Yêu nữ quầy bar 2
Chương 96
Thường có câu “một núi không thể có 2 hổ.”. Ngay đến thú vật cũng có bản tính ác nghiệt huống chi là con người.
Ông bà ta vẫn thường dạy, phụ nữ đẹp là loài hung hiểm nhất. Lẽ dĩ nhiên các cô này trời sinh cạnh tranh nhau. Một trong hai tốt nhất đừng xuất hiện, vậy thì người còn lại mới có thể là người tuyệt vời nhất.
Tuy nhiên, ganh ghét trời sinh cũng chưa phải mâu thuẫn chính của 2 chị em họ.
Vốn có câu: “Vì tình mà đâm ra hận.” 1 Chữ tình tưởng như vô hạn, nhưng trên đời không ai nguyện nhường lẫn nhau. ” – Tất nhiên năm đó chữ tình này cũng trói buộc 2 mỹ nữ đệ nhất Hà Thành.
Câu chuyện của mụ Lý lại đến hồi gay cấn, mối quan hệ tay ba này chính là cơ sở cho mọi rắc rối nảy sinh về sau.
“Mẹ kiếp, đàn ông thời nay đều là loại đàn ông lòng lang dạ sói, trên giường 1 đằng, chấm đất 1 nẻo. Đặc biệt Lee Phong Lưu lại càng đốn mạt! Nếu không thì sao Lý Nương này lại ra nông nỗi hôm nay…” – Lý Ma Ma vừa cười vừa nghiến răng chửi rủa, như thể rất nhiều năm tháng về trước gặp phải biến cố chi kinh người lắm. Và hẳn là Lee Phong Lưu đối xử tệ bạc với bà ta chứ không hề 1 lòng 1 dạ yêu thương như người ta vẫn tưởng tượng.
Hoàng Tử vội vàng hỏi: “Hắn đã lợi dụng Nương ra sao?”
“Hừ. Nếu không có Nương giúp đỡ những ngày khởi nghiệp thì Lee Phong Lưu còn lâu mới leo lên cao thế. Lãnh đạo cave miền bắc à? Haha, nghe mà tức cười.”
Thì ra ban đầu Lee Phong Lưu yêu Lý Ma Ma, 2 người yêu nhau say đắm nhưng cũng chính Má Nuôi là người xuất hiện cướp đi tất cả.
Lee Phong Lưu có ngày hôm nay là nhờ vào Lý Ma Ma! Đúng vậy. Tôi cho rằng đây là 1 trong những câu hiếm hoi đúng sự thật. Ngày đó Lee Phong Lưu không có nhiều tiền, chỉ có duy nhất tài năng và hoài bão. À không, hắn ta còn có vẻ ngoài không chê vào đâu được. Vậy nên thành công quyến rũ Lý Ma Ma dâng hiến vì mình.
“Khoảng thời gian đầu, mặc dù nguồn vốn của hắn khá mạnh nhưng vẫn còn thiếu 1 khoản tương đối. Thời điểm đó có thể vay mượn ở đâu đây? Vậy nên đành tìm đến Nương. Tìm đến rất nhiều lần, của cải trong nhà lần lượt ra đi. Năm đó Lee Phong Lưu dùng tiền lót đường tiến thân, tài sản của Nương đã dùng hết rồi, cả đến đồ cổ trong họ tộc cũng phải đem đi bán, món này món kia, nhiều món quý giá thậm chí không thể đo đếm được ấy vậy mà cũng phải cắn răng bán cho người ta. Bấy giờ nghĩ lại thật là có lỗi với ông bà, tổ tiên nhà họ Lý.”
Đây là 1 lời trần tình thật tâm của Lý Ma Ma, chí ít những đạo lý mụ nói là sự thật, cảm giác day dứt vẫn là sự thật.
“Rồi sau đó có tiền thì sao? Trở thành đại gia chưa chắc đã có nguồn cung ứng gái thật sự tốt. Việc này thì đơn giản thôi. Quá đơn giản so với Nương là đằng khác. Lúc bấy giờ Nương mới tìm đến bọn buôn gái Sáu Bạc, Yên Nhung, Cẩm Hào… bọn nó là con cháu trong họ tộc đương nhiên đều nghe lời Nương. Ta chỉ cần hô 1 cái thì chuyện gì cũng xong. Bọn nó đồng ý bắt tay làm ăn với Lee ngay. Mẹ kiếp, vậy là lại thêm 1 ân huệ nữa. Lee Phong Lưu nợ ta, nhưng tên khốn đó chưa bao giờ trả.”
