Yêu nữ quầy bar

Chương 96



Phần 96

Bố vừa hạ giọng, tôi lập tức hỏi: “Thế bà sống tiếp thế nào? Có gặp rắc rối gì từ gia đình ông và xã hội không bố?”

“Rắc rối sao? Có thể nói gì được đây? Bà vẫn sống tiếp, nuôi hy vọng chờ ông trở về, nuôi cả đứa con chung nữa”.

“Con chung là bố sao?”

“Không, là bác cả, cái thằng bờm này”.

Bố mắng 1 tiếng rồi xoa đầu tôi.

“Dù sao thì câu chuyện đã kết thúc có hậu, hơn 3 năm sau ông trở về, đứa con bắt đầu bập bẹ kêu ba ba, ba ba… rồi ông đi làm, xây dựng tổ ấm, sinh con đẻ cái đều có nghề nghiệp đàng hoàng, con đàn cháu đống như ngày nay”.

Kết thúc câu chuyện, hai bố con dừng chân ăn kem, hương vị kem ốc quế Đà Lạt, đã mấy năm tôi chưa được thưởng thức.

Vị ngọt tan trong miệng, có cảm giác như đang làm sống dậy câu chuyện tình yêu của ông nội.

Một tình yêu đẹp đẽ, cao thượng.

Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-nu-quay-bar/

Thắm của tôi, vợ yêu của tôi: Thành thật đến đáng thương!

Trong lúc ăn sáng, mẹ tôi gặng hỏi về quan hệ của tôi và chị.

Thắm lặng im không đáp, đến khi mẹ tôi kể về con đường du học, lấy bằng thạc sĩ MBA.

Chị suýt rơi nước mắt.

Và Thắm đã gật đầu công nhận tình yêu nảy sinh giữa tôi và chị.

Một tình yêu theo lý thường không được phép tồn tại.

Mẹ tôi biết chuyện con mình ở cùng 1 nhà với người yêu, rất tức giận, ngay lập tức hỏi: “Hai đứa đã tiến xa hơn chưa?”

Thắm gật đầu.

Mẹ tôi sững sờ “con… nếu thằng con cô có lỗi với con thì hãy cho mẹ nó được nói lời xin lỗi.”

Hai người bùi ngùi 1 lúc, Thắm nói ra sự thật lớn nhất, mẹ tôi suýt nữa ngất xỉu.

Sự thật: Chị là điếm!

Từ đó, mẹ tôi biết Thắm từng ở Đà Lạt vài năm, chị gặp tôi ở đây, quen biết nhau, rồi tình yêu bắt đầu từ đây.

Sau đó vì tôi, Thắm bỏ Đà Lạt xuống Sài Gòn tiếp tục con đường cũ, còn rủ tôi về ở cùng.

“Vậy là căn nhà đó của con, là căn nhà của 2 đứa ăn ngủ cùng nhau sao?” – Mẹ tôi cố gắng trấn tĩnh trong lời nói.

‘Vâng ạ’.

Mẹ đưa tay vuốt ngực.

“Cũng chính là cô, đã khiến nó không thể tập trung học hành ở năm thứ 1 đúng không?”

“Dạ đúng”.

“Sau đó vì nguyên nhân gì đó, cô ra đi, thằng nhỏ ở với bạn lấy lại cân bằng trong học tập?”

“Dạ đúng”.

“Vậy cô có nghĩ là cô nên ra đi, không nên ở gần nó nữa không? Cô khiến nó đau khổ quá nhiều rồi”.

“Con không biết, xin cô hãy hiểu cho con”.

Cuộc đối thoại giữa 2 người phụ nữ đầy kịch tính chứ không đơn giản như giữa 2 người đàn ông.

Ban đầu là Thắm van nài, tiếp theo đến lượt mẹ tôi ủy mị.

Bà đề cập đến vấn đề đi du học của tôi, tương lai của tôi.

Đôi mắt Thắm buồn bã, hai hàng mi rũ xuống không gượng dậy nổi.

“Con biết con không xứng đáng với con cô” – giọng Thắm nhỏ nhẹ như tiếng thì thầm.

Mẹ tôi nói: “Nếu cô yêu nó thì xin hãy buông tha nó”.

Thắm gật đầu.

“Nhưng thưa cô, cô hãy cho con gặp anh ấy 1 lần cuối, con sẽ thuyết phục anh đi du học”.

Lòng tôi bâng khuâng khó tả trên đường về nhà, qua từng con phố đông người, tôi thấy nơi đâu cũng tràn ngập sắc màu tình yêu.

Khi tới đoạn đường Đào Duy Từ, bố và tôi dừng lại ngắm nhìn 1 chốc.

Bố khoác vai tôi “con trai, đây là nơi ông con tìm được tình yêu, có bao giờ con nghĩ đây chính là con đường tình yêu không?”

“Bố à, lịch sử đều có thể lập lại”.

Trở về nhà, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Thắm, bởi vì chị đang chạy xe ra khỏi nhà tôi.

Tôi vẫy tay, Thắm đón tôi thằng đến đoạn đường Trần Phú.

“Mình đi đâu vậy?”

“Đến 1 nơi mà vào những đêm mệt mỏi, em lại tìm tới”.

“Anh biết chỗ đó rồi”.

Thắm cười: “Là dãy hàng rào trước khu liên hợp thể thao”.

