Vườn hồng
Chương 8
Nhà mặt phố, bố làm to!
Cái câu nói mà những kẻ con ông, cháu cha hay dùng để thể hiện địa vị trước mặt người khác!
Công – một gã có máu mặt trong giới công chức, nhưng vì tham nhũng và ăn hối lộ nên đã bị giáng chức, chuyển đơn vị công tác về vùng sâu vùng xa.
Hiện tại gã đang làm chủ tịch UBND xã Đông Thanh, một xã nhỏ ở thành phố Đà Lạt này.
Công là một người có dã tâm cực lớn, gã có cái chí không muốn bị người ta đè đầu cưỡi cổ nhưng bản tính của gã lại rất thích đè đầu cưỡi cổ người khác.
Lăn lộn nhiều năm trong giới công chức, vơ vét từ trên xuống dưới, qua cái độ tuổi trung niên thì gã cũng húp được kha khá “món hời” là tiền bạc từ mồ hôi nước mắt của dân chúng đóng góp lên.
Sau khi chuyển đến xã Đông Thanh, trong những năm gần đây Công có vẻ ăn nên làm ra, Đông Thanh vốn là một thị xã hẻo lánh và vắng vẻ, đồi núi trập trùng, tại đây gã đã tậu cơ ngơi cho chính bản thân mình, có lẽ gã muốn dùng nơi đây làm chốn an thân dưỡng già về sau.
Trong cái đình hóng mát mang trên mình kiểu cách kiến trúc thời phong kiến được xây dựng chính giữa một hồ nước thật lớn, nào là đá núi ghép lại làm ngọn tiểu sơn, nào là thác nước cao gần chục mét, trong hồ nuôi vài con cá Koi, cá chép Nhật đủ loại màu sắc, toàn bộ nơi đây đều là “hàng” nhân tạo nhưng khi ở trong đó, người ta có cảm giác như đang hòa mình với thiên nhiên hoang dã vậy.
Công đang ngồi ăn bánh in tại cái đình nhỏ, mắt gã thong thả ngắm nhìn núi đồi thấp thoáng phía xa xa, những ngọn thông cao chót vót xanh bạt ngàn, người gã toát lên cái vẻ chững chạc, uy nghiêm của một tay chơi thứ thiệt.
Ting! Tang! Hò ớiiiii ơiiiii! Dí dầu cầu ván đóng đinh… ớ đóng qua đóng lại… ớ cây đinh nó cong vòng!
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Công chỉ hơi liếc mắt một cái rồi cười mỉm, gã nhấp chén trà nóng trên môi, giọng trầm ổn nghe máy.
– À lô!
– Anh… ông… ông là ai vậy? Tại sao ông lại có những đoạn phim đó? Ông muốn gì ở tôi?
Vừa mới nghe máy, truyền vào lỗ tai Công là một giọng phụ nữ ngọt ngào nhưng có vẻ nóng nảy và lo lắng vô cùng.
– À! Phải Nhung đấy không em? Mới xa cách có vài chục năm mà em đã quên người bạn năm nào rồi!
– Ông là ai?
– Anh, Công con bố Lý đây! Người mà hồi cấp ba từng theo đuổi em suốt hai năm trời đấy, giờ em nhớ chưa?
– Ah! Anh… anh Công… tại sao anh lại có trong tay những thước phim kia? Anh muốn gì? Tôi nói trước, anh mà làm bậy là tôi sẵn sàng để cho công an vào cuộc xử lý đấy!
– Ha! Công an? Pháp luật? Bình tĩnh nào em gái! Đừng làm căng với anh nếu em không muốn bản thân trở thành cái đích cho người đời họ cười nhạo chỉ trích!
– Vậy anh muốn gì? Anh cần tiền phải không? Nói đi, bao nhiêu anh mới chịu xóa bỏ những đoạn phim kia? Tại sao anh không chịu buông tha cho tôi vậy hả?
– Hmm! Tiền? Tiền thì anh đây không thiếu! Thôi để anh nói ngắn gọn như vầy nhé! Anh cho em thời gian 2 ngày để suy nghĩ, nếu em đồng ý gặp mặt nói chuyện thì sáng thứ 6 tuần này em ra đứng ở đầu đường lớn trước thôn, sẽ có người tới đón em! Mà anh nhắc trước cho em biết, đây là bí mật riêng giữa hai chúng ta, em đừng có giở trò sau lưng anh, sự kiên nhẫn của anh có hạn đó, haha!
