập và cưỡng hiếp, thậm chí kẻ đó còn cố tình làm cho Linh Linh phải sảy thai, anh và Linh Linh đã mất đứa con đó rồi… Hắn ta thực sự là ai chứ? Nhưng Linh Linh nhất quyết không cho anh biết, vậy em có biết gì không?

Tôi trả lời lời Mỹ Mỹ như vậy, và dò hỏi luôn em ấy xem có thông tin gì không. Nhưng khá thất vọng vì Mỹ Mỹ thở dài bảo tôi rằng:

– Quy tắc làm ăn của cha em với bên Việt Nam, là không can thiệp vào nội bộ của nhau, việc em cố tình cứu anh tối đó, cùng với chuyện em ngang nhiên theo anh đi đòi hàng chỗ Huyền Vũ nữa, khi cha em biết được ông ấy đã rất giận dữ, ông nói rằng vì lần đầu và do em bị người ta cố ý gài bẫy… nên đã tha thứ cho em, và em phải hứa đó là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, em đi nhúng tay can thiệp vào chuyện thanh toán lẫn nhau ở nội bộ giang hồ Việt… Còn chuyện cha em yêu cầu lão Trùm phế lão Huyền Vũ đi, vì ông ta dám đánh em, lại định cưỡng hiếp em, dù đã biết em là tiểu thư của Song Wol – hyang, tức đã vi phạm giao ước đôi bên, lẽ ra là trưởng bối ông ta không được xúc phạm em, mà phải báo lại để cùng nhau dàn xếp. Việc em cứu anh tối đó, may là bên Việt Nam không có biết, họ chỉ có chút nghi ngờ phỏng đoán mà thôi. Còn vụ vừa xong với lão Vũ, thì em đã rất mất mặt với cha em rồi, lại còn phải thân chinh hạ mình đi xin lỗi Lão Trùm, thì mọi chuyện mới qua đi, cũng vì do em mới lần đầu ra ngoài làm ăn. Nên đôi bên đã nhất trí bỏ qua chuyện xích mích đó… Sở dĩ em không nói lại cho anh biết, vì em muốn anh được sống vui vẻ bên Linh Linh, hơn nữa cái lỗi ấy là do em hồ đồ gây ra là chính… Anh có nhớ chú Từ hôm đó, chú có nói ý với em rằng là việc nhỏ sao dám phiền đến em, là chú có ý nhắc khéo em đấy, nhưng tại sau khi em bảo là ý chú Bạch, thì ông ấy mới chấp thuận. Ai ngờ mưu kế của lão khọm già kia, chứ chú Bạch không bao giờ nói như vậy, vì đó là điều tối kỵ vi phạm quy tắc đôi bên, cũng vì thế chuyện nó mới dễ dàng được bỏ qua… Em đúng là có một một số thông tin, có được từ những tay trong của em ở nội bộ của các anh, nhưng bên em cài tay trong chỉ để tránh bị chơi xấu, chứ không phải để can thiệp vào chuyện nội bộ bên anh. Nay quy tắc này em không được phép phá bỏ nữa, lại vì bên phe Việt Nam, giờ họ đều biết là em thích anh, hay đi cặp với anh, nên càng vì thế em lại càng phải im lặng. Còn Linh Linh thì cô ấy luôn sống nội tâm, chưa từng kể hết gia cảnh của cô ấy cho em nghe, cái gì mà em biết về cô ấy, thì chính là do em tự điều tra ra mà thôi. Nhưng em không thể cung cấp thông tin cho anh được, chỉ có thể đưa cho anh một lời khuyên là nhẫn nhục chờ thời, bất kỳ một động thái hiện tại gì của anh. Đã không cứu được ai, mà còn khiến rất nhiều người liên lụy, họ sẽ giết Linh Linh và người thân của anh. Đồng thời họ sẽ từ chối làm ăn với bên em, em cũng sẽ bị cha em bắt về Hàn Quốc, còn sau đó thì em bị cha xử như nào, thì em đây cũng không rõ, ông ấy rất độc đoán và ghét kẻ phá bỏ quy tắc, mà mất mối làm ăn này, thì chắc em cũng chẳng có mặt mũi nào, để tồn tại ở Song Wol – hyang. Trong khi em là người kế thừa nó, lần đầu em ra đi làm ăn mà để hỏng việc, thì hội đồng quản trị, họ sẽ bỏ phiếu từ chối tư cách tổng giám đốc của em… Anh ạ! Nên muốn làm được gì cho ai đó, bản thân mình phải tốt đã, nếu bản thân không tốt, thì chẳng giúp được ai đâu anh…

Tôi đành im lặng chờ thời vậy, những gì em nói nó không sai tẹo nào cả. Tôi nâng cằm Mỹ Mỹ lên, tôi hôn em một cái rõ lâu rồi vui vẻ bảo:

– Anh hiểu rồi! Anh sẽ cố gắng em ạ… thôi mình đi làm đi em, anh cũng biết em không muốn cho anh làm chuyện đó vào buổi sáng, là vì em sợ ảnh hưởng đến tinh thần và sức khỏe cả hai, vì làm xong cả hai thường rất mệt… Hơn nữa cả đêm anh đã làm điều đó với Linh Linh rồi, cố với em thêm thì sẽ rất mệt anh hiểu ý em mà… Thôi không cần làm gì đâu, chúng ta ăn xong rồi đến công ty…

