Tự truyện của gái xấu
Chương 5
Lớp 8…
Con lớp trưởng…
Trong lớp có 2 con và 1 thằng là chị em họ hàng nội ngoại của nhau mà 2 đứa con gái thì chia ra 2 phe ( 1 con chẳng có chức vụ gì trong lớp, 1 con thì là lớp trưởng của lớp), zui zui thì nó hòa thuận nhau còn buồn buồn thì 2 phe ( mỗi nhóm khoảng mười mấy đứa ) kình nhau( tức là không nói chuyện với nhau và hay chửi với lại nói xấu sau lưng phe còn lại ). Còn tôi thì chẳng theo phe nào cả, vẫn giao tiếp bình thường với 2 phe nhưng lại ghét cái kiểu đấu đá đó. Tự nhiên con lớp trường hay nói chuyện với tôi rồi dần dà nó kêu muốn làm bạn thân với tôi vì thấy tôi ít nói và hay ngồi 1 mình. Thế là có được mỗi đứa bạn đó là bạn thân nhưng chẳng mấy khi tôi tâm sự chuyện đời tư với nó mà chỉ là xã giao bình thường thôi. Có lần xe nó hư nên nhờ tôi chở về, chở nó sắp tới cổng thì con em nó reo lên ”mẹ ơi, chị Tr có anh nào chở về kìa”. Móa ơi, nó lại kêu tôi là cái thằng nữa mới chết chứ.
…
Học thêm văn…
Nói ra thì nhục nhưng phải công nhận trình độ văn chương của tôi vô cũng tệ, chữ đã xấu, văn đã dở lại còn cái tật cẩu thả nữa chứ. Học được nửa học kỳ thì con lớp trưởng (nó giỏi văn lẫn toán) rủ đi học thêm môn văn, mà cô Thúy thuê nhà ở xã khác để dạy chứ nhà cô ở tận thị xã. Cô Thúy này có đặc điểm là vừa tròn người vừa hơi lùn thêm cái bụng như mang bầu, ở lớp thì bọn bạn ghét cực kỳ vì cô quá khó nhưng đi học thêm mới biết cô có nỗi khổ riêng, tại mấy thằng con trai trong lớp lì + học dốt+ không chịu học nên cô phải ra mặt dữ thế. Có lúc cô ngồi tâm sự với mấy đứa con gái bọn tôi là cô bị vô sinh và chắc không thể sinh con được nên cô rất buồn và mong ước có 1 đứa con để dạy dỗ cho nó học, nghe vậy mấy đứa giật mình, cô liền nói tiếp “nếu cô mà có em bé thì cô sẽ đãi bọn em 1 chầu thật to”, mấy đứa đáp lại lia lịa ”cô nhớ giữ lời hứa này nha, bọn em sẽ đợi”. Hằng năm tôi đều hỏi mấy đứa em tôi “nếu 2 đứa mày thấy cô Thúy mang bầu thì về mách tao nha”, 2 đứa nó hỏi lại ”chi vậy chị?”, “để tao ăn mừng chứ chi” tôi đáp.
Trở lại vần đề, ngày nào đi học thêm cô cũng ra 1 cái đề rồi cho mấy đứa ngồi làm cả tiếng đồng hồ mới xong, trong nhóm học thêm đó có 2 đứa mà tôi nể nhất và 2 đứa nó cũng hay chơi với tôi (cho đến hết cấp 3 thì tôi tự trốn biệt bọn nó), 2 đứa nó làm văn có cái mở đầu và kết thúc lúc nào cũng hay cực, làm tôi nhiều lúc phải ăn cắp mấy đoạn đó để lắp vào bài văn của tôi. Văn bọn nó lúc nào cũng 7, 8 còn tôi thì toàn 6 với 6 thôi, lâu lâu lên hứng thì lại được 7.