– Tút… tút… tút!
Cuộc hội thoại nhanh chóng kết thúc trong sự mập mờ. Ở đầu dây bên kia, bà Nhung sau khi buông cái điện thoại xuống thì vẻ mặt như người mất hồn, hai mắt đẫm lệ, trong lòng bà lúc này ngổn ngang đủ mọi loại cảm xúc mà cảm xúc ấy rối như tơ vò khiến bà sầu khổ vô cùng.
Thấy người má chồng hiền lành vui vẻ ngày nào giờ bỗng trở nên như vậy, Hồng ở cạnh bà cũng lo lắng lắm nhưng nàng không biết phải làm thế nào cho phải.
Nói thật, lúc Hồng vừa nhìn thấy đoạn phim kia, bản thân nàng cũng cảm thấy sốc lắm, ở đời ai lại làm ra cái chuyện loạn luân như vậy chứ? Đó là trái với luân thường đạo lý của xã hội, nhưng ở đâu đó trong thâm tâm Hồng vẫn tin tưởng bà Nhung, người má chồng từ trước tới giờ vốn rất cưng chiều nàng.
– Hồng!
– Dạ con đây má!
– Chuyện hôm nay, má xin con… xin con hãy giữ bí mật dùm má, nếu chuyện mà tới tai ba con với thằng Đạt… trời ơi chắc má sống không nổi! Con ơi, con giúp má nha! Hức! Hức!
– Dạ… má ơi má bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà! Con biết phải làm như thế nào, má tin con nha má! Thôi, giờ từ từ rồi mình nghĩ cách nha má, để con xuống soạn cơm đem ra cho ba với anh Đạt!
Hồng ôm má chồng rồi lựa lời dỗ dành, có lẽ đối với bà Nhung, Hồng bây giờ là một điểm tựa duy nhất đáng để bà tin tưởng.
Cả ngày hôm đó, bà Nhưng cứ lơ mơ, hồn ở một nơi và xác ở một nẻo, nhiều lúc chồng gọi mà bà cũng không để ý, khiến ông Tâm cảm thấy bực mình trong lòng.
Và… thứ tư dần khép lại sau màn đêm u tối đầy thấp thỏm lo âu, vậy là chỉ còn lại 1 ngày để cho bà Nhung quyết định.
Chiều thứ năm, khi cả hai vợ chồng đang cặm cụi bên luống hoa hồng dưới chân đồi, bà Nhung rụt rè tiến lại cạnh ông Tâm rồi nói nhỏ:
– Ông à! Nhà ông cậu tư ở dưới quê chuẩn bị tổ chức đám sinh nhật cho tụi nhỏ, hôm qua mợ tư mới gọi điện lên kêu tui về chơi mấy hôm, sẵn phụ cậu mợ nấu đám luôn!
– Ờ! Ủa mà mấy ông mấy bà đó mọi năm có liên lạc hỏi thăm gì nhà mình đâu? Sao năm nay tự dưng gọi điện rồi còn kêu về chơi, kỳ thiệt!
Ông Tâm tỏ ra ngạc nhiên, tại ông thấy lạ nên mới nói như vậy, dòng họ trước giờ nào có ai hỏi han gì, giờ đùng cái nhờ vả thì ai mà không thắc mắc.
– Ừ, tui thấy cũng lạ, nhưng giờ họ nhờ thì mình cũng về cho có lễ, nói gì cũng là dòng họ với nhau, không có tình thì cũng có nghĩa! Vậy mai ông đi với tui nghe!
Làm vẻ đồng quan điểm với chồng, bà Nhung hơi liếc nhìn chồng, thấy ông Tâm vẫn loay hoay nhổ cỏ thì bà mới ngỏ ý rủ ông về chung, nhưng thực chất bà biết còn lâu ổng mới chịu đi.
– Thôi thôi! Bà coi sắp xếp rồi đi về dưới phụ gì thì phụ, chứ tui ở trên này công việc bù đầu bù cổ, đâu có rảnh rang mà đi tới đi lui! Có thì kêu tụi thằng Đạt hay con Hồng gì đó về chung cho vui!
Đúng như bà dự đoán, ông Tâm từ chối ngay.
– Vậy thôi để tui chút xíu tui soạn đồ rồi về, cũng đâu có gì, để tụi nhỏ trên này cho nó mần phụ ông!