“Thằng khốn lừa đảo, tráo trở, hạng người như hắn đáng lý phải chết từ 10 năm trước mới phải.” – Hoàng Tử nghiến răng ken két nói: “Sau này nhất định con sẽ xả chết hắn. Nương yên tâm. Bây giờ con đã hiểu nỗi khổ của Nương rồi. Thù này nhất định phải tính. Nương có kế sách nào giết hắn cứ nói, cho dù có mạo hiểm thế nào con cũng làm!” – Gã vừa nói vừa quơ tay đập luôn tách trà trên bàn làm mấy người chúng tôi giật thót.
Hoàng Tử là con người thẳng tính. Gã không hề hữu dũng vô mưu, thực ra rất biết tính toán là đằng khác nhưng trong nhiều trường hợp vẫn mất đi sự điềm đạm cần có. Dù sao, những việc Hoàng Tử làm chưa bao giờ khiến Lý Ma Ma thất vọng. Chẳng trách bà ta hoàn toàn tin tưởng vào Hoàng Tử, còn ưu ái xem hắn ta như nhân tình. Tôi không nghĩ Lý Ma Ma thực sự yêu thích Hoàng Tử, chỉ cho rằng bà ta nhất thời bị thân hình rắn rỏi kia hấp dẫn mà thôi. Vả lại, Hoàng Tử là tay sai đắc lực nhất, bà ta đương nhiên phải hết lòng hết sức chăm sóc cho gã rồi.
Chẳng thế mà Lý Ma Ma quyết định nhìn Hoàng Tử bằng ánh mắt sắc lẻm, ánh mắt này biểu trưng cho phong thái làm chủ.
“Sao hả? Bây giờ đã hiểu vì sao Nương quyết định trả thù Lee rồi chứ? Còn dị nghị gì nữa thôi?”
Hoảng Tử ngẩn ra đáp: “Lúc trước không biết Nương đừng để bụng. Bây giờ thì hiểu ra rồi, hiểu ra rồi. Bây giờ con và Nương bàn sang chuyện giết chết hắn đi thôi!”
Lý Ma Ma hài lòng gật đầu. Chủ đích của mụ là giải thích rõ ràng mọi chuyện với Hoàng Tử để gã không còn bận tâm, toàn tâm toàn ý phò tá cho bá nghiệp của mình. Mục đích của mụ đã hoàn toàn đạt được. Câu chuyện xưa kia quá mức thành công, thành công ngoài mong đợi. Chỉ có điều, nói dài nói dai, nói mãi mà Lý Ma Ma vẫn tuyệt chưa hé răng về kế sách giết chết Lee Phong Lưu.
Mấy người chúng tôi đè nén tâm trạng hồi hộp, tiếp tục chăm chú quan sát tình hình trước mắt.
Ở trên ghế sofa 2 mẹ con nhà cầm thú ôm ấp nhau thủ thỉ. Hoàng tử nhìn mẹ nuôi gã với ánh mắt chứa chan thâm tình. Gã đưa bàn tay mơn trớn trên tai xuống cổ Lý Ma Ma, hôn nhẹ lên vành tai ấy như là cử chỉ thân thương nhất. Tôi nhìn hoàn cảnh đó, từ khoảng cách không xa lắm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm đang dấy lên dần trong lòng gã. Hoàng Tử yêu Lý Ma Ma thật sự! Kiểu cách đó, thái độ đó, ánh mắt đó, giống hệt những gì tôi đã từng trải qua.
Than ôi, nhìn mối quan hệ lén lút của Lý Ma Ma và Hoàng Tử, lỗ tai tôi lùng bùng 1 trận nghĩ đến ân tình Má Nuôi ngày xưa. Má Nuôi chịu biết bao khổ cực, chịu biết bao điều tiếng, người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đã phải gánh chịu cái kết không hề có hậu.
Lúc này đây, Hoàng Tử đang hôn hít cuồng dại bà mẹ nuôi, bỗng dưng dừng phắt lại, đưa tay vuốt dọc theo mái tóc óng mượt của bà ta, dịu dàng hỏi: “Đừng sợ gì hết, anh sẽ dùng tính mạng này bảo vệ cho Nương. Lee Phong Lưu và mụ già nhất định phải chết. Mà mụ già đang ở đâu? Hình như đã trả thù được mụ rồi?”
“Đúng, đúng, kẻ thủ ác không thể sống lâu. Gió đã đổi chiều từ lâu rồi.” – Lý Ma Ma ghì chặt cổ con trai, nở nụ cười cao thâm mạc trắc.
“Vậy con mụ già dâm đãng đó đâu rồi? Mẹ kiếp, phải tuốt xác lột truồng nó ra tra tấn 3 ngày 3 đêm mới hả dạ.”
“Hahaha, anh nói bậy quá nha. Nhân phẩm không đứng đắn chút nào.” Bà ta bật cười khanh khách mắng yêu mấy câu, rồi thình lình cất giọng lạnh như băng: “Nương đã nói rồi, mụ phải trả giá. Đáng đời mụ!”