– Êk… êk… chồng em trưởng thành từ khi nào vậy? Sao bỗng nhiên anh hiểu chuyện vậy hả… Nhưng mà thế là tốt hi hi… em mong anh thay đổi nhiều hơn nữa, chỉ như vậy anh mới đủ tư cách làm con rể của Song Tea – Hwan. Sau này em sẽ nhượng lại Song Wol – hyang cho anh, để em ở nhà sinh cho anh thật nhiều con… Em biết anh có rất cô gái khác, chắc là phải xây cả một hậu cung rồi hì hì… nhưng em giỏi hơn họ nhé, vì em sẽ đẻ cho anh nhiều con nhất…

Tôi chính là “kiểu thông minh đột xuất” mới nói ra được ngôn từ như vậy, chứ trước kia tôi có hiểu mấy đéo đâu, đúng là vấp váp mới khôn ra thật… Tôi và Mỹ Mỹ cùng ăn sáng bằng đồ ăn của em làm, tôi ép cho em ăn ấy bằng được. Nhưng dù tỏ ra nghe lời, thì Mỹ Mỹ cũng chỉ ăn vài miếng nhỏ, em nói rằng em ăn nhiều thì sợ bị béo ra… đúng là con gái thật phiền… Rồi một giờ sau chúng tôi có mặt ở Hoa Cát Bạch Hổ, hôm nay công ty trang hoàng rất đẹp, có nhiều băng rôn khẩu hiệu chào mừng. Vì đây là một hợp tác liên kết làm ăn kinh tế lịch sự, cũng là hoạt động giao thương của Hoa Cát Bạch Hổ, để che mắt các hoạt động phi pháp kia. Nên mời rất nhiều các quan chức địa phương và Trung ương tham dự, tiệc rất vui và náo nhiệt trong không khí cởi mở, những cô gái xinh đẹp áo dài tha thướt đi làm công tác tiếp tân đón khách. Việc này là tiền lệ chưa có ở Hoa Cát Bạch Hổ, vì nó là công ty liên doanh, vốn chủ yếu của người Trung Quốc và người Hàn. Nhưng có điều này cũng là chính tôi ký quyết sách, với lý do kinh doanh trên đất Việt hãy thể hiện truyền thống Việt, hơn nữa lần này đối tác làm ăn là Kiều Thị. Một công ty đa quốc gia do Việt Kiều Mỹ làm chủ, và bà chủ là Đỗ Vân Anh một cô gái Việt mới hai mươi tuổi. Thế nên lần đầu tôi đã mang lại được văn hóa Việt, tinh thần Việt cho bản thân và cộng đồng Việt. Xường Xám tuy đẹp nhưng nó là văn hóa Trung Hoa, tôi không có thích cho lắm vì tôi là người Việt, tôi yêu phong tục của quê hương mình…

Đi bên tôi lúc này là Mỹ Mỹ, em cũng duyên dáng trong bộ áo dài màu xanh thiên thanh, trông em không ai nghĩ ra là một cô gái Hàn Quốc nữa… Tiếp sau đó là một màn chào hỏi quan khách, thì cũng đến chín giờ là lúc Kiều Thị đến. Hơn chục chiếc xe ô tô màu đen sang trọng từ ngoài phố rẽ vào, toàn xe đeo biển ngoại giao với liên doanh cả.

Chứng tỏ Kiều Thị này rất mạnh trong các quan hệ, tôi cũng Mỹ Mỹ và chú Từ, chú Tam đại diên công ty thân chinh ra tận cổng sảnh đón. Chiếc xe đầu tiên dừng đổ trước cổng sảnh, tôi nghĩ sẽ thấy cô tiểu thư Đỗ Vân Anh đó. Bởi vì tôi có chút tò mò vì sao cô ta ít tuổi vậy, mà cầm nắm cả một tập đoàn đa quốc gia như vậy. Nhưng xe đầu mở ra chỉ có một dàn vệ sĩ, mặc com lê và cà vạt đỏ bước ra, đám này xếp thành hai hàng trước cái cửa xe Limousine ba khoang phía sau. Rồi một đứa con gái xinh xắn, mặc áo dài trắng muốt từ xe đằng sau lên mở cửa. Tôi lần đầu giao tiếp kiều này, với bọn quý tộc giàu có, nên tôi hơi bối rối và căng thẳng, mà bọn Kiều Thị này cũng biết làm màu, làm mè ghê thật, chẳng biết chúng nó giàu có tới đâu nữa…

Chờ một tí thì cánh cửa xịch mở ra, cái đầu tiên tôi thấy là cái chân trắng muốt, nhỏ nhắn với giày cao gót thò ra, tôi có vô số mỹ nhân rồi lên không đến nỗi mê mẩn. Nhưng vẫn bị Mỹ Mỹ đứng cạnh, em vẫn nhéo nhẹ vào sườn là lườm tôi. Tôi chỉ là tò mò chứ đâu có thích thú gì lắm, nhất là khi cô gái ấy bước ra khỏi xe đứng dậy. Thì cái dáng nhỏ nhắn và khá thấp làm tôi thất vọng, thôi thì đúng là giời công bằng mà, không nên cho bọn giàu có ấy tất cả ha… ha… ha… Con bé Đỗ Vân Anh đó mặc một bộ váy dạ hội trắng hở nửa ngực, nhưng vú nó cũng chẳng to lắm chỉ được cái trắng, chả có gì đặc biệt… Nhưng việc tôi không “soi” kỹ đối tác nữa, khiến Mỹ Mỹ vui ra mặt cười toe toét.

