Tình mãi xanh

Chương 94



Phần 94

Mảnh đất cao nguyên này với tôi hoàn toàn mới lạ, từ không khí, cảnh quan cho đến con người. Nhịp sống nơi đây thật chậm và bình yên quá. Ra khỏi công trường ầm ĩ, là đã hòa mình với bạt ngàn nắng gió, với muôn hoa và với khí hậu mát mẻ tuyệt vời với cả 4 mùa trong một ngày.

Tôi chỉ có mấy ngày ít ỏi để nghỉ ngơi và làm các công tác chuẩn bị, sau đó tiến hành vào việc luôn. Công trình chúng tôi nhận được chỉ là một hạng mục nhỏ trong cả một dự án lớn, một đại công trường với hàng trăm công nhân, cao điểm có lúc lên đến hàng nghìn.

Hôm ấy chúng tôi làm bữa liên hoan để hôm sau anh Tuyên GĐ bay về HN, ăn uống hát hò tẹt ga xong thì được cậu kỹ thuật mới dẫn đi massage cho nó khỏe người. Điểm đến là một KS ở Đà Lạt, dù không phải giữa trung tâm nhưng địa thế và cảnh quan phải nói là tuyệt vời, những con đường uốn lượn quanh những đồi thông, dẫn vào khách sạn tọa lạc trên đỉnh một ngọn đồi…

Thật ngạc nhiên khi mà chị chủ ở đây lại là một người gốc Bắc, nghe giọng nhau cảm thấy gần gũi hơn hẳn, cậu kỹ thuật trông thế mà cũng tinh ý phết…

Bình thường khi ở Hn, khi đi mát xa tôi chỉ thích những em người miền Nam, đặc biệt là mấy em Miền Tây, nghe giọng cứ ngọt như mía lùi, ít khi gặp em nào miền Bắc lắm. Có lẽ ở cái chốn cao nguyên này, cũng toàn gái miền Tây thôi, chớ lấy đâu em nào Bắc mò vào đây làm gì, nên lúc ngồi dưới lễ tân cũng chẳng dặn chị chủ.

Mấy anh em ngồi dưới lễ tân độ hơn chục phút, nói chuyện với chị chủ quán và thưởng thức trà thảo mộc của quán, thực sự thư giãn.

Có một khu xông hơi chung cho tất cả mọi người, chia ra phòng xông khô và xông ướt, đi một đoàn thì vừa xông vừa nói chuyện thoải mái lắm, nhưng tuyệt nhiên chả thấy em nhân viên nữ nào ở khu này cả, chỉ có 2 cậu đực dựa ở đó hướng dẫn khách.

Sau đó Tôi được dẫn vào một phòng nhỏ, có lẽ là phòng mát xa cho từng khách, vật dụng bài trí rất nghệ thuật và có chủ ý, chứng tỏ chủ nhân cũng có con mắt thẩm mĩ và gu thưởng thức tinh tế, vừa bước vào tôi đã cảm thấy dễ chịu bởi mùi hương trầm thảo mộc nhè nhẹ, tiếng nhạc không lời du dương… Tôi nằm im và chờ đợi một em gái miền Tây nóng bỏng, với nước da trắng mịn và giọng nói ngọt ngào bước vào…

“Cộc… cộc”, có tiếng gõ cửa sau đó là cửa mở, một em gái bước vào nhỏ nhẹ:

– Em chào anh!

Nghe giọng cái là đã có chút thất vọng, giọng Bắc, tôi uể oải quay mặt ra, định bảo em nó ra ngoài kêu quản lý đổi cho em khác, chứ giọng Bắc nghe mãi, chán rồi, vào đến tận Đà lạt còn vẫn nghe giọng Bắc thì… nó phí đi…

Chào xong là em nó đứng im ở cửa để chờ đợi phản hồi từ khách, tôi ngoảnh ra thì thoáng chút ngỡ ngàng, em nó cũng khá xinh, nhìn em nó cuốn hút và có gì đó rất quen, tôi không nghĩ một em nhân viên massage lại như vậy, vì không giống chút nào, em giống một cô bé sinh viên hơn. Tôi gạt ngay ý định đổi em khác, thực sự lúc đấy tôi dường như bị cuốn hút bởi em, bởi ánh mắt và đôi môi ấy… Và… bởi vì, tim tôi xốn xang khi nhìn vào em, tôi thấy ở đó có hình bóng của… Ngọc.