Trong 1 giờ cô dạy môn “Tiếng Việt” ở trên lớp tự nhiên cô kêu tên tôi lên dò bài với chủ đề về ”chủ ngữ, vị ngữ, bổ ngữ, trạng ngữ” cô hỏi cái gì tôi cũng trả lời được hết, ra bài tập tôi cũng làm được nốt (mặc dù chẳng học bài ở nhà gì cả ) đó là bản năng, tự nhiên cô bảo tôi về và cho tôi 10 điểm làm cả lớp giật mình. Đó là điểm 10 lịch sử của môn văn mà rất ít người đạt được, tới bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao cô cho tôi điểm 10 đó nữa, nhiều lúc nghĩ nếu tôi không đi học thêm thì chắc cô chẳng cho tôi điểm đó đâu.
Kỳ thi cuối học kỳ 2 môn văn bị lộ đề vì cái đề đó là do cô ra thi, nó lại nằm trong loạt đề mà cô đã ôn ở lớp học thêm, mấy đứa con gái ở nhóm học thêm không biết nghe ở đâu mà nó tung cho mấy thằng con trai trong lớp rằng đó là đề thi văn năm nay, làm cho mấy thằng con trai về chép tài liệu và có đứa đã làm sẵn trước ở nhà để bữa thi chỉ đi nộp. Không ngờ tới bữa thi thì trúng ông thầy chủ nhiệm coi và ổng thấy lạ là sao mấy thằng kia chẳng làm bài mà cũng có bài nộp, ổng truy ra thì mới biết là bọn nó đã thủ sẵn đề. Cuối cùng ổng tố cáo là cô Thúy làm lộ đề và bắt cô phải viết kiểm điểm, thế là cô bị kỷ luật trước toàn trường. Trong lớp mấy đứa con gái đều thấy buồn và tội nghiệp cho cô, còn tôi thì chỉ tức mấy thằng đã hại cô thôi.
…
Thầy chủ nhiệm
Cái ông thầy chủ nhiệm kiêm dạy môn anh văn. Ông thầy này hay thách đố học sinh với cái chiêu mỗi tuần các em phải có ít nhất 2 đến 5 cái phát biểu trả lời bài mà thầy cô bộ môn hỏi nếu không thì sẽ bị kiểm điểm và phạt trực vệ sinh cả tuần. Cái này thì người méo mặt đầu tiên phải nói đến chính là tôi đây – 1 kẻ chuyên gia nói leo – nhắc bài và lật tài liệu siêu hạng. Chỉ ngồi dưới nhắc cho bạn trả lời, dù có biết thì cũng ngồi im chả thèm phát biểu gì sất.
Có hôm kiểm tra 1 tiết môn anh văn ông thầy cho dở tài liệu thoải mái ( ổng cho toàn là những cái không có trong sách vở chứ có đừng hòng ổng cho dở ), tôi làm bài đó được 7 điểm, thua xa với mấy đứa 9, 10 kia ( vì tôi chả bao giờ đi học thêm như mấy đứa đó ). Ông thầy mới thắc mắc, nó không đi học thêm sao nó làm bài điểm cao vậy, có lẽ là nó copy chăng. Vậy là ổng thử tôi và tôi đã vượt qua mấy câu thử đó chẳng có gì phải kinh ngạc. Có thằng bạn học và cũng là gần nhà ngồi chung bàn với tôi, nó hay phát biểu ý kiến và tôi thì không bao giờ, mà ý kiến nó trả lời được thì có vài câu là do tôi chỉ nên nó hay hỏi bài tôi.
Có lần ông thầy dạy anh văn đố cả lớp cái câu “ I am pupil” có chỗ nào không ổn, trong khi cả lớp ngồi suy ngẫm thì tôi nói giỡn chữ pupil có 2 chữ p nên thằng bạn ngồi kế bên liền giơ tay trả lời, ổng lắc đầu và cả lớp cười lăn lộn. May mà nó không quê chứ nó quê là nó quánh tôi rồi. Cuối cùng không ai trả lời được thì ổng giải luôn “ I am a pupil”. Đơn giản thế thôi.
…
Đánh nhau với lớp C.