Tôi là Tổng Tài lên phải thân chinh ra đón cô ta trước, nên khi đến sát gần thì nhận ra cô ta có vẻ quen quen. Mặc dù cô ta đeo cái kính đen bự chảng trên mặt, nên khó nhận chính xác ra ai, và biết xinh xấu thực sự thế nào. Nhưng thề là tôi hình như có cảm giác gặp Vân Anh này ở đâu đó rồi, nên khi bắt tay chào hỏi cô ta tôi buột miệng nói:

– Thưa cô! Tôi là Hoàng Anh Tú Tổng giám đốc ở đây rất hân hạnh được đón tiếp cô, nhưng hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó rồi thì phải…

Nào ngờ cô ta cười nhếch mép bảo tôi:

– Tổng Giám đốc Hoa Cát! Tôi chưa từng gặp anh bao giờ, thật là phải xin lỗi rồi… hay anh thấy sang mà bắt quàng làm họ vậy…

Đệt! Không phải là vì thể diện công ty, thì tôi muốn vả vào mõm nó thật, nói giọng khinh người vãi cả đái. Nhưng chú Bạch đã dặn tôi, đây là hợp đồng dân sự quan trọng, phải ký cho được hợp đồng này, để Hoa Cát Bạch Hổ có tiếng tăm. Và tránh được sự soi mói của cơ quan chức năng, hợp đồng này chính là lá chắn để giấu đi mọi hoạt động phi pháp phía sau.

Bởi thế tôi bị nó chọc quê thì tím cả mặt lại, thật là xấu hổ với mọi người vô cùng… nhưng buộc phải câm lặng. Nhưng cô ta cũng chả quan tâm lắm, đi lướt qua tôi đến chào Chú Từ và Chú Tam, cùng Mỹ Mỹ ở phía sau. Khi cô ta đến cạnh Mỹ Mỹ, thì cũng là lúc tôi kịp đi tới, nên tôi thấy cô ta chìa tay ra, bắt tay Mỹ Mỹ và nói rằng:

– Hye Kyo! Chị vẫn thật là xinh đẹp… Rất lâu rồi không gặp, mà nhìn chị mặc áo dài rất đẹp, vì dáng chị cao và thanh mảnh, điều này khiến cô gái việt như em còn thấy ganh tị…

– Ồ… em cũng rất xinh đẹp đó Vân Anh! Cảm ơn em vì lời khen… Chúng ta đi vào thôi…

Mỹ Mỹ vui vẻ đáp lời cô ta, cùng sánh bước bên nhau vào sảnh trong, thì ra bọn họ đã có giao tình với nhau, mà méo chịu lên đón nhau ngay, cay vãi… thế là tôi đành lẽo đẽo đi sau quê một cục, vì một màn ra mắt thất bại ê chề. Buổi tiệc nhộn nhịp kẻ qua người lại, nên cũng chẳng mấy ai còn để ý đến chuyện đó nữa, còn tôi tâm tình không vui, nên sau tiễn các khách vip ra về, tôi trở lại phòng của mình và ngẫm nghĩ về mọi sự.

Chỉ đến lúc vào hội nghị để phát biểu và bàn hợp đồng, thì tôi mới trở lại vào phòng họp, thì thấy cô ta vẫn đeo cặp kính đen đó, trông như con khiếm thị vậy… nhìn mặt ngu vãi cả lìn. Chưa kể lúc vào thương thảo hợp đồng, tôi bị cô ta quay cho chóng cả mặt. Dù tôi đã đọc khá kỹ tài liệu, nhưng tôi cũng chỉ là một thằng lưu manh giả danh trí thức.

Tôi thì biết cái quái gì về kinh doanh đâu chứ, nhưng tôi cay một nỗi là chỗ tôi, thì còn có bậc cha chú như chú Từ, chú Tam đây. Nhưng việc cô ta vẫn đeo kính như vậy, kiểu rõ là lấc cấc kinh người, nên đến khi giải lao mấy phút, để vào phóng kín nghị bàn riêng mỗi bên. Tôi ghé tai bảo chú Tam rằng:

– Cháu thấy con bé bên Kiều Thị thật khinh người, cứ coi đám người Hoa Cát Bạch Hổ chúng ta chẳng vào đâu cả…

– Khà khà… Tú Tổng Tài cậu có cái nhìn phiếm diện rồi, thật sự Vân Anh là con bé rất ngoan đó, tôi biết con bé từ nhỏ mà, nó thực sự rất giỏi để lên được vị trí CEO của Kiều Thị, mà không cần ai nâng đỡ, còn vụ hợp đồng này như vậy là để che mắt báo giới và các quan chức mà thôi, các quan chức thì họ không quá quan tâm tới cô ấy như con đâu, họ quan tâm cái khác từ chúng ta. Hơn nữa có điều khoản nào cấm phải đối tác bỏ kính ra đâu con…

Tôi hơi sốc vì hóa ra đây là trò chơi khăm tôi sao, nếu là hình thức như vậy sao còn cố tỏ ra nghiêm trọng vậy. Nhưng thật sự mà nói, thế giới hắc đạo luôn lắm trò ma mãnh để lừa nhau… Tôi đành im thít và lặng ngắt vậy… rồi đến khi trở lại phòng họp sau đó, thì cô ta không còn đeo kính nữa. Thấy tôi bước vào cô ta nhoẻn miệng cười với tôi, tôi sững lại giật mình vì đó chính là Tuyết Ngân.