Không giống như các chỗ massage khác, ở đây yêu cầu khách mặc nguyên quần đùi của KS, đây có lẽ là kiểu Massage lịch sự.

Em bắt đầu làm, ban đầu là đấm lưng, đấm rất nhẹ, tôi phải nhắc:

– Em cứ đấm mạnh lên, không sợ anh đau đâu, cứ đấm mạnh hết cỡ đi…

‘Bụp’ em táng một quả làm tôi kêu á lên.

– Em xin lỗi…

– Không sao…

– Tại anh bảo đấm mạnh hết cỡ lên em thử… hihi.

Chỉ cần mấy phút nhưng qua cách đấm của em này tôi đoán được ngay mới đi làm, tôi bắt đầu hỏi chuyện trong khi vẫn nằm sấp không nhìn thấy em.

– Em là người Bắc phải không?

– Dạ vâng.

– Anh cũng người Bắc.

– Hihi, vâng, em biết rồi.

– Sao biết hay zậy? – Tôi bắt chước giọng Nam.

– Em biết trước khi gặp anh cơ.

– Em giỏi vậy à? – Tôi bắt đầu thấy thú vị.

Được khen em chỉ cười, tôi tiếp:

– Em mới làm ở đây đúng không?

– Không, em làm ở đây lâu rồi.

– Từ bao giờ?

– 2 Năm rồi.

– Cái gì? 2 năm á.

Tôi nghĩ em làm ở đây 2 ngày thì đúng hơn, 2 năm gì mà đấm như là chưa từng biết đấm vậy. Tôi ngạc nhiên ngoảnh mặt lại để nhìn em. Thấy em cười tít mắt, em lấy tay đặt nhẹ lên đầu tôi và xoay mặt tôi về vị trí cũ, rồi lại đấm bùm bụp:

– Em làm ở KS này 2 năm rồi, chứ em có nói làm mát xa 2 năm đâu.

– Thế à? Thế em làm mát xa bao lâu rồi?

– Mới được 1 tuần anh ạ…

Hả? Thế ra tôi là chuột bạch rồi, mang thân ra cho em luyện đấm đây mà. Tôi ‘Hả’ một tiếng rõ to, còn em thấy thế cười khúc khích, thực sự chưa thấy em nhân viên nào vô tư như em này, em nào cũng như em này KS chả mấy chốc phá sản.

– Thế trước đây em làm gì ở KS này?

– Em làm tạp vụ, dọn phòng thôi.

– Thế mà chuyển được sang làm nhân viên mát xa được cũng giỏi đấy nhỉ?

– Hihi… vâng…

Hết đấm lưng, tôi bảo em cho anh nằm ngửa lên đi nằm thế này khó chịu lắm, em hỏi:

– Sao lại khó chịu?

Chả lẽ lại nói thẳng “Chim anh to, nằm sấp nó cộm lên khó chịu lắm” à, như thế thô quá, tôi bảo:

– Anh không quen nằm sấp.

– Vậy anh nằm ngửa ra đi em bóp đầu cho.

Tôi nằm ngửa em đứng phía đầu và bóp đầu với cả thái dương, thực ra tôi muốn ngắm em kỹ hơn nên với tư thế này ngước lên rất mỏi mắt, được cỡ 2 phút tôi bảo:

– Thôi, em đứng ra đây bóp tay cho anh đi.

– Anh chẳng kiên nhẫn gì cả, mới làm một tí đã chuyển rồi – Em vừa di chuyển ra vừa nói.

– Hihi, tính anh nó thế đấy.

Khi mà em nó đứng ở cạnh giường cúi xuống bóp tay cho tôi, lúc ấy tôi mới có dịp nhìn thật rõ gương mặt em… Giống Ngọc ngày xưa quá, khi em cúi xuống, những lọn tóc trước mái rủ xuống che một phần khuôn mặt, rồi cả đôi môi nữa, thực sự có nhiều nét giống Ngọc vô cùng.

– Em này…

– Sao ạ?

– Sao em lại biết anh người Bắc?

– Hihi… bí mật nha – Em cười.

– Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? – Tôi hỏi.

– Anh đoán được không?

– Anh đoán được.

– Vậy anh đoán thử đi? – Em đi sang bóp tay bên kia.

– Chắc chưa đến 30 đâu – Tôi hóm hỉnh.