Lớp tôi học là lớp D, mấy đứa con gái trong lớp lập hội hay đi chơi chung và tập thể dục buổi sáng lúc 4h ( tôi không tham gia mà ở nhà ngủ cho êm ), bọn nó chơi kiểu gì mà lại gây thù chuốc oán với mấy đứa con gái lớp C. Đi tập thể dục thì mang theo mấy bịch nước lã để ném vô mặt đối phương vì mỗi chuyện cỏn con “giành trai trong lớp “. Nghe thì có vẻ to lớn với bọn nó lắm, nhưng với tôi thì chả có gì quan tâm, vì xấu nhất trường nên chả có ma nào thèm để ý đâu. Bọn nó gây gỗ rồi chửi bới, trong giờ học thì viết thư và dùng dép hoặc máy bay giấy để chuyển thư cho nhau để bàn chuyện trả thù, rồi viết thư gửi cho mấy đứa lớp C hẹn đánh nhau nữa.
Rồi 1 hôm mấy thằng con trai lớp C đánh nhau với trai lớp D và bọn con gái chúng nó đứng xem và cổ vũ ( trong khi đó tôi ở nơi nào cũng chả nhớ, hình như ở nhà ngủ thì phải ). Mấy chuyện đấu đá thì ghét kinh. Hôm sau tin đó lan tới thầy cô và cả hội quánh nhau với cổ vũ đó đều bị thầy dạy thể dục cho viết kiểm điểm và mời phụ huynh nhưng bọn nó cứ chối mãi làm ổng truy ráo riết cả tháng trời mới giải quyết xong. Xong việc ai về nhà nấy, từ đấy bớt gây chiến.
…
Ở nhà
Còn ở nhà thì cái thằng em tôi hay chơi bắn bi thả dụ với mấy thằng hàng xóm thì có thằng bạn học cùng lớp ở gần nhà ( không phải thằng kia ) nó quánh thằng em tôi khóc om sòm thế là tôi chạy ra trợn mắt, quát ”Ê, thằng V kia, ai cho mày quánh em tao hả?”, nó còn cười “Chỗ tao chơi ai biểu nó chen vô làm gì? “, tôi quát lại “đây là ngõ nhà tao, mày đi chỗ khác mà chơi”, vừa bực vừa lôi thằng em vào nhà không cho chơi với mấy đứa đó nữa.
…
Lớp 9
Con lớp trưởng rủ tôi đi học thêm anh văn chung với nó cho vui nên cũng ham hố theo. Học thêm anh văn mới biết tại sao mấy đứa đi học thêm đều điểm cao, đơn giản là nó biết trước đề bà cô ra nên học theo và đem theo lên chép. Nhưng tôi thì chẳng ưa cách học đó tí nào. Học để biết và tôi đã nhớ được hầu hết các cấu tạo câu từ chủ động tới bị động… từ đó điểm anh văn của tôi lại cao lên. Một hôm kiểm tra 1 tiết mà bà cô chẳng để lộ đề trước gì cả nên không biết sao mấy đứa kia bị điểm thấp chỉ được 5 với 6 trong khi đó tôi được 8, thế là bà cô dạy thêm đó lôi mấy đứa học giỏi kia ra thì thào ”bọn mày học hành gì mà kiểm tra điểm thấp hơn con … vậy hả?”, vô tình tôi nghe được câu đó và chết điếng, lại thêm lý do để tự kỷ nữa rồi.
Năm đó cũng là năm ông thầy dạy lý mới về trường, cái tên Xỉa của ông ấy được nhiều đứa lấy làm đề tài trêu chọc, thầy Tạ Xỉa đi xỉa răng, xỉa xỉa… ổng trẻ nên mấy đứa con gái hay tiếp cận để lấy lòng thì cái con lớp trưởng bị cả lớp gán cho cái tội là “yêu thầy” , thế là ghép đôi nó với thầy, ổng châm chước nên cho điểm nó cao hơn mấy đứa khác. Nhớ cái đợt trực nhật mà tôi đi trễ – trúng bữa thi và chào cờ đầu tuần nữa chứ, nên bị ổng cho tách riêng với 2 đứa nữa bị gì đó làm bài ở 1 xó khác. Làm bài môn kỹ thuật gì mà quên tên rồi, 3 đứa làm chung copy nhau nên làm nhanh nhất, làm xong ngồi chơi, lát sau ổng thu bài mấy đứa trong lớp rồi mới thu 3 đứa tôi, ỏng bảo ”làm bài được không mà nhanh dữ zậy?”, 3 đứa ngồi cười.