Có đốt em ấy thành tro tôi vẫn nhận ra, vì tôi từng hôn em ấy, và cũng chơi em ấy tận mấy lần, vậy có thể nhầm sao nổi chứ. Nhưng từ khi cô ta xuất hiện chỉ nói giọng Bắc, mà lại có tỏ ra quen tôi đâu… có thể tôi nhầm chăng? Nên tôi cũng không muốn nghĩ thêm nữa, bởi đầu tôi còn bận lo quá nhiều chuyện khác. Buổi họp rồi cũng trôi qua, kết thúc bằng cái hợp đồng thương mại đã được ký. Khi mọi người lục tục rời khỏi phòng họp, thì cô ta nán chút cố tình đi ngang qua chỗ tôi ngồi, ghé tai tôi nói nhỏ rằng:

– Anh cũng khá à nghen… nhận ra em luôn được, nhưng thế mới đáng yêu chứ hi hi… nhưng vợ anh mà không nhận ra thì anh đi chết đi… mà mẹ con em cũng nhớ anh lắm hì hì… hôm đó em dính thật… chửa luôn mới chán…

Tôi nghe mà sốc nặng, vì khi đó tôi chỉ nghĩ em là đệ của chị Hương, tự nhiên phút chốc em từ chim sẻ, lại hóa ra phượng hoàng thế này sao? Sau này gặp chị Hương tôi có nói lại, thì chị không hề tin tôi một chút nào, chị còn bảo rằng vì Ngân có thai với tôi, nên chị đưa em ấy về quê tìm lại người thân. Rồi chị ở đó cùng Ngân luôn, chị đâu có rời Ngân nửa bước, mà kêu có mặt ở Hoa Cát Bạch Hổ.

Tuy nhiên chị bị mắc lừa ở chỗ Tuyết Ngân này, có một người khá giống thế mạng, nếu đứng nhìn từ xa khó mà nhận biết ra nổi. Khi đó Ngân kêu đau bụng đi vào viện, quá trình em nằm viện đã xin ở phòng cách ly. Khiến chị nhìn từ xa khó biết đó là Tuyết Ngân giả cũng phải thôi, cho nên người ta nói giang hồ hiểm ác đúng là không sai…

Tôi vì thêm cú sốc ấy, cộng với vụ của Linh Linh, cùng sự xuất hiện của chú Hạo Thiên làm tôi vô cùng đau đầu, chán nản về lại phòng giám đốc, tôi gọi người mang rượu vào uống say bí tỉ. Rồi tôi tự đi ra xe trở về, trong cái tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, quên cả việc đón Mỹ Mỹ về cùng, nhưng may thay hết buổi tiệc Mỹ Mỹ đi chơi với Tuyết Ngân, nên rồi hai em ấy sau khi đi mua sắm.

Trở lại thì biết tôi đã về nhà thì giận tôi lắm, còn tôi bữa đó cũng vô tình bỏ mất vụ some hai em ấy. Tôi về nhà không đúng lịch trình thường nhật, đúng ra là sớm hơn mọi ngày cả nửa buổi. Đám vệ sĩ thấy tôi thì mở cửa xe cho tôi, trong lúc bọn nó đánh xe vào gara tôi tự đi, tôi say quá méo nhận đâu là đường lên lối xuống, cứ bước bừa con mẹ ra phía sau vườn. Nơi mà tôi ít đi lại thăm thú nhất, giờ còn đang khoảng hai giờ ba mươi chiều, còn nắng nên người làm vườn không có mặt. Tôi lảo đảo bước đi siêu vẹo trên lối nhỏ rải sỏi, thế nào ngã con mẹ xuống cái hồ thủy sinh trong vườn. Tôi lăn tròn theo vết rêu trơn cạnh bờ, rồi chìm cả người trong nước…

Nước lạnh ập vào mũi vào mồm cay xè khiến tôi tỉnh hẳn, tôi lóp ngóp bò lên bờ tính đi vào nhà, chợt nhìn thấy cái nhà để dụng cụ làm vườn nho nhỏ, nó nằm cạnh gốc cây đa cổ thụ góc vườn, thì tôi tò mò đi vào trong đó, lại cũng là để tính tìm cái khăn lau tạm tay, chân giày dép chút. Rất may cửa không khóa, tôi vào trong thì thấy toàn cuốc xẻng, bình tưới cây các kiểu thì vô cùng thất vọng.

