Vô cực
Chương 64
Trên một cành cây nọ, hai thành viên hội Hiệp Sĩ máu me đầy mình nhìn nhau. Một người trong đó lên tiếng: “Lũ quái vật hết nổi điên rồi…”
“Ờ, vụ này thật kỳ quái!”
“Có khi nào là nguyên nhân do chỗ đó gây ra không?”
“Mày xàm lồn quá! Cái khu vực bí ẩn trong rừng nguyên sinh gì gì đó chỉ là tin đồn nhảm thôi!”
“Haizz mày thật thiếu sự mơ mộng! Mà tụ tập đủ học sinh chưa? Tụi nhỏ mà có chuyện gì là hội mình mệt!”
“Chậc, chưa… còn thiếu hai đứa!”
“Haiz, hy vọng tụi nó chỉ lạc ở đâu đó thôi…”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/
Trong Rừng Nguyên Sinh, có một khu vực đặc biệt bởi quanh năm bị sương mù che khuất. Hiệp Hội Thám Hiểm Gia đã đặt ra lệnh cấm đối với việc tiến vào khu vực này, lý do vì có quái vật hung dữ 8 sao. Nhưng vẫn có nhiều lời đồn đoán rằng Hiệp Hội và Chính Phủ muốn che giấu thứ gì đó.
Từ đó, có nhiều kẻ tò mò muốn vào xem bên trong thực sự có cái gì. Nổi tiếng nhất phải kể đến một Vtuber người Việt đã thực hiện thử thách khám phá khu vực này. Nhiều người rất chờ mong video của anh ta, nhưng tiếc thay, anh chàng kia không hề trở về để đăng video cho mọi người.
Qua nhiều năm, độ hot của khu vực trên giảm và dần đi vào quên lãng. Chỉ có một số ít người mới nghe thì còn hứng thú, đa phần đều tin Hiệp Hội.
Lúc này, đứng trước màn sương dày đặc, người đàn ông đã hạ sát con Rắn Titan khẽ thở một hơi, sau đó nhắm chặt mắt rồi phóng đi.
Hai tay ông ta vẫn nắm chặt đầu và thân con rắn.
Băng qua màn sương, người đàn ông chạy thẳng, cây cối xung quanh bị cái xác con rắn quật cho ngã.
Chạy mãi không biết bao lâu, người đàn ông cũng ra khỏi màn sương, đón chờ ông ta vẫn là một khu rừng, nhưng cây cối nơi đây ít hơn, cũng thấp hơn so với bên ngoài.
Người đàn ông gầm lên một tiếng, chim chóc trong rừng bay tán loạn. Ngay sau đó, có một nhóm người phụ nữ chạy ra.
Cả thảy có 4 người, ai cũng ăn mặc hết sức đơn giản, dùng lá cây kết thành áo và váy.
Người đầu tiên là một phụ nữ tầm U40. Dáng người có chút đẫy đà, vú to ngồn ngộn, mông cong quắc.
Người thứ hai trẻ hơn một chút, chân dài nhất trong 4 người, gương mặt có nét ngoại quốc.
Người thứ ba đâu đó 25 tuổi, mang một cặp kính cận, tóc ngắn mái chéo, gương mặt có nét trí thức.
Người cuối cùng là một thiếu nữ còn khá trẻ, chắc chưa tới 20 tuổi, đôi mắt to tròn dễ thương.
Cả bốn người đều tỏ vẻ cung kính đối với gã đàn ông kia. Ông ta nhìn quanh một lượt liền quăng đầu con rắn xuống, sau đó chỉ vào cô nàng đeo kính và người phụ nữ đẫy đà.
“Ăn! Ăn!”
Người đàn ông nói bằng một thứ ngôn ngữ vụn vỡ nào đó, rất khó để hiểu, chỉ những cô gái ở đây mới biết ý của ông ta.
Sau đó, ông ta lại chỉ tay vào 2 người còn lại.
Họ thoáng rùng mình, sau đó bước đến bên cạnh ông ta.
Hai tay hai cô, ông ta nhảy một phát đã vọt vào hang động nằm cách rất xa.
“Phù may quá… hôm nay không phải mình!” Cô gái đeo kính thở phào.
“Ừ! May là có lính mới, chứ mỗi chị em mình sao chịu được!”
Lính mới ở đây chính là cô bé trẻ tuổi kia.
“Thôi hai chị em mình lo làm thịt con rắn này đi!”
Nói rồi, hai người móc ra mấy con dao để xẻ thịt Rắn Titan. Loại dao cả hai dùng đều làm từ nguyên liệu đặc biệt, dễ dàng cắt đi lớp vảy cứng của con rắn.
Cô gái đeo kính này là vô cực giả 3 sao, xử lý cái xác này không phải chuyện khó khăn gì.
Rất nhanh, hơn một nửa thân con rắn đã được xử lý xong, thịt được lóc ra thành từng miếng, đặt trên các chiếc lá chuối.
Họ chỉ định làm một nửa thôi, dù sao thịt quái vật cấp cao để vài ngày vẫn chưa thối rửa.
Nhưng cô gái đeo kính chợt phát hiện ra điều gì đó.
Nàng tay dùng mu bàn tay để đẩy gọng kính, bước từng bước lại chỗ cái bụng rắn.
“Sao vậy?”
Người phụ nữ đẫy đà hỏi.
“Loài rắn này hay ăn tạp, nuốt hết mọi thứ, có khi trong bụng nó có thứ gì đó…”
“Mổ ra xem thử!”
Cả hai cùng nhau phối hợp, rạch bụng con rắn ra. Lúc này, một thứ chất dinh dính đổ ra, mùi đắng nồng nặc khiến hai người bịt mũi. Cô gái đeo kính thò tay vào, rốt cuộc tìm được thứ gì đó, liền kéo ra.
“Đây… đây là…”
Ánh mắt cả hai tựa như đóng băng.
Trước mặt họ, một chàng thiếu niên đang ôm chặt cây kiếm, cả người dính đầy chất dịch nhớp nháp.
Hắn chính là Quân!
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/
Bạch bạch bạch!
Âm thanh da thịt va chạm vang vọng.
Người đàn ông đầu trọc kia gồng mình đẩy con cặc dài ngoằng vào nơi sâu nhất của cô gái có gương mặt ngoại quốc. Nàng ta trợn tròn hai mắt, miệng há to, thở gấp liên hồi.
Ở phía dưới, thiếu nữ có đôi mắt to tròn kia đang bú lấy bìu dái to như túi rượu của tên đàn ông.
Khung cảnh này thật khiến bao tên đàn ông ghen tị. Cớ sao một kẻ xấu xí, ăn nói không rõ ràng, mặc đồ thì chẳng khác gì thời nguyên thủy như vậy lại được tận 2 cô gái xinh đẹp phục vụ chứ?
Nhưng nếu biết tên đàn ông này còn 2 bà vợ xinh đẹp nữa, chắc sẽ đổ máu mũi mà chết vì tức.
Làm tình xong xuôi, gã đàn ông bỏ mặc 2 cô gái, vuốt vuốt con cặc đi ra khỏi hang.
“Chị Hanah… em phải chịu cảnh này đến bao giờ nữa?”
“Chị không biết My à… có lẽ là vài năm nữa…”
“Sẽ có người cứu chúng ta?”
“Ừm!” Hanah không dám nói cho cô bé này biết ý nghĩ của mình.
“Làm gì có ai cứu được chúng ta? Vài năm nữa chúng ta sẽ chết tại đây thôi!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/
Tên đàn ông ra khỏi cửa hang, liền nhảy lên cao, cảnh vật xung quanh lọt vào tầm mắt. Hắn hướng về một chiếc hồ nằm cách hang động vài cây số.
Nghiêng người một cái, tên đàn ông tựa như được một lực đẩy nào đó tác động, đưa cả cơ thể về phía chiếc hồ.
Thân hình to lớn nhào xuống hồ, khiến nước trong hồ dâng lên vài mét.
Quanh hồ nước chỉ có một cái cây duy nhất, cái cây này to lớn, cành cây uốn lượn, bên trên những tán lá có vài ánh sáng kỳ lạ dập dờn. Cái cây này mang đến một cảm giác tươi mát kỳ lạ, tựa như có thể chữa lành tâm hồn cho bất kỳ ai.
Nhìn cái cây, ánh mắt vốn luôn dữ tợn của tên đàn ông lại tỏ ra hết sức tôn kính.
Ông ta tắm rửa xong xuôi liền trở về ngủ một giấc tới tối. Tỉnh dậy thì thấy bữa tối thịnh soạn đã chuẩn bị xong. Cô gái đeo kính và người phụ nữ đẫy đà đã chế biến 3 món cho bữa tối hôm nay. Đầu tiên là thịt rắn nướng, tiếp đến là canh thịt rắn, cuối cùng là rắn băm xào xả.
“Guh!”
Tên đàn ông thèm nhỏ dãi, hất các cô gái đang đứng xung quanh ra, một mình ăn sạch. Hắn ta chỉ chừa lại một ít thịt nướng và canh thừa cho 4 người nữ. Họ cũng không dám ý kiến gì, cúi gằm mặt xuống ăn.
“Thịt này thơm quá!” My vui vẻ nhìn về phía cô gái đeo kính: “Chị Tú với cô Hạnh tay nghề khéo quá!”
Tú là cô gái đeo mắt kính, trước lời khen của My chỉ cười nhạt một cái. Hạnh là người phụ nữ đẫy đà không quan tâm lắm, ánh mắt cứ nhìn tô canh làm bằng đá, nửa muốn đưa lên húp, sau đó lại đặt xuống.
“Chị sao vậy?” Hanah hỏi.
“Không sao…” Hạnh cười trừ.
Ăn xong xuôi, cả 4 cô gái quỳ dưới giường của tên đàn ông, hắn ta nhìn qua một vòng, kêu lần lượt các cô gái lên chiếc giường được trải rơm.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/
Làm tình xong xuôi, tên đàn ông ngã lưng xuống đánh thêm một giấc nữa. Bốn cô nàng lúc này vội đi tắm rửa.
Họ tắm ở một dòng suối nằm ngay cạnh hang động.
“Nhiều quá!” Hạnh đưa tay xuống lồn, cố móc ra đống tinh dịch màu xanh lá mà tên đàn ông kia xả vào.
Đối với những người phụ nữ ở đây, khoảnh khắc thoải mái nhất có lẽ là lúc tắm rửa. Bởi vì sống chung với kẻ kia, họ luôn cảm thấy bản thân mình không sạch sẽ.
“Gần đây ông ta yếu hơn thì phải!”
Hanah nói.
“Ừ, cũng có thể là do không có hứng!” Hạnh đáp.
My nghĩ ngợi gì đó, lại nói: “Em thấy hôm bữa lúc làm tình với em, ông ta lấy ra bức hình của một cô gái nào đó, liếm láp dữ lắm. Sau đó bỏ vào miệng nuốt chửng.”
“Vậy nghĩa là sắp có người mới vào…”
Cả 4 trầm mặc. Trong những người ở đây, không ai muốn có thêm một cô gái rơi vào bi kịch của họ – bị nhốt tại cái lồng giam chết tiệt này, biến thành đồ chơi của gã quái gỡ kia.
Thấy Hạnh đứng ngẩn người, Tú có chút suy tư. Hạnh vốn là một người phụ nữ có gia đình, cô đang sống cùng chồng và con trai. Nghề nghiệp trước đây là nhân viên văn phòng nhỏ ở công ty nhà đất. Gia đình cô cũng không mấy yên ấm khi người chồng lại là một tên không có ý chí tiến thủ, hắn suốt ngày hô hào mình sẽ làm cái này, cái kia, nhưng thực chất chẳng làm gì. Gia đình nhỏ này đều do một tay Hạnh chống đỡ.
Vào năm ngoái, Hạnh trên đường đi làm về bị bắt cóc. Bọn bắt cóc chuốc thuốc cô. Cho đến lúc tỉnh dậy, cô thấy mình đang bị gã đàn ông kia hiếp dâm.
Xong xuôi mọi chuyện, gã đàn ông chẳng thèm trói Hạnh, để cô tự do muốn chạy đi đâu thì chạy. Hạnh liều mạng bỏ trốn, băng qua khu rừng rậm rạp, Hạnh thấy một lớp sương mù dày đặc đang chờ mình. Cô lúc này chỉ muốn về nhà nên đâm đầu vào màn sương. Kết cục, cô chạy mãi, cuối cùng quay lại vị trí ban đầu.
Thử hơn 10 lần, Hạnh thật sự tuyệt vọng, cô mãi không thể chạy khỏi màn sương này.
Cuối cùng, cô đành nhẫn nhịn chịu đựng làm đồ chơi của gã đàn ông kia. Trong đầu cô nhiều lúc tràn ngập ý niệm tự sát, nhưng nhớ đến gia đình nhỏ của mình, cô vẫn cố nhẫn nhịn, hy vọng một tương lai có thể về nhà.
Nhưng cô đã ở đây tận 2 năm rồi!
Tú nhìn sang cô gái có gương mặt ngoại quốc Hanah. Nàng ta là người gốc Việt lai Pháp. Với chiều cao vượt trội và gương mặt xinh xắn, Hanah cực kỳ thích hợp với nghề tiếp viên hàng không. Nghề này mang vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng bên trong lại ẩn chứa nhiều vết nhơ. Đơn cử là chuyện tiếp viên hàng không lên giường với khách VIP diễn ra thường xuyên như cơm bữa. Hanah cũng dính vào những cuộc phiêu lưu tình ái trên. Thỉnh thoảng trong vài chuyến bay, cô sẽ chọn một gã đại gia nào đó, dùng nhan sắc để quyến rũ hắn ta ngủ với mình, cuối cùng vòi vĩnh một khoản tiền lớn.
Việc này cứ thế lặp lại, cho đến cái ngày định mệnh ấy, Hanah chọn một tên khách bảnh bao, trên người gắn đầy thứ đắt tiền, có sức dụ người khủng khiếp. Cùng hắn vào khách sạn, Hanah vốn tưởng sẽ có một đêm mặn nồng và kiếm chác số tiền khổng lồ phía sau, nhưng bất ngờ thay, nàng bỗng dưng bất tỉnh sau khi nhấm nháp ly rượu vang.
Khi tỉnh dậy, thứ nàng thấy chính là gã đàn ông xấu xí kia.
Cuối cùng, Tú đảo mắt sang cô bé My. Đây là đứa trẻ vô cùng tội nghiệp. Cô bé sinh ra trong gia đình nghèo khổ ở miền Tây. My bị chính cha mình bán cho tổ chức buôn người nọ. Ngay sau khi đưa My ra khỏi nhà, tổ chức này đánh chuốc thuốc cô bé, khiến My bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, thứ My thấy đầu tiên cũng chả khác gì Hạnh hay Hanah.
Ngày qua ngày, những cô gái này bị hành xác, họ nửa muốn chết đi, nửa lại không cam lòng.
Hy vọng thoát ra ngoài của họ mỏng manh như ngọn nến trước gió vậy.
Nhưng vào hôm nay, Tú có dự cảm ngọn nến ấy sẽ bùng cháy!