“Trả giá? Trả như thế nào?”
Cả Hoàng Tử và mọi người có mặt lúc đó đều nín thở lắng nghe. Trái tim tôi chỉ chực vụn vỡ.
Lý Ma Ma thốt lên từng chữ từng chữ một, như sóng gầm nổ vang bên tai tôi:
“Trả giá bằng mạng sống.”
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-nu-quay-bar-2/
Má Nuôi ngồi cạnh bàn, sắc mặt mệt mỏi, đêm đã khuya, nhưng bà lại chẳng hề muốn ngủ. Gió bên ngoài trời vẫn không ngừng thổi, đập vào cánh cửa sổ phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt. Má Nuôi chầm chậm ngó ra bên ngoài. Từ khoảng cách vài mét vẫn thấy rõ nền trời bên dưới tán cây đẹp như tranh vẽ.
Trời đen như mực, lúc này là thời khắc đen tối nhất của đêm. Má Nuôi lặng lẽ quay trờ về bên bàn trang điểm. Chiếc bàn cũng như đồ trang trí trong phòng khá giản đơn. Vốn Má không phải là người thích xa hoa, nên căn phòng ngủ này cũng chẳng có đồ vật gì đáng kể, trên bàn lúc này ngoại trừ đồ trang điểm cần thiết ra, còn có thêm chiếc khung thêu tròn bằng gỗ. Bà mím khẽ đôi môi, ngẩng mặt lên nhìn chính mình trong gương. Trước mặt Má Nuôi thình lình hiện ra một người phụ nữ thanh lệ đoan trang, tóc dài như mây, da trắng như tuyết, không thấy một nếp nhăn nhỏ nào.
Mỗi đêm tôi đều đến phòng Má, từ sau cái đêm định mệnh ấy. Nhiều khi không cần nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế ngắm nhìn gương mặt bà.
Má Nuôi đang chải tóc. Bà hất khẽ mái đầu, tóc xõa ra như làn nước, tay bà thon thả cầm lấy chiếc lược, tạo những nét cơ bản trên mái tóc đen dài bóng mượt.
Tôi nhớ có vị thi sĩ nào đó từng nói, thiếu nữ hà thành đẹp nhất khi cô ấy mân mê mái tóc bồ kết. Đêm hôm đó tôi cảm thấy đây chính là chân lý. Má Nuôi quả nhiên như bao người vẫn nói, là thiếu nữ đẹp nhất hà thành.
Chỉ là lúc này thiếu nữ đẹp nhất hà thành sắc mặt rất mệt mỏi. Mỗi đêm tôi đều nhìn ngắm má như thế này, đêm nào cũng pha cho Má cốc sữa rổi bình an chờ má uống cạn mới chịu đi ngủ. Hoàn cảnh lúc đó nghĩ lại nhớ da diết, nhớ cồn cào. Mặc dù đã 30 tuổi đầu, phụ nữ vây quanh không hề thiếu, nhưng cảm giác khi đó đến nay vẫn không có gì so sánh nổi.
Đêm nay tôi nhìn Má ngồi sau chiếc bàn trang điểm, Má nhìn tôi phản chiếu qua chiếc gương lớn. Đột nhiên bà mở miệng:
“Con trai, đóng giúp má cánh cửa sổ.”
Tôi làm y theo lời bà.
Giây lát sau Má lại hỏi: “Bánh Đậu Ngọt đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi, lúc con sang đây nó đã ngủ rất ngon.”
Má Nuôi thở dài, an tâm gật đầu.
Tôi đánh bạo, gặng hỏi: “Hôm nay má mệt rồi, có… có cần con bóp vai chút không?”
Tôi nói xong câu này cả gian phòng yên tĩnh như tờ. Chỉ thi thoảng vọng về tiếng gió rít vi vu.
Ánh mắt bà hơi rối bời – “ừ ừ, má quên mất con là thợ đấm bóp có nghề.”
Và rồi Má Nuôi kiên định đứng dậy, làn áo ngủ dao động như sóng nước. Chẳng mấy chốc Má đã ngồi ngay ngắn trên tấm drap trải giường giản dị. Chân bắt chéo chữ ngũ, ánh mắt bà hướng xiên xiên vào góc nhà.
Cổ họng tôi vô thức nuốt xuống mấy lần.
Đôi tay tôi lần mò trong không trung, chạm vào tấm da thịt trắng phau của bà, trong nhất thời cảm xúc nghẹn lại, tim đập thình thịch.
Trong phòng ngủ lúc bấy giờ ngập tràn một màu mỡ gà, ánh sáng dìu dịu nổi lên hương thơm thật tinh tế.