Đang tính đi ra, thì nhìn ở dưới nền trong góc, có một viên gạch khác lạ hơi kênh lên. Tò mò tôi đến gần, phủi đi lớp bụi thời gian trên nó, nhận ra đó là cái miệng hầm. Tôi nạy lên và chui xuống đó khám phá, trước đây tôi từng đi “ăn” đêm rồi. Việc trộm cắp đã có nghề nên khi tôi chui xuống, còn cẩn thận đậy lại nắm hầm bên trên rồi mới yên tâm khám phá, bên dưới rộng rãi hơn tôi nghĩ nhiều. Hình như đây là một lối thoát thân chăng? Tôi đi lom khom dọc theo con đường đó, hình như nó đang dẫn vào trong nhà, nên tôi cứ đi tiếp tới thì đường hẹp dần, phải bò qua mới đi được, trong khi mạng nhện chăng tứ phía, chính tỏ lối này đã rất lâu không người đi lại…

Tôi cứ bò mãi… rồi tôi cũng đến một nơi rộng rãi hơn hẳn, chỗ này có để điện đàng hoàng kiểu như một gian phòng nhỏ. Tôi vốn là dân ăn cắp nên có kinh nghiệm, tôi nằm im quan sát động tĩnh thì không thấy ai hết, tôi mới nhảy xuống và đi thám hiểm chung quanh. Chỗ này hình như là phòng ngách thôi, bởi tôi thấy bồn vệ sinh ở góc, có cả một cái bồn tắm nhỏ… chính tỏ có người ở trong cái hầm này chăng?

Chợt tôi nghe tiếng chân người bước loảng xoảng, loẹt xoẹt, tôi vội nhảy lại chỗ tôi vừa chui lên đó. Thật sự là vì tôi cao mét bảy với tay lên được, chứ thấp hơn chắc cũng xác định chịu luôn rồi… Người đi vào là một phụ nữ nhỏ nhắn cao chừng hơn mét sáu, mái tóc xõa nên tôi không rõ mặt, chân cô ấy bị xích bởi một cái xích lớn. Thành thử ra mỗi bước chân đều lạo xạo như vậy, cô ấy trần truồng không mặc gì hết. Làn xanh da nhợt nhạt do bị sống lâu dưới nơi tối tăm, hóa ra đây là chỗ giam người của chú Bạch, hay là của lão Trùm nhỉ? Và người con gái kia là ai? Tại sao cô ấy lại bị giam ở đây chứ???

Nhìn điệu đi khua khoắng của cô ấy để lần đường, tôi đoán là cô ấy bị mù nên phải dùng tay tìm đường. Chẳng trách nào cứ ở mãi đó mà chẳng thoát đi, vì cái lối tôi chui vào cũng dễ nhìn thôi mà. Cô ấy vào để đi vệ sinh, vì tôi nghe tiếng nước xè xè kiểu đi đái, do cái lỗ tôi chui vào bên trên luôn, nên khi trước tôi mới khó nhìn ra cái bồn vệ sinh ấy… Cô ấy đã đi đái xong thì lần ra chỗ bồn tắm, kiếm cái vòi xịt vào rửa bướm, trong lúc ấy cô gái mới vén cái mái tóc che mặt ra… Tôi cực kỳ ngạc nhiên luôn vì cô ấy xinh quá, nếu tôi không nhầm hẳn có thể là Uyên Uyên mẹ của Linh Linh, nhưng khuôn mặt không tuổi nhìn thật kiều diễm.

Cô ấy là thiếu phụ thật sự, nhưng nhìn mặt như một cô nữ sinh. Thân hình lại trắng trẻo đầy đặn căng tràn, bầu vú tròn rung rinh theo nhịp thở. Nó không to quá, không bé quá mà cân đối với cơ thể, cô Diễm Uyên quả thật là nữ thần… xinh hơn cả mẹ tôi, lẫn Ly hay là chị Hương… Nếu tôi là chú Bạch hay lão Trùm, thì chắc tôi cũng bắt giam cô ấy như vậy thật…

Cô Diễm Uyên thuộc hạng đàn bà đặc biệt, có một sức hấp dẫn ma mị kinh người. Thuộc hạng đàn bà hiếm có trên thế gian, loại mà đàn ông ai nhìn thấy cũng muốn địt cả. Nhưng hồi đó Hạo Thiên chú ấy, lại nói là không để ý là sao… liệu chú ấy có trục trặc gì về giới tính không, mà mãi sau này mới ” chén” cô ấy nhỉ… Nhìn cái cặp mông tròn lẳn khép vào nhau đó, cu tôi đã cửng lên lâu rồi… có tí rượu lại càng vật địt tệ. Mà một khi thấy lồn máu dồn lên não thì khỏi nghĩ rồi, bản thân tôi cũng chỉ là một thằng lưu manh mà thôi. Nên khi đầu tôi chợt nảy số nghĩ rằng: “… cô ấy mù biết đéo ai vào ai đâu, ngon quá xuống địt phát xem thế nào, mình không nói ra thì ai biết hì hì…”. Tôi nhảy bộp trở lại sàn nhà, rồi nhanh chân ra khóa cái cửa lối cô ấy vào lúc trước, trong khi Diễm Uyên cô ấy đang ngơ ngác nghe ngóng. Vì mù lên cô không thấy gì chăng… tôi vẫn thấy cặp mắt cô ấy mở, nhưng vô hồn dưới hàng mi cong vút đó…

Tôi tiến lại gần sát bên cô ấy, thì mới nhận ra cô ấy xinh và quyến rũ thật, chẳng trách họ nói rằng cô đã chết, để rồi bí mật nhốt cô ấy ở đây. Khi tôi đến bên cạnh Uyên Uyên, thì cô ấy đưa bàn tay nhỏ nhắn ra sờ vào tôi phán đoán, còn tôi thì bị hút hồn bởi Uyên Uyên cô ấy từ lâu rồi, giờ đây đứng gần sát sạt. Nhìn cái mũi nhỏ nhắn cao vút, bờ môi căng tràn đỏ mọng chỉ muốn cắn kia.