Bà vợ cứ xà kẹo xà kẹo lại làm ông Tâm nhức cái đầu, tính ông vốn không có ưa mấy người họ hàng bên nhà vợ, cũng vì mấy lần tranh chấp đất đai lúc còn ở Cần Thơ nên hình như ông hận cho tới giờ, vậy là sau một hồi kèn cưa, ông cũng đành ậm ừ để cho vợ về quê ít hôm.
Sáng hôm sau, đợi cho cả nhà đã ra đồi làm việc hết, bà Nhung mới sửa sang quần áo, xịt xíu nước hoa cho thơm tho rồi xách cái túi nhỏ lên lặng lẽ rời khỏi nhà.
Hôm nay bà diện đồ bộ như dân công sở, quần tây đen với áo sơ mi trắng dài tay, chân đi đôi guốc cao gót màu đen, đeo thêm cái khẩu trang màu hồng cùng cặp kính chống nắng nâu nhạt, nếu chỉ nhìn dáng người thì trông bà không khác gì gái mới đôi mươi.
Vì ăn uống đều độ và có thói quen tập thể dục mỗi sớm nên vóc dáng của bà phải nói là khá đẹp, ngực nở, eo thon và mông cong tròn tự nhiên, vóc người đẹp thì dù cho có phối với đồ nào cũng thấy đẹp.
Biết giữ dáng, cho nên dù đã có tuổi nhưng bà Nhung vẫn giữ được cái nét trẻ trung của phụ nữ, vóc người mạn điệu cong cong lồi lõm kia dù ở quê hay ở thành thị thì vẫn khiến cho cánh mày râu điêu đứng cứng cu.
Bà đứng ở đoạn đường đầu thôn mà mấy ông hàng xóm đi uống cà phê ngang qua cứ ngỡ như em gái trẻ đẹp nào đó mới về quê, cả đám cứ chạy ngang là hò hét chọc ghẹo làm bà Nhung thấy ngại dì đâu luôn.
Đợi được tầm mười lăm hai chục phút thì một con xế hộp màu xanh sang trọng ùn ùn chạy tới, sau đó đón bà đi trước ánh mắt hâm mộ của mấy ông hàng xóm suốt ngày chỉ biết ngồi quán cà phê nói dóc.
Bà Nhung vừa leo lên xe, con xe có vẻ đắt tiền nên hàng họ cũng rất chi là này nọ, cái ghế salon mềm mại bằng bông ấy sao mà êm đít quá, vừa đặt mông ngồi xuống, cảm giác ấm ấm lại vừa mịn khiến bà thích lắm.
Nhưng chưa kịp thư giãn thì ở phía trước, người tài xế là một gã thanh niên đã lên tiếng nhắc nhở.
– Xin lỗi bà! Nhưng ông chủ có dặn dò, phải bịt mắt bà lại rồi chúng ta mới có thể di chuyển tiếp!
Sau đó gã ta đưa cho bà một miếng vải đen, có lớp lông thú mịn màng ở mặt ngoài, yêu cầu bà bịt mắt lại để bảo mật an toàn tuyệt đối.
– Hứ! Người ta cũng đâu có biết đường xá gì! Cứ y như bắt cóc không bằng!
Bà Nhung nhận lấy miếng vải, giọng đỏng đảnh hứ một tiếng yêu kiều làm gã thanh niên nghe mà đỏ mặt chỉ biết gãi đầu cười cho qua chuyện.
Sau lưng anh ta, người phụ nữ này sao mà quyến rũ quá, dú một dú, đít một đít, cái quần tây kia cứ ôm sát hai bắp đùi và cặp mông tròn trịa làm gã chỉ biết ao ước rồi chảy nước miếng.
“Người phụ nữ của ông chủ, sao mà chất lượng quá!”
Gã thầm nghĩ trong đầu, tất nhiên đấy chỉ là suy nghĩ của một tên đánh xe quèn mà thôi.
– Rồi đó! Giờ mấy người muốn làm gì tui thì làm, muốn chở đi đâu thì chở! Hứ!
Như con gái mười tám, bà Nhung sau khi bịt mắt lại thì nguýt giọng một cái, tiếng nói nửa ngọt ngào nửa tình tứ làm gã tài xế nảy sinh lòng dâm tà.