Em phì cười, làm tôi xao xuyến.

– Đoán thế ai chẳng đoán được, thế anh bao nhiêu tuổi?

– Anh chưa đến 30.

Em lại cười, em làm tôi thích thú, tôi thích nụ cười ấy.

– Sao em lại làm tận trong Đà Lạt này?

Em ngước mắt lên nhìn tôi, và ánh mắt em bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn em, không như bình thường, có lẽ em hơi xấu hổ thì phải, em cúi xuống và dường như đang suy nghĩ… Em muốn trốn tránh câu hỏi, và trả lời bằng một câu hỏi khác:

– Thế sao anh lại vào Đà Lạt? Anh đi nghỉ mát à?

– Không, anh đi làm.

– Anh làm gì ạ?

– Anh làm ở một dự án xây dựng…

Khi em bóp ngón tay cho tôi, đột nhiên tôi lại cầm tay em, điều đó làm em ngại… (Nhân viên mát xa cũng biết ngại đấy).

– Quê em ở đâu?

Em mím môi lại, không phải là xúc động, chẳng phải buồn, cũng chẳng phải giận, đó chẳng qua là một động tác theo thói quen thôi, rồi em khẽ cười như nghĩ ra điều gì:

– Anh lạ thật nha, chưa thấy ai hỏi như anh đâu, mà lại hỏi nhiều nữa.

– Thế người ta hỏi thế nào?

– Toàn hỏi em có người yêu chưa?

– Anh thì không quan tâm đến vấn đề đấy… anh thấy em hơi đặc biệt nên anh hỏi thôi.

– Đặc biệt thế nào ạ?

– Không giống những người làm mát xa mà anh đã từng gặp.

– Vậy ạ?

– Ừ… em có mỏi chân không?

– Em không…

– Em ngồi lên đây đi, anh chỉ thấy mỏi tay, chỉ cần bóp tay thôi.

Lúc ấy tôi muốn em ngồi lên giường cạnh tôi, tôi chỉ muốn nhìn em và nói chuyện với em, tôi không muốn những thứ mà trước khi vào trong này tôi đã nghĩ đến. Chẳng biết sao nữa, nhưng em cứ làm tôi nghĩ đến Ngọc, tôi không muốn em làm gì cả.

– Từ nãy em chưa trả lời câu hỏi nào của anh cả.

– Anh muốn em trả lời câu nào?

– Tất cả.

– Vậy anh có tin không, khi em nói anh có tin không?

– Tin chứ… sống thì phải có niềm tin chứ em.

– Vâng, nếu anh muốn nghe, em cũng chẳng có gì phải giấu, còn anh tin hay không tùy anh… quê em ở Yên Bái, một huyện miền núi… xa lắm…

Tôi lặng người, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh để nghe em kể từng câu như trải lòng mình.

… Gia đình em chuyển vào trong này theo diện đi xây dựng vùng kinh tế mới từ khi em bắt đầu học lớp 10, xong cấp 3 em học CĐ KT KT Đà Lạt, vừa đi vừa đi làm để tự trang trải. Em xin vào làm thêm các công việc vặt ở KS này, may quá chị chủ cũng là người Yên bái nên chị giúp em nhiều lắm.

Công việc này em mới làm được 1 tuần thôi, vì chị bảo làm bên này thu nhập sẽ tốt hơn, khi nào em xin được việc kế toán thì em sẽ nghỉ không làm nữa. KS này chủ yếu khách người Bắc rất đông, nên không sợ gặp người quen trong này, chị bảo sẽ chỉ bố trí cho em những người khách từ Bắc vào.

– Em có biết làm công việc này có rất nhiều vấn đề phức tạp không? – Tôi hỏi.

– Mấy chị đi trước cũng bảo em vậy.

– Thế đã gặp trường hợp nào chưa?

– Thực ra anh mới là người khách thứ 3 mà em làm thôi, hai khách trước chỉ có một chú thì hơi ấy một chút…

– Em đã học xong chưa?

– Em xong rồi, mới ra trường, em cũng nộp hồ sơ xin việc mấy nơi rồi nhưng người ta chưa gọi.

– Rồi người ta sẽ gọi thôi.

– Vâng, hy vọng thế. Nếu đi làm chỗ khác em sẽ không làm ở đây nữa…

Ừ…

– Em tên gì?

– Dạ… em tên Phương…

Chương trước Chương tiếp
Loading...