Tôi không đủ lý trí cưỡng nổi cơn dục vọng bùng phát, tôi đưa bàn tay nắm nhẹ vào một bên vú của cô ve vuốt, làn da vú mềm mại mát lạnh thật thích tay, đầu ti cô to hơn của Linh Linh chút, chắc vì đã cho em ấy bú chăng? Nhưng mấy ngón tay búp măng nhỏ trắng xanh của cô đó, không có một cái móng nào bị thương tổn, vậy thì đâu là sự thật ở đây??? Hay họ đốn mạt muốn chơi Linh Linh, nên dùng người tay thế dọa em, chứ là tôi một vưu vật nữ nhi hoàn hảo như Uyên Uyên này, là tôi thì tôi cũng giam lại, để địt cho thỏa thích chứ nỡ gì mà hành hạ…

Tôi phần vì rượu bốc lên, phần vì Diễm Uyên cô ấy quá quyến rũ gợi dục, nhất là tôi đã không còn có thể kiềm chế nổi, khi chính bàn tay nhỏ xinh cô sờ soạng, lần vào khóa quần tôi, Uyên Uyên cô ấy móc con cu tôi ra rồi liếm mút. Chắc cô ấy bị bắt thành nô lệ tình dục đã lâu rồi chăng? Nên côấy tự nguyện làm rất bài bài bản, nhưng khi tay cô ve vuốt dọc thân cái cu tôi, chắc cô nhận ra nó to lớn gân guốc khác hẳn chăng? Một thoáng cô sững người lại, nhưng rồi lại ghé môi vào mà ngậm lấy con cu tôi. Cô nhẹ nhàng nút nó vào sâu trong khoang miệng, trong khi tôi sướng run lên và lẩm nhẩm nghĩ thầm:

“- Linh Linh! Anh xin lỗi em nhiều… Nhưng chắc không thể làm khác được, mẹ của em quá đẹp, quá khiêu khích… xin lỗi vì anh quá phàm tục… khi địt cả hai mẹ con em… Nhưng mẹ của em thật là quá tuyệt đấy…”

Uyên Uyên quả thật không hổ danh là Điêu Thuyền tái thế thật, vẻ kiều mị đã đành, mà kỹ thuật liếm mút cũng siêu đẳng luôn, cái lưỡi ảo diệu của cô ấy như con rắn lượn, mơn man cuốn lấy cái đầu cu của tôi… Rồi khi Uyên Uyên ngậm lấy hai hòn dái tôi mà nút, thì tôi sướng đến mức tí thì phọt… Không thể chịu hơn được tôi khẽ đẩy đầu cô ra, Uyên Uyên hình như cô ấy đoán tôi muốn gì.

Liền đứng dậy vịn tay vào thành bồn cầu, chổng mông lên chờ tôi địt… Cô ấy chắc bị giam ở đây khá lâu nên nắm rõ mọi vị trí… Nhưng tôi thì chưa địt ngay, mà cúi xuống khám cái lồn cô ấy, khi tôi banh cái mông Uyên Uyên rộng ra hơn tôi nhìn rõ nó, cái lồn bé nhỏ tuyệt hảo của cô… Thật tuyệt làm sao… Lồn cô đẹp thật bé nhỏ múp múp ôm chặt vào nhau, chỉ để lại một cái khe sâu mà thôi, lông lồn của cô rất ít, mà lông nó mờ nhạt lưa thưa mọc nép vào hai bên… Nó không che nổi hai lá lá thịt nhỏ, đỏ hồng hun hút bên trong, đây chính là cái chỗ mà Linh Linh xinh xắn của tôi, em ấy bước ra đời đây ư… cái lỗ lồn đỏ rực phập phồng… hấp dẫn chưa từng thấy. Tôi địt thực sự đến giờ khá nhiều rồi, về phụ nữ đứng tuổi có mẹ tôi và Dì Lan, nhưng mà thể loại thiếu phụ, lại mang thân hình thiếu nữ như cô tôi chưa từng gặp…

Tôi thè lưỡi đá vào khe lồn Uyên Uyên, làm cô giật nảy mình lên rên ” Á…” một cái thích thú, không biết kẻ bắt giam cô là chú Bạch hay lão Trùm, có chịu ” vét máng” cho cô ấy không, nhưng thật sự khi tôi làm cô rất kích động. Uyên Uyên cô ấy cứ run rẩy liên tục, và rên lên nho nhỏ trong miệng… chỉ một lát nước trong lồn cô ứa ra ồ ạt… Nó rơi tong tỏng xuống sàn, mà lồn cô rất thơm và mát với mùi vị cơ thể con gái ngọt ngào nơi cô, cùng mùi nước hoa dìu dịu… cô bị giam thật nhưng lại dùng toàn đồ cao cấp, đúng là một tù nhân đáng yêu và kiều mị… Bỗng nhiên cô nói:

– Cho nó vào đi… khó chịu quá rồi… anh ơi… anh địt đi… lồn của em… nó chảy quá nhiều nước vì anh rồi… em muốnnnnn… địt… anhhhhh ơiiiii…

Một câu nói đầu tiên từ cô, với chất giọng trong trẻo êm ái đến là thường, nó vừa ngọt ngào và nũng nịu kiểu trẻ con. Đúng là trời ban cho loại hồ ly (*) như cô tất cả ưu điểm, khiến mọi đàn ông đều phải bị hút hồn… Khuôn mặt đẹp không có tuổi, thân thể cũng vậy, giờ thêm giọng nói quyến rũ khôn lường… Tôi không chần chừ nữa cầm cu nhét vào khe lồn Uyên Uyên…