…
Thầy dạy toán dò bài
Lúc đó mới học xong bài tam giác nội tiếp đường tròn gì đó chẳng nhớ rõ nữa. Tự nhiên ông thầy lôi sổ ra và kêu tên lần lượt từ trên xuống dưới, ổng kêu thằng C rồi dò nó không thuộc còn cả lớp ngồi im phăng phắc sợ tới lượt, rồi ổng cho thằng C về chỗ rồi kêu tới tên tôi làm tôi giật mình và đầu óc quay cuồng vì năm lớp 9 là trình độ môn toán xuống cấp dữ dội nhất, ổng hỏi “tam giác nội tiếp đường tròn có 1 cạnh là đường kính thì có góc lớn nhất là bao nhiêu độ?”, tôi lớ ngớ trả lời “dạ, 100 độ thầy”, ổng cười lớp cũng im ru, ổng quát “cái gì?”, tôi nói lại “120 độ thầy”, … và cứ tiếp cho tới 180 độ. Rồi ổng lắc đầu cho tôi về chỗ là đặt con số 2 vô sổ và hiển nhiên tên tôi được ngồi trong sổ đầu bài của lớp. Về sau tôi mới quên độ và tự thấy nhục nhã cho bản thân chỉ vì cái góc nội tiếp đường tròn đó chỉ có 90 độ thôi (hoảng tới già).
… Bạn đang đọc truyện Tự truyện của gái xấu tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tu-truyen-cua-gai-xau/
Mấy ngày cuối kỳ 2 tự nhiên thấy chán chẳng muốn học nữa. Sắp thi tốt nghiệp rồi mà bài vở chẳng đâu vào đâu, đành để mặc cho số phận. Lúc đi thi thì có gặp con bạn thân hồi lớp 5 cũng thi cùng. Không ngờ đề thi văn lại rơi vào bài “ bánh trôi nước”, thế là trúng số, nghĩ gì viết nấy, lúc đó hận đời nên viết khí thế luôn, cuối cùng được 8 điểm môn văn. Mấy môn kia cũng tàn tàn. Ngày có kết quả thì được loại khá, mà về giả vờ buồn bã và mặt ủ rũ “con xin thông báo với ba mẹ 1 tin buồn và rất buồn “, ai cũng hồi hộp hỏi lại “ tin gì” , tôi đáp ”con đã rớt tốt nghiệp rồi, thế là từ nay được ở nhà, sướng quá” , ba mẹ buồn thiu chả muốn nói gì, chả muốn làm gì, đi gặp mấy phụ huynh của mấy thằng bạn hàng xóm thì bảo là con tôi rớt tốt nghiệp, họ ngạc nhiên nói lại “nó đậu mà, con tôi cũng đậu nữa”, thế là về tôi sém bị quánh 1 trận tơi tả vì cái tội lừa đảo.
Sắp tới ngày thi tuyển vào lớp 10 mà tôi chả màn tới việc ôn thi nữa là, chỉ mong cho rớt để được ở nhà ( mà chả biết ở nhà để làm gì nữa), thi theo bản năng và rớt không thương tiếc.
Về nhà tuyên bố là không muốn học nữa, mẹ lôi đầu ra chửi “mày không học thì làm gì hả, đi hốt cứt vô ăn à?”, tôi im lặng chẳng nói gì cho tới ngày mấy đứa nô nức nộp đơn vào trường bán công. Lúc ấy ở đó chỉ có 1 trường chuyên, 1 trường công lập, 1 trường bán công và 2 trường tư thôi, mà trường bán công đó có ký ước sắp nâng lên thành trường công rồi. Mẹ tôi đánh và bảo tôi đi nộp đơn để đi học, và cuối cùng vô A11, toàn bọn thành phố ăn chơi.