Đường phố khá vắng, tôi và chị kề bên nhau tựa lưng vào dãy hàng rào sắt, có những loài dây leo bám chằng chịt, đẹp đẽ và man dại.

Chúng tôi ngắm nhìn dòng xe cộ đi qua, có những chiếc xe con bóng lộn, những chiếc xe máy đắt tiền, đôi khi cũng là xe đạp, xe ba gác thô sơ.

Thắm nói: “Trên đời người giàu người nghèo, phức tạp quá anh nhỉ?”

Tôi đáp: “Ừ, nhưng nếu ai cũng như ai thì còn phiền phức hơn nữa”.

“Anh nghĩ những người kia vì sao nghèo?”

“Không có chí tiến thủ, không có học thức, lười biếng, ham mê những thứ vô bổ, có hại”.

“Chẳng hạn như thuốc lá, rượu bia à?”

“Haha, cái đó là em nói”.

Thắm cười khà khà, rồi thông báo với tôi 1 tin quan trọng:

“Em và bố nuôi (ông giám đốc công ty An Sương) đã quyên góp tiền ủng hộ những hộ nghèo ở các tỉnh miền tây đấy, cùng với nhiều đoàn từ thiện lớn khác nữa.”

“Vợ anh giỏi thật đấy”.

“Chưa hết đâu chồng em, vợ anh còn bỏ tiền xây trường tiểu học, trường cấp 1 cho bọn nhỏ ở quê nữa, chứ như anh thấy, mấy đứa em của em đâu có được ăn học đàng hoàng, mà cũng không có đủ tiền để học, em xây trường rồi còn phải tính đến quỹ hỗ trợ học sinh nghèo nữa. Nhiều thứ phải lo lắm. Nhưng bố mẹ nuôi nói làm được tức là sẽ làm được.”

Tôi vỗ vai Thắm “anh tin em, bây giờ cái gì anh cũng tin em”.

“Gớm gớm, bây giờ mới tin, còn em tin anh ngay từ đầu”.

Bất giác tôi lại nói: “Vụ với Mi Dán, em đâu có tin anh, lại còn xạo”.

“Lúc đó không phải em không tin, mà là em sợ” – Thắm chun môi cãi.

“Thôi được rồi, là em đúng”.

Thắm lại tiếp tục những giấc mơ chị hằng ấp ủ từ nhỏ cho tôi nghe:

“Xây trường mầm non, trường tiểu học, rồi sau đó là trung học cơ sở, trung học phổ thông, đó là mong muốn đầu tiên của em sau khi có nhiều tiền, em sẽ tạo đủ mọi điều kiện cho những đứa trẻ nghèo khó dưới quê có điều kiện đến trường học, phấn đấu cho tụi nó được ăn học đàng hoàng giống như anh, chứ nhất quyết không để đứa nào giống như em đâu. Em đã hỏng rồi, bây giờ không ai được phép hỏng nữa.”

Tôi toan nói vài điều thì Thắm đã che lấy đôi môi tôi.

“Trước đây anh luôn là người nói, cái miệng anh dẻo quẹo nói dễ nghe lắm, em toàn bị anh hớp hồn thôi, cho nên bây giờ anh im lặng để em nói cho đã đi”.

Chị nói nhiều, nói nhanh như gió, thật ngạc nhiên!

“Anh sinh ra trong 1 gia đình tri thức có nền tảng, cả đại gia đình ông bà cô dì chú bác họ hàng gần xa, ai ai cũng tốt, anh sướng hơn bao nhiêu người có biết không? Cho nên. Nếu em đã có thể bỏ tiền vì người khác xây dựng trường học khang trang thì anh cũng nhất định phải vì người khác đi du học cho tốt, lấy cái bằng về đây cho em”.

Mắt tôi long lên, chị đã biết chuyện tôi sắp phải đi nước ngoài.

“Còn nữa, khi đi không cần nhớ em, nhớ cái đích của anh là được rồi, đích gần trước đích xa sau, hiểu gì không? Tức là có cái bằng rồi muốn nhớ em mấy thì nhớ. Nếu anh hiểu thì nói, còn không thì cứ im như vậy em giảng lại.”

Thắm nói rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.

Trong đầu ngàn vạn ý nghĩ, nhất thời không biết phải xử lý ra sao. Cuối cùng tôi thốt lên 1 câu ngây ngô.

“Mẹ anh có nói nặng lời gì với em không?”

“Mẹ anh rất hiểu em và rất thương cho anh. À, anh đã trả lời, tức là anh hiểu ý em nói, 1 khi đã hiểu thì không được trái lời em, tiếp tục công việc học tập của anh đi, trong thời gian đó em cũng có việc của em.”

“Ừ, anh hứa với em Thắm! Anh hứa sẽ lấy cái bằng về cho em, để người khác công nhận anh thật sự xứng đáng với em”.

Tôi nắm chặt lấy bàn tay Thắm.

Chị đấm 1 cú vào vai tôi:

“Ngốc, anh không xứng thì còn ai nữa đây?”

“Nhưng sao em lại tốt vậy Thắm?”

“Bởi vì bản chất của em là tốt”.

“Haha. Anh nhớ trước đây em nói 1 câu khác cơ”.

Thắm nguýt tôi, rồi trầm giọng:

“Bởi vì bản chất của đĩ”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...