… Ôi… sướng…

Tôi rung mình mà kêu lên cảm thán như vậy, bởi ngay từ đầu khi hai lá thịt nhỏ xinh ấy tõe ra, mút chặt lấy đầu khấc của tôi vào trong. Thì thị một cảm giác ấm ấm thịt chặt lấy cu tôi, chưa kể trượt vào thêm một tí, là thêm một chút cảm nhận những thớ cơ xôm xốp, trơn nhờn ở âm đạo Uyên Uyên cô ấy miết vào cu tôi. Bị địt cái Uyên Uyên cô ấy rên lên ngay, điệu rên thổn thức khắc khoải đến thống thiết. Kiểu một con cái đang nứng, bị con đực chinh phục trong cơn hứng tình, khi cu tôi ngập vào tận cùng tử cung cô, cảm nhận từng đợt sóng tràn ấm nóng trong đó… thì Uyên Uyên oằn mông lên cô ấy rên rỉ bảo tôi rằng:

– To… quá… dài nữa… chật hết lồn em rồi… lồn em muốn nổ tung ra mất… ư… ư… anh ơi… còn chần gì nữa… địt nát lồn bé nhỏ đang… ôm lấy cu anh đi… cho em được sướng với cu anh đi… em thèm quá…

Tôi nghe vậy mà kích động dập “bạch” phát vào mông cô, làm hai bờ mông trắng sóng lượn rung ào ạt, nhưng tôi đâu dám nói gì sợ lộ ra mất. Chỉ im lặng thưởng thức cái lồn tuyệt hảo, nơi mà Linh Linh em ấy từng từ đó mà chui ra… Sau đó tôi nhún mông dập liên hồi khiến cả căn phòng chỉ còn tiếng ” phạch phạch” và tiếng Uyên Uyên rên rỉ thổn thức liên hồi… Một lát sau mỏi tôi đổi thế cho Uyên Uyên ngồi trên lòng tôi, mặt đối mặt mà địt nhau, giờ nhìn sát sạt thấy Uyên Uyên cô ấy xinh và trẻ thật, cô cứ tự nhún lên xuống liên hồi… còn vừa hôn hít vừa cắn vào tai tôi nhè nhẹ… Cô khẽ thì thào bên tai tôi dịu dàng rằng:

– Người lạ mặt của em… anh chơi em có sướng không? Nhưng Uyên Uyên địt anh thì sướng lồn lắm… anh nhớ đến thăm Uyên Uyên thường xuyên nhé… Uyên Uyên sinh ra để cho anh địt mà… Em không nhìn thấy anh thật, nhưng cảm nhận được anh đó… Em biết là rồi anh sẽ đến mà… nhưng Uyên Uyên ở đây đã chờ anh thật là lâu đó…

– Sao Uyên Uyên biết…

Tôi ngỡ ngàng hỏi cô ấy, thì Uyên Uyên vừa nhún vừa hổn hển đáp:

– Em linh cảm thôi… ư ư… Em có giác quan thứ sáu mà, anh sẽ là người mang em đi khỏi đây, nhất định là như thế… ư… ư… cu anh làm lồn Uyên Uyên sướng quá… Uyên sắp ra rồi anh ơiiiii!

Thì ra cô ấy biết tôi không phải là kẻ đó, tôi thấy được đồng tình thì sướng hẳn, phê quá nên tôi rùng mình bắn ra luôn, tình trùng của tôi ồ ạt bắn trong âm đao cô… thì… lồn Uyên Uyên cũng ứa nước tràn theo… òm ọp… Trong khi đó Uyên Uyên còn đang nhấp nhổm, cô ấy chớp chớp cặp mắt vô hồn bảo tôi rằng:

– Em… có làm anh sướng không? Em biết ngày này anh sẽ đến mà, em chỉ không biết cu anh to cực đại thế này, khi sờ vào em đã giật mình… Anh địt mạnh nữa lên đi… đâm sâu vào… Á… á… anh phọt à… nóng lồn em… quá… mà… Uyên Uyên nứng lắm rồi… á… ư… ư… Uyên Uyên không chịu nổi cu anh nữa… ôi… anh… anhhhhh… ơi… em sướnggggg…

Hình như Uyên Uyên cô ấy sướng quá thì phải, nên cứ ngồi im trên cu tôi rất lâu. Tay cô bấu mạnh vào vai tôi muốn tóe máu, một lát Uyên Uyên mới rời tôi ra sờ soạng tiến lại cái bể tắm để rửa lồn. Tôi nhìn vệt tinh trùng của tôi, quện với nước lồn của Uyên Uyên cô ấy, nó đang chảy vòng vèo xuống chân, mà tôi thấy kích thích vô độ dù tôi đã xuất rồi… Công nhận so với Linh Linh, thì chơi mẹ em ấy sướng gấp tỉ lần… Đang phê pha thì ngoài cửa, đột nhiên có tiếng chân bước dập dồn từ xa đến, một lát sau nữa thì có tiếng đập cửa rầm rầm, cùng tiếng đàn ông hô lên:

– Uyên Uyên làm cái gì đó… Có mau mở không… hay… là cô muốn chết hả cái con đĩ lăng loàn kia… mở nhanh…

Chú giải:

(*) Hồ Ly: Hồ ly tinh (chữ Hán: 狐狸精), cũng thường gọi là Hồ ly (狐狸), Hồ tinh (狐精), Hồ yêu (狐妖) hay Yêu hồ (妖狐) là những tên gọi để chỉ những con cáo trở thành yêu tinh trong các huyền thoại và truyền thuyết, phần lớn ở những nước Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Hàn Quốc. Theo quan niệm của một số người Trung Quốc thì trong các loài vật, thì loài cáo là loài có thể nói là thông minh nhất sau con người. Các hồ ly tinh trong truyền thuyết hoặc tự tu luyện, hoặc có cao nhân chỉ điểm mà hấp thu tinh hoa trời đất để thành tinh. Đặc điểm nổi bậc nhất của những con hồ ly tinh là chúng có thể hóa thành dạng người và thường là những cô gái đẹp. Tuy nhiên, trong các truyền thuyết Nhật Bản thì hồ ly tinh có thiện và ác rạch ròi. Tại Hong Kong, yêu hồ thường rất được cung kính, họ quan niệm rằng hồ ly rất thích ăn trứng gà (còn Nhật Bản thì là đậu hũ), vì vậy họ thường cung phụng trứng gà. Sách Sơn hải kinh, một cách từ điển địa lí thời Tiên Tần có những ghi chép khá sớm về hồ ly. Trong sách này, tác giả đề cập hồ ly đôi khi vừa là biểu tượng của điềm lành, nơi nào có hồ ly là thiên hạ thái bình, nhưng cũng có những câu chuyện cho thấy hồ ly là những sinh vật ác.

Vào đầu thời nhà Đường, hồ ly là một dạng vật thiên liêng. Sách Triều dã thiêm tái (朝野佥载) có ghi nhận về tục thờ hồ ly của dân chúng. Đương thời có câu ngạn ngữ rằng: “Không có hồ ly, thì không có thôn xóm”, có thể thấy tính chất thần thánh của hồ ly thời Trung Hoa cổ. Trong dân gian có thuyết Ngũ đại tiên (五大仙), thì hồ ly tinh được gọi là Hồ tiên (狐仙).

Từ thời nhà Tống, cùng với việc hình tượng Đát Kỷ được truyền bá và phê bình, hình tượng hồ ly tinh trở thành một dạng yêu cơ mang sự độc ác cùng cực. Theo truyền thuyết dân gian hay lưu truyền nhất, hồ ly là loài cáo có thể tu hành luyện đạo, chúng tu luyện một trăm năm thì ba cái đuôi sẽ mọc ra và được gọi là Yêu Hồ, tu luyện đến 1000 năm thì chuyển sang loài Lục vĩ ma hồ (Cáo ma 6 đuôi), và cứ như vậy, khi đến được cảnh giới là 9 đuôi Cửu vĩ thiên hồ thì chúng có thể hóa thành người. Mỗi chiếc đuôi là một mạng của chúng. Muốn giết chết một con Hồ ly thì phải chặt hết đuôi của chúng trước.

Hồ ly tinh khi hóa thành người thường vô cùng xinh đẹp, thông minh, có sức quyến rũ kỳ lạ. Các Hồ ly thường sử dụng ưu điểm đó để hớp hồn đàn ông và sau đó sẽ tìm cách để hút hồn hay máu của họ cho đến chết, thậm chí có khi còn ăn thịt họ nữa. Màu lông của Hồ ly tinh khác hẳn so với loài cáo thường. Tùy theo số năm tu luyện mà chúng đổi màu theo đó.

Tương truyền, lông của Cửu vĩ hồ thường có màu đỏ tươi như máu. Hồ ly thường sống trong các hang động lạnh vì chúng ưa lạnh. Mỗi khi ra khỏi hang động chúng đều thay đổi hình dạng. Chỉ khi chết chúng mới trở lại y nguyên hình dạng của một con cáo. Ngoài câu dẫn đàn ông, hồ yêu còn được ghi nhận là có thể biến thành nam nhân để câu dẫn cả nữ nhân.

Sách Thái bình nghiễm ký (太平广记) thời Tống, phần Trương lập bổn (张立本) ghi nhận trường hợp như vậy. Hay phần Kế Chân (计真), ghi nhận vợ của Kế Chân tố cáo chồng bà ta là yêu hồ hóa thành. Trái lại, không ít truyện ghi nhận yêu hồ thiện lương, như Nhậm Thị Truyện (任氏传), một truyện ký thời nhà Đường, hay trong Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh cũng không ít các yêu hồ thiện lương và có duyên phận với người phàm. Một trong những hình tượng nổi tiếng nhất về yêu hồ hóa người chính là Đát Kỷ, hình tượng này chính thức được sáng tác và phổ biến thông qua tiểu thuyết thần thoại Phong thần diễn nghĩa thời Minh. Đát Kỷ là con gái một vị quan hiền lương, nàng do có sắc đẹp rực rỡ nên trở thành vợ của Trụ Vương. Một hồ ly tinh do phục mệnh Nữ Oa, người rất ghét Trụ Vương vì đã xúc phạm bà, đã nhập vào thân xác Đát Kỷ và từ đó mượn hình dạng Đát Kỷ mê hoặc Trụ Vương, khiến nhà Thương sụp đổ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...