“Muốn làm gì thì làm? Với cái thân hình ấy, cặp dú, bờ mông, đôi môi chúm chím… trời ơi có chết không chứ?”
Gã thầm nghĩ trong lòng nhưng vội nói:
– Dạ! Em đâu có dám làm gì chị, chị mà có gì thì ông chủ ông đánh em chết! Mà công nhận, chị là người phụ nữ đẹp nhất từ trước tới giờ em gặp, ở chị toát lên cái vẻ lạnh lùng quyến rũ khiến em nhìn mà ngất ngây! Haha!
– Hứ! Tui già rồi, đẹp đẽ gì đâu! Cậu đừng có mà dẻo miệng! Chỉ có ông chủ của cậu khoái nhai loại “cỏ già” này thôi!
Gã thanh niên cười khan, nịnh bà Nhung mấy câu rồi vội nổ máy đạp ga phóng vèo đi trong tiếng càm ràm của bà Nhung ở ghế sau, nếu không đi, gã sợ chút nữa sẽ kìm nén không được lại đè người phụ nữ này ra đâm cặc vào lồn thì lại khổ.
Còn bà Nhung, phụ nữ ai mà không thích người khác khen mình đẹp chứ, dù biết kia là những lời nói xạo nhưng trong lòng bà cũng thấy vui vẻ và bớt lo lắng phần nào.
Trên đường đi, bà Nhung liên tục kiếm chuyện để nói, nào là dò la tin tức, đường xá rồi cả tên của người tài xế nhưng cậu thanh niên kia rất kín miệng, chỉ toàn ậm ừ nói tránh đi khiến bà Nhung chỉ biết ngậm đắng nuốt cay trong im lặng.
Chiếc xe vi vu trên núi đèo cheo leo, bon bon đâu đó độ hơn tiếng đồng hồ thì dừng lại trước cổng một căn biệt thự sang trọng được thiết kế kiểu Pháp.
… Bạn đang đọc truyện Vườn hồng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vuon-hong/
– Ư… ư… ư… Chị sướng… chị sướng quá Phúc ơi… địt chị đi em… ahhhh…
Công nằm sõng soài trên chiếc giường nệm êm ái, cả người trần truồng, tay gã cầm lon Ken mát lạnh còn một tay thì mân mê con cặc tồng ngồng, hai mắt dán chăm chăm vào màn hình cái tivi siêu mỏng treo trên bức tường đối diện.
Trên tivi chính là đoạn phim do chính bà Nhung đóng vai chính, với tựa đề là Chị Dâu Hứng Tình.
Tuy nhiên, một điều đặc biệt kỳ lạ ở Công khiến cho người ta phải tò mò, đó chính là con cặc của gã.
Con cặc của gã ngăm đen, đầu khấc đỏ hỏn và nhọn hoắt, thân cặc rất to và dài, bề rộng xấp xỉ 2 ngón tay và vắt ngược lên thì đầu khấc che mất lỗ rốn, lạ thay, đùm dái của gã lại không thấy đâu.
Nói đến đây, nhất định phải nhắc về một quá khứ li kỳ của Công, cũng từ cái quá khứ này mà gã có được biệt danh Công Cặc Lỏ và Công Một Tiếng. Vì từ trước giờ gã đi chơi gái thì ít nhất khoảng một tiếng mới có thể xuất tinh mà không hề cần chất xúc tác hỗ trợ, khiến gã có siêu năng lực hành xác mấy em gái đến chết đi sống lại.
Chuyện là như vầy, ngày trước lúc còn bé gã đi chơi cầu trượt, không may té đập trứng dái vào thành cầu làm cả hai trứng chạy tọt vào vùng trong bụng gần bóng đái.
Dù đã chạy chữa đủ thầy, từ đông y tới tây y nhưng đều bó tay, không có cách nào kéo ngược hai trứng dái ra y như cũ được, vả lại bác sĩ nói với gã chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến khả năng sinh lý và việc duy trì nòi giống của gã, cho nên Công cũng tạm yên tâm, lâu ngày dài tháng gã còn thích và không quan tâm đến vụ trứng dái trứng cút nữa.
Và cũng từ đó… cái tên Công Cặc Lỏ ra đời rồi khấu đảo giới võ lâm dâm tà, khiến cho bao nhiêu thiếu nữ, tiên nữ, dâm nữ phải rên la thảm thiết dưới con